Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 130

Nhan Lạc Thủy nói muốn đi bái Phật, loại trừ vận đen trên người, Nhan thái thái đồng ý, Cố Khinh Chu liền cũng rất muốn đi.

Nhan gia Ngũ thiếu gia - Nhan Nhất Nguyên, hắn không tin Phật, cũng một hai phải đi, bởi vì Hoắc Long Tĩnh sẽ đi.

Hắn gần đây còn tự nói hắn rất thích Hoắc Long Tĩnh, kêu song thân hắn đi dạm hỏi.

(p/s: Mình thấy ông Nhất Nguyên này cũng lầy lội - 1 cây hài. Cũng muốn ship cho cặp này a:3)

Nhan thái thái cùng Nhan Tân Nông đều biết đứa con trai này còn không có tính kiên định, sớm ba chiều bốn,* đều cảnh cáo hắn không được làm loạn.

(* Ý là sớm nắng chiều mưa. Tính khí thay đổi thất thường, không cố định ý nghĩ của mình, dễ dàng thay đổi mục tiêu khi bii tác động. Ý là hay thay đổi nhanh chóng)

Nhan Nhất Nguyên từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn đại khái là trong lòng chỉ thích có mỗi một mình nữ nhi của Tư Đốc Quân - Tư Quỳnh Chi.

Những người khác, là hôm nay trêu chọc một chút, ngày mai lại bỏ qua, là bực công tử phong lưu điển hình.

Hiện tại còn muốn trêu chọc cả muội muội của long đầu Thanh bang, này không phải là tự tìm đường chết sao?

"Ngươi không được đi!" Nhan Lạc Thủy nói lời lẽ chính nghĩa.

"Tỷ, tỷ xin cho ta đi đi!" Nhan ngũ thiếu chỉ có vào những lúc như thế này, mới cam tâm tình nguyện kêu tỷ tỷ.

Cố Khinh Chu ở bên cạnh cười đến không nhịn được.

Nhan ngũ thiếu lại cầu Cố Khinh Chu: "Khinh Chu, muội hỗ trợ nói cho ta mấy câu hay đi a!"

"Ngũ ca, muội thực công bằng mà nói, huynh vẫn là không nên trêu chọc muội muội của Hoắc long đầu, mọi chuyện sẽ tương đối ổn thỏa. Bằng không Hoắc long đầu đem huynh treo như cây đèn, nghĩa phụ cũng không thể nào cứu huynh nổi." Cố Khinh Chu nói.

Nhan ngũ thiếu tức giận đến nỗi mắng các nàng lòng lang dạ sói.

Rồi sau đó, Nhan ngũ lại chịu khó đi hỏi thăm, Nhan gia định cái thuyền nào ra biển, tóm lại đi thị phi nhiều không kể nỗi.

"Nó quá lộn xộn." Nhan Lạc Thủy nói, "Nó từ nhỏ chính là thấy một người thích một người, 12 tuổi liền biết trộm cô nương của nhân gia, tiểu lưu manh!"

Nhan thái thái cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay Nhan Lạc Thủy: "Đừng nói đệ đệ con như vậy."

Tính cách Nhan ngũ thiếu, vừa không giống song thân hắn, cũng vừa không giống huynh trưởng hắn, Nhan thái thái cũng thay hắn mà phát sầu.

"Huynh ấy chỉ là không biết bản thân mình thích nữ nhân bộ dáng như thế nào, cho nên mới tìm tìm kiếm kiếm." Cố Khinh Chu khó có được câu công bằng, nói, "Ngũ ca tương lai một khi đã xác định được, khẳng định sẽ rất si tình."

Ở Nhan gia chơi một ngày, nói chuyện chêm chọc cười đùa, tâm tình Cố Khinh Chu tốt lên rất nhiều.

Nàng không có lại nghĩ đến Tư Hành Bái.

Phu thê Nhan Tân Nông đối với Tư Hành Bái cũng tránh mà không nhắc tới.

Ngầm, hai vợ chồng Nhan Tân Nông đều suy nghĩ biện pháp, giúp Cố Khinh Chu thoát thân.

Cố Khinh Chu thực cảm kích bọn họ.

Qua hai ngày, Cố Khinh Chu lại lần nữa đến Nhan gia, thương lượng chuyện đi Chu Sơn bái Phật, đơn độc một mình đi tìm nghĩa phụ nghĩa mẫu, hỏi chuyện Canh gia Ngũ tiểu thư.

Nàng cảm thấy thời điểm này, chuyện của Canh gia tiểu thư, hẳn là đã có kết quả.

"Xử lý như thế nào?" Cố Khinh Chu hỏi.

