*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Nhã Uyên nghe vậy thì ngẩn người ra, rồi sau đó cô ấy bước tới và ôm chầm lấy cậu Thập từ phía sau.
Vòng tay mảnh khảnh của cô ấy ôm chặt eo anh ta và cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ta khiến cô ấy cảm thấy an tâm vô cùng.
Lý Nhã Uyên đáp lại một cách dứt khoát: “Không. Em sẽ không đi đâu hết. Anh Thập ở đâu thì em sẽ ở đó”.
“Hợp đồng giữa chúng ta đã được..”.
“Là em cam tâm tình nguyện mà” Lý Nhã Uyên lại ngắt lời cậu Thập, cho đến khi cậu Thập im lặng, cô vẫn khư khư giữ chặt anh ta không chịu buông ra: “Em biết anh không thể quên được Anh Ninh, nhưng em không ngại đầu. Em sẽ đợi. Cho dù đợi cả đời này, em cũng vẫn sẵn lòng”.
"Tùy cô thôi” Cậu Thập mở tay của Lý Nhã Uyên đang ôm eo anh ta ra, xoay người sang chỗ khác và nói: “Cô đi nghỉ ngơi sớm đi”.
Lý Nhã Uyên mỉm cười và gật đầu.
Trong đêm đó, cậu Thập mang theo Đồng Kỳ Anh rời khỏi pháo đài cổ. Sau khi Lý Nhã Uyên tiễn họ đi thì cô ấy quay lại và gặp Hà Tuân Định, một người học nghề điều chế thuốc ở trong pháo đài cổ.
Người đàn ông này là đệ tử thân cận được dược sĩ cao cấp nhất của cậu Bát đưa về trong thời gian gần đây, nghe nói anh ta vừa tốt nghiệp Đại học Cung Huy chuyên ngành hóa sinh và là học sinh đứng đầu của trường với thực lực rất giỏi.
Nghe nói Hà Tuân Định đã dính líu vào một vụ án giết người ở trường vào ba năm trước, chính nhân vật cộm cán đứng đằng sau cậu Bát đã bảo vệ anh ta nên anh ta mới cam tâm tình nguyện mà phục vụ họ hết mình sau khi tốt nghiệp.
Thực ra Lý Nhã Uyên cũng chỉ biết một chút chuyện ở đây thôi. Nghe nói họ tự bào chế thuốc, có đủ thứ thuốc. Thuốc trong Dạ Hoặc cũng từ pháo đài cổ tuồn ra ngoài.
“Nhã Uyên, người phụ nữ vừa rồi có quan hệ gì với cậu Thập vậy?” Hà Tuân Định nhíu mày hỏi. | Lý Nhã Uyên nhìn thấy Hà Tuân Định vẫn mặc áo khoác trắng thì cười nhạt: “Dược sĩ Hà không đi bào chế thuốc mà lại đến đây buôn chuyện riêng của người khác làm gì vậy?”
“Tôi vừa mới tan làm và chuẩn bị nghỉ ngơi” Hà Tuân Định trả lời câu hỏi. Lý Nhã Uyên nhếch miệng cười: “Vậy thì dược sĩ Hà nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi cũng đi nghỉ ngơi trước đây”. “Ừ” Hà Tuân Định gật đầu, sau khi nhìn Lý Nhã Uyên lên lầu thì anh ta không khỏi cau mày. Bây giờ là tình huống gì chứ? Khi Đồng Kỳ Anh tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Đây không phải là căn gác xép của pháo đài cổ, mà là... phòng khách sạn. Đồng Kỳ Anh ngồi bật dậy. “Cuối cùng cũng thức dậy rồi à?” Đột nhiên có một giọng nói đã quá quen thuộc với cô vang lên bên tai.
Đồng Kỳ Anh kinh ngạc quay đầu lại, khi cô nhìn thấy người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình là Phó Quân Bác thì nhất thời sắc mặt cô thay đổi. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
“Đã lâu rồi anh không ôm em ngủ. Không ngờ rằng anh vẫn còn cơ hội ngủ với em” Phó Quân Bác cười một cách đau khổ rồi ngồi dậy.
Đồng Kỳ Anh theo bản năng liền sợ hãi ôm chặn lùi lại.
Phó Quân Bác thấy cô lui ra sát mép giường đến mức sắp ngã lăn ra đất thì anh ấy nhanh chóng đưa tay. nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô vào lòng.
Cô gục đầu vào vòng tay của Phó Quân Bác nhưng không hiểu sao cô lại nảy sinh cảm giác kháng cự với anh ấy.
Cố định đẩy anh ấy ra, nhưng anh ấy lại dùng sức kéo cô vào lòng: “Kỳ Anh, anh thực sự rất bất ngờ. Không ngờ em vẫn thừa nhận anh là chồng của em trước mặt người ngoài. Thật ra em không hề hận anh, đúng không?” Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Người ngoài ư? Đồng Kỳ Anh suy nghĩ một chút, sau khi suy nghĩ xong thì cô lại đẩy Phó Quân Bác ra. Anh ấy nhìn thấy sự thờ ơ trong mắt cô thì trái tim đau như bị bóp nghẹt.
“Em phải đi đây” Đồng Kỳ Anh tung chăn ra khỏi giường không chút do dự. Quần áo trên người cô vẫn còn đó, thật ra cô cũng không lo lắng Phó Quân Bác sẽ lợi dụng cô.
Tuy rằng trước đây anh ấy đã lừa dối cô nhưng ít nhất ở khía cạnh này thì anh ấy rất tôn trọng cô.
“Kỳ Anh, người đàn ông đưa em trở về đã nói với anh là hãy đưa em rời khỏi anh cả của anh. Vì vậy Kỳ Anh à, em không cần phải quay lại bên cạnh anh cả nữa. Em cũng đừng lợi dụng anh cả, rất nguy hiểm” Phó Quân Bác có đôi chân dài lên, chống khuỷu tay lên gối và nhìn chằm chằm bóng dáng của Đồng Kỳ Anh rồi nói.
“Kỳ Anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?” Phó Quân Bác lại ngắt lời Đồng Kỳ Anh một lần nữa, anh ấy đặt tay xuống và nhẹ nhàng nâng tay Đồng Kỳ Anh lên.
Đồng Kỳ Anh không chút do dự hất tay anh ấy ra, nhưng cô không ngờ là trong khi cô hất tay thì móng tay của cô đã vô tình cho một đường trên má anh ấy, để lại trên má anh ấy một vết đỏ.
Phó Quân Bác nghiến răng đau đớn. Đồng Kỳ Anh vội nói: “Xin lỗi”
- -------------------