Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 340

“Mở hệ thống sưởi hơi lên!” Thần sắc Phó Quân Tiêu nghiêm nghị ra lệnh.

Lái xe ngồi trên ghế lái không kịp dò xét tình hình ở ghế sau là thế nào thì đã lập tức theo lệnh mở máy sưởi ấm lên, điều chỉnh đến trạng thái gió nóng.

Thân thể Đồng Kỳ Anh vẫn luôn phát run, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa giờ phút này giống như con rắn nước màu đen quây quanh trên cổ, bả vai, trước ngực cô.

Theo tiếng nức nở khóc mà lồng ngực của cô mãnh liệt phập phồng.

Phó Quân Tiêu thấy thế thì cuống quýt cởi áo khoác ngoài của mình bao lấy cơ thể Đồng Kỳ Anh, dùng tay vòng qua ôm cô vào ngực thật chặt.

Anh khoác vai của cô, một tay khác nhẹ nhàng ấn đầu của cô, để cô vùi thật sâu vào cổ mình.

Nước mắt của Đồng Kỳ Anh thấm ướt cổ áo anh, mang theo nhiệt độ trên người cô, khiến anh cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Kỳ Anh, thật xin lỗi..” Anh nói xin lỗi cô.

Trước lúc này nội tâm anh rất mê mang, nhưng từ giờ về sau trong lòng anh đã không còn mê mang nữa.

Ba năm trước đây, sự thành toàn của anh lại không đem lại hạnh phúc cho cô. Thay vì giao phó hạnh phúc của cô cho người khác, vậy chẳng bằng tự anh đến tạo ra cho cô. Phó Quân Tiêu nâng gương mặt Đồng Kỳ Anh lên, ép buộc cô nhìn vào mắt mình.

Cô khóc đến lệ hoa đái vũ, giống như một làn thu thủy trong đôi mắt đang chiếu ra dung nhan anh tuấn của anh.

Đồng Thiệu Dĩnh hít mũi một cái, cô ngửi được hương bạc hà nhàn nhạt truyền đến từ trên người Phó Quân Tiêu.

Mùi hương này hòa quyện với mùi hương nam tính mà cô không cách nào hình dung được, thuần hậu như vậy, mãnh liệt như vậy, khiến trong lòng cô vô cùng mê mang.

Bàn tay nho nhỏ của cố đáng thương mà níu lấy vạt áo anh, giống như một con mèo con chịu uất ức cực lớn.

Phó Quân Tiêu chăm chú nhìn vào mắt cô, đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng lóe lên ánh sáng, lộ ra một tầng thâm tình không cách nào nói thành lời.

“Kỳ Anh, ngoan, không khóc. Nếu còn tiếp tục khóc thì sắp biến thành con mèo hoa nhỏ rồi.” Anh thấp giọng ôn nhu dỗ dành cố giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, bàn tay nhẹ nhàng chải chuốt sợi tóc mềm mại ở hai bên gò má cô.

Thế nhưng Đồng Kỳ Anh vẫn như cũ cảm thấy trái tim thật đau, nước mắt không chịu không chế mà tràn ra từ hốc mắt.

Anh nhìn hàng mi cổ hơi run rẩy vì khóc, nhìn hai gò má cô giống như được phủ lên một lớp phấn.

Đau lòng, thương yêu, thậm chí là tình cảm không thể khống chế. Phó Quân Tiêu nắm chặt tay, bàn tay nâng gáy cô lên để cô dựa sát vào lòng anh. “Kỳ Anh, còn khóc nữa thì anh sẽ hôn em”

Lời anh vừa dứt, không đợi Đồng Kỳ Anh kịp phản ứng, đôi môi mỏng mát lạnh đã ngậm lấy đôi môi cô, đầu lưỡi ướt át miêu tả đôi môi mềm mại duyên dáng của cô, theo đó tách đôi môi cô ra, hấp thu ngọt ngào bên trong..

Đồng Kỳ Anh nhất thời mở to mắt nhìn, choáng váng mà tiếp nhận sự ái muội ôn nhu này của anh.

