Kê cho Hoắc Việt phương thuốc xong, Cố Khinh Chu cùng nghĩa phụ Nhan Tân Nông trở về.
Trời đã tối rồi, Hoắc công quán một đường đèn đuốc sáng trưng, đèn đường quấn quanh dưới cây bích thụ, lá cây tựa phỉ thúy.
Nhan Tân Nông tâm tình không mau, trên đường an ủi Cố Khinh Chu: "Vị di thái thái kia không có kiến thức, chờ Hoắc Việt lành bệnh, ta lại nói vài câu, bắt nàng ta nhận lỗi với con."
Cố Khinh Chu cười nói: "Nghĩa phụ, con căn bản không để bụng."
Người bệnh, người nhà lo âu, hơn nữa Cố Khinh Chu tuổi nhỏ, di thái thái nói những lời đó, cũng là nhân chi thường tình, tuy rằng lúc ấy Cố Khinh Chu rất khó chấp nhận.
Nhan Tân Nông vui mừng: "Khinh Chu, con có phong phạm đại phu, có truyền nhân như con vậy, truyền thừa trung y liền đoạn không được."
Vài thập niên gần đây, tiệm Đông y theo Tây học, người Hoa càng ngày càng phê phán trung y, đem trung y phê bình đến không đúng tí nào.
Trước đây, đúng là trung y có thời gian hắc ám thật.
Thời điểm mọi người mọi nhà đòi đánh trung y, thì y thuật của Cố Khinh Chu cao siêu, lại không có ủy khuất cùng oán khí, tâm bình khí hòa mà chữa bệnh, cũng nhớ kỹ quy cũ cùng y đức của tổ tông, làm Nhan Tân Nông có cảm giác đáng quý.
Cố Khinh Chu cười.
Hoắc Việt bên kia, lúc sau kê phương thuốc xong, quản gia thân tín của hắn tự mình đi sắc thuốc.
Di thái thái Mai Anh vẫn là không yên tâm, thời điểm sắc thuốc liền tự mình đi xem, còn cùng quản sự oán giận: "Ta thật sợ lão gia xảy ra chuyện."
Cố Khinh Chu là nữ tử.
Mai Anh cũng là nữ nhân, liền biết nữ nhân địa vị thấp hèn. Rất nhiều thời điểm, xem thường nữ nhân, nhục mạ nữ giới, đều là vì họ là nữ nhân.
"Di thái thái đừng sầu, vị thần y này tuy nói tuổi không lớn, nhưng y thuật là khá tốt, người Nhan Tổng Tham Mưu tiến cử, sẽ không kém đâu." Quản gia nói.
Mai Anh không thèm nói với bọn họ, hừ lạnh một tiếng.
Quản gia so với Mai Anh địa vị cao hơn, Mai Anh cũng không dám ở trước mặt quản gia lấy chủ tử ra nói.
Nàng nghĩ, vẫn là nên lần nữa tìm một bác sĩ.
Phương pháp Tây y là vô dụng, đã thử qua, thuốc cùng từng tí đều không có hiệu quả, vẫn là phải dựa vào trung y. Tới thời điểm cứu mạng rồi, người Hoa đều quên không được đôi giày rách như trung y mà bọn họ vứt đi.
"Chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, lão gia đây là cầu sống sốt ruột, bị cái tiểu nha đầu kia lừa!" Mai Anh hừ lạnh.
Một chén thuốc nấu tốt, để lạnh lúc sau, quản gia bưng cho Hoắc Việt.
Hoắc Việt uống xong một ngụm.
Di thái thái run sợ trong lòng.
"Lão gia, rốt cuộc được chưa a?" Mai Anh không nhịn xuống được, nói ra tiếng.
"Mời di thái thái đi ra ngoài." Hoắc Việt không nhìn nàng, thái độ thực lạnh nhạt nhìn quản gia nói.
Mai Anh liền biết, Hoắc Việt sinh giận.
Thời điểm Hoắc Việt tức giận, Mai Anh cũng không dám tìm xúi quẩy, lập tức trầm mặc đi ra.
Nhưng bây giờ Mai Anh không chịu đi, một hai phải ngồi bên cạnh Hoắc Việt.
Hoắc Việt không có sức lực cùng nàng cãi cọ, mặc cho nàng ngồi che chở.
