Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 6

Tần Tranh Tranh ngồi ở dưới lầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thang lầu, trong lòng lo âu: “Hai người kia ở trên lầu nói chuyện gì?”

Bà sợ sự tình có biến cố.

Đồng thời, Tần Tranh Tranh cũng cảm thấy chính mình lo lắng dư thừa.

Đốc quân phu nhân nhiều lần cho thấy, Cố Tương là tài nữ, chỉ có Cố Tương mới có tư cách làm nữ chủ nhân đốc quân phủ tương lai.

Cố Khinh Chu chỉ là một nha đầu ở nông thôn, mười mấy năm hiệp ước xưa, ai sẽ để cô vào mắt?

Đốc quân phủ cũng không gánh nổi người này!

“Tương Tương thon thả mỹ lệ, mười ba tuổi du học ở Anh quốc, bốn năm sau trở về là một thục nữ England chân chính, nha đầu ở nông thôn kia có tư cách gì mà so sánh với Tương Tương?” Nghĩ đến đây, Tần Tranh Tranh lại tự tin mười phần, thoải mái dựa vào lưng ghế sô pha mềm mại, chờ đợi tin tức.

Một giờ sau, Cố Khinh Chu cùng đốc quân phu nhân đi xuống lầu.

Trên mặt hai người đều có ý cười.

Đốc quân phu nhân mặt mày thâm thúy, vẻ tươi cười mang theo vài phần sâu xa, Tần Tranh Tranh nhìn không hiểu; mà Cố Khinh Chu tươi cười uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như thiếu nữ được tặng một cục kẹo đường.

Tần Tranh Tranh đứng lên, muốn nhìn một chút hai người kia đã nói chuyện như thế nào, lại không nhìn ra manh mối.

Nếu nói hợp, Cố Khinh Chu hẳn là phải mất mát thương tâm; nếu nói không hợp, đốc quân phu nhân hẳn là phẫn nộ tức giận.

Kết quả, hai người đều mang theo vẻ nhã nhặn lịch sự, làm Tần Tranh Tranh không đoán ra.

Sao lại thế này?

“Đi về trước đi, ta sắp làm vũ hội, con nhất định phải tới đấy.” Đốc quân phu nhân nhẹ nhàng cầm tay Cố Khinh Chu, đưa cô ra đến cửa.

“Dạ.” Cố Khinh Chu cười, đáy mắt óng ánh nước, vô tội lại đơn thuần.

Đốc quân phu nhân nhẹ nhàng cắn môi dưới, khóe mắt hơi hơi run rẩy.

Tần Tranh Tranh nhìn mà đầu mờ mịt.

Rời khỏi đốc quân phủ, Tần Tranh Tranh gấp không chờ nổi hỏi Cố Khinh Chu: “Như thế nào, con cùng đốc quân phu nhân nói gì?”

Cố Khinh Chu nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ nói chút chuyện phiếm.......”

“Vậy việc từ hôn thì sao?” Tần Tranh Tranh hỏi, ngữ khí làm bộ không để ý, đôi mắt lại gắt gao nhìn thẳng Cố Khinh Chu.

“Phu nhân nói, vào lúc vũ hội, thân thích bằng hữu đều tới, ngài sẽ tuyên bố một sự kiện rất quan trọng.” Cố Khinh Chu nói.

Tần Tranh Tranh đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, đại hỉ.

Bà ngồi thẳng người.

Tần Tranh Tranh cùng đốc quân phu nhân cũng coi như quen biết cũ.

Mẹ đẻ Cố Khinh Chu tên là Tôn Khởi La, Tần Tranh Tranh là họ hàng Tôn gia, sau khi phụ mẫu mất, bà đến cậy nhờ Tôn gia.

Đốc quân phu nhân tên gọi là Thái Cảnh Thư, khi còn nhỏ ở tại nhà cách vách Tôn gia, Tôn Khởi La thường chiếu cố bà, cho nên đốc quân phu nhân cùng Tôn Khởi La có giao tình rất tốt.

Sau đó, lão gia tử Tôn gia làm mai Thái Cảnh Thư cho Tư Đốc Quân lúc ấy là tiểu cảnh sát.

Khi đó, vợ của Tư Đốc Quân ở nông thôn đã chết, lại còn có một nhi tử ba tuổi, Thái Cảnh Thư không quá nguyện ý, là Tôn lão gia tử nói, sau này Tư Đốc Quân tiền đồ vô lượng.

Chính là bởi vì như thế, Tư Đốc Quân đến nay luôn cảm kích Tôn lão gia tử, không chịu lui việc hôn nhân của cháu ngoại Tôn lão gia tử - Cố Khinh Chu.

