Thiếu Tướng Cùng Cô Vợ Bướng Bỉnh

Chương 41

~~~~~~~~~~~~Tăng lương~~~~~~~~~~~~

- Giúp em thoa thuốc.

Anh nói xong thì mở hộp cứu thương ra.

- Không cần đâu em tự làm được.

Cô vội nói, cô không muốn anh nhìn thấy những vết thương này cô nghĩ anh nhìn thấy sẽ sợ, Ân Ân biết vết thương trên mặt của mình ra sao cô không muốn ai nhìn thấy nó đến khi nó hoàn toàn lành lại.

- Anh không muốn em nhìn thấy những vết thương này, ngoan nào để anh làm.

Anh ôn nhu nói.

- Nhưng chắc nó rất xấu, sẽ làm anh sợ.

- Như vậy anh càng không cho em thấy, đừng bướng nữa.

Anh không sợ cô xấu đều anh sợ duy nhất là nhìn thấy cô buồn, cô đau và cả cô bị thương dù chỉ là vết thương nhỏ.

Cô cũng không nói gì nữa, nghiêng đầu đưa vết thương về phía anh. Tôn Khiết cười nhẹ đưa tay tháo từng miếng băng trắng trên mặt cô xuống, từng vết thương còn rỉ ít máu xuất hiện trước mặt Tôn Khiết tim anh lại nhói lên từng hồi, anh thấy bản thân mình rất tệ anh không bảo vệ tốt cho cô còn để cô ra nông nổi này, nếu anh để cô tự thoa thuốc chắc hẳn cô chịu không nổi khi tự mình đối diện với nó.

Bàn tay anh cứ thế mà xử lí rồi thoa thuốc cho cô, từng động tác nhẹ nhàng, chậm rãi vì anh sợ cô đau. Cô đôi lúc lại liếc nhìn anh, gương mặt anh có chút thay đổi khi nhìn thấy những vết thương trên mặt cô " Chắc xấu lắm nhỉ " cô nghĩ.

Vết thương cũng nhanh chóng được băng bó kĩ càng. Anh đóng hộp cứu thương lại rồi đứng lên đi về phía tủ đặt nó gọn gàng vào trong rồi bước lại chỗ cô, anh cuối xuống hôn nhẹ lên trán cô nói.

- Em nghỉ ngơi đi, có việc gì em cứ gọi quản gia nếu không thì gọi cho anh, anh đến Tổng cục một chuyến.

Cô mỉm cười gật nhẹ đầu nói.

- Anh yên tâm đi đi, em khỏe rồi.

Anh " Ừ " một tiếng xoa nhẹ đầu cô rồi cầm ly sữa đã uống cạn của cô đi ra cửa, trước khi cánh cửa đóng lại anh không quên nhìn cô một cái rồi mới khép cửa lại, anh xoay người đi một mạch xuống bếp cất ly rồi lại bước lên phòng của mình.

Một lúc sau, chiếc xe Brabus cũng từ từ di chuyển khỏi cổng biệt thự. Xe chậm rãi di chuyển trên con đường tấp nập xe qua lại, những tia nắng ấm áp chiếu rọi khắp mọi nơi và đặc biệt là lên những bông hoa đang nở rộ được trồng ở dãi phân cách của hai làn đường.

Xe cũng nhanh chóng đến cổng Tổng cục, anh chàng cảnh sát gát cổng thấy xe anh thì có chút ngạc nhiên bởi họ nghĩ " thiếu tướng anh có lẽ đang chăm sóc cho thiếu phu nhân mới đúng nhưng tại sao lại đi làm " dòng suy nghĩ chỉ thoát qua trong đầu anh cảnh sát rồi nhanh chóng mở cửa, Tôn Khiết lái xe chạy một mạch vào trong.

Xe dừng lại trước cửa phòng làm việc của anh như thường ngày, anh mở cửa bước xuống với bộ cảnh phục chỉnh tề làm anh toát ra vẻ khí thế của một thiếu tướng lạnh lùng đáng sợ chứ không phải là dịu dàng ôn nhu và mang một phần bá đạo như lúc ở nhà.

Người thường đậu xe vào bãi đỗ giúp anh vội chạy đến, người đó đứng nghiêm chào anh rồi nhận lấy chìa khóa từ Tôn Khiết.

Anh bước vào trong, tháo chiếc áo choàng bên ngoài treo lên rồi ngồi xuống bàn làm việc. Dù Lăng Vũ đã xử lý nhưng những vụ án quan trọng đều do anh phải đích thân xử lí.

Anh đến chưa được 10 phút thì Lăng Vũ bước vào, anh đứng nghiêm chào anh rồi nói.

- Thiếu tướng sao ngài lại đến đây?

- Cậu không muốn tôi đến.

Tôn Khiết lạnh lùng nói.

- Không! Ý tôi không phải vậy mà là đáng lẽ ngài phải ở nhà chăm sóc thiếu phu nhân vài hôm rồi mới đến.

Lăng Vũ nhanh chóng giải thích.

- Cô ấy không sao.

- Vậy tôi có thể nói việc này được không ạ!

- Nói.

Sắc giọng không chút thay đổi của anh vang lên.

- Việc thiếu phu nhân có hỉ người trong Tổng cục đã biết hết rồi ạ!

Lăng Vũ nhìn anh nói, hôm nay anh thật sự lấy hết can đảm để nói nhiều với Tôn Khiết như vậy.

- Thì sao?

Anh khó hiểu hỏi.

- Thì ngài phải cho mọi người cùng chia sẻ niềm vui với ngài chứ ví dụ như một buổi tiệc hay gì đó cũng được.

Lăng Vũ nhìn anh, " sau hôm nay thiếu tướng nhà anh lại hiểu chậm vấn đề như thế " Lăng Vũ nghĩ.

Anh đăm chiêu suy nghĩ một lác rồi nói.

- Được, tiền lương tháng này của mọi người sẽ được tăng, tiệc mừng sẽ tổ chức sao.

Nghe anh nói thế Lăng Vũ không khỏi mừng thầm, anh giúp bọn họ tăng lương thì tất nhiên phải có hậu hĩnh cho mình rồi.

- Rõ, tôi thay mặt toàn bộ người của Tổng cục cảm ơn thiếu tướng và chúc thiếu tướng cùng thiếu phu nhân có thật nhiều hỉ sự.

Lăng Vũ đứng nghiêm nói to rõ từng lời một. Bỗng anh cất giọng nói.

- Riêng cậu tiền lương tăng hay giảm phải tùy vào cậu.

Câu nói của anh vang lên liền khiến niềm vui của Lăng Vũ như rớt xuống 18 tầng địa ngục vậy, Tôn Khiết nói như vậy thì chắc hẳn tiền lương tháng này của anh không vào được tay anh trọn vẹn rồi.

- Thiếu tướng, tại sao lại là riêng tôi.

- Cậu có ý kiến.

Anh gằn giọng nói.

- Không ạ! Nếu không còn chuyện gì tôi xin phép đi trước.

Giọng nói có phần buồn bã của Lăng Vũ vang lên, anh nói xong thì chào Tôn Khiết rồi rời đi. Còn anh thì vẫn bình thản làm việc.
Bình Luận (0)
Comment