Hoắc Việt uống xong phương thuốc của Cố Khinh Chu, lúc ấy không có gì, nhưng chính là thời điểm sau nửa đêm, Hoắc Việt đột nhiên tỉnh.
Cả người hắn phát lãnh.
Thời tiết cuối tháng năm, là nhiệt độ ấm áp, nhưng Hoắc Việt lãnh đến phát run, hàm răng cắn bần bật đến lên tiếng, dường như giống đang ở mùa đông khắc nghiệt mà rớt vào hầm băng vậy.
"Làm sao vậy, lão gia?" Di thái thái ngủ ở trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, động tĩnh của Hoắc Việt kinh động nàng.
"Lạnh......" Cả người Hoắc Việt lạnh lẽo.
Di thái thái sợ tới mức chết khiếp: "Thảm rồi thảm rồi, mau đi mời bác sĩ!"
Lão gia bị Quân Chính phủ hại chết!
Hoắc Việt nửa đêm tỉnh lại, cả người rùng mình.
Hắn rùng mình đến lợi hại, hàm răng đều khép lại không được, run cầm cập phát ra tiếng vang chấn kinh di thái thái cùng quản gia rồi.
"Ta đã nói, cái tiểu yêu tinh kia là người Quân Chính phủ phái tới hại chết lão gia!" Di thái thái bắt đầu khóc, "Làm sao bây giờ a, bác sĩ như thế nào còn chưa tới?"
"Di thái thái, đã gọi điện thoại rồi, bác sĩ một lát liền tới." Quản gia cũng lo âu.
Hoắc Việt lúc này, thần chí đã không còn rõ ràng, hắn chỉ cảm thấy lạnh, lạnh đến đến thấu xương.
Cố Khinh Chu nói, thuốc nàng ấm, sẽ làm đổ mồ hôi ra.
Hiện tại có nơi nào là đổ mồ hôi a?
Hoắc Việt lúc trước sốt nhẹ, sốt cao nửa tháng hơn, thân thể suy yếu, lại bị phát lãnh rùng mình như vậy, cái trán hắn đầy mồ hôi lạnh, thân mình tựa run rẩy.
"Lạnh quá!" Nam nhân với sắt thép giống nhau, chẳng sợ dao nhỏ đâm xuyên thịt, mày cũng không nhăn một chút, nhưng giờ phút này hắn lại nói quá lạnh.
Này chính là quá lạnh đến cực hạn rồi, mới khiến Hoắc Việt chịu đựng cũng không nổi mà kêu?
Quản gia cũng có chút nghĩ mà sợ, chỉ sợ di thái thái nói đúng, Tham Mưu Quân Chính phủ mang bé gái như vậy tới chữa bệnh, quá khinh suất!
"Lão gia, bác sĩ thực mau liền tới." Quản gia nôn nóng nói.
Nửa giờ sau, hai Tây y bệnh viện giáo hội tới.
"Đều nói rất nhiều rồi, trung y là kẻ lừa đảo, vì sao còn phải dùng trung y?" Tây y bệnh viện giáo hội vô cùng đau đớn, "Các ngươi như vậy, sẽ hại chết Hoắc tiên sinh!"
"Đúng vậy, hiện tại tin tưởng người trung y, đều là ngu muội!
Ngay cả chính phủ đều sắp thủ tiêu trung y, không được để trung y quản lý trường học giáo viện, đoạn tuyệt truyền nhân trung y, có thể thấy được trung y hủy hoại người sâu như nào!" Một Tây y khác nói tiếp.
Bọn họ đều là người Hoa, tuổi nhỏ du học nước Mỹ, học tập 6 năm Tây y, trở lại bệnh viện giáo hội Nhạc Thành công tác. Bọn họ so với bác sĩ nước ngoài càng căm hận trung y.
Này không phải phản bội nước, mà là bọn họ thật sự cảm thấy trung y là tệ đoan, là tập tục xấu.
"Nếu Hoắc tiên sinh có bất trắc gì, chúng ta không dám cam đoan!" Một bác sĩ nói, "Mời di thái thái cùng quản gia làm chứng."
"Hai vị, đừng nhiều lời, mau đưa thuốc cho lão gia dùng mới quan trọng!" Quản gia kiên nhẫn khuyên giải an ủi.
Hai vị bác sĩ định tiêm thuốc cho Hoắc Việt.
Phương án trị liệu, vẫn là theo cách làm vô dụng trước đây.