Đốc quân phu nhân và Tôn Khởi La từ nhỏ cảm tình cũng không tệ lắm, Tôn Khởi La rất hào phóng, luôn mua cho đốc quân phu nhân xiêm y, trang sức.

Tần Tranh Tranh là người bên ngoại của trượng phu Tôn Khởi La, đốc quân phu nhân cũng tức giận lây.

Nhưng rốt cuộc mười mấy năm đi qua, đốc quân phu nhân cũng không còn là Thái Cảnh thư năm đó, bà thậm chí ghi hận việc đính hôn, huỷ hoại việc hôn nhân của con trai bà, từ đó ghi hận Tôn Khởi La đã qua đời nhiều năm.

Đốc quân phu nhân gả cho Tư Đốc Quân năm thứ hai, liền sinh con trai.

Nhi tử đó, là Tư nhị thiếu soái, vị hôn phu Cố Khinh Chu.

Bất quá, Tư nhị thiếu soái sẽ rất nhanh không phải là vị hôn phu của Cố Khinh Chu, mà là vị hôn phu của Cố Tương, con rể Tần Tranh Tranh.

Tần Tranh Tranh cười đắc ý, nghĩ thầm: “Bên ngoài đã có chút đồn đãi vớ vẩn, nói nhị thiếu soái đã định thân, không thể che giấu. Đốc quân phu nhân mở vũ hội, khẳng định là làm cho mọi người biết trò hề của con nha đầu ở nông thôn, sau đó tuyên bố từ hôn!”

Nghĩ đến đây, Tần Tranh Tranh liền ảo tưởng cảnh Cố Khinh Chu lần đầu tiên đi vũ hội, bộ dáng luống cuống, tay loạn chân choạng; cùng với sự kiện đốc quân phu nhân tuyên bố từ hôn, mọi người trào phúng, Cố Khinh Chu chật vật, Tần Tranh Tranh cơ hồ cười ra tiếng.

“Có lẽ, đốc quân phu nhân sẽ nhân cơ hội này tuyên bố lần nữa, Tương Tương là vị tân hôn thê của nhị thiếu soái!” Tần Tranh Tranh mơ tưởng.

Bà muốn đi soạn cho Cố Tương thêm mấy bộ xiêm y cùng trang sức nữa, làm cho Cố Tương chói lọi nhất trong đêm.

Tần Tranh Tranh liếc mắt nhìn Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu an tĩnh ngồi, mặt mày khẽ cúi. Khuôn mặt cô ẩn sau bóng đêm, nhìn không ra bi hỉ.

“Người nhà quê, nên gả cho cái anh nông dân nào đó, muốn gả vào nhà cao cửa rộng quyền quý, thực sự quá si tâm vọng tưởng. Ngươi hẳn là nên rõ ràng chính mình là ai.” Tần Tranh Tranh nghĩ.

Những lời này, bà sẽ không nói cho Cố Khinh Chu biết, hiện tại Tần Tranh Tranh vẫn đang sắm vai từ mẫu.

Trở lại Cố Công Quán, Cố Khinh Chu ở dưới lầu nhẹ giọng nói câu: “Thái thái, con lên lầu trước.”

Cô kêu thái thái, Tần Tranh Tranh cũng lười phản bác.

Ở trong lòng Tần Tranh Tranh, Cố Khinh Chu thật đúng là không bằng người hầu, địa vị quá thấp hèn!

Cố Khinh Chu lên lầu, trưởng nữ Tần Tranh Tranh là Cố Tương dồn dập xuống lầu.

“Mỗ mụ, như thế nào rồi?” Cố Tương khẩn trương hỏi mẫu thân: “Bỏ chưa?”

Tần Tranh Tranh nhấp môi cười.

Cố Tương hiểu ý, lập tức đại hỉ, thả lỏng tâm tình.

Tần Tranh Tranh tâm tình cũng thực tốt, chuyện tối hôm qua lão Tam bị thương đều trở thành hư không.

“...... Vậy, đốc quân phủ khi nào đính hôn với con?” Cố Tương lại hỏi.

Tần Tranh Tranh thích uy nghiêm ở trước mặt nữ nhi, bà chắc chắn suy đoán của chính mình, nhận định sự thật, nói với Cố Tương: “Ngày mốt!”

Tràn đầy tự tin.

Cố Tương che miệng, kinh hỉ thét chói tai như điên.

Cô muốn mau mau đến ngày đó.

“Mỗ mụ, con muốn đi mua xiêm y, đi Tân tân bách hóa mua một bộ khoác da mới!” Cố Tương kích động nói: “Con còn muốn đi làm tóc.”

Tân tân bách hóa là bách hóa trung đẳng, hàng nội tương đối nhiều.

