*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Để khiến âm thanh ái muội này có thể lọt vào lỗ tai của Phó Quân Bác ở ngoài cửa, Hạ Tỉnh Lung cố ý đặt chiếc máy tính bảng của mình lên chiếc tủ thấp ở cạnh cửa.
Đồng Kỳ Anh không kìm được mà đưa tay lên để trán, cả quá trình cô đều không nỡ nhìn thẳng.
“Bây giờ, để chồng cũ của cô ở ngoài cửa lo lắng, sốt ruột một lúc, sau đó chúng ta sẽ nhanh chóng thiết kế bản thảo, được không?” Hạ Tỉnh Lung nhìn Đồng Kỳ Anh với vẻ mặt khẩn cầu.
Đồng Kỳ Anh bỏ tay xuống, gật đầu.
Nhưng cô thật sự rất bột phục khả năng kiềm chế của Hạ Tỉnh Lung.
Tiếng thở dốc nỉ non, nũng nịu trong đoạn video đó, thân là một người đàn ông, còn ở cùng một người phụ nữ như cô, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, thế mà Hạ Tỉnh Lung lại có thể vô cùng điềm tĩnh mà ngồi trước máy tính thiết kế bản vẽ.
Đồng Kỳ Anh cũng quyết định “hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ”, chỉ chuyên tâm làm mô hình biệt thự.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút... Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Đồng Kỳ Anh từ từ quay trở lại trạng thái làm việc, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn nghĩ. đến chuyện liệu Phó Quân Bác có còn canh giữ ở ngoài cửa không?
Đột nhiên...
“Cạch, bụp, rầm” ba tiếng, cánh cửa phòng cửa rơi khỏi khung cửa, đập mạnh xuống đất.
Đồng Kỳ Anh trợn tròn mắt sững sờ.
Trong tầm nhìn của cô chỉ thấy động tác thu chân tuyệt đẹp của Phó Quân Tiêu.
Anh còn nói mình không có khuynh hướng bạo lực!
“Anh cả!”
Đồng Kỳ Anh còn tưởng là Phó Quân Bác, hoàn toàn không ngờ rằng người đàn ông xuất hiện trước mắt cô lại là Phó Quân Tiêu.
“Anh cả? Anh trai cô đâu?” Hạ Tỉnh Long ló đầu ra sau chiếc máy tính bảng, bày ra vẻ mặt ngơ ngác, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất, sau đó anh ta cằn nhằn: “Kỳ Anh, người anh này của cô có khuynh hướng bạo lực!”
| Ngay cả Hạ Tỉnh Long cũng nghĩ như vậy... Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Còn chiếc máy tính bảng đặt bên cạnh cửa vẫn đang phát bộ phim “hành động” hạn chế độ tuổi người xem...
Đồng Kỳ Anh thấy hai tay Phó Quân Tiêu siết chặt lại thành nắm đấm, đôi mắt đen lạnh lùng đỏ ngầu, chứa đầy tia máu, từng đường gân trên khuôn mặt anh tuấn đều nổi lên, trong lòng cô không khỏi rùng mình một cái.
Lúc này, mọi chuyện diễn ra rất chóng vánh, Phó Quân Tiêu bước tới túm lấy cổ áo Hạ Tỉnh Lung, nhấc bổng anh ta ra khỏi ghế, vung nắm đấm về phía anh ta.
Đồng Kỳ Anh vội vàng lao tới nhào vào ngực Phó Quân Tiêu, ôm chặt lấy eo anh, cố gắng hết sức để ngăn anh lại: “Anh cả, đừng mà!”
“Đúng đúng đúng! Anh cả! Anh đừng làm bậy! Chúng ta có gì từ từ nói!” Hạ Tỉnh Lung thấy dáng vẻ hùng hổ của Phó Quân Tiêu lại lập tức biến thành một kẻ nhát gan, rụt rè sợ hãi bám lấy bàn tay đang túm cổ áo anh ta của Phó Quân Tiêu.
Sau đó anh ta tách từng ngón tay của Phó Quân Tiêu ra một.
“Mày đã làm gì Kỳ Anh?” Phó Quân Tiêu lạnh lùng chất vấn.
“Anh cả, anh nghe em nói, em và Kỳ Anh thật lòng yêu thương nhau, mong anh hãy thành toàn cho bọn em!” Hạ Tỉnh Long nói một mạch đến cuối, nhưng lại khiến Đồng Kỳ Anh nghẹn họng không nói nên lời.
Kịch bản đầu có viết như vậy!
Đừng có bổ sung thêm tình tiết tạm thời như vậy chứ!
- -------------------