Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 126

Các bạn đang đọc truyện Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi – Chương 126 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 126: Nước hoa kích dục.

Sau hôn lễ mấy ngày, Phó Quân Bác so với trước đây mang đến cho Nặc Kỳ Anh cảm giác rất kỳ lạ.
Cô không biết là tại sao Phó Quân Bác đột nhiên trở nên thay đổi nhiều như vậy.
Trong lòng Nặc Kỳ Anh bất lực tủi thân đến mức phát khóc, nhưng lại không thể nào khóc được.
Ở bên kia, Phó Quân Tiêu bị Tô Hoài Lan tát một bạt tai ngay sau khi tỉnh dậy nên càng không biết nên đối mặt với Tô Hoài Lan như thế nào.
Anh ngồi sững sờ một mình trong xe, trầm tư suy nghĩ một lúc lâu.
Tuy rằng bên trong xe còn nồng nàn mùi nước hoa tràn đầy dục vọng, nhưng mà anh lại cảm thấy nhớ nhung mùi hương cơ thể tự nhiên của Tô Hoài Lan.
Phó Quân Tiêu cũng không biết là mình đã ngồi ở trong xe bao lâu rồi, chỉ đến khi quản gia Lưu gọi điện thoại cho anh, anh mới ngừng ngây ngẩn cả người lấy lại tinh thần tỉnh táo.
“Cậu chủ, mợ cả vừa từ Hàn Quốc trở về, vừa nghe tin đêm nay cậu muốn gặp cô ấy nên đã lại lập tức đạt vé máy bay đi Hàn Quốc.” Quản gia Lưu báo lại chi tiết.
Tô Hoài Lan vừa mới trở về Hàn Quốc, bây giờ cô ta đã lại vội vàng muốn rời đi tiếp.
Xem ra, hành động vừa nãy của anh nhất định là đã khiến cho cô ta vô cùng tức giận.
Cô ta làm như vậy chắc chắn là muốn lấy cớ để trốn tránh anh!
“Vậy cứ để cho cô ấy đi đi!” Phó Quân Bác cười khổ sở.
Vừa rồi, anh cũng không ngờ rằng, bản thân anh lại tự dưng trở nên giống như một con thú hoang, hành động theo bản năng định giải tỏa dục vọng của mình ngay trên người cô ta như vậy.
Là anh đối với cô ta quá thô bạo rồi!
Phó Quân Tiêu chán nản hối hận một lúc lâu, lại không hề nhận ra rằng nước hoa kia có vấn đề.
Mà ở bên này, mặc dù biết rõ Phó Quân Bác đã kết hôn rồi, nhưng Lý Tư San vẫn như trước không hề giữ ý tứ hay hạn chế việc quấn lấy Phó Quân Bác.
“Anh Bác, em cần anh, cả đời này, em sẽ không tìm thêm một người đàn ông nào khác nữa. Cho dù anh đã kết hôn rồi, em cũng sẽ không chấp nhận điều đó đâu.” Lý Tư San ôm mặt, nói với Phó Quân Bác nhưng lời này.
Trong bừa cơm chiều, Phó Quân Bác đang ở cùng với Lý Tư San trong phòng ăn.
Lý Tư San không cẩn thận làm đổ nước lên quần áo, sau đó cô ta đứng dậy nói là đi vào phòng để thay quần áo khác. Nhưng mà, sau khi cô ta đi ra từ trong phòng, trên người lại mặc một bộ váy ngủ tơ tằm mỏng tang vừa ẩn ẩn vừa xuyên thấu.
Phó Quân Bác nhìn thấy Lý Tư San đi ra, yết hầu không kiềm chế được trượt lên xuống.
Lý Tư San vén mái tóc dài ra đằng sau vành tai, làm điệu bộ mĩ miều bước đến chỗ Phó Quân Bác.
“Anh Bác, anh có còn nhớ… lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” Lý Tư San dịu dàng hỏi.
Cô ta đi đến trước mặt anh ta, kéo tay anh ta chạm vào dưới váy của chính mình.
Cả thể xác và tinh thần của anh ta trở nên ngẩn ngơ, một câu nói đã khơi gợi cho anh ta nhớ lại tất cả chuyện trong quá khứ.
Lần đầu tiên..
Lần đầu tiên của anh ta và cô ta…
Chính là trong kì nghỉ hè sau đợt tốt nghiệp trung học, ở ngay trong một khách sạn nào đó gần nhà của Lý Tư San.
So với hình ảnh bây giờ, đúng là có phần rất giống.
Lần đầu tiên…
Lần đó là cô ta chủ động trước…
Lý Tư San của năm ấy, cũng giống như bây giờ, mặc trên người một bộ váy ngủ xuyên thấu khêu gợi, từng bước một đi ra từ phòng tắm.
Chẳng qua là năm ấy, cô ta mới mười tám tuổi, trên mặt không có lớp trang điểm dày, thuần khiết như một trang giấy trắng vậy.
