Thiếu Uông Kỷ Cú

Chương 12


Editor & Beta: Mai_kari
Toàn bộ phát sinh bất ngờ chỉ trong vòng hai ba giây, hai người bọn họ lăn hết một vòng cầu thang rốt cục dừng lại ở dưới lầu, Tương Thiếu Diễm bị té xuống khiến cho đầu óc chấn động như bị say xe, nhưng trên người lại chẳng có cảm giác đau đớn, thế nhưng Uông Triết đang che chở hắn lại phát ra một tiếng kê.u rên áp lực đầy thống khổ.
Tương Thiếu Diễm trong lòng căng thẳng, lập tức ngồi dậy hỏi: “Uông Triết, Uông Triết, cậu đau ở đâu?”
Hắn cẩn thận đỡ đối phương, không dám có động tác quá lớn, đem người từ trên xuống dưới cẩn thận nhanh chóng kiểm tra qua một lần, may mà đầu không có việc gì, trên người cũng không có chảy máu.
Uông Triết phải chờ một lát sau mới tỉnh táo lại từ mơ hồ, nỗ lực nở một nụ cười: “Không có việc gì … chắc là cổ chân bị thương.”
Tương Thiếu Diễm thở phào nhẹ nhõm: “Cậu đừng động, để tôi gọi người tới giúp.”
May là điện thoại không có bị đụng hư, hắn liền gọi cho Liễu Hàm cùng La Vĩnh Hằng, kể rõ mọi chuyện, sau đó cùng Uông Triết ở đó chờ hơn 10 phút, hai người kia nhanh chóng chạy tới, Liễu Hàm còn mang theo Omega nhà mình.
“Hiểu Hiểu cậu chạy tới làm gì? Về nghỉ đi.” Tương Thiếu Diễm nói.
Liễu Hàm ở bên cạnh vừa đỡ Uông Triết đứng dậy vừa nói: “Hai tụi tao đang hẹn hò, em ấy nghe điện thoại của mày xong thì lo lắng, nên mới chạy tới cùng đó.”
“Tao không sao, tên chó ngốc này che chở cho tao.”
Uông Triết đang dựa người vào lưng Liễu Hàm cười cười, Tương Thiếu Diễm vừa thấy bộ dáng không quan trọng an nguy của mình chợt thấy tức giận, không nhẹ không nặng mà đánh một quyền vào lưng y.
“Cười cái gì mà cười.”

Uông Triết lao lực giơ tay lên, lau đi bụi bẩn dính trên mặt Tương Thiếu Diễm, vẫn cười yếu ớt: “Anh không có việc gì thì tốt rồi …”
Tương Thiếu Diễm ngẩn ra, đại não còn chưa kịp phản ứng, tay đã nắm lại cánh tay đang định rụt về của Uông Triết.
“… Cậu cũng không được có việc gì …”
Uông Triết người khá cao lớn, Liễu Hàm một mình nâng y có chút cật lực, chỉ có thể cùng La Vĩnh Hằng và Tương Thiếu Diễm ở hai bên đỡ phụ để giảm bớt lực, vài người họ từ từ chậm rãi cũng lết được tới phòng y tế của trường, trên đường phải ngừng lại thở một vài lần, lúc này mắt cá chân trái của Uông Triết đều đã sưng to như cái bánh màn thầu.
Thầy y tế dựa vào sách vở, giúp Uông Triết massage vài cái, nhất thời đau đớn giảm bớt rất nhiều, chỉ bất quá muốn hồi phục còn cần phải mất khá nhiều thời gian.
Tương Thiếu Diễm đỡ Uông Triết đi tới bên giường bệnh nằm xuống, nhìn sang bọn Liễu Hàm nói: “Tụi mày về trước đi, tao ở lại canh là được.”
La Vĩnh Hằng còn rất nghĩa khí mà muốn ở lại cùng bồi 1 đêm, mới vừa mở miệng, đã bị Liễu Hàm mạnh mẽ túm ngược lại: “Vậy tụi tao đi trước hen.”
La Vĩnh Hằng: “???”
Ra khỏi cửa phòng y tế, Hiểu Hiểu nhịn không được tò mò, nhỏ giọng hỏi Liễu Hàm: “Thiếu Diễm đối với Alpha kia hình như có chút …?”
Liễu Hàm nghe ra được ý ẩn trong câu từ, lông mày liền nhấc: “Em cũng nhìn ra được.”
Chỉ có La Vĩnh Hằng vẫn chưa hiểu được vấn đề: “Nhìn ra được cái gì?”
Liễu Hàm liếc mắt nhìn y: “Chỉ có mày cùng hai tên ngu kia mới không nhìn ra được.”
La Vĩnh Hằng: “???”
XXXXXXXXXXXXXX
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ, trải qua một phen giày vò, trời càng về khuya, thầy y tế cũng đi nghỉ.

