Các bạn đang đọc truyện Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi – Chương 392 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 392: Sinh cho anh ấy một đứa bé
“Khu…khụ.” Một câu “sinh một đứa bé” của thím Lưu làm cho Đồng Kỳ Anh sặc sụa. Chính miệng anh đã nói với cô rằng sẽ không bao giờ chạm đến cô. Đương nhiên, cô cũng không có ý nghĩ kia với anh.
Hiện giờ cô quyết định sẽ không chủ động nói đến chuyện ly hôn với anh mà cô sẽ đợi chính miệng anh nói ra.
Đồng Kỳ Anh thầm nghĩ, không biết có phải do cô tự ti về bản thân hay không. Cô biết rõ người anh thích là cô nhưng cô luôn cảm thấy một người đàn ông ưu tú như anh xứng đáng có được một người vợ tốt và tài giỏi hơn cô.
Thế nên cô mới để mặc cho Lạc Minh Ánh tự do thể hiện trước mặt cô. Thật ra trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn, một giọng nói khác trong tâm trí thúc giục cô hãy yêu người đàn ông này đi, nhưng trái tim cô lại không đủ mạnh mẽ. Lí trí mách bảo cô hãy cứ yêu đi nhưng cô sợ sẽ nhận lại tổn thương.
Ngày hôm sau, tại tập đoàn Phó thị.
Một chiếc máy pha chế trà sữa đặt trên bàn.
Trong máy là hỗn hợp hồng trà cao cấp và sữa, mùi thơm ngọt của hồng trà hòa quyện với mùi thơm của sữa tràn ngập trong phòng.
Lạc Minh Ánh định pha một li trà sữa bổ dưỡng đem đến bệnh viện cho Phó Quân Tiêu.
Nhưng sáng sớm cô ta vừa đến bệnh viện, vào đến phòng VIP của Phó Quân Tiêu thì anh nói với cô ta là anh được xuất viện rồi. Sau đó Phó Quân Tiêu bảo Lạc Minh Ánh gọi cho Trịnh Minh Hâm, yêu cầu phòng kế hoạch phải chuẩn bị tốt phương án trước thời hạn. Xong xuôi cô ta mới cùng anh quay trở về công ty.
Lạc Minh Ánh đang rảnh rỗi, cô ta ngồi cạnh chiếc bàn kính tròn lấy điện thoại ra xem lại những bức ảnh mà cô ta chụp trộm Phó Quân Tiêu.
Bức này anh đang ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, bức này anh đang chủ trì cuộc họp…
Ảnh chụp anh chỉ có vài cái, bức nào cũng là dáng vẻ anh đang làm việc. Từ nay về sau cô ta chỉ có thể chôn chặt tình yêu của bản thân giành cho anh tận sâu đáy lòng.
Bên ngoài cửa kính là bầu trời trong xanh, ánh nắng ban mai dần ló rạng. Từng tia nắng yếu ớt nhú lên, những đám mây lơ lửng tựa như kẹo bông gòn, tự do tự tại bay lượn trên bầu trời.
Lạc Minh Ánh bỗng nhiên nghĩ tới người phụ nữ kia – Đồng Kỳ Anh, cô ta cười khẩy, trên mặt hiện lên sự đố kị và ao ước khó tả.
“Ting” một cái, trà sữa đã pha xong.
Lạc Minh Ánh cất điện thoại, ngừng suy tư trong lòng, hồi phục lại tinh thần, trên mặt lại là vẻ điềm đạm và sự chuyên nghiệp nên có của một thư kí. Sau đó cô ta đi vào chỗ pha trà, rót trà sữa vào một chiếc cốc tinh xảo, cho vào li vài viên đường, hi vọng anh sẽ thích.
Lạc Minh Ánh mỉm cười đặt cốc trà sữa lên khay, bưng đến phòng tổng giám đốc. Trong phòng, một người đàn ông có góc nghiêng vô cùng đẹp đang ngồi xem xét tài liệu với vẻ mặt hết sức chuyên tâm.
