Thiếu Uông Kỷ Cú

Chương 10


Editor & Beta: Mai_kari
Trâu Nhuệ ba ngày liền không tìm tới hắn, Tương Thiếu Diễm đoán có lẽ đây gọi là thời kỳ chiến tranh lạnh đi.

Hắn không có ý định đi cầu hòa trước, cứ thế mà cắt đứt mối quan hệ luôn cũng không sao, dù sao chút thiện cảm hồi ban đầu cũng đã sớm bị đối phương phá hủy toàn bộ rồi.

Hơn nữa ngày kỷ niệm thành lập trường cũng sắp tới, toàn bộ các sinh viên đều đang bận rộn chuẩn bị tiết mục cho vũ hội, hắn cũng không ngoại lệ.
Vũ hội năm kia do Tương Thiếu Diễm vì gây quá nhiều chuyện nên phạm lệnh cấm, không cho phép tham gia các hoạt động trong trường.

Còn năm ngoái thi có tham gia, nhưng hắn khiêu vũ không tốt, bị quay phim lại, lưu truyền trong nội bộ trường đại học T một thời gian, sự khuất nhục này hắn không muốn trải qua lần nữa.
Cuối tuần, Tương Thiếu Diễm quay về nhà một chuyến.

Nhà hắn cách trường khá xa, ba hắn bình thường đi công tác không có ở nhà, cho nên thông thường hai ba tuần mới về một lần.
Uông Triết tựa như gia trưởng đang tiễn con mình đi xa, nào là cắt hoa quả cất sẵn trong hộp, dặn hắn để dành ăn trên mấy tiếng đi xe.
Tương Thiếu Diễm không nói gì, cau mày đem liền mấy miếng lớn nhét vào miệng của y, để giảm bớt trọng lượng hành lý, còn lại thì mang đi.
Vừa về tới nhà, Tương Thiếu Diễm lập tức nhận được ‘nghi vấn thân thiện’ của ba mình.
“Bảo bối a, ở trường có thích Alpha nào không a? Có tìm được đối tượng phù hợp không?”
Cái cụm từ “bảo bối” với Tương Thiếu Diễm đã hơn 20 tuổi này quả thực nghe vào có chút buồn nôn, có một lần khi hắn gọi điện cho ba mình, bị Liễu Hàm nghe thấy ba hắn gọi hắn như thế, tên kia liền dùng “Diễm bảo” mà gọi chọc hắn, mặc kệ nghe bao nhiêu lần, lần nào cũng muốn đánh người.
“Ba, ngài đừng quan tâm như thế nữa, con tự biết có chừng mực.”
Tương Thiếu Diễm sinh ra trong gia đình ba Omega đơn thân, phụ thân Alpha của hắn trước khi hắn sinh ra đã ngoại tình rồi cùng một Omega khác bỏ đi, hắn là một tay ba nuôi lớn.
Ba của hắn mặc dù tính cách có chút cố chấp lại hay lải nhải, nhưng vẫn là một Omega khá nhược, một mình nuôi nấng một đứa nhỏ cũng ăn không ít khổ, toàn bộ Tương Thiếu Diễm đều thấy vào mắt.

Ngay từ khi còn nhỏ hắn đã âm thầm quyết tâm, sau này phải trở thành một người mạnh mẽ có thể bảo vệ ba.

Ngay từ khi các Omega khác còn được nuông chiều trong nhà ấm, thì hắn đã cùng các Alpha và Beta khác đi mấy đạo quán mà đánh đấm rồi.
Hắn càng phải nỗ lực hơn người khác, càng phải kiên cường hơn người khác, mới có thể đột phát được hạn chế của si.nh lý, làm một Omega có thể gánh vác gia đình.

Có thể vì thiếu thốn đi tình thưởng của phụ thân Alpha, nên Tương Thiếu Diễm rất khó có thiện cảm với Alpha, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến hắn không tìm được đối tượng ngưỡng mộ trong lòng.
Ba Tương vẫn luôn rất sầu lo, ngay cả lúc ăn cũng không ngừng nói về chuyện này: “Nếu không để ba hỏi thăm xem có thuốc ức chế nào mới có thể trì hoãn lại hay không nha.”
Ba Tương là một nhà khoa học, cũng biết khá nhiều bác sĩ chuyên về nghiên cứu thuốc ức chế, nhưng Tương Thiếu Diễm lập tức ngăn trở ông đi tìm những cách không thực tế: “Nếu như có, thì đã sớm tung ra thị trường rồi, nếu chưa bán chính là đang trong giai đoạn nghiên cứu, con cũng không dám dùng đâu a.”
Ba Tương nghe xong cũng thấy có lý, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài: “Ba không muốn tới lúc đó con không còn cách nào khác, tùy tiện tìm một người để vượt qua, giống như ba năm xưa.”
“Yên tâm đi ba.” Tương Thiếu Diễm an ủi nói.