"Đã giải quyết, Canh gia thực dễ nói chuyện." Nhan Tân Nông nói.

Canh ngũ tiểu thư chết ở dưới súng của Tư Hành Bái, chỉ vì nàng ta ngộ thương Cố Khinh Chu.

Cánh tay Cố Khinh Chu vừa chảy máu, Tư Hành Bái liền như điên lên rồi, lập tức có sát khí xúc động mạnh tứ phía.

Lúc ấy hắn quá nhanh nhẹn.

Hắn đỡ ổn Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu còn không có phản ứng lại: đây là chuyện như thế nào, thì súng của hắn liền lên đạn. Từ lúc lên đạn đến nổ súng, bất quá 2s, thẳng đến khi Canh ngũ tiểu thư ngã xuống đất, Cố Khinh Chu liền cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.

Tư Hành Bái nói, nếu Cố Khinh Chu dám gả cho Tư Mộ, hắn liền sẽ giết Tư Mộ.

Cố Khinh Chu trước kia không quá tin tưởng, hiện tại nàng tin rồi.

Tư Hành Bái sẽ không đem bất luận là sinh mạng của kẻ nào ra đắn đo.

Hắn liền chính mệnh của mình còn không để trong lòng!

Mà Canh tứ tiểu thư sợ hãi, giống như bị dọa quá rồi, lúc sau trở về tinh thần còn không rõ.

"Canh gia Ngũ tiểu thư đã chôn cất, Tứ tiểu thư ở lại khoa tâm thần của bệnh viện giáo hội." Nhan Tân Nông lại nói.

Tứ tiểu thư bị dọa điên rồi.

Cố Khinh Chu lúc này mới cảm thấy, nguyên lai nàng sợ hãi người chết, đều không phải là do nàng yếu đuối, mà nữ hài tử bình thường đều sợ. Canh tứ tiểu thư chỉ là nhìn thấy Canh ngũ tiểu thư bị giết, sau đó sém bị ăn đạn của Tư Hành Bái thì tinh thần liền thất thường.

Cùng nàng ta mà so sánh thì Cố Khinh Chu xem như trấn định hơn nhiều.

"Đáng thương, bị dọa như vậy liền điên rồi, Tư thiếu soái quá làm bậy." Nhan thái thái tiếc hận thở dài.

Tư Hành Bái phái phó quan đi Canh gia giải quyết.

Canh lão gia nói, Tư Hành Bái cho ông ta một tờ giấy thông hành bốn năm bến tàu, về sau khi thuyền của Canh gia đi qua bến tàu số 2 của Nhạc Thành, bãi bỏ kiểm tra, thì Canh gia liền chuyện cũ sẽ bỏ qua.

Phó quan của Tư Hành Bái đồng ý rồi.

Về sau, Canh gia chỉ nói Ngũ tiểu thư gặp bọn cướp, gặp nạn bất hạnh qua đời.

Trên dưới Canh gia, không ai có lấy nửa phần thương tâm, Canh lão gia ngược lại còn cao hứng cực kỳ, rốt cuộc cũng lấy được giấy thông hành mà ông ta ước mơ tha thiết.

"Một mạng của nữ nhi, chỉ trị giá một tờ giấy thông hành sao?" Cố Khinh Chu hỏi nghĩa phụ.

Nhan Tân Nông cũng cảm thán, nói: "Khinh Chu, hiện tại thế đạo này đã không ra cái thể thống gì, phụ từ tử hiếu* của lão tổ tông chúng ta, sớm đã thành bã. Hiện giờ tiền chính là ông trời, người đều là con cháu của đồng tiền."

(* Ý là đạo nghĩa làm phụ thân, đạo hiếu làm con)

Đạo đức của xã hội kiểu cũ sớm đã hỏng mất, mà trật tự của xã hội mới chưa thành lập, tất cả mọi người quá đần độn, bất luận cái hoang đường gì, đều trở thành tục lệ mới.

Nhan Tân Nông loại người lạc hậu này còn không hiểu, Cố Khinh Chu loại người trẻ tuổi này cũng không hiểu.

Xã hội sớm đã hoàn toàn thay đổi.

Cái gì là nói lý lẽ, cái gì là đạo đức?

"Đại cuộc thay đổi, thế đạo nơi nào có thể thống nhất không thay đổi?" Nhan thái thái ngược lại so với Nhan Tân Nông càng là nhìn thấu triệt để hơn.

Canh gia là gia đình bình dân, Canh ngũ tiểu thư đã chết, một chút lời đồn cũng không có.

Hết thảy im ắng.

Cố Khinh Chu liền tường tận, trên đời này phụ thân hỗn trướng, không chỉ duy nhất mình Cố Khuê Chương.

