Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 945

Chương 945: Hai mẹ con ầm ï bất hòa

“Vân Thùy, mẹ nói với con chuyện này.”

“Vâng”

“Thật ra đứa bé Sơ Hạ kia là người rất tốt, con bé bên ngoài thì ăn nói chua ngoa nhưng rất mềm lòng. Sau này ở nhà, nếu con bé tìm con gây phiền phức thì con cứ nhường nó chút. Dù sao cũng là người một nhà” Tống Thiên Thanh nói tiếp.

Thật ra bà ta hiểu rõ trong lòng, từ lần bà ta quỳ xuống cầu xin Sơ Hạ đừng tranh giành đàn ông với con gái mình, bà ta đã nhận ra Sơ Hạ là một cô gái dễ mềm lòng.

Tống Vân Thùy gật đầu coi như đã đồng ý.

Sau khi hai người lên xe, trên đường ra sân bay, Tống Thiên Thanh lại nhắc đến chuyện của Phó Diệc Phàm: “Vân Thùy, nhà họ Phó bên kia gửi tin tới, nói là quyết định để bố mẹ hai bên gặp nhau vào tuần sau”

“Gặp mặt? Gặp mặt gì ạ?” Tống Vân Thùy kinh ngạc hỏi.

Tống Thiên Thanh mỉm cười: “Bà nội Phó Diệc Phàm nói bà ấy đưa tài liệu của con cho bố mẹ của Phó Diệc Phàm xem, bố mẹ bên ấy cũng rất hài lòng với con. Bọn họ muốn gặp mặt con một lần, sau có tiện thể bàn bạc với mẹ về chuyện đính hôn”

“Không phải đâu mẹ, giữa con và Phó Diệc Phàm không hề có ý gì đâu. Mọi người không thể như vậy được…”

“Vân Thùy, mẹ thấy con thích thăng bé Phó Diệc Phàm kia. Ánh mắt con không lừa được mẹ đâu” Tống Thiên Thanh ý tứ sâu xa ngắt lời Tống Vân Thùy.

Tống Vân Thùy hơi xấu hổ, hoàn toàn không biết làm thế nào để giải thích chuyện này cho rõ ràng.

Cô ta vuốt mái tóc dài, khoa tay múa chân nói: “Mẹ à, Phó Diệc Phàm đã tự mình hẹn con đi ăn cơm rồi nói rõ với con rồi. Anh ấy không thích con, mẹ hiểu không?”

“Cái gì? Cậu ấy không thích con? Vậy cậu ta thích ai? Con xuất sắc như vậy sao cậu ấy lại không thích?” Tống Thiên Thanh không tin nổi trừng to hai mắt, thậm chí còn hơi buồn bực: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Sao cậu ta lại không thích con chứ?”

“Mẹ à, mẹ cũng biết chuyện tình cảm không thể cưỡng ép được mà.

Mẹ cứ từ chối nhà họ Phó đi, được không?” Tống Vân Thùy bất đắc dĩ khuyên nhủ.

Đột nhiên vẻ mặt Tống Thiên Thanh nghiêm lại, nhìn chằm chằm vào mắt Tống Vân Thùy căng thẳng hỏi: “Có phải Sơ Hạ gây khó dễ không?”

“Sao lại nhắc đến Sơ Hạ rồi?” Tống Vân Thùy bặm môi.

Tống Thiên Thanh nhướng mày, cực kỳ nhạy cảm thăm dò: “Có phải Sơ Hạ đã mang thai rồi không?”

“Mẹ… Tống Vân Thùy cười xấu hổ: “Mẹ đừng đoán mò vậy chứ?”

“Không đúng không đúng! Hai ngày nay con và Sơ Hạ đều rất kỳ lại Mấy lần Sơ Hạ về cũng không náo loạn gì cả. Rất không thích hợp!”

