Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 38

Tư Hành Bái lái Oss rất chậm, những nhánh cây ngô đồng chậm rãi lui ra hai bên, người đi đường đi lại nhàn nhã, xe kéo đều chạy nhanh hơn oto của hắn.

Hắn từ kính chiếu hậu quan sát Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu buông mi mắt xuống.

Lông mi của cô vừa dài vừa cong, có chút tựa như lông chim khẽ rủ, che khuất con ngươi sáng tỏ thanh tịnh, cảm xúc sâu liễm ẩn trong đó.

Bàn tay trắng nõn của cô đặt trên đùi, tư thế ngồi ưu nhã, dáng điệu ôn nhu, chỉ là không biết cô đang suy nghĩ gì.

"Khinh Chu?" Thật lâu sau, Tư Hành Bái mới gọi một tiếng.

Cố Khinh Chu hoàn hồn.

"Hử?" Cô đáp, ánh mắt bên trong lóng lánh trong suốt, sớm vô tình tự.

Tư Hành Bái hỏi: "Sao vậy?" Chuyện Tư Mộ bệnh hù dọa em sao?

Cố Khinh Chu lắc đầu: "Không có."

Tư Hành Bái nói xong chuyện vị hôn phu của cô, trước mắt cô liền hiện ra thân ảnh tại tiệm thuốc Hà thị. Người kia mặt mày lạnh lùng, khí độ ung dung.....

Mà hắn, cũng là người câm!

Khóe môi Cố Khinh Chu chau lên, trong lòng đã có chủ ý. Trước khi cô đạt tới mục đích, cô không hi vọng bất luận kẻ nào của Tư gia phát hiện ra người câm kia.

Đó là thẻ bài của Cố Khinh Chu.

"Vận khí ta thật tốt." Cố Khinh Chu trong lòng cười trộm, cảm tạ trời xanh, Nhạc Thành lớn như vậy, để cô đơn giản tìm được người ấy.

Tương lai cùng Tư phu nhân lần nữa đàm phán, Cố Khinh Chu cũng có vốn liếng.

Tâm tình bị cô che lấp kỹ, Tư Hành Bái xem xét tường tận nửa ngày, vẫn chưa phát hiện ra sự dị thường.

Những ngày nay, Tư Hành Bái sớm đã đem chuyện Cố Khinh Chu cùng đệ đệ Tư Mộ của hắn đính hôn hỏi thăm rõ ràng.

Nữ nhân của hắn, hắn tự nhiên muốn rõ như lòng bàn tay.

Vụ hôn nhân này, đúng là trò đùa, là thông gia từ bé mười mấy năm trước, mẹ kế hắn rất ghét bỏ cô, đệ đệ của hắn còn chưa từng gặp Cố Khinh Chu.

Mà Cố Khinh Chu, cô nhìn qua cũng không giống thiếu nữ ngây thơ đơn thuần như vậy, nhị thiếu soái Tư gia cũng sẽ không lấy thiếu nữ vô tri.

Tất cả mọi người đều biết rõ.

Tư Hành Bái nheo mắt, rất muốn biết Cố Khinh Chu dùng biện pháp gì để bức bách mẹ kế hắn thừa nhận cô. Hắn rất hứng thú, lại không hỏi, không ngăn cản, không để cho Cố Khinh Chu ngột ngạt.

Cố Khinh Chu dụng mưu đồ, Tư Hành Bái làm hoàng tước đứng sau, dùng ánh mắt của sói nhìn con mồi đánh giá con người nhỏ bé trắng trẻo kia.

Cánh môi cô non mềm như cánh hoa anh đào, tư vị ngọt ngào, tiếu dung giống như gió xuân ấm áp, thổi vào mặt ôn nhu đa tình.

Tư Hành Bái cổ căng lên.

Bất quá, hắn ăn đồ ăn xưa nay không gấp, hắn thích chậm rãi nhấm nháp, thích nữ nhân nghênh ngang còn thẹn thùng, mà không phải Cố Khinh Chu trốn tránh sợ sệt.

