Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 1107

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1107: Rốt cuộc là vì sao?

Sau đó quân đội thay đổi nhân sự, vị này có thương tích nên lựa chọn xuất ngũ.

Cho nên Phó Diệc Phàm dùng số tiền lớn mời anh ta về làm nhân viên cấp cao trong tổ bay Vân Hàng, làm “quan chỉ huy” của hãng hàng không dân dụng.

Lúc đầu, một nửa số người trong ban giám đốc bỏ phiếu ủng hộ người mới tới này.

Chỉ là có Phó Hoäng Khôn ông trấn thủ, một nửa này bị ông cụ cứng rắn thuyết phục đổi thành Tống Vân Thùy.

Phó Hoằng Khôn biết, chắt trai đủ lông đủ cánh muốn vỗ cánh bay cao rồi.

Nhưng suy cho cùng thì tập đoàn Vân Hàng là do ông cụ này mua lại, ông đã muốn quản, muốn nhúng tay vào thì dù là chắt trai cũng không phản đối được quyết định của ông.

“Ông cụ Phó, cháu không thể đảm nhận được chức vị này” Tống Vân Thùy nghe Phó Hoằng Khôn nói xong bèn cầm thư bổ nhiệm trả lại cho Phó Hoằng Khôn.

Phó Hoằng Khôn không hiểu nhìn Tống Vân Thùy hỏi: “Vân Thùy có ý gì?”

Phó Diệc Phàm khéo léo mỉm cười đáp: “Lần thẩm định tuyển chọn chức “Phó tổng giám đốc bộ phận phi hành” này, cháu biết Phó Diệc Phàm có đề cử ứng viên của anh ấy. Thật ra cháu hi vọng là người được.

Phó Diệc Phàm đề cử kia”

“Vân Thùy, cháu muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy ư?” Phó Hoằng Khôn nghiêm giọng hỏi.

Tống Vân Thùy cong khóe miệng cười hạnh phúc: “Trước đây cháu đồng ý với ông kết hôn với Phó Diệc Phàm, bắt đầu vội vàng chuẩn bị đám cưới chỉ vì muốn để Sơ Hạ tin là thật rồi rời khỏi Phó Diệc Phàm.

Nhưng Phó Diệc Phàm đã lựa chọn, cho dù cháu quyết định thế nào thì anh ấy đều sẽ không xuất hiện trong đám cưới. Cho nên anh ấy sẽ không đăng ký kết hôn với cháu, càng không để ý đến đám cưới này, bởi vì anh ấy biết đám cưới này là giả. Cháu cho rằng anh ấy sẽ không thay.

đổi lựa chọn của mình. Nhưng lần này cháu quay lại công ty lại nghe được lời đồn đại có liên quan đến đám cưới của cháu và Phó Diệc Phàm. Người biết chuyện này trong công ty trừ cháu ra cũng chỉ còn Phó Diệc Phàm và Sơ Hạ. Cháu biết đám cưới là giả, sao có thể khoe khoang trắng trợn được? Mà Sơ Hạ sẽ không nói ra. Cho nên người loan tin đồn này chỉ có thể là Phó Diệc Phàm”

“Lẽ nào Diệc Phàm đã thông suốt rồi?” Phó Hoằng Khôn không khỏi cau mày, khó bề tưởng tượng được.

Chẳng lẽ việc giữa thằng bé và Tần Sơ Hạ là do ông già này quá đa nghỉ?

“Ông cụ Phó, ông nghĩ trong thời điểm mấu chốt này, chẳng lẽ cháu không nên ủng hộ người do Phó Diệc Phàm đề cử ạ? Hơn nữa, qua một thời gian quan sát, quả thật những người được Phó Diệc Phàm mời đến công ty rất có năng lực, việc đi đến nước này, cháu tin tưởng quyết định của Phó Diệc Phàm” Tống Vân Thùy mỉm cười nói tiếp.

Phó Hoằng Khôn cực kỳ khen ngợi nhìn Tống Vân Thùy, mặt mày rạng rỡ: “Quả nhiên cháu rất phù hợp với Diệc Phàm nhà ông, mà ông già này cũng rất vui mừng, cuối cùng thì cháu cũng dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình với Diệc Phàm nhà ông. Tính cách Diệc Phàm từ nhỏ đến lớn đều không nhạy bén với chuyện tình cảm, cháu hãy thông cảm cho nó, dùng sự nỗ lực của cháu cảm hóa nó, ông tin tưởng nó sẽ cảm nhận được tấm lòng của cháu”

“Vâng, cháu hiểu rồi” Tống Vân Thùy mỉm cười gật đầu.

Phó Hoằng Khôn trêu đùa nói: “Nếu Diệc Phàm đã công nhận cháu với bên ngoài, có phải cháu nên đổi cách xưng hô gọi ông là “ông cố” rồi không?”

“Cháu…” Tống Vân Thùy mím môi, đột nhiên hơi đỏ mặt.

“Thôi được rồi! Hôm nào đó Diệc Phàm tự mình nắm tay cháu đến đây gặp ông thì cháu sửa cũng được” Phó Hoằng Khôn cười nói.

Lúc này, đáy lòng Tống Vân Thùy dâng lên niềm hạnh phúc.

Bên kia.

Thành phố L, nước Anh.

Sau khi đi từ hội trường ra, Tần Sơ Hạ giao ghi chép của mình cho Phó Diệc Phàm, hỏi: “Có phải công việc phiên dịch của tôi hoàn thành rồi không? Khi nào thì anh thanh toán tiền lương cho tôi thế?”

“Anh đã biết thuật đọc tâm, vậy anh nói xem lần này tôi đến nước Anh để làm gì?’ Tần Sơ Hạ mỉm cười vặn lại.

Bình Luận (0)
Comment