Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 240

Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh xông thẳng lên lầu ba, một chân đá văng cửa phòng thí nghiệm của Nhiên Hoàng Minh.

“Mẹ nó! Quân Tiêu, cậu uống nhầm thuốc đấy à?”

Trên trán Nhiên Hoàng Minh nổi lên gân xanh, hét ầm lên.

Anh ta thiếu chút nữa làm đổ thuốc trong tay, đây chính là tâm huyết gần hai tháng nay của anh ta đấy! Đợi Nhiên Hoàng Minh hét lên xong thì tập trung nhìn lại, chỉ thấy trong ngực Phó Quân Tiêu đang ôm Đồng Kỳ Anh, trên đùi của cô có một dòng máu tươi đang xuôi theo đùi chảy xuống.

Mà sắc mặt Đồng Kỳ Anh trắng bệch, chân mày nhíu lại, hai tay năm lại chặt chẽ bảo vệ phân bụng mình.

Phó Quân Tiêu ôm thật chặt Đồng Kỳ Anh trong ngực, sải bước đi đến trước mặt Nhiên Hoàng Minh, lo lắng không yên nói: “Kỳ Anh có chút kỳ lạ, cậu nhanh xem cho cô ấy”

“Gô ấy đến kỳ kinh nguyệt nên bị đau bụng kinh, lại mệt mỏi rã rời, tớ lấy cho cô ấy chút thuốc là được.”

Vẻ mặt Nhiên Hoàng Minh bình tĩnh nói.

Phó Quân Tiêu ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại đau lòng.

Anh không quá hiểu con gái những ngày đến kỳ này đau đến mức nào, tất cả những kiến thức ở phương diện này đều chỉ vẻn vẹn gói gọn ở môn học sinh lý từ thời cấp ba.

Nhưng mà Phó Quân Tiêu lại nhớ kỹ, lần trước lúc ở bên trong trang viên lớn của nhà họ Phó, bởi vì Kỳ Anh không quen đi giày cao gót mà bị trật khớp cổ chân, nhưng lúc đó anh cũng không thấy sắc mặt của cô kém như vậy.

Vừa rồi cô giống như ngay cả nói chuyện cũng là bộ dạng rất khó khăn.

Nhiên Hoàng Minh quay người đi đến trước tủ thuốc, mở tủ kính phía sau cửa rồi lấy từ bên trong ra một lọ thuốc nhỏ.

Anh ta lại quay người lấy một cốc nước ấm, rồi cầm lọ thuốc nhỏ đi về phía Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu thấy thế thì vội vàng ngồi xuống trên cái ghế bên cạnh, nhẹ nhàng đặt Đồng Kỳ Anh ngồi trên đùi của mình.

Nhiên Hoàng Minh cho Đồng Kỳ Anh uống thuốc, không nhịn được cười mà nói: “Đi tìm thím Lưu thay quần áo cho cô ấy đi”

Đồng Kỳ Anh đã đau đến không còn khí lực để nói chuyện, càng thêm không để ý được tâm tình không được tự nhiên của mình vào lúc này.

Vốn dĩ Nhiên Hoàng Minh còn muốn trêu chọc cái người coi em dâu thành tâm can bảo bối như Phó Quân Tiêu một chút, nhưng sau đó trong lòng lại cảm thấy trêu chọc như thế sẽ chỉ khiến sắc mặt Phó Quân Tiêu càng thêm khó coi, cho nên dứt khoát không nói nữa.

Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh trở về phòng, sau đó cũng gọi thím Lưư qua, phân phó thím Lưu chăm sóc cô thật tốt xong rồi mới rời khỏi.

Đồng Kỳ Anh đối mặt với thím Lưu cũng cảm thấy xấu hổ, huống chỉ vừa rồi còn ở trước mặt hai người đàn ông trưởng thành...

Giờ phút này cô quả thực vô cùng xấu hổ.

Sau khi uống thuốc xong, đau đớn ở phần bụng có cảm giác như được làm dịu, Đồng Kỳ Anh †ự mình thay quân áo cùng ga trải giường, vốn dĩ muốn tự mình giặt, kết quả lại bị thím Lưu lấy đi.

Ngay đến cả cơm tối cũng là thím Lưu bưng đến bên trong phòng cho cô ăn.

Hôm sau Đồng Kỳ Anh vốn muốn đi làm, kết quả lại bị anh cả Phó Quân Tiêu cưỡng chế bắt ở nhà nghỉ ngơi.

