*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đồng Kỳ Anh vội vàng đưa tay trái lên, ra hiệu cho Hạ Tỉnh Lung nhìn chiếc nhẫn kim cương màu hồng mà cô đang đeo ở ngón giữa bên trái rồi giải thích: “Tôi không thể tháo chiếc nhẫn này ra, cho nên anh phải giải làm người chồng sau của tôi rồi anh phối hợp với tôi diễn kịch để đuổi người chồng trước của tôi đi”.
“Vị khách ngoài cửa là chồng cũ của cô sao? Tôi khinh. Làm sao anh ta lại tìm tới tận đây được nhỉ?” Hạ Tỉnh Lụng tỏ vẻ kinh hãi.
Làm sao tôi biết được chuyện này chứ?” Đồng Kỳ Anh cũng khó hiểu.
Lập tức Hạ Tỉnh Lụng chỉ chỉ vào phòng ngủ, sau đó nói: “Cô trốn vào trong phòng ngủ trước đi, tôi sẽ xử lý chồng cũ của cô”.
“Anh làm được không đó?” Đồng Kỳ Anh nhìn Hạ Tỉnh Lung bằng vẻ nghi ngờ.
Lập tức Hạ Tỉnh Long nháy mắt phải với Đồng Kỳ Anh và nhếch miệng cười: “Đừng coi thường tối”
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới tự mình đi vào phòng ngủ, nhân tiện đóng cửa phòng ngủ lại.
Hạ Tỉnh Lụng chỉnh sửa lại quần áo, đưa tay vén tóc mái lên rồi sau đó mới bình tĩnh đi tới mở cửa.
“Chào anh, anh đang tìm ai vậy?” Hạ Tỉnh Lung nở một nụ cười rất chuẩn và thân thiện.
Mặc dù người đàn ông xuất hiện trước mắt của anh ta mặc vest và giày da nhưng lại không thắt cà vạt, có hai cái cúc gần cổ áo chưa cài và cổ áo thì nằm xuống chứ chưa bẻ thẳng lên. Nhìn anh ấy có vẻ hơi cẩu thả hoặc là anh ấy không để ý đến chuyện đó. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Nhìn sắc mặt của người đàn ông rất phờ phạc tiều tụy, hốc mắt sâu hoắm, trên cằm còn có vài cọng râu lún phún. Nhìn anh ấy không hề có chút sức sống nào nhưng vẻ đẹp trai vẫn không hề giảm đi.
Đây là người chồng cũ của Kỳ Anh sao?
Sau khi Hạ Tỉnh Lung nhìn người đàn ông này từ trên xuống dưới thì anh ta không khỏi thầm khinh thường.
Nhìn cũng hết sức bình thường thôi mà.
“Tôi tìm Đồng Kỳ Anh” Khi Phó Quân Bác nhìn thấy Hạ Tỉnh Long thì anh ấy cũng đánh giá Hạ Tỉnh Lung một lượt và ngay lập tức ánh mắt của anh ấy trở nên thù địch với Hạ Tỉnh Lung. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Anh là ai? Anh tìm vợ tôi để làm gì?” Hạ Tỉnh Lung tỏ vẻ sốt ruột nói.
Phó Quân Bác không nói một lời nào mà cứ thế đẩy Hạ Tỉnh Lung ra và tự tiện xông vào phòng.
“Kỳ Anh, Kỳ Anh, Kỳ Anh. Em đi ra đây. Chúng ta hãy nói chuyện đi” Phó Quân Bác hét lên.
Đàng sau cánh cửa, Đồng Kỳ Anh đang dựa lưng vào cánh cửa. Cô nhíu mày cắn chặt môi và không nói lời nào.
“Kỳ Anh, anh đã tìm em một ngày một đêm rồi. Em đừng hành hạ anh nữa có được không?” Phó Quân Bác nhìn xung quanh, ánh mắt anh ấy nhìn vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
Khi anh ấy định đi tới để mở cửa thì Hạ Tỉnh Long đã đi tới trước và chặn đường của Phó Quân Bác.
“Này. Vợ chồng tôi đang đi hưởng tuần trăng mật. Người ngoài như anh xông vào gào thét là có ý gì hả? Nếu anh không mau cút ra ngoài thì tôi sẽ gọi bảo vệ khách sạn tới đây đó” Hạ Tỉnh Lung hất cằm, vuốt râu và trợn mắt nói với Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Hạ Tỉnh Lung mà anh ấy vẫn cứ hét lên ở cửa phòng ngủ: “Kỳ Anh, anh biết em đang ở bên trong. Em ra ngoài đi, được không? Em hãy cho anh hai năm nữa để anh có thể xử lý xong chuyện của Lý Tư San, sau đó anh sẽ đi Úc để tìm em. Lúc đó chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Kỳ Anh, em hãy tin anh”
“Này này này. Tôi quên nói với anh là vợ chồng tôi đã có giấy đăng ký kết hôn rồi. Còn anh thì sao? Có không? Còn không mau cút đi, ok?” Hạ Tỉnh Lụng tỏ vẻ sốt ruột rồi đấy
- -------------------