*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ca hát tốt, vóc người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, còn có nhiêu đàn ông nguyện ý bỏ tiên cho cô như vậy, lại có hai vị đại gia nhiều tiên vì “Tạ Liên”
cô kéo bè kéo lũ đánh nhau trong tại "Dạ MỊ”
".
Chậc chậc miệng, danh tiếng như thế này, "Dạ Mị”
kinh doanh nhiêu năm như vậy còn chưa từng có người thưởng cô như thế..
Đồng Kỳ Anh dừng chân trước phòng giải khát, đi vào nhìn một chút.
Bên trong có năm nhân viên phục vụ nữ, có một người bưng một ly trà, đứng trước quây chuyện trò vui vẻ.
Trong đó bốn người khác thì sau khi thấy được cô, trắm miệng một lời tiếng gọi: "Chào chị Tạ Liên!" Đồng Kỳ Anh lễ phép mỉm cười, khi đang chuẩn bị rời đi thì cô gái vừa mới gọi cô bước ra, trong tay còn bưng một ly trà gừng.
"Chị Tạ Liên tỷ, chị vừa mới hát xong, mau đến đay uống một ly trà gừng do em pha đi!" Hai tay cô cái cầm ly trà đưa tới cho Đông Kỳ Anh.
Bốn người phụ nữ khác cũng nhao nhao tán thưởng nói: "Trà gừng mà Tiểu Mai pha thật sự uống rất ngon đấy!" "Đúng vậy đói" "Chị Tạ Liên cũng nếm thử đi!" "Đúng vậy, uống rất ngon!" "Cảm ơn!" Đồng Kỳ Anh ngại ngùng cười cười, nhận ly trà, phát hiện nhiệt độ nước không quá nóng, trực tiếp uống một ngụm, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, còn tán dương Tiểu Mai: "Ly trà gừng này rất ngon, có thể nói cho tôi cách pha hay không?" "Đương nhiên có thể, chính là cắt nát gừng tươi mới nhất, mềm nhất, trộn cùng với hạt vừng, cất ở nơi khô ráo, nếu như muốn uống thì múc một muỗng ra, thêm một chút mật ong và đường đỏ rồi đổ nước sôi vào là được."
Tiểu Mai vừa nhẫn nại nói, vừa tiếp lấy thuyết phục Đồng Kỳ Anh uống hết toàn bộ chén trà gừng: "Chị mau uống đi! Uống xong để em còn rửa ly" "Được."
Đông Kỳ Anh câm cái ly lên một hơi uống hết ly trà gừng.
Tiểu Mai nhận lấy cái chén trong tay Đồng Kỳ Anh, quay người đi rửa ly.
Đồng Kỳ Anh không có đáp lại bọn họ mà là đi đến phòng nghỉ của mình.
Trở lại phòng nghỉ, khi cô vừa định thay quần áo, cô chỉ cảm thấy đầu mình hơi choáng.
Cô vịn cái ghế ngồi xuống, lắc đầu, khi ngẩng đầu lên, trước mắt trời đất quay cuồng.
Trong lúc bất tri bất giác, thể lực của Đồng Kỳ Anh đã chống đỡ hết nổi, té xỉu ở trên bàn trang điểm.
Sau đó, Đồng Kỳ Anh bị nóng quá mà tỉnh.
Cô không phải cảm thấy trong phòng nóng, mà là cảm thấy chính cơ thể của cô rất nóng.
Trong tâm mắt tất cả đều là màn sương trắng nóng hôi hổi, hai mắt giống bị lửa thiêu đốt, vừa nóng vừa đau.
Đồng Kỳ Anh cố gắng ngồi dậy, nhìn bốn phía một chút, phát hiện nơi này cũng không phải là phòng nghỉ của cô, mà là một phòng khác trong quán bar.