Mà anh ta năm ấy khi mười tám tuổi, vào một ngày nào đó, một lần kia, anh ta nhẹ nhàng hôn cô ta, vuốt ve cô ta, nhưng mà vẫn chưa hề vượt qua ranh giới yêu đương.
Cô ta, Lý Tư San, có thể nói là người đầu tiên dạy cho anh ta bài học về giới tính.
Một lần khác, đó là lần đầu tiên anh ta biết được rằng, thì ra cơ thể của một cô gái lại có thể mềm mại đến như vậy, xinh đẹp đến như vậy.
Lý Tư San vừa giúp Phó Quân Bác nhớ lại chuyện trước kia, vừa kéo tay anh ta sờ soạng trên cơ thể của mình.
“Anh đã nói… Em rất đẹp…”
Cô ta lại tiếp tục dịu dàng nói.
Mắt Phó Quân Bác hơi hơi khép lại.
“Hôn em, anh Bác…”
Lý Tư San trượt xuống ngồi lên đùi của Phó Quân Bác, đặt một bàn tay lên má Phó Quân Bác.
Trên người cô ta tỏa ra một mùi hương mê hoặc, toát lên vẻ ngoài đầy xinh đẹp, yểu điệu ướt át như một bông hoa hồng.
Phó Quân Bác trầm mặc không nói gì cả.
Lý Tư San lại kéo tay anh ta, hết sức chăm chú nhìn anh ta chờ đợi, mong anh ta sẽ đáp lại mình.
“Tít tít…Tít tít…”
Ở ngay đằng sau, điện thoại di động của Phó Quân Bác để trong túi đột nhiên rung chuông.
Anh ta lấy điện thoại ra cầm trên tay, nhìn thoáng qua màn hình, không kiềm chế được nhíu mày, sau đó mới nhấn nghe điện thoại.
“Cái đó…Quân Bác…Tôi…Tôi…” Từ đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dường như rất yếu đuối của Nặc Kỳ Anh.
Phó Quân Bác nhíu chặt lông mày hơn: “Ừm?”
“Tôi…Tôi đến tháng rồi…Bụng, bụng tôi…đau quá…” Ở bên này, Nặc Kỳ Anh ôm bụng ngã xuống cửa phòng tắm. Không chỉ là “dì cả đến rồi”, mà còn là “đau bụng kinh” nữa.
Trong nhà, cô không tìm thấy thuốc ở đâu cả, mà nói chính xác hơn là từ trước đến nay, cô chưa từng đi mua thuốc bao giờ.
“Dì cả” đột nhiên đến thăm, đến thăm còn kéo theo cả đau bụng kinh, đau giống như là hàng vạn cây kiếm đâm vào ruột, đau đến mức ngã quằn quại trên đất.
“Em chờ tôi, tôi lập tức về nhà!”
Sau khi Phó Quân Bác ngắt điện thoại, anh ta đứng bật người dậy.
Lý Tư San kéo tay của Phó Quân Bác lại, dịu dàng xinh đẹp nhìn Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác xoa xoa đầu Lý Tư San an ủi, ấm áp nói: “Tư San, trước khi anh còn chưa ly hôn với Nặc Kỳ Anh, anh sẽ không làm chuyện đó với em.”
Anh ta nói xong thì cầm lấy chìa khóa xe rồi rời đi để Lý Tư San ở trong nhà.
Lý Tư San không kiềm chế được cơn tức giận cắn mạnh môi dưới, bực mình dậm chân một cái.
Thì ra, người phụ nữ tên Kỳ Anh kia chính là người mà anh Bác gọi tên trong giấc mơ!
Phó Quân Bác lái xe một mạch về, dường như là phóng nhanh như bay, anh ta dừng lại ở một hiệu thuốc gần nhà để mua thuốc, sau đó vội vã chạy về nhà.
“Kỳ Anh? Kỳ Anh?”
Phó Quân Bác bật đèn lên rồi kêu to tên cô mấy lần mới phát hiện ra Nặc Kỳ Anh ngã ở cửa phòng tắm.
Anh ta vội vàng chạy đến, ôm lấy cô bế lên khỏi mặt đất, đặt cô nằm trên giường.
Ngay sau đó, anh ta đi pha thuốc cho cô.
Sắc mặt của Nặc Kỳ Anh trắng bệch, dường như là sắp ngất đi đến nơi rồi.
Phó Quân Bác mang thuốc đã pha vào phòng ngủ, sau đó đỡ Nặc Kỳ Anh dậy, để cô dựa vào trong lồng ngực của mình, quan tâm chăm sóc đút thuốc cho cô.
Nặc Kỳ Anh sau khi uống thuốc xong cơ thể mệt mỏi không còn cút sức lực nào tựa vào trong lồng ngực Phó Quân Bác, trong khoảnh khắc đó lại cảm thấy vui vẻ trở lại và nở một nụ cười.
