Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 636

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Có điều, trong hai người bọn họ thực sự vẫn rất xứng đôi!"

"Trai xinh gái đẹp"

"Chắc cũng là môn đăng hộ đối. Thái độ của cô gái cũng rất tốt, yên lặng ngồi ở đấy, không cố ý khiến cho mấy người chúng ta cảm thấy khó coi."

"Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa, làm việc đi."

Ở phía bên kia, bên trong khoang hạng nhất.

Minh Tư Thành khoanh tay, dựa vào ghế và bắt đầu chợp mắt.

Khi Nhiên Mộc Miên tỉnh lại, phát hiện trên người mình đang khoác thêm một chiếc áo khoác nam, vô thức nghiêng đầu nhìn người ngồi ở bên cạnh.

Khi cô bé nhìn thấy người ngồi bên cạnh mình là Minh Tư Thành, lúc đầu cô rất ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh nhẹ nhàng đắp áo khoác lên người của Minh Tư Thành.

Tiếp đó, cô bé lại ôm máy tính bảng và tiếp tục theo dõi màn kịch 7

Lúc máy bay sắp hạ xuống, Minh Tư Thành bị đánh thức bởi âm thanh nhắc nhở của loa phóng thanh.

Minh Tư Thành nhìn thấy chiếc áo khoác đã được đắp lại ở trên người mình, vô thức nhìn thoáng qua Nhiên Mộc Miên ngồi ở bên cạnh.

Anh không chủ động bắt chuyện với cô bé, mà thuận thế mặc áo khoác vào.

Hai người họ coi như không quen biết nhau, cũng không có bất cứ phản ứng nào.

Nhưng sau khi xuống máy bay, lại hướng về một phía mà đi.

Đại đội lục quân đặc chủng tác chiến Bắc Bình.

Không khí trong phòng thăm hỏi của hai gia đình khác hẳn nhau.

"Vẫn là mẹ hiểu anh" Minh Khải Huy cười không khép miệng được khi nhìn thấy cậu em ba Minh Tư Thành mang đến cho mình món gà ăn mày.



Minh Tư Thành lại hỏi: "Ba con gà này vẫn chưa đủ ăn sao?"

"Không đủ, lần sau đến, em mang nhiều hơn một chút. Tài nghệ nấu nướng của mẹ chúng ta, có thể sánh ngang với đầu bếp của khách sạn" Minh Khải huy khen ngợi.

Trong phòng thăm gia đình ở bên cạnh, Lãnh Diệc Phàm đang cầm điện thoại di động của Nhiên Mộc Miên và nói chuyện với Đồng Kỳ Anh trong một cuộc gọi điện video. Nhiên Mộc Miên cảm thấy âm thanh từ phòng khác truyền đến khiến cô cảm thấy quen tại.

Thế là Nhiên Mộc Miên đứng dậy đi ra ngoài, rướn người nhìn vào bên trong cánh cửa bên cạnh.

Tình cờ vừa hay bốn mắt nhìn nhau với Minh Tư Thành ở giữa không trung.

"Anh theo dõi tôi!" Nhiên Mộc Miên trợ to hai mắt, lên án nói.

Minh Tư Thành cũng bất ngờ về việc Nhiên Mộc Miên cũng ở bên trong đại đội.

"Tôi nghĩ là cô đang theo dõi tôi thì có" Minh Tư Thành lạnh lùng đáp trả.

Khi Nhiên Mộc Miên nhìn thấy vẻ cao ngạo lạnh lùng xấu tính của anh, liền cảm thấy tức giận một cách khó hiểu: "Tôi cần gì phải theo dõi anh? Tôi gặp anh ở trên tàu cao tốc, gặp anh ở trong khách sạn, trên máy bay cũng gặp được, tôi tới chỗ này thăm anh trai của tôi, anh cũng ở đây!"

"Tôi cũng tới đây thăm anh trai của tôi không được sao?" Minh Tư Thành khẽ cau mày.