Hoắc Việt lại nhớ tới mặt thiếu nữ kia. Con mắt nàng sáng lộng lẫy, con ngươi rực rỡ lấp lánh, trấn định tự tin. Nửa năm trước, nàng liền đã kết luận bệnh của Hoắc Việt.
Nàng nói, uống hai thang thuốc, nàng lại đến tái khám.
"Kêu....... kêu bọn họ đi đi....... Lại đi sắc thuốc tiếp!" Hàm răng Hoắc Việt run lên, nhìn quản gia nói.
"Lão gia, như vậy không được a, thuốc này trị hỏng ngài rồi, ngài không thể lại liều mạng uống tiếp." Quản gia cơ hồ muốn quỳ ở trước mặt Hoắc Việt.
Di thái thái cũng khóc lóc nói: "Lão gia, ngài không được tin tưởng tiếp trung y! Ngài không đau lòng cho chính mình, cũng đau lòng cho ta với a! Lão gia, ngài đến nay vô hậu, nếu là ngài buông tay, gia nghiệp này to như vậy giao cho ai a?"
Mấy vấn đề này, Hoắc Việt sớm đã nghĩ tới ngàn vạn lần.
Di thái thái nhắc nhở, không thể khiến cho trong lòng Hoắc Việt gợn sóng.
Hai gã Tây y cũng khuyên: "Hoắc long đầu, ngài phải tin tưởng khoa học, Tây y mới là khoa học!"
"Tây y mới có thể bảo đảm nhân loại khỏe mạnh, trung y đều là huyền thuật, không có biện pháp chữa bệnh chân chính, Hoắc long đầu!"
Hoắc Việt đắp chăn, cắn răng, nhấn mạnh rõ ràng từng chữ nhìn quản gia nói: "Đưa, bác, sĩ, trở, về, đi, sắc, thuốc, cho, ta, xuống, bếp, lấy, lò, sưởi, cho, ta!"
"Không được, lúc này bất luận như thế nào cũng không thể nghe ngài!" Di thái thái hung hăng một màng nước mắt, nhìn hai vị bác sĩ nói, "Lão gia bị bệnh hồ đồ, đè hắn lại, chích cho hắn!"
Quản gia cũng không nhìn Hoắc Việt.
Lần này, quản gia tâm phúc cũng đứng bên cạnh di thái thái. Thuốc kia lại nói uống, lão gia thật sẽ mất mạng.
Hoắc Việt tự thấy mình tứ cố vô thân,* lại suy yếu đến tệ hại, không có cách nào cãi cọ, từ dưới gối ở đầu giường, móc ra đồ vật của hắn.
(* Bơ vơ, không thân thích, không ai, nơi nương tựa)Viên đạn đã lên, Hoắc Việt từ nóc giường lấy ra một cây súng của chính mình.
Một tiếng vang lớn, chấn động tai người đến tê dại.
Mọi người lập tức an tĩnh lại.
Di thái thái cùng nhóm bác sĩ, đáy mắt đột nhiên thêm sợ hãi, theo bản năng muốn chạy.
"Đi sắc thuốc!" Hoắc Việt run rẩy cố gắng kiềm hai hàm răng mà phân phó, "Ai nói thêm câu nào nữa, viên đạn tiếp theo liền sẽ bắn vào đầu người đó!"
Di thái thái không dám nói nưã.
Nhóm bác sĩ tránh còn không kịp.
Chỉ có quản gia nói: "Lão gia, ta đây liền theo phân phó!"
Di thái thái cùng hai gã bác sĩ, ra ngoài đứng.
Bác sĩ nhìn di thái thái nói: "Chuẩn bị hậu sự đi, chuẩn bị sớm một chút, còn có thể làm lão gia xung hỉ!"
Di thái thái khóc lớn lên.
Xong rồi, lão gia liền bị cái con tiểu yêu tinh kia hại chết!
Quản gia đi sắc thuốc, đồng thời đem lò sưởi dùng cho mùa đông dọn ra tới, đốt than bạc đưa đến phòng của Hoắc Việt.
Suốt một đêm, từng trận thanh hương đồ mi, dưới góc tường dế ngâm khẩn thiết, Hoắc Việt bọc chăn rất dày, đang sưởi ấm.
Cây đuốc trong bếp lò ánh lên đến trong phòng đều ấm áp.
Quản gia liền ra ngoài một lát.