“Kỳ ph.át tình cũng không nhất định phải hoàn toàn đánh dấu mà, sau đó con vẫn có thể tìm được đối tượng a.”
“Nói thì nói vậy, nhưng …”
Tương Thiếu Diễm cũng hiểu ý của ba mình, tuy rằng kỳ ph.át tình không cần nhất thiết phải hoàn toàn đánh dấu, nhưng nhất định phải cùng nhau kết hợp.

Chỉ cần Alpha tỏa ra tin tức tố cường hãn hữu lực áp chế Omega, thì dù không tình nguyện cỡ nào cũng chỉ có thể để mặc người ta đùa bỡn.
Mặc kệ giá trị vũ lực của hắn cao tới mức nào, nếu một ngày thuốc ức chế hết tác dụng, kỳ ph.át tình tới, cũng chỉ có thể khuất nhục mặc cho Alpha xâm lược.

Omega trời sinh chính là thế yếu, cái này đã khắc vào gien, không thể nào cải biến.
“Nói chung, con sẽ không để người khác khi dễ.” Hắn chỉ có thể trấn an như thế.
Cơm nước xong, Tương Thiếu Diễm cũng không có gì để làm, liền nằm trong phòng mình lướt weibo xem thú cưng, lướt lướt một hồi lại chợt nhớ tới con Husky cùng phòng, chẳng biết đang làm gì..

Quên đi, tên kia so với mình còn đức hạnh hơn, khẳng định có thể tự chăm sóc mình.

Hắn vừa định mở weibo chơi game, đột nhiên điện thoại di động chấn động, ngoài ý muốn nhận được video call của Trâu Nhuệ.
Hắn do dự một hồi, nhận cuộc gọi.
“Hey, bảo bối.”
Mặt của Trâu Nhuệ trong nháy mắt hiện lên màn hình di động, hình dạng dường như mới vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt sũng, ngũ quan có chút kiên cường.

Y lõ.a thể phần trên, tựa như đang cố gắng khoe khoang cơ ngực cùng cơ bụng, nhưng không thể không thừa nhận quả thực cảnh đẹp ý vui.
Mấy ngày hôm trước còn đang chiến tranh lạnh, Tương Thiếu Diễm nhất thời không biết phải nói cái gì, đông cứng đáp lời: “Chuyện gì?”

Trâu Nhuệ cợt nhả nói: “Tôi biết sai rồi còn không được sao bảo bối nhi, tôi chưa từng với ai hạ mình tới thế đâu, cậu là người đầu tiên đó.”
Nói ra cứ như y đầy ủy khuất và thâm tình vậy.
“Nhuệ ca, sau này đừng như thế nữa, tôi không thích ăn cứng đâu.”
Tương Thiếu Diễm hạ một bậc thang cho y, bản thân tự mình tìm một tư thế thoải mái mà dựa vào đầu giường, cổ áo lơ đãng mở rộng, lộ ra phần da trắng nõn.
Trâu Nhuệ bị một tiếng “Nhuệ ca” gọi cho có chút lâng lâng, lại nhìn thấy dáng dấp khó có được nhu thuận của Tương Thiếu Diễm, lời vô vị nhịn không được lại vọt tới bên mép: “Cậu không thích ăn cứng? Thật ư?”
Tương Thiếu Diễm ban đầu nghe vẫn không rõ lắm, nhưng thấy nụ cười tà ý trên mặt Trâu Nhuệ, lập tức phản ứng được.
“Đ*t!”
Hắn sắp bị tên này phiền chết rồi, lúc này muốn cúp máy ghê.
“Đừng đừng, tôi giỡn mà, có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu, thật đó!”
Tương Thiếu Diễm cố gắng nhịn lại mà nghe y nói: “Cậu còn nói bậy, tôi con mẹ nó lập tức cúp máy.”
Trâu Nhuệ tin tưởng hắn nói được thì làm được, lập tức nhanh chóng mà đem ý đồ thật nói ra: “Tôi nghiêm túc đó, Thiếu Diễm, vũ hội trong kỷ niệm trường lần này, làm bạn nhảy của tôi đi được không?”
Chọn bạn nhảy trong vũ hội của trường đại học T là một chuyện quan trọng, nếu như một Alpha cùng một Omega cùng nhảy, thì ý nghĩa chính là đang tuyên bố hai người họ có quan hệ, cũng chính là tuyên cáo chủ quyền.