Tô Hoài Lan biết được chuyện Đồng Kỳ Anh lại được Phó Quân Tiêu đón vào nhà riêng ở từ chỗ thím Lưu, thế là không đợi Phó Quân Tiêu chủ động đi đón cô ta, cô ta đã tự mình thu dọn hành lý rồi lái xe từ trang viên lớn nhà họ Phó ở thành phố Cung Huy, đuổi tới nhà riêng của Phó Quân Tiêu ở thành phố Thuận Canh.

Trong nhà riêng, hôm nay Phó Quân Tiêu cùng Nhiên Hoàng Minh đều đã ra ngoài.

Đồng Kỳ Anh ngồi trước bàn ăn, đang cùng thím Lưu ăn món lươn nâu táo đỏ mộc nhĩ do chính tay Đồng Kỳ Anh làm.

Thím Lưu vừa ăn vừa khen không dứt miệng: “Gô chủ, hương vị canh này của cô rất tươi ngon, cách làm như thế nào?”

“Lươn hai con, mộc nhĩ hai đóa, táo đỏ mười quả, hai miếng gừng.

Mộc nhĩ và táo đỏ lần lượt rửa sạch, ngâm vào nước rồi tách ra, lươn thì làm thịt rồi rửa sạch, dùng nước sôi rửa sạch chất nhầy rồi cắt thành khúc, bỏ vào nồi:cùng với gừng, sau đó đổ vào sáu bát nước sạch, dùng lửa lớn đun sôi sau đó để xuống lửa nhỏ đun tiếp thêm một tiếng.

Cuối cùng cho thêm gia vị vừa phải là có thể ăn.

Món canh này dưỡng âm giúp lưu thông máu, điều hòa kinh nguyệt, lúc tôi mười hai tuổi là lần đầu tiên đến kỳ kinh nguyệt, bà ngoại đã dạy tôi làm."

Đồng Kỳ Anh mỉm cười trả lời.

Thím Lưu cười nói: “Nhât định bà ngoại cô rất thương yêu cô! Lại còn dạy cô làm thế nào dùng món ăn để điều dưỡng cơ thể: “Bởi vì bà ngoại tôi nói, đợi đến ngày nào đó bà không còn nữa, tôi vẫn có thể tự mình chăm sóc bản thân thật tốt!”

Đồng Kỳ Anh mỉm cười, chỉ có điều hôm qua cô lại quên mất thời gian kỳ kinh nguyệt của mình.

Khoảng thời gian này, mỗi ngày cô đều trải qua trơng vô tri vô giác.

Ngay tại lúc Đồng Kỳ Anh và thím Lưu đang nói chuyện phiếm hăng say thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Thím Lưu đứng dậy đi nghe điện thoại.

Bà nhận điện thoại xong thì đi ra sân mở khóa cổng, sau đó quay người trở lại trước bàn ăn nói với Đồng Kỳ Anh: “Vợ của cậu chủ tới rồi.”

“Tình cảm của chị dâu cùng anh cả thật tốt!”

Đồng Kỳ Anh mỉm cười nói.

Tình yêu của anh cả Phó Quân Tiêu đối với Tô Hoài Lan đã tốt đến nỗi, thời điểm Tô Hoài Lan không có ở đây đã lấy Đồng Kỳ Anh cô làm thế thân.

Cũng bởi vì hiện tại cô và Tô Hoài Lan trông giống nhau như đúc, anh cả Phó Quân Tiêu mới có lúc ngốc ngốc mà phân biệt được! Nhưng mà lại thật không ngờ rằng, Phó Quân Tiêu lại đem tất cả ôn nhu cho một người là Đồng Kỳ Anh cô.

Bởi vì Tô Hoài Lan muốn đến cho nên thím Lưu trực tiếp mở rộng cửa lớn.

Lúc Đồng Kỳ Anh còn đang khuyên thím Lưu uống thêm nhiều canh cô nấu một chút thì ngoài cổng đột nhiên truyền đến thanh âm hơi run rẩy của Tô Hoài Lan.

“Kỳ Anh, cứu...

cứu chị với!”

Tiếng kêu cứu khác thường này của Tô Hoài Lan khiến Đồng Kỳ Anh cùng thím Lưu đồng loạt dừng lại động tác trong tay, quay sang hai mặt nhìn nhau.
Bình Luận (0)
Comment