Hoắc Việt rùng mình, dường như cơn lạnh cũng giảm bớt chút, hắn rốt cuộc mới dám từ trong chăn vươn tay ra, hàm răng cầm lòng không được phát run, bây giờ cũng dừng lại.
Di thái thái đã bị đuổi về phòng nàng ta.
Lúc này, di thái thái phỏng chừng lại tính đường lui. Bang phái không có nhân tình, Hoắc Việt vừa chết, tân long đầu sẽ không bỏ qua cho thê thiếp của Hoắc Việt.
"Ngươi đừng trách ta lỗ mãng." Hoắc Việt nhìn vị quản gia thân tính này, nói, "Trong lòng ta hiểu rõ. Ta phát sốt lâu ngày, hôm nay đột nhiên rùng mình, không phải chuyện xấu, hẳn là dự triệu chuyện tốt. Nếu là ta lại chích thuốc, chỉ sợ manh mối chuyện tốt này chưa gì đã bị chặt đứt."
"Lão gia, ngài tin chân tướng vị Cố tiểu thư kia?" Quản gia giật mình.
"Nhan Tân Nông không dám gạt ta, Cố tiểu thư thật là trị hết bệnh nan y của thái thái hắn. Ta nửa năm trước có duyên gặp qua Cố tiểu thư một lần, nàng lúc ấy liền đoán trước bệnh tình của ta. Về điểm này, ta tin tưởng nàng." Hoắc Việt nói.
Người hầu nấu thuốc, đem để lạnh lúc sau, bưng cho Hoắc Việt.
Hoắc Việt uống xong.
Hắn cho rằng sẽ lại lần nữa rùng mình.
Hắn che lại chăn, kết quả, phía sau lưng có phần nóng lên, hắn tung ra.
Hắn không lạnh.
Nhìn thời gian, hiện tại mới rạng sáng 2 giờ.
Nếu là tới hừng đông còn không lặp lại, Hoắc Việt cảm thấy bệnh này của hắn liền có khả năng muốn chuyển biến tốt đẹp.
Trong lòng hắn đại hỉ.
Tới thời điểm hừng đông rồi, quản gia vội vã chạy đi tìm di thái thái Mai Anh: "Di thái thái, di thái thái......"
Mai Anh y phục cũng không cởi, trực tiếp nằm ở trên giường, nghe được tiếng la, nàng tâm lập tức liền chìm xuống đáy cốc.*
(* Ý là rơi xuống đáy vực sâu không lối thoát)Nàng biết, lão gia chết rồi!
Nước mắt Mai Anh rơi như mưa, chính mình kế tiếp lại không biết lưu lạc phương nào.
Hoắc Việt trước nay không ngủ qua nàng, nhưng hắn cho nàng cẩm y ngọc thực, cho nàng vinh hoa phú quý. Mai Anh mấy năm trước còn oán giận, nhưng hiện tại đều thành thói quen.
Này vừa mới qua điểm ngày lành, Hoắc Việt liền chết, Mai Anh cảm thấy mệnh chính mình quá khổ.
"Lão gia a!" Mai Anh một bên mở cửa, một bên lên tiếng khóc lớn.
"Di thái thái, ngài đừng gào, lão gia hạ sốt rồi!" Quản gia lớn tiếng, đánh tan khóc lóc của Mai Anh.
Một tiếng khóc nức nở của Mai Anh ngạnh ở trong cổ họng, ngạc nhiên nhìn quản gia: "Ngươi...... Ngươi nói cái gì?"
"Lão gia hạ sốt, di thái thái!" Quản gia đại hỉ, "Bệnh tình lão gia sắp khỏi hẳn!"
Mai Anh sửng sốt, cả người sợ đến ngây người.
Tối hôm qua còn một thân mồ hôi lạnh, nhìn qua nửa chết nửa sống, bác sĩ đều kêu chuẩn bị quan tài xung hỉ, hắn như thế nào mà hạ sốt sống lại?
Hắn đã nửa tháng không thật sự hạ sốt a!
Chẳng lẽ, tiểu yêu tinh họ Cố kia thật sự là y thuật cao siêu?
Mai Anh đáng lẽ hẳn là cao hứng, nhưng lúc này trong lòng nàng đã chịu chấn động cực đại, cả người đều ngốc ngốc, khó có thể tin.
Lão gia tốt, được tiểu yêu tinh họ Cố kia trị hết!