Tống Thiên Thanh im lặng suy tư một lúc, tỉ mỉ nhớ lại một lượt, lập tức hoảng hốt kéo tay Tống Vân Thùy: “Có phải Sơ Hạ mang thai đứa bé của Phó Diệc Phàm rồi không?”

“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.” Tống Vân Thùy hơi chột dạ cực lực phủ nhận.

Tống Thiên Thanh lập tức mất lý trí, không kiềm chế được tức giận đánh lên mu bàn tay của Tống Vân Thùy: “Con bé này, sao lần nào con cũng không giành được lòng của đàn ông thế? Bạn trai cũ của con năm đó đã ở bên đứa em gái cùng bố khác mẹ không biết xấu hổ kia. Bây giờ, khó khăn lắm con mới gặp được đối tượng đính hôn, tại sao lại bị em kế đoạt đi vậy? Vân Thùy ơi Vân Thùy, con không thể để cho mẹ nở mày nở mặt một xíu được à?”

“Mẹ… Mẹ đừng như vậy!” Tống Vân Thùy nhíu mày, vẻ mặt không vui.

Tống Thiên Thanh bất chợt nói với tài xế: “Tài xế, dừng xe vào lề!”

Xe lập tức dừng lại ở ven đường.

Tống Vân Thùy không hiểu hỏi: “Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy?”

“Mẹ không có tâm trạng đi du lịch với con! Mẹ muốn về nhà Thiên Thanh không nhịn được bùng nổ tâm trạng.

Tống Vân Thùy hơi nhức đầu day trán, lạnh nhạt nói với tài xế: “Tài xế, quay đầu trở về thôi!”

ăng Kế hoạch du lịch đang yên đang lành lại bị hủy như vậy.

Tống Vân Thùy không muốn tranh cãi với mẹ Tống Thiên Thanh, bởi vì không thể đồng ý với chủ đề của câu chuyện cho nên đành tìm cớ rời đi. Ra khỏi biệt thự của nhà họ Tân, hẹn vài người bạn đi dạo phố giải sầu.

Sau khi Tống Thiên Thanh về nhà cũng không hề nhàn rỗi, tự mình tìm bác sĩ tư nhân có quan hệ tốt mua thuốc phá thai.

Buổi tối, Tống Vân Thùy chưa về ăn cơm nhưng Tân Sơ Hạ đã trở về.

Trước đi ngủ, Tống Thiên Thanh bưng sữa ấm vào phòng của Tân Sơ Hạ. Chỉ thấy Tân Sơ Hạ đang xem một quyển sách về thực vật thân cỏ.

“Sơ Hạ à!” Tống Thiên Thanh gõ cửa, sau đó cười tươi đi đến.

Tân Sơ Hạ liếc mắt nhìn Tống Thiên Thanh, có lẽ vì đã có cái nhìn khác với bà ta nên cách nói chuyện cũng không lạnh nhạt như trước, ngược lại còn hơi dịu dàng: “Dì, dì tìm cháu có chuyện gì không?”

“Mỗi ngày con uống một ly sữa trước khi đi ngủ, dì bưng lên cho con đây, con uống lúc còn ấm nhé” Tống Thiên Thanh bưng sữa ấm chậm rãi đi đến, nhẹ nhàng đặt trên bàn cho Tân Sơ Hạ.

Tân Sơ Hạ mỉm cười nói: “Cảm ơn dì!”

Cô ta nói xong rồi tiếp tục chăm chú đọc quyển sách trong tay, sau đó đánh dấu những thông tin có ích với mình.

Gần đây, phòng làm việc của cô ta đang nghiên cứu một loại mỹ phẩm dưỡng da tinh khiết từ thân cỏ, cô ta muốn tinh luyện từ hoa cỏ.

Tống Thiên Thanh thấy Tân Sơ Hạ không uống, vội vã thúc giục: “Sơ Hạ, sữa này không nóng đâu, con uống lúc còn ấm đi!”

Bình Luận (0)
Comment