Phó Quân Tiêu đang đánh giá bản kế hoạch, anh bỗng hơi nhíu mày như nhìn thấy điểm gì không hài lòng rồi viết vài dấu chấm hỏi xuống giấy tờ trước mặt.
Xem xong bản kế hoạch Phó Quân Tiêu khép tài liệu lại đưa cho Lạc Minh Ánh rồi nói: “Minh Ánh, đưa cái này cho trưởng phòng kế hoạch, nói rằng trước khi tan làm, tôi cần thấy một bản kế hoạch hoàn hảo”
“Vâng!” Lạc Minh Ánh nhận lấy tài liệu từ tay Phó Quân Tiêu rồi đi ra khỏi phòng tổng giám đốc. Hai hôm nay anh vắng mặt ở công ty, bây giờ vừa về liền phải xử lí khối công việc chồng chất.
Phó Quân Tiêu bận rộn cả một buổi sáng.
Nếu không đánh giá phê chuẩn các bản báo cáo thì xem xét hợp đồng kinh doanh, không mở họp ở văn phòng thì họp trên xe. Lạc Minh Ánh và Trịnh Minh Hâm cũng tất bật, toàn bộ nhân viên trong công ty ai nấy đều làm hết công suất, không dám chậm trễ một phút nào.
Đến gần giữa trưa Đồng Kỳ Anh đưa cơm đến bệnh viện cho Phó Quân Tiêu. Kết quả là nhìn thấy phòng trống không, tiếp đó cô bị y tá thông báo với giọng điệu khinh thường rằng Phó Quân Tiêu đã xuất viện.
Thế đấy, người làm vợ như cô chỉ biết lúng túng. Chồng của mình xuất viện rôi mà mình không hề hay biết.
Đồng Kỳ Anh không muốn gọi điện cho Phó Quân Tiêu nên sau khi ra khỏi bệnh viện, cô tự đi đến tập đoàn Phó thị.
Phó Quân Tiêu đang họp, Lạc Minh Ánh bỗng nhận được điện thoại của nhân viên lễ tân: “Thư kí Lạc, tổng giám đốc Phó đã họp xong chưa ạ?
Chị Phó đã đợi tổng giám đốc hơn một tiếng đồng hồ rồi”
“Để cô ấy tiếp tục đợi đi, cuộc hợp vẫn chưa kết thúc” Lạc Minh Ánh đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, vẻ mặt lạnh lùng nói.
Nói xong cô ta cất điện thoại vào túi, lại quay lại phòng họp.
Nhân viên quầy lễ tân hơi nhíu mày để điện thoại xuống, nhìn Đông Kỳ Anh với vẻ mặt bất đắc dĩ rồi nói: “Tổng giám đốc Phó vẫn đang họp, hay là chị lên phòng tổng giám đốc đợi ạ?”
“Vậy được, phiền cô giúp tôi quẹt thẻ!” Đồng Kỳ Anh nói bằng giọng hết sức khách sáo.
Nhân viên quầy lễ tân rút kinh nghiệm từ bài học lần đầu tiên nên thái độ vô cùng lễ phép với Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh đi thang máy lên đến phòng tổng giám đốc vừa hay gặp Lạc Minh Ánh từ bên kia đi tới, cô liền hỏi: “Thư kí Lạc, tổng giám đốc Phó đã họp xong chưa?”
Lạc Minh Ánh cầm một xấp tài liệu trong tay, vẻ mặt không vui vẻ gì nói: “Tổng giám đốc Phó hôm nay rất bận. Nếu cô rảnh rỗi như vậy thì có thể đi dạo phố mua sắm giết thời gian không nhất thiết phải đến công ty”
Lạc Minh Ánh nói bằng giọng điệu xem thường nhưng Đồng Kỳ Anh không hề nổi nóng, trái lại cô đưa hộp cơm giữ nhiệt cho Lạc Minh Ánh rồi điềm đạm đáp lại: “Đây là cơm tôi làm cho tổng giám đốc Phó, họp xong thì phiền cô đưa giúp anh ấy.”