“Cám ơn anh…”
“Đồ ngốc, chúng ta là vợ chồng, em không cần nói lời cảm ơn với tôi.” Phó Quân Bác dịu dàng nói.
Khóe miệng của Nặc Kỳ Anh lại khẽ nhếch lên cười.
Phó Quân Bác sau đó buông ra để cô nằm xuống, chỉnh chăn đắp cho cô thật kín đáo.
Khi anh ta chuẩn bị đứng dậy, Nặc Kỳ Anh đột nhiên lại nắm lấy cổ tay anh ta, nói: “Anh đừng đi…”
Phó Quân Bác mỉm cười nói: “Tôi không đi đâu cả, tôi tắm rửa nhanh chóng sau đó sẽ cùng em ngủ.”
Khi nghe được câu nói này của anh ta, trái tim của Nặc Kỳ Anh đập mạnh một cái.
Nhưng mà, trong lúc mơ hồ, cô ngửi thấy một mùi hương nước hoa quen thuộc ở trên người anh.
Mùi hương này…
Đúng là vậy…
Là ở trên người phụ nữ sáng nay.
Nặc Kỳ Anh lại suy nghĩ lung tung một chút, sau đó lại xóa bỏ đi nhưng suy nghĩ trong đầu.
Người phụ nữa kia đến để lấy tài liệu, hai người họ chắc là có mối quan hệ làm ăn, cùng làm việc ở một chỗ, tiếp xúc ít hay nhiều đều sẽ dính mùi nước hoa đó.
Phó Quân Bác tắm rửa xong xuôi đi ra, khi nhìn Nặc Kỳ Anh phát hiện là cô đã ngủ say rồi.
Giống như là lần đầu tiên, khi anh ta nhìn thấy cô ở bến xe lửa.
Hai người phụ nữ…
Nặc Kỳ Anh, Lý Tư San…
Một người chính là vợ của anh ta, một người lại chính mối tình đầu của anh ta…
Anh ta nên lựa chọn thế nào đây?
Phó Quân Bác mê man suy nghĩ.
Trước khi gặp lại Lý Tư San, anh ta vốn nghĩ là mình có thể cùng với Nặc Kỳ Anh sống vui vẻ.
Bởi vì, năm năm nay Lý Tư San rời đi, anh ta vốn chỉ nô đùa cười nói được với Nặc Kỳ Anh, ở trước mặt Nặc Kỳ Anh, anh ta cảm thấy được sự dễ chịu vô cùng.
Anh ta không bao giờ nghĩ rằng, cô tiếp cận anh ta là có âm mưu sai trái, anh ta cũng chưa từng nghĩ tới việc phải đề phòng Nặc Kỳ Anh.
Cảm giác mà Nặc Kỳ Anh đem lại cho anh ta, chính là vô cùng trong sáng như vậy, đơn thuần như vậy, gặp bùn đất cũng sẽ không bị dính bẩn, giống với cảm giác mà Lý Tư San đem lại cho anh ta trước đây vậy.
Kỳ Anh bây giờ lại không còn trong sáng như vậy nữa rồi…
Phó Quân Bác cúi người sờ sờ trán Nặc Kỳ Anh, sau đó đi ra ngủ ở sô pha.
Anh ta vẫn không thể ngừng nghĩ về điều này, nghĩ đến việc Kỳ Anh ở hộp đêm không chỉ hát thuê mà còn bán thân, trong lòng anh ta bừng tỉnh giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé vô cùng khó chịu.
Ngày hôm sau, Nặc Kỳ Anh tỉnh lại, biết mình đã ngủ ở trên giường, mặt không khỏi đỏ ửng lên đứng bật dậy, nhưng mà còn đang tưởng rằng đêm qua Phó Quân Bác đã ngủ cùng cô trên giường lại vô tình nhận ra trên giường không có một chút dấu vết nhăn nhúm nào cả.
Nặc Kỳ Anh từ trước đến nay ngủ vô cùng ngoan ngoãn, đặt cô nằm ngủ ở một chỗ nào đó, cô sẽ ngoan ngoãn yên ổn nằm ngủ.
Cho nên…
Sau khi Nặc Kỳ Anh xuống giường, phát hiện trên mặt nệm sô pha có chỗ bị lõm xuống, mà Phó Quân Bác từ sáng sớm đã không thấy bóng người đâu.
Lúc này cô mới ý thức được, quả nhiên giống như cô đoán trước đó, Phó Quân Bác vẫn chưa ngủ cùng giường với cô.
Điều này là tại sao chứ?
Trong đầu Nặc Kỳ Anh xuất hiện một vạn câu hỏi vì sao.
Vì sao người chồng mới cưới của cô lại đột nhiên không chịu ngủ cùng giường với cô chứ?
Là cô làm sai điều gì sao?

Bình Luận (0)
Comment