*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đồng Kỳ Anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chó sói Á Tư thấy Đồng Kỳ Anh không có động tĩnh gì, nó nằm sấp xuống đất rồi há miệng lè lưỡi với Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh sửng sốt một chút rồi đưa tay lên thử sờ nhè nhẹ vào đầu của nó.
Hiện tại tất cả mọi người đều ngẩn người ra.
“Á Tư, tên em hay thật đấy! Chào nhé, Á Tư! Chị tên là Kỳ Anh.
Chúng ta làm bạn nhé!”
Cuối cùng trái tim của Đồng Kỳ Anh cũng nới lỏng xuống, cô giơ hai tay lên bưng má của Á Tư rồi hôn nhẹ lên trán của nó.
Á Tư vô cùng ngoan ngoãn nghe theo lời của Đồng Kỳ Anh, dù cho trên tay của Đồng Kỳ Anh có mùi thịt thì nó cũng không liếm chút nào.
“Kỳ Anh à? Thật sự là chị Kỳ Anh sao?”
Bỗng nhiên từ cửa lớn truyền tới một giọng nữ nhẹ nhàng.
Đồng Kỳ Anh nghe tiếng quay đầu lại, cô chỉ thấy từ cửa bước tới một người phụ nữ ăn mặc theo kiểu học sinh.
“Là Nhã Uyên sao?”
Đồng Kỳ Anh sửng sốt hỏi lại.
Lý Nhã Uyên bước nhanh tới, lúc ngồi xuống cô ấy lấy một tay sờ nhẹ lên đầu Á Tư, một tay khác lại tháo mặt nạ trên mặt Đồng Kỳ Anh xuống.
“Đúng là cậu rồi!”
Lý Nhã Uyên vô cùng ngạc nhiên.
Lúc nãy khi cô ấy đang đi đến cửa thì nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện với Á Tư.
Cô ấy nghe thấy có người nói “Chị tên là Kỳ Anh”
, lúc đó cô ấy còn nghĩ là mình nghe nhầm rồi.
“Tại sao cậu lại ở đây?”
Hai người gần như đồng thanh hỏi.
Đồng thời khi cậu Thập nhìn thấy gương mặt của Đồng Kỳ Anh là đã trừng to hai mắt ngạc nhiên.
“Mặt của cậu bị sao vậy? Ai đã đánh cậu vậy?”
Lý Nhã Uyên thấy má của Đồng Kỳ Anh bị sưng đỏ thì đau lòng sờ nhẹ lên má của cô.
Đồng Kỳ Anh lại chỉ cười khổ không nói gì.
Cô đánh người ta một tát, người ta đánh trả lại cô hai tát thì cô có thể nói gì đây? Lý Nhã Uyên đảo mắt, dường như hiểu ra điều gì đó, cô ấy xoay người lại đi đến chỗ cậu Thập đang ngồi.
Trong khi Đồng Kỳ Anh còn đang tò mò tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây là Lý Nhã Uyên lại đột nhiên đi đến chỗ Cậu Thập rồi ngồi xuống đùi anh ta, hai tay vòng trên cổ cậu Thập dùng giọng làm nũng hỏi: “Anh Mười, Kỳ Anh là bạn tốt của em.
Sao anh lại sai người đánh cô ấy vậy?”
“Em không phải thường nói từ trước đến giờ em không có bạn bè sao?”
Cậu Thập thu hồi ánh mắt từ trên người Đồng Kỳ Anh lại, tay của anh ta đặt trên eo của Lý Nhã Uyên ôm cô ấy vào lòng.
“Đó là vì không có ai chịu làm bạn với em cả! Còn Kỳ Anh thì khác, cô ấy bằng lòng làm bạn với em đó!”
Lý Nhã Uyên nháy mắt tinh nghịch.
Ánh mắt Cậu Thập tối sầm lại.
Lý Nhã Uyên hôn một cái lên má Cậu Thập, tiếp tục dùng giọng điệu làm nũng nói Mười, anh bỏ qua cho Kỳ Anh nhé, được không anh? Với cả bạn của Kỳ Anh nữa nhé! Kỳ Anh là bạn tốt của em mà bạn của Kỳ Anh thì cũng chính là bạn của em mà! Nếu như Kỳ Anh bị thương thì em sẽ đau lòng, nếu bạn của Kỳ Anh mà bị thương thì Kỳ Anh cũng sẽ đau lòng.
Kỳ Anh mà đau lòng thì em cũng sẽ không vui đó!”
Lý Nhã Uyên vừa nói xong là Đồng Kỳ Anh đã nhìn Lý Nhã Uyên bằng ánh mắt khó tin.
Cậu Thập vẫn không nói tiếng nào như trước, sau đó chỉ giơ tay lên.
Người vệ sĩ khi nãy dắt Á Tư ra tiến đến dắt Á Tư về lại phòng.
Lý Nhã Uyên thấy vậy chỉ rèn sắt khi còn nóng nói: “Anh xem, ngay cả Á Tư bình thường không thích tiếp xúc cùng người lạ cũng thích Kỳ Anh như vậy kìa! Nếu như anh Mười không bỏ qua cho
- -------------------