Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 1085

Chương 1085: Cô không hiểu ý anh

“Tôi?” Tần Sơ Hạ sửng sốt một chút, vội vàng xua một cái tay khác, mặt đầy bất đắc dĩ giải thích: “Ôi… tôi muốn cứu anh còn không được kìa! Tại vì máu tôi không cứu được anh, chỉ có Tống Vân Thùy mới cứu được anh thôi.”

Phó Diệc Phàm thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tần Sơ Hạ, cười khanh khách: “Sao cô ngốc vậy?”

“Thật sự không phải tôi ngốc mà điều tôi nói đều là sự thật! Anh tin tôi đi! Thật sự chỉ có Tống Vân Thùy mới cứu được anh thôi!” Tần Sơ Hạ rất tích cực nói.

Phó Diệc Phàm khẽ nhướn mày kiếm: “Cho nên đây chính là lý do cô đi tìm Tống Vân Thùy sao?”

Tần Sơ Hạ gật đầu một cái, lại than thở trình bày nói: “Đúng vậy! Lúc ấy môi anh thâm đen! Huống chi, thể chất anh vốn đặc biệt, chỉ có Tống Vân Thùy mới cứu được anh thôi! Bố tôi nói không sai.”

Sau khi nói xong, Tần Sơ Hạ lại cả mặt đầy tội lỗi nhìn Phó Diệc Phàm, chân thành thề nói: “Tôi thực sự xin lỗi đã gây cho anh phiền phức lớn như vậy. Tôi không biết trong rượu kia có độc, nếu biết bố tôi cố tình ngấm ngầm mưu tính anh và Tống Vân Thùy tôi nhất định sẽ ngăn cản!”

“Tôi biết rượu kia có vấn đề” Phó Diệc Phàm lạnh nhạt nói.

“Anh, anh biết sao?” Tần Sơ Hạ nhất thời khó có thể tin nhìn Phó Diệc Phàm, sau khi hoàn hồn lại không khỏi tức giận quở trách: “Anh biết có vấn đề sao anh còn uống? Còn nói tôi ngốc? Tôi thấy anh mới ngốc ấy!”

“Bị lây cô” Phó Diệc Phàm vô thưởng vô phạt nói.

Tần Sơ Hạ bị miệng lưỡi cay độc của người đàn ông này làm cho cứng họng, vẻ mặt đau khổ, đưa mắt nhìn về bên kia, dứt khoát mím môi không lên tiếng.

Hừ, cái này còn trách cô sao!

“Nhưng…” Phó Diệc Phàm ý vị thâm trường nhìn chăm chăm Tần Sơ Hạ, khóe miệng kìm được khẽ cong lên: “Đó là rượu ngon nhất mà tôi từng uống. Nhà cô còn nữa không?”

Tần Sơ Hạ kinh hãi run sợ, ngoái đầu nhìn lại ánh mắt của Phó Diệc Phàm, mặt nhỏ tràn đây nghiêm túc trả lời: “Bố nói mua lại lúc tôi ra đời, có lẽ không chỉ có một chai đâu! Ừ, tôi nghĩ trong hầm rượu nhà tôi chắc chắn còn!”

“Bố cô ngấm ngầm mưu tính tôi, đổ tội cho tôi. Nếu vậy hay cô thay bố cô đem hết toàn bộ chỗ rượu còn lại cho tôi coi như bồi thường?”

Phó Diệc Phàm thờ ơ nói.

Tần Sơ Hạ liền vỗ ngực, bảo đảm nói:”Việc này không thành vấn đề, tôi giải quyết hết! Tôi nhất định sẽ đem toàn bộ rượu nhà tôi đến chỗ của anh”

“Ngược lại cô thật là thẳng thắn” Phó Diệc Phàm chậm rãi buông lỏng tay.

Tần Sơ Hạ vô thức nhìn cổ tay vừa bị Phó Diệc Phàm nắm, vội vàng đưa tay ra sau lưng, lại quan sát Phó Diệc Phàm từ trên xuống dưới một phen.

“Tôi thấy khí sắc và tinh thần anh lúc này dường như vẫn rất tốt, không giống dáng vẻ bị trúng độc?”

Tần Sơ Hạ nghi ngờ.

Phó Diệc Phàm ngẩn ra, chuyển qua đề tài khác: “Cũng muộn rồi, cô đưa tôi về nhà đi”

“Anh muốn tôi ở lại chờ anh để giải quyết món nợ, chính là muốn tôi làm tài xế cho anh sao?”

“Nếu không cô cho rằng tôi còn muốn cô làm gì?” Phó Diệc Phàm hỏi ngược lại.

Tần Sơ Hạ nheo mắt lại, vừa cười, vừa mong đợi hỏi: “Vậy ý của anh có phải là đã tha thứ cho bố tôi rồi đúng không? Tôi đưa rượu cho anh, lại làm tài xế cho anh. Chuyện lần này có phải có thể xóa bỏ đúng không? Từ nay về sau, anh sẽ không vì chuyện này mà nhắm vào bố tôi nữa đúng không?”

Phó Diệc Phàm: “Chỉ một đêm làm tài xế có phải quá tiện cho cô không?”

Tần Sơ Hạ: “Vậy anh muốn tôi làm bao lâu?”

Phó Diệc Phàm: “Chở ba năm đi!”

“Không muốn” Tần Sơ Hạ quả quyết từ chối: “Không phải anh cũng không có tài xế”

Phó Diệc Phàm bình tĩnh cởi cúc áo mình, khởi động xương cổ tay một chút, dáng vẻ giả bộ như đang suy nghĩ nên đánh người khác như thế nào: “Ừ, vậy tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ xem phải nhắm vào bố cô thế nào để thay bản thân trả lại vết thương!”

Bình Luận (0)
Comment