Thiếu Soái Trở Về

Chương 980

Chương 980:

 

Người đàn ông này mặc dù là một mình đánh với tám người, nhưng vẫn vững như bàn thạch, chẳng những có thể thong dong ứng đối tiến công của Điển Chử và mấy người Hỗ vệ, thậm chí còn có thể nhân cơ hội đánh trả.

 

Nhiều lần, Điển Chử và Hỗ vệ đều kém chút là bị người này làm bị thương.

 

Trần Ninh nhìn thấy cũng có hơi ngạc nhiên, Hoa Hạ đúng là cao thủ nhiều như mây, khắp nơi đều có cao thủ ẩn dật, người đàn ông trung niên này có được thân thủ tài giỏi như vậy, thế mà anh lại chưa từng nhìn thấy.

 

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Điển Chử, mọi người dừng tay lại đi.”

 

Điển Chử và Bát Hổ Vệ đang cảm giác có hơi khó chống đỡ, nhìn thấy Thiếu soái đến, bọn họ vội vàng nghe theo mệnh lệnh của Thiếu soái, dừng tay lui lại.

 

Người đàn ông tóc dài kia cũng không đuổi theo, chắp tay đứng, lỗi lạc đứng trong đình viện, nhìn về phía Trần Ninh.

 

Trần Ninh cũng đang đánh giá người này.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao tiếp với nhau, giếng như sắm chớp giao nhau, trong không khí dường như cũng ma sát được ra khói lửa.

 

Người đàn ông trung niên tiêu sái cười nói: “Nếu như tôi không đoán sai, thì cậu chính là chiến thần Trần Ninh.”

 

Trần Ninh thản nhiên nói: “Anh là người nào?”

 

Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu là chiến thần, thế là đủ rồi.”

 

Trần Ninh nhíu mày: “Nếu như anh đã không muốn nói ra anh là ai, vậy thì hãy nói ra mục đích anh đến đây đi.”

 

“Từ nhỏ tôi đã si mê võ thuật, yêu thích chiến đấu, nhưng tiếc là tôi đã tham ra hơn nghìn trận chiến, còn từng đi xa đến tận Đông Doanh và các nước như Tu La, giao chiến với cao thủ của các quốc gia đó, chỉ mong sao được thất bại một lần nhưng không được.”

 

“Gần đây nghe nói chiến thần Trần Ninh, võ thuật vang danh thiên hạ, nên chuyên đến đây đấu một trận với cậu, xem xem tôi có thể xin được một lần thất bại hay không?”

 

Người đàn ông trung niên nói rồi, tùy ý sờ sờ tượng đá canh cổng một cái, đầu của tượng đá ngay lập tức biến thành bột phần.

 

Nhóm người Điển Chử đứng xung quanh đáy, đều lộ ra vẻ mặt rung động.

 

Thực lực của người này, mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, thậm chí vừa nãy đánh với bọn họ, anh ta vốn là không dùng hết bản lĩnh thực sự của mình, mà chỉ đang đùa với bọn họ mà thôi.

 

Cầu xin được thất bại?

 

Trần Ninh nhìn người đàn ông vô cùng tự phụ, nhưng thực lực cũng vô cùng mạnh này.

 

Trong đầu bỗng nhiên hiện ra một người.

 

Trần Ninh nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, chằm chậm nói: “Nếu như tôi không đoán sai, anh hẳn là võ thần Lâm Khí Thiên năm đó danh tiếng vang khắp Hoa Hạ.”

 

Người đàn ông trung niên nghe vậy, ha ha cười nói: “Cậu vậy mà biết được tôi, đúng là hiếm thấy.”

 

“Nễể mặt cậu là người nhận ra Lâm mỗ, hôm nay Lâm mỗ liền đồng ý với cậu, néu cậu thua rồi, tôi sẽ cho cậu chết toàn thây.”

 

Điển Chử và đám người Hồ vệ nghe vậy, đều tức giận nói: “Càn rỡ!”

 

“Dám nói năng thiếu lễ độ như vậy với Thiếu soái, có biết đây là tội gì hay không?”

 

Lâm Khí Thiên nhìn mấy người Điển Chử một cái, cười lạnh nói: “Không biết!”

 

“Nhưng các người có biết nói chuyện vô lễ với tôi, thì sẽ là tội chết hay không.”

 

Anh ta nói xong, bỗng nhiên nhắc chân, một cước đá vào.

 

tượng thú giữ cửa không đầu bên cạnh anh ta.

 

Tượng thú giữ cửa nặng đến máy trăm cân, vù một tiếng, giống như đạn pháo lao về phía Điển Chử.

 

Sắc mặt Điển Chử thay đổi, muốn tránh đã không kịp, chỉ có thể kiên trì, chuẩn bị cố gắng chống lại.

 

Đúng lúc này, một bóng người lóe lên trước mắt anh.

 

Trần Ninh đã xuất hiện trước mặt Điển Chử, Trần Ninh đưa tay, dễ dàng dùng tay trái tiếp được tượng thú đang lao đến.

 

Tượng thú mấy trăm cân, ở trên tay Trần Ninh lại nhẹ giống như một quả bóng bay vậy.

 

Trần Ninh đặt tượng thú xuống, nhìn Lâm Khí Thiên đang đứng cách đó không xa, hờ hững nói: “Đúng là thân thủ tốt, tiếc là không dùng đúng chỗ, câu dùng võ để làm việc sai trái chính là để chỉ người như anh.”

 

“Nếu như anh muốn nếm thử mùi vị của thất bại, vậy thì hôm nay tôi sẽ tặng anh lần thất bại ấy.”

 

Lâm Khí Thiên khóe miệng giương lên: “Chiến thần Bắc Cảnh, để tôi xem xem thực lực của cậu đến đâu.”

 

Vừa nói xong, thân hình của anh ta liền động.

 

Răng rắc.

 

Bình Luận (0)
Comment