Nụ hôn của anh rất nhẹ, rất mềm mại, không mang theo bất cứ tình dục nào, bình tĩnh hướng dẫn cô chậm rãi đón nhận, cũng thành công khiến tiếng nức nở của cô dừng lại.

Tài xế ở trên ghế lái lái xe trong lúc vô tình nhìn thoáng qua kính chiếu hậu cũng không nhịn được mà khẽ nhếch khóe miệng.

Nhìn không ra đại boss ngày thường mạnh mẽ vang dội lại cao lãnh cũng có một mặt ôn nhu như thế.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy cấp trên của mình có kiên nhẫn với một người phụ nữ như thế.

“Lại khóc nữa anh sẽ tiếp tục hôn em, hôn đến khi em không khóc nữa mới thôi.” Đôi môi đẹp của Phó Quân Tiêu nhếch lên thành một ý cười không dễ phát hiện.

Đồng Kỳ Anh hít hít mũi, nhẹ nhàng thở dốc, mấp máy môi nhưng không khóc nữa.

Anh cưng chiều nhẹ nhàng vuốt vuốt sống mũi cô, lại lần nữa ôm sát cơ thể của cô vào lòng: “Kỳ Anh của anh thật ngoan!”.

Sau khi xuống xe, Phó Quân Tiêu dắt tay Đồng Kỳ Anh, một đường từ thang máy VIP chuyên dùng đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất của cao ốc tập đoàn Phó thị.

Lầu hại của văn phòng tổng giám đốc là phòng nghỉ riêng của anh. Đồng Kỳ Anh gần như là chạy chậm theo mới có thể theo kịp cặp chân dài của Phó Quân Tiêu.

Nhưng giờ phút này suy nghĩ của cô đã hỗn loạn, có lẽ là bởi vì bị dính mưa, chịu lạnh, cho nên cô chỉ cảm thấy đầu mình u ám, giống như là bị hỏa lực mạnh mẽ bắn vào.

Cửa phòng tắm “cạch” một tiếng đóng lại từ sau lưng, Đồng Kỳ Anh vẫn như cũ có chút choáng váng đầu óc, hai mắt đờ ra.

Cô nhướng lông mi lên, vô lực nhìn qua người đàn ông trước mặt vẫn luôn ý loạn tình mê với CÔ.

Anh đột nhiên cường thể nắm lấy hai vai cô, đặt cô lên tường, trong lúc vô tình mở chốt vòi sen ở phía sau khiến cô cùng anh lại một lần nữa bị xối ướt.

Chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng trên người cô đã gần như thành nửa trong suốt, dán chặt lấy da thịt, biến thành màu da thịt mông lung.

“Em tắm trước đi, anh đi lấy quần áo tới cho em” Hầu kết Phó Quân Tiêu hơi chuyển động, anh nhắm hai mắt lại, quay người mở cửa phòng tắm rồi một mình đi ra ngoài.

Giờ khắc này tâm tình Đồng Kỳ Anh mới thoáng chuyển biến tốt đẹp, tắm nước nóng rũ bỏ mệt mỏi cùng lạnh lẽo trên người, nhưng lại không cách nào làm mất đi trái tim đã bị đâm thủng cả trăm ngàn lỗ của cô.

Cô cho là trải qua khoảng thời gian này ở quê nhà bình yên, cô có thể bình phục lại tâm tình của mình, khiến bản thân tạm thời không nghĩ tới chuyện của Thành Hưng.

Nhưng đến cuối cùng cô vẫn là thua ở cái email kia của Lý Tư San. Thành Hưng đã không còn là Thành Hưng của cô nữa...

Sau khi Đồng Kỳ Anh tắm xong thì ở trong phòng tắm sấy khô tóc, mặc áo sơ mi trắng của Phó Quân Tiêu mà chính anh đưa cho cô.

Cô lờ mờ nhớ tới, hình như đây không phải là lần đầu tiên cô mặc áo sơ mi của anh.

- -------------------
Bình Luận (0)
Comment