Cố Khinh Chu trốn tránh, sẽ khiến cho mỹ thực mất đi tư vị, liền tựa như một miếng bò bít tết chỉ chín một phần, mà Tư Thiếu soái thích chín năm phần.

Cho nên hắn cần chờ, chờ đợi chín hẳn.

Hắn xưa nay không thiếu nữ nhân, tư vị gì hắn cũng đều hưởng qua hết, hắn có kiên nhẫn. Chờ khẩu vị đến mức hắn thích nhất, hắn sẽ từng tấc từng tấc thôn phệ cô.

Hắn ngâm cứu chất lượng, hắn có đam mê.

Khớp xương tay Tư Hành Bái nắm chặt kêu rắc rắc, chậm rãi lái xe.

"Khinh Chu, tại sao Thái Cảnh Thư lại thừa nhận em là vị hôn thê lão nhị?" Tư Hành Bái nhàn nhã hỏi.

Hắn kỳ thật cũng không có hứng thú.

Hay là nói, hắn có hứng thú đối với Cố Khinh Chu, vẻn vẹn chỉ dừng lại ở mức độ nam nhân có dục niệm đối với nữ nhân, mà không phải muốn biết cô là người như thế nào.

Người rất phức tạp, hiểu rõ càng sâu, càng không thể rời bỏ.

Tư đại thiếu soái lưu luyến hoa, lưu luyến thâm tình không thuộc về hắn, một lòng càng không thuộc về hắn.

Hắn chỉ muốn hiểu rõ thân thể nữ nhân, không muốn nghiên cứu nội tâm của cô ấy.

"Thái Cảnh Thư?" Cố Khinh Chu bật cười: "Ngươi dám gọi thẳng tục danh của mẹ kế như vậy, không sợ Tư đốc quân đánh gãy chân ngươi?"

"Lão già rồi, không đánh nổi đâu." Ngữ khí Tư Hành Bái ngầm mang theo mấy phần hung ác nham hiểm, ánh mắt hắn chợt lóe, giọng điệu bình thản tự thuật.

Cố Khinh Chu giả bộ như không biết, nhẹ nghiêng tầm mắt, không nói.

"Vì sao?" Tư Hành Bái truy vấn.

Tư Hành Bái hiểu rõ nhất mẹ kế, bà có thế lực, có tham lam, gặp cao giẫm thấp, thân phận địa vị của Cố Khinh Chu không thể lọt vào tầm mắt của Thái Cảnh Thư được.

Cố Khinh Chu không có khả năng nói cho người khác biết.

Cô uy hiếp Tư phu nhân, cô cũng không có khả năng lấy ra chứng cứ, nói toạc ra để bức bách Tư phu nhân chó cùng rứt giậu, Cố Khinh Chu gà bay trứng vỡ, cô sẽ tổn thất nặng nề.

"Có lẽ là do ta rất đáng yêu." Cố Khinh Chu nheo mắt lại, đáy mắt lưu động mấy phần gợn sóng xảo trá, nói.

Tư Hành Bái cao giọng cười to.

Đến Cố Công Quán, Tư Hành Bái ân cần mở cửa xe cho Cố Khinh Chu.

"Ta đưa em vào nhé?" Hắn mập mờ lẩm bẩm bên tai Cố Khinh Chu : "Đêm qua em chưa về, người trong nhà có thể cho rằng em ngủ với ta hay không?"

Cố Khinh Chu thân thể hơi cương, tránh người bên cạnh.

Tư Hành Bái bật cười: "Tránh cái gì, ta sớm muộn cũng sẽ ngủ với em."

Cố Khinh Chu siết chặt nắm đấm.

Tư Hành Bái lại tiếp tục mỉm cười, nhìn toàn thân cô căng cứng giống như con mèo con xù lông, nhu uyển đề phòng, không có chút sát thương, lại làm cho Tư Hành Bái cảm giác hăng hái!

"Ngươi nghĩ hay lắm!" Cố Khinh Chu cắn răng : "Ngươi không biến thái mới giống người!"