Vũ hội năm ngoái Thiếu Diễm cùng Hứa Thiến là beta cùng lớp tham gia, hắn một Omega, Hứa Thiến lại là nữ sinh beta, tất nhiên không ai nghĩ hai người họ là một đôi.
Tương Thiếu Diễm có chút do dự, nếu là trước đây, Trâu Nhuệ quả thực chính là bạn nhảy lý tưởng mà hắn phải lựa chọn, nhưng hiện tại, hắn lại không hiểu mà chợt nhớ tới chó ngốc kia.
“Được không?” Trâu Nhuệ lại hỏi.

“Nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ nhận lời người khác đó, ca có nhiều người muốn lắm đó nha.”
Tương Thiếu Diễm chẳng thèm để ý tới phép khích tướng này: “À, vậy cậu đi tìm người khác đi.”
“Đừng mà, tôi nói đùa mà, ca muốn tìm cậu, cùng cậu đi cùng là có mặt mũi nhất, đồng ý đi mà.”
Tương Thiếu Diễm cuối cùng cũng không từ chối, đồng ý làm bạn nhảy của y, coi như cho đối phương cơ hội thể hiện cuối cùng vậy.

Nếu vẫn không có cảm giác động lòng, thì sau vũ hội ngả bài luôn.
Cách ngày kỷ niệm còn một tháng, hắn cũng phải luyện tập cẩn thận một chút, không thể giẫm lên vết xe đổ như năm ngoái làm mất mặt mình.


Nhưng Tương Thiếu Diễm lại không dám nói cho Trâu Nhuệ biết hắn không biết khiêu vũ, kêu y dạy mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, liền nhắn một tin qua cho Uông Triết.
[Vũ hội kỷ niệm ngày thành lập trường phải nhảy điệu Waltz, cậu biết không?]
Uông Triết trả lời rất nhanh: [Em biết em biết! Nhà của em ai cũng biết hết, em cũng từng học qua!]
Tương Thiếu Diễm: [Vậy cậu dạy tôi đi.]
Uông Triết: [Ừ!]
Ngay sau đó Uông Triết gửi tới một đoạn ghi âm, thanh âm mang nét cười: “Em không ngờ học trưởng sẽ đồng ý làm bạn nhảy của em, em rất là vui đó! Cám ơn học trưởng!”
Tương Thiếu Diễm: “…”
Hắn đột nhiên ý thức được bản thân vừa làm một chuyện ngu ngốc.

Uông Triết thích hắn, thế nhưng hắn lại kêu y dạy mình khiêu vũ, sau đó lại đi làm bạn nhảy của người khác.
Vậy chẳng phải làm tổn thương người ta hay sao.
[Quên đi, không cần, tôi tự mình học.] Tương Thiếu Diễm cố gắng châm chước từ ngữ.

Nghĩ phải nói thế nào để không làm y tổn thương, đang suy nghĩ, cảm thấy phiền táo, hắn trước giờ chưa từng đi an ủi thoải mái người khác.
Uông Triết bên kia chợt an tĩnh, một lát sau lại gửi tới một đoạn ghi âm khác.
“Xin lỗi a học trưởng, là do em tự mình suy nghĩ quá nhiều thôi, không sao hết, haha, anh đừng thấy khó xử, để em dạy anh đi, được không?”
Tên chó ngốc này quả thực quá hiểu chuyện quá dịu ngoan, khiến Tương Thiếu Diễm không cách nào cự tuyệt.
[Ân, vậy phiền cậu rồi.] Ngữ khí của hắn khách khí tới mức chính hắn cũng khó tin, nhưng suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy băn khoăn trong lòng, vì vậy vài phút sau liền nhắn một tin hỏi thăm học đệ: [Cậu đang làm gì?]
Uông Triết nhất thời không trả lời, Tương Thiếu Diễm ma xui quỷ khiến lại gọi video call tới, phải reng chuông tới mấy lần mới có người bắt máy.
“Học trưởng, sao tự dưng …”
Tóc Uông Triết đầy nước, thậm chí còn có chút xà phòng dính trên đó, chắc là đang gội đầu.
“Chó ngốc.” Tương Thiếu Diễm thấy hình dạng lỗ mã.ng rối rắm của y mà cảm thấy mắc cười, bản thân có chút chứng OCD mà muốn xuyên qua màn hình đem xà phòng dính trên tóc y gội sạch.
Uông Triết miễn cưỡng lấy khăn mặt xoa xoa tóc, nhưng nước lại làm ướt một mảng áo T-shirt, khiến áo dính sát người, y chỉ kéo kéo áo ra một chút, chứ không cởi hẳn ra.
Tương Thiếu Diễm đột nhiên có chút hiếu kỳ muốn biết Uông Triết vóc người thế nào, y thoạt nhìn không hề gầy yếu, vai rộng chân dài, nhưng bình thường hay mặc quần áo đi vào tắm, lúc ra khỏi phòng cũng đã đổi xong quần áo, dường như chưa từng thấy qua bộ dáng lõ.a thể của y.
Tuy rằng họ một là Omega một là Alpha, nhưng dù sao cũng là nam nhân, Tương Thiếu Diễm cũng có chút tâm tình muốn so sánh.
“Áo cậu ướt rồi kia, cởi đi.” Hắn không có suy nghĩ bậy bạ nên nói ra cực kỳ thoải mái.
Uông Triết thế nhưng lại ấp úng: “Không có gì, sẽ lập tức khô …”