Minh Khải Huy ở bên cạnh nhìn thấy em trai mình cãi nhau với một cô gái, chỉ cười mà không nói gì.

Thật sự rất hiếm khi có thể nhìn thấy em trai của mình nói nhiều với một cô gái như vậy.

"Tôi cho rằng anh có mưu tính từ trước! Một lần hai lần vậy thì thôi đi, lại gặp nhau nhiều lần như vậy, rõ ràng anh đang theo dõi tôi"

Nhiên Mộc Miên cãi nhau túi bụi với Minh Tư Thành.

Sau khi Lãnh Diệc Phàm nhận ra chuyện gì đang xảy ra ở phía bên này, anh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi video với Đồng Kỳ Anh và đến tìm hiểu ngọn ngành sự việc.

"Đại đội trưởng Minh, anh cũng ở đây sao?" Lãnh Diệc Phàm vô cùng khách khí lên tiếng chào hỏi với Minh Khải Huy.



Minh Khải Huy lại nhìn về phía Nhiên Mộc Miên, Lãnh Diệc Phàm tiếp tục giới thiệu: "Cô bé này là em gái ruột của tôi, Mộc Miên, đây là đại đội trưởng của bọn anh."

"Đại đội trưởng, xin chào" Nhiên Mộc Miên lập tức thức thời ân cần thăm hỏi, nở nụ cười, giọng nói còn đặc biệt ngọt ngào, tưởng chừng như là một con người hoàn toàn khác so với lúc nãy.

Minh Khải Huy cười khen ngợi: "Em gái của cậu còn đẹp hơn ở trong ảnh."

"Chú đại đội trưởng cũng rất đẹp trai ạ".

"Sao lại gọi là chú, người ta mới ba mươi hai tuổi thôi." Lãnh Diệc Phàm vội vàng ghé vào tai Nhiên Mộc Miên nhỏ giọng nói.

Nhiên Mộc Miên cười xấu hổ, lập tức đổi giọng: "Anh đại đội trưởng"

"Diệc Phàm, cậu ấy chính là em út Minh Tư Thành của tôi mà tôi đã từng đề cập với cậu đấy." Ngay sau đó, Minh Khải Huy giới thiệu em trai của mình với Lãnh Diệc Phàm: "Xem ra, chúng ta được gọi là "không phải người một nhà thì không vào cùng một nhà", duyên phận thật sự ghê gớm mà"

"Đúng vậy!" Lãnh Diệc Phàm gật đầu, đội của bọn họ chính là một gia đình, chiến hữu ở trong đấy đều gọi nhau là anh em.

Thực ra, điều càng quan trọng hơn là, mối quan hệ riêng tư của anh và Minh Khải Huy rất tốt, cũng đã từng nói đùa với nhau rằng họ muốn se chỉ hồng cho em gái và em trai của nhau.



Minh Khải Huy và Lãnh Diệc Phàm không hẹn mà gặp cùng nhìn nhau, và mỉm cười thích thú.

"Tư Thành, em rất quen thuộc với Bắc Bình, vì vậy hãy đưa Mộc Miên đi chơi một vài nơi ở Bắc Bình đi, em nhất định phải bảo vệ Mộc Miên thật tốt đấy" Minh Khải Huy bàn giao nói.

Minh Tư Thành ngoài cười nhưng trong không cười, đáp lại: "Được."

"Làm phiền em chăm sóc cho em gái của anh." Lãnh Diệc Phàm lịch sự tao nhã gật đầu.

"Không có gì ạ" Minh Tư Thành gật đầu.

Nhiên Mộc Miên không còn gì để nói, dù sao cô cũng không thể lỗ mãng trước mặt cấp trên của anh trai được, chỉ có thể cười theo.

Sau khi rời khỏi đại đội lục quân đặc chủng tác chiến Bắc Bình, Nhiên Mộc Miên dự định mỗi người đi một ngả với Minh Tư Thành: "Chúng ta từ biệt ở đây đi. Anh chơi phần anh, tôi chơi của tôi"
Bình Luận (0)
Comment