Đảo mắt liền đến tết Trung nguyên.

Nhan thái thái an bài ổn tài xế, lại mướn tốt thuyền, mang theo bọn nhỏ đi Chu Sơn bái Phật.

Nhan Nhất Nguyên vẫn là đi theo.

Cố Khinh Chu thực thành kính, một đường nguyện quỳ lạy.

Nàng thành kính, tựa hồ làm lay động Hoắc Long Tĩnh, vì thế Hoắc Long Tĩnh cũng thực thành kính mà quỳ lạy.

Cố Khinh Chu hy vọng Phật quang có thể tẩy đi nghiệp chướng của nàng. Chính là nàng không đủ thiện lương, nên Tư Hành Bái mang lại cho nàng thêm oan nghiệt đếm đến không hết, Cố Khinh Chu nhất nhất hy vọng sẽ tẩy thoát.

"Khinh Chu, ngươi thực tin Phật!" Thời điểm trở về, Hoắc Long Tĩnh nhìn Cố Khinh Chu, nói, "Ta không nghĩ tới ngươi sẽ tin Phật, hiện tại rất nhiều người tin đạo Cơ Đốc."

"Ta không có tín ngưỡng gì. Chỉ là tới thì đã tới, trên hết phải hảo hảo bái lạy." Cố Khinh Chu cười nói.

Tuy là nàng nói như vậy, nhưng Hoắc Long Tĩnh tổng vẫn là cảm giác nàng am hiểu Phật đạo rất sâu.

Hoắc Long Tĩnh chính mình cũng tin.

Nàng từ nhỏ ở cô nhi viện mà lớn lên, có cái bạch ngọc hình Quan Âm, vẫn luôn phù hộ nàng, độ nàng gặp dữ hóa lành.

Nhận định Cố Khinh Chu cũng là người theo đạo, Hoắc Long Tĩnh liền theo bản năng càng hướng đến Cố Khinh Chu.

Học kỳ sau Hoắc Long Tĩnh phải đi học trở lại, Hoắc Việt đã giúp nàng làm tốt thủ tục.

Chỉ là, học kỳ sau, cao niên cấp của trường Maria là năm học cuối cùng, công khóa thực phải cố hết sức. Cách ngày đi học còn có 20 ngày nữa, Hoắc Long Tĩnh hy vọng Cố Khinh Chu có thể giúp nàng học phụ đạo.

"Như thế nào không tìm Lạc Thủy a?" Cố Khinh Chu có phần khó xử, "A Tĩnh, ngươi cũng biết ta rồi, ta là xếp lớp mà học, công khóa của ta liền vẫn luôn không tốt lắm."

"Lần trước đi bái Phật, ta nghe Lạc Thủy cùng đệ đệ nàng ấy nói, phải đi học xạ kích cùng cưỡi ngựa, học kỳ sau trường học cũng có khóa dạy cách cưỡi ngựa, ta sợ chậm trễ nàng ấy." Hoắc Long Tĩnh nói, "Huống hồ, công khóa của ngươi không tốt, ta cũng không có áp lực, chúng ta coi như cùng nhau ôn tập."

Sau đó lại nói, "Ta đưa ngươi học phí gia sư, được không?"

Hoắc Việt từng đã cho Cố Khinh Chu một cây cá dạ đỏ, mà Hoắc Long Tĩnh cũng đưa cho Cố Khinh Chu lắc tay kim cương, đều là lễ vật thực sang quý.

Giờ lại muốn đưa nàng học phí gia sư, Cố Khinh Chu liền quá xấu hổ.

"Chúng ta đừng khách khí như vậy, ta giúp ngươi phụ đạo là được, ngươi không được ghét bỏ ta." Cố Khinh Chu cười nói.

Vì thế, cứ như vậy nói xong rồi, kỳ nghỉ cuối cùng của Cố Khinh Chu còn 20 ngày, đều phải cùng Hoắc Long Tĩnh cùng nhau ôn tập công khóa.

Người của Cố gia cũng biết Cố Khinh Chu quen biết muội muội của Hoắc long đầu, vừa nghe nàng muốn đi học bù với Hoắc Long Tĩnh, hai mắt Cố Khuê Chương đều tỏa

sáng.

Nhìn đến cái biểu cảm này của ông ta, Cố Khinh Chu vẫn là nhớ tới cảnh Canh ngũ tiểu thư qua đời kia.

Nếu không phải Cố Khinh Chu lúc nhỏ cùng Tư Mộ đính hôn, thì Cố Khuê Chương khẳng định cũng sẽ như Canh gia, đưa nữ nhi đi như vậy, đem Cố Khinh Chu đưa đến trên giường của khách quý tai to mặt lớn.