Tư Hành Bái cười ha ha, lơ đễnh nói: "Khinh Chu, ta sờ em, hôn em rồi, em chính là người của ta, ta ngủ với em là chuyện sớm hay muộn, em nên tự biết rõ, đừng mơ tưởng có thể ngủ với người khác."

Dứt lời, hắn sải bước lên xe hơi, tay áo khoác tung bay, dáng vẻ cao lớn tuấn dật.

Đầu xuân nắng ấm chiếu lên người, thế nhưng toàn thân Cố Khinh Chu đều phát lạnh, cô nhìn ô tô phóng đi nhanh, cắn chặt môi.

Biến thái!

Đoạn đường này đi đến đâu, cô suýt chút nữa quên mất, Tư Hành Bái là cái tên biến thái từ đầu đến cuối.

Chỉ là, cái tên biến thái này có chút soái khí, tư thái ung dung lỗi lạc, khiến cho người ta không chú ý hắn vô sỉ và hung tàn như thế nào.

Hắn tuyệt đối là một con sói không từ thủ đoạn!

Cố Khinh Chu nếu như ngủ cùng hắn, sẽ chỉ có thể là di thái thái của hắn, đừng mong làm chính thê.

Hắn nói Tư phu nhân xem thường Cố Khinh Chu, hắn há có thể coi trọng?

Hắn đại khái chưa hề dùng ánh mắt bình đẳng nhìn Cố Khinh Chu. Trong mắt hắn, Cố Khinh Chu là nữ nhân dùng để hưởng thụ, là đồ chơi.

Hắn duy nhất chỉ có một điểm tốt là không bao giờ dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Cố Khinh Chu, sẽ không hứa hẹn vô vị với cô. Hắn đã sớm nói rõ qua, hắn muốn cưới nữ nhân có thế lực hùng hậu, Cố Khinh Chu không có đủ tư cách.

Điểm ấy xem ra, hắn ác độc lại không dối trá.

Đôi mắt Cố Khinh Chu âm lãnh: Hắn dám động vào cô, cô sẽ giết hắn!

Quay người gõ cửa, Cố Khinh Chu tiến vào Cố Công Quán.

Trong nhà bầu không khí khẩn trương, người hầu Trần tẩu cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở Cố Khinh Chu: "Lão gia đang tức giận."

Tối hôm qua nộ khí, còn chưa có tiêu.

Cố Khinh Chu dạo bước lên lầu, tại thang lầu lầu hai, cô nghe thấy Cố Khuê Chương gầm gừ.

Quả nhiên nộ khí chưa tiêu.

"..... sao David đâu? Đó cũng là Khinh Chu đi đặt làm ? Nó biết cái gì là sao David?" Cố Khuê Chương quát chói tai.

Tần Tranh Tranh thút thít, thanh âm khàn khàn: "Lão gia, thiếp chỉ là....."

Bà không biết nên giảo biện làm sao.

Bởi vì thực sự không có chứng cứ.

Cố Khinh Chu hiểu, nhưng Tần Tranh Tranh trước đó cho là cô không hiểu, hiện tại Cố Khuê Chương càng cho là cô không hiểu.

"Nàng nói đi, đồ tiện phụ này!" Cố Khuê Chương giận quát : "Lại còn cài áo của Miss Chu, vì sao nàng lại bỏ trong túi của lão tam? Khinh Chu chưa bao giờ nhìn thấy Miss Chu, nó biết Miss Chu yêu cài áo đó sao?

Tức là nói, nó chưa quen cuộc sống nơi đây, lại không có tiền, làm sao trộm được? Còn nói không phải là nàng giở trò quỷ?

Mặt khác, trường học công kích Miss Chu lưu ngôn phỉ ngữ, Khinh Chu không đi trường học, nó làm sao biết? Ta thấy nàng mới là chủ mưu, ba cái tiểu tiện nhân kia đều là nàng dạy dỗ!"

Cố Khinh Chu nghe đến đó, khẽ vuốt cằm.

Cha, đầu óc ngài cũng có lúc thanh tỉnh a.

Tần Tranh Tranh thân vấy nước bẩn, vô luận thế nào cũng tẩy không sạch sẽ.
Bình Luận (0)
Comment