*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Anh cả, anh quá vô sỉ rồi!”
Giây tiếp theo Đồng Kỳ Anh nhịn không được há mồm mắng to.
Phó Quân Tiêu giống như từ trong mộng bừng tỉnh.
Hiệu quả của thuốc trên người Kỳ Anh đã tan đi rồi! “Nói, tối hôm qua có phải anh đã làm việc gì không nên làm với em hay không?”
Đồng Kỳ Anh một tay chống nạnh một tay giơ lên cái cốc thủy tinh trong tay, chỉ thẳng vào mũi Phó Quân Tiêu mà chất vấn.
Phó Quân Tiêu lau giọt nước trên mặt, giơ tay lên đầu làm tư thế đầu hàng, nói: “Anh xin thề, tối hôm qua anh cái gì cũng chưa hề làm với em”
“Vậy anh giúp em đi dạy dỗ ông chủ bên trong “Dạ Hoặc”
kia!”
Đồng Kỳ Anh thẹn quá hóa giận nói.
Mày kiếm của Phó Quân Tiêu nhíu lại, toét miệng cười: “Được, em muốn anh làm gì cũng được.
Chẳng qua bây giờ em có phải là nên bỏ.
cốc thủy tỉnh trong tay em xuống hay không.
Lỡ đâu thất thủ đập phải người em thì không tốt!”
“Không thả!”
Đồng Kỳ Anh tức đến phát điên không kìm nổi tính tình nữa.
Cô thật sự là xui xẻo mà.
Hà Tuân Định ức hiếp cô, Phí Ngọc Nam ức hiếp cô, ngay cả Phó Quân Tiêu cũng ức hiếp cô! “Vậy...
trước tiên anh đi đổi bộ quần áo đã”
Phó Quân Tiêu gượng cười, chậm rãi từ trên ghế đứng dậy.
Thì ra con mèo nhỏ cũng thật sẽ có thời điểm phát giận...
Đồng Kỳ Anh thấy Phó Quân Tiêu đi đến phòng thay đồ thì không thể không bỏ cái cốc cầm trong tay xuống, xoay người trở lại trước bếp nấu ăn bê đồ ăn lên.
Nhìn mấy món ăn trên mâm, Đồng Kỳ Anh đột nhiên lại nảy ra một trò đùa, thế là cô cầm lấy một chai dầu ớt siêu cay đổ thêm vài vòng vào bên trên món ăn.
Phó Quân Tiêu thay quần áo xong đi ra ngoài thì Đồng Kỳ Anh đã bê đồ ăn lên bàn.
“Anh cả, tới dùng cơm đi!”
Đồng Kỳ Anh mỉm cười nói.
Phó Quân Tiêu lập tức bị cái thái độ khác thường này của cô làm cho ngơ ngẩn.
Vừa rồi còn như có sét đánh tới, hiện tại sao đột nhiên lại trời quang mây tạnh thế này? Phó Quân Tiêu đầy nghi ngờ mà nhìn Đồng Kỳ Anh, một mình đi đến trước bàn ăn, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Đồng Kỳ Anh đưa đôi đũa trong tay cho Phó Quân Tiêu, trên mặt từ đầu đến cuối đều nở nụ cười thật tươi.
Phó Quân Tiêu tràn đầy nghỉ ngờ trong lòng mà nhận lấy đôi đũa, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng lại không nói ra được là kỳ lạ ở chỗ nào.
Ngay sau đó Đồng Kỳ Anh lại gắp cho Phó Quân Tiêu một đũa thức ăn, đặt vào trong bát của anh, thúc giục nói: “Anh cả, anh mau nếm thử đi!”
“Được”
Phó Quân Tiêu gật gật đầu, gắp thức ăn trong bát lên trực tiếp bỏ vào trong miệng.
Đồng Kỳ Anh hé miệng mỉm cười, nhìn biểu tình không được tự nhiên của Phó Quân Tiêu, mày liễu hơi nhướng lên.
Phó Quân Tiêu bị cay đến mức tai đều nóng bừng, đầu lưỡi đau rát khó chịu, nhưng lại không thể không nuốt một miệng đầy đồ ăn này xuống bụng.
Đồng Kỳ Anh bưng bát cơm lên, cũng gắp lên một đũa đồ ăn như vừa rồi, bình tĩnh tự nhiên bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm mà ăn.
Vừa rồi cô thêm cho anh cả là dầu ớt siêu cay, mà của cô thì lại không có thêm, cho nên cô tự nhiên ăn đến vừa lòng đẹp ý.
Phó Quân Tiêu thấy Đồng Kỳ Anh không có một chút phản ứng nào thì lập tức ý thức được món ăn này có vấn đề.
- -------------------