Tương Thiếu Diễm nở nụ cười: “Đừng xấu hổ a, tôi cũng không chê cười vóc người cậu kém …”
“Tôi..

vậy được rồi.” Uông Triết do dự vài giây liền thỏa hiệp, một tay cầm điện thoại hướng đối diện mình, một tay thì nắm góc áo chuẩn bị cởi, vừa mới kéo lên được vài cm …
“Bảo bối a, tới ăn hoa quả nà … ” Ba Tương cầm dĩa trái cây đi vào.
Uông Triết đầu bên kia chợt nghe thanh âm lập tức thả áo xuống, khiến Tương Thiếu Diễm cảm thấy có chút đáng tiếc.
“Nói chuyện với ai mà vui tới thế? Bạn trai?” Ba Tương lập tức nhiều chuyện mà nhìn vào màn hình điện thoại di động.
Tương Thiếu Diễm thoải mái mà đem màn hình quay sang chỗ ba mình.

“Bạn cùng phòng của con.

Uông Triết, đây là ba tôi.”
Uông Triết tóc còn dính nước cùng xà phòng, luống cuống tay chân mà nhanh chóng lau tóc, hoảng loạn ngôn ngữ không kịp suy nghĩ gì, chợt gọi: “Ba, xin chào.”
Hai cha con lập tức sửng sốt, lập tức song song cười, ba Tương hết sức vui vẻ: “Ôi chao, thằng nhỏ này thật hài hước mà.”
Uông Triết xấu hổ đến không ngẩng đầu nổi: “Xin lỗi, xin lỗi …”
“Được rồi, ngốc quá đi …” Tương Thiếu Diễm ngoài miệng mắng, nhưng trên mặt mang theo nét cười.

“Cúp trước.”
Uông Triết vội vã cùng hắn và ba hắn nói lời từ biệt, còn nói thêm vài tiếng xin lỗi.
Tương Thiếu Diễm cúp máy xong, ba Tương lập tức nói: “Đó là Alpha hả? Hai đứa ở cùng nhau hả? Ba nghĩ cậu nhóc đó nhìn cũng được lắm đó nha.”
Tương Thiếu Diễm gần đây bị mấy chuyện tình cảm giày vò tới muốn đau đầu gần chết rồi, thực sự không muốn tại nhà cũng phải nói mấy chuyện này, cầm lấy dĩa trái cây xong liền đuổi ba hắn ra khỏi phòng.

“Chờ con có đối tượng rồi sẽ nói cho ba biết, hiện tại đừng có nói tới nữa.”
Ba Tương tức tối thằng con nhà mình không có lương tâm, bất chợt nhớ tới chuyện gì đó.
“Bạn cùng phòng của con nhìn có chút quen mặt nha, là bạn học trước đây của con hả?”
“Không phải.” Tương Thiếu Diễm đáp rất chắc chắn, nhưng trong nháy mắt chợt nhớ lại trước đó Uông Triết đã từng nói qua, y trước đây đã từng gặp qua hắn, giúp y đánh đuổi mấy người ăn hiếp y.
Rốt cục là lúc nào? Lẽ nào trước đây họ có quen nhau? Uông Triết với tướng mạo con lai tuấn lãng như thế, nếu đã từng gặp qua, hắn phải nhớ rõ chứ.
Thôi về trường hỏi lại y vậy.hết chương 10.

Bình Luận (0)
Comment