"Nó vận khí thật tốt quá!" Cố Tương là tức giận đến không nhẹ.

Cố Tương chưa bao giờ biết, vận khí một người, có thể tốt đến loại trình độ này!

Cố Khinh Chu nịnh bợ vài câu, làm Tư Đốc Quân phải thừa nhận; nàng ta lại nịnh bợ vài câu, liền quen biết Nhan gia; hiện giờ bất quá là lại nịnh bợ vài câu, liền thành bạn tốt của muội muội long đầu Thanh bang.

"Thanh bang không thiếu được ám sát cùng tranh đấu, nó sớm muộn cũng bị người ta bắn chết!" Cố Tương hung hăng nguyền rủa Cố Khinh Chu.

Thời điểm nàng ta nghiến răng nghiến lợi, muội muội của Cố Tương - Cố Anh, ngược lại lại trầm mặc.

Từ khi Cố Duy bỏ nhà trốn đi, Cố Anh liền cùng mẫu thân, tỷ tỷ nàng chậm rãi thấy điều khác lạ.

Cố Anh từ nhỏ được Tần Tranh Tranh nuôi lớn, mưa dầm thấm đất, tự nhiên đều là bộ dạng xử sự làm người y như Tần Tranh Tranh kia, nàng cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, cho tới bây giờ, nàng trưởng thành, lại thấy hoang mang.

Cố Khinh Chu biết được tỷ tỷ ghen ghét nàng, cũng không để ở trong lòng. Khi sửa sang tốt lại cặp sách, ô tô Hoắc gia liền tới đón nàng.

Đi ô tô tới Hoắc công quán, Cố Khinh Chu ở cửa gặp Hoắc Việt, hắn đang muốn ra cửa, ô tô liền ngừng ở bên cạnh.

Hoắc Việt vẫn luôn là mặc áo dài, nho nhã ôn nhuận, hôm nay lại không biết như thế nào, đột nhiên thay đổi bộ tây trang.

Áo khoác hắn cầm ở trong tay, ăn mặc áo sơ mi trắng tơ lụa, hai viên cúc áo cởi ra, tóc cắt thật sự chỉnh tề, phát như nhiễm mực.

Thời tiết có phần nóng, Hoắc Việt vãn tay áo lên, cúc áo hắc diệu thạch, phát ra ánh sáng ôn nhuận.

Hắn mặc tây trang, cũng là tuấn lãng bất phàm.

"Hoắc gia." Cố Khinh Chu chào hỏi.

Hoắc Việt có được đôi mắt, ánh mắt vẫn là tinh nhuệ: "Khinh Chu tới?"

Hắn biết Khinh Chu muốn tới dạy kèm cho muội muội hắn, lại không biết là hôm nay.

"Ngài đây là muốn ra cửa?" Cố Khinh Chu hỏi.

"Đúng vậy, có bằng hữu uống rượu mừng." Hoắc Việt cười nói, "Mau vào chơi đi, bên ngoài nóng như vậy."

Cố Khinh Chu nói vâng.

Nàng hướng vào trong đi vài bước rồi, lại nghe thấy Hoắc Việt đột nhiên kêu nàng: "Khinh Chu?"

Hắn kêu đến có phần gấp.

Cố Khinh Chu hơi kinh ngạc, quay đầu lại lại thấy Hoắc Việt ngừng tại chỗ, tựa hồ suy xét sẽ nói cái gì.

Do dự xong, hắn nói: "Lần trước đưa cho ngươi lắc tay, như thế nào lại không thấy ngươi mang? Ngươi không thích trang sức kim cương sao?"

Toàn thân Cố Khinh Chu từ trên xuống dưới, cơ hồ không có bất luận cái trang sức trang điểm gì.

Là thói quen của nàng.

Lúc trước tuổi còn nhỏ, không thích hợp mang; hiện giờ cũng liền không quá thích mang, tổng vẫn cảm giác là sự trói buộc.

"Ta thực thích a, trang sức quý trọng như vậy, vạn nhất đánh mất thì làm sao bây giờ?" Cố Khinh Chu cười nói, "Ta để dành."

Hoắc Việt mỉm cười.

Hắn xoay người đi.

Cố Khinh Chu có phần hồ hoặc, vẫn cảm giác hắn không phải muốn nói những lời này.

Tiếp tục đi vào trong, Cố Khinh Chu lại cảm giác như chỗ tối có đôi mắt, mang theo phẫn nộ dò xét, một tấc không rời, nhìn chằm chằm vào nàng.

Trong lòng nàng sửng sốt, hơi dừng bước đi tiếp, quả nhiên phát hiện một người.
Bình Luận (0)
Comment