“Đi Tân tân cái gì, phải là đi đại tân!” Tần Tranh Tranh nói: “Đại tân bách hóa Nga Quốc mới có bán khoác da cực phẩm.”

Giá của hàng hóa tại Đại tân bách hóa, ít nhất phải gấp mười lần Tân tân.

Cố Tương trước nay không ảo tưởng đi mua xiêm y quý như vậy. Phụ thân cô tuy rằng là thứ trưởng hải quan, tiền lương cực kỳ phong phú, nhưng ông còn nuôi sống cả gia đình, hàng xa xỉ quá quý, muốn cũng không thể.

“Mỗ mụ, mẹ thật sự quá tốt!” Cố Tương kích động ôm chầm lấy Tần Tranh Tranh.

Hai mẹ con đều có điểm kích động.

Chiều tà, Tần Tranh Tranh còn đem việc này nói cho Cố Khuê Chương.

Cố Khuê Chương chẳng nói cái gì.

Một nữ nhi bị bỏ, một nữ nhi khác thăng tiến, địa vị của ông vẫn bất biến, dù sao nữ nhi của ông nhiều, không để bụng.

Cơm chiều, Cố Khinh Chu an tĩnh ăn cơm, không nói lời nào, bộ dáng ngoan ngoãn, thực là làm cho người ta ưa thích.

Ngày hôm sau, Cố Tương sáng sớm liền chuẩn bị cùng Tần Tranh Tranh đi dạo bách hóa Đại tân.

Cố Khuê Chương, Cố Thiệu, Cố Anh, Cố Khinh Chu cùng hai vị di thái thái ngồi ở nhà ăn cơm, nghe thấy Cố Tương nói đi đại tân bách hóa mua áo khoác, mấy người phụ nhân đều không quá tự nhiên, trừ Cố Khinh Chu ra.

Các bà cũng muốn mua áo khoác, nghe vậy thực ghen ghét.

Đặc biệt là Nhị di thái, ai oán nhìn mắt Cố Khuê Chương.

“Mỗ mụ, con cũng muốn đi!”. Lão Tứ Cố Anh nhớ ăn không nhớ đánh, đã quên chuyện cô làm lão Tam bị thương, làm nũng kéo tay Tần Tranh Tranh.

“Con đi làm cái gì?”. Tần Tranh Tranh ném tay lão Tứ ra, “Còn chưa gây đủ chuyện cho ta sao! Đại tỷ con tương lai phải làm Thiếu phu nhân đốc quân phủ, con muốn mua xiêm y quý như vậy làm gì?”

Mọi người đều dừng chiếc đũa lại, nhìn Tần Tranh Tranh, đặc biệt là hai vị di thái thái của Cố Khuê Chương, ghen ghét đến đôi mắt bốc hỏa.

Hừ, đoạt hôn sự của con gái người ta ở nông thôn, còn đắc ý như vậy, không biết liêm sỉ!

Cố Khinh Chu cúi đầu chậm rãi ăn uống, mặt không biểu tình.

Nhị di thái nhìn mắt Cố Khinh Chu, nghĩ thầm: “Đáng thương, đứa nhỏ này ở nông thôn chưa hiểu hết việc đời, còn không biết địa vị đốc quân phủ cao quý ra sao, bằng không hôn sự tốt như vậy bị đoạt, thế nào cũng khóc đến chết!”

Mọi người đang tâm tư thì người của đốc quân phủ tới.

Người tới là phó quan của đốc quân phu nhân.

“Phu nhân bảo ta đến tặng cho Cố tiểu thư một bộ lễ phục, vũ hội buổi tối ngày mai mặc đi dự, không cần phiền Cố thái thái tốn công đi mua.” Phó quan Đốc quân phủ nói.

Tần Tranh Tranh mặt mày hớn hở.

Cố Tương đại hỉ, nghĩ thầm mẹ chồng tương lai thật thương cô, vì thế duỗi tay ra tiếp: “Làm phiền phó quan.”

Phó quan lại bỏ cô qua một bên.

“Không phải cho cô, đại tiểu thư, là cho Khinh Chu tiểu thư.” Phó quan nói.

Không biết là ai, chiếc đũa trong tay bỗng rớt lạch cạch ở trên mặt bàn, rung động thanh thúy.

Tất cả mọi người khiếp sợ, ánh mắt ngưng tụ ở trên người Cố Khinh Chu.

Không phải từ hôn sao, đốc quân phu nhân như thế nào còn đưa xiêm y cho cô?

Cố Khinh Chu nghe vậy cũng ngước mắt, cô nhìn mắt mọi người, đáy mắt bình tĩnh như sóng nước, vinh nhục không kinh đứng dậy, tiếp nhận xiêm y trong tay phó quan, nói: “Đa tạ ngài, vất vả rồi!”
Bình Luận (0)
Comment