Uông Triết chân có thoa thuốc, không tiện hành động, chỉ có thể đưa đôi mắt trông mong nhìn Tương Thiếu Diễm.
“Học trưởng, anh quay về ký túc xá đi, em không sao.”
Tương Thiếu Diễm trừng mắt nhìn y: “Câm miệng, mau ngủ.” Tay lại rất dịu dàng mà đắp chăn cho y.
Uông Triết nghe lời nằm ở trên giường, chăn đắp tới cổ, chỉ lộ ra cái đầu lông xù, thoạt nhìn thật nhu thuận.
“Có phải em rất vô dụng hay không, học trưởng.” Đáy mắt y có vài phần cô đơn.

“Một việc nhỏ thế này mà cũng khiến mình bị thương, còn phải để học trưởng chăm sóc em nữa, nếu vậy sao em có thể trở thành người mà học trưởng có thể dựa vào được …”

“Bộ tôi có nói tôi muốn dựa vào cậu sao?” Tương Thiếu Diễm hỏi lại.
Uông Triết mím môi, nhắm mắt lại, khi mở ra lại thì có chút đỏ, khiến cho đôi mắt vốn màu xanh lục của y như thanh trì bị quấy đục, vô tội lại khổ sở.
Tương Thiếu Diễm bị ánh mắt đó vừa nhìn, nhất thời chút tính tình cũng không có nổi.
“Tôi đến giờ vẫn không hề cảm thấy cậu vô dụng.

Hoảng sợ thì quả thật có, nhưng tốt xấu gì cũng coi an toàn, cám ơn cậu đã bảo vệ tôi.” Hắn xoa xoa cái đầu của Uông Triết, tiện đà biểu tình ngữ điệu biến đổi, cố ý hung nghiêm mặt nói: “Nhưng sau này cậu không được phép làm vậy nữa, tôi không cần cậu bảo vệ, nếu như cậu bị té ngã tới ngất xỉu hay tàn phế, chẳng phải tôi phải chăm sóc cậu tới già hay sao.”
Uông Triết nở nụ cười, gãi gãi mũi: “Haha … vậy cũng tốt mà.”
Tương Thiếu Diễm không có biện pháp với y: “Được rồi, mau ngủ đi, cậu không buồn ngủ nhưng tôi mệt.”
Uông Triết gật đầu: “Uhm, học trưởng ngủ ngon, mau quay về ký túc xá đi.”
“Tôi không về, tôi ngủ ở ghế chờ bên ngoài.” Tương Thiếu Diễm xoay người đi ra ngoài, tay lại bị nắm lại.
Uông Triết lập tức lo lắng hỏi: “Ngủ vậy khó chịu lắm, vẫn trở về đi, để em không lo.”
Tay của Tương Thiếu Diễm bị bao vây trong lòng bàn tay rộng lớn ấm áp của đối phương, ôn độ đó phảng phất xuyên thấu da dung nhập máu, làm cả người hắn không tự chủ được mà bắt đầu thấy hơi nóng, tựa như lần trước khi Uông Triết hôn lên đầu ngón tay của hắn.
“Bằng không tôi ngủ cùng với cậu? Tôi thấy cái giường này cũng khá rộng.”
Hắn thuận miệng nói đùa, vừa nói xong liền thấy tim chợt đập nhanh hơn, không hiểu sao lại thấy khẩn trương.
Uông Triết nghe vậy mặt liền đỏ, mím chặt môi không nói chuyện, nhưng tay vẫn nắm chặt hắn không buông.
Tương Thiếu Diễm thấy y dễ chọc như vậy, ngược lại không còn thấy khẩn trương nữa, liền nổi lên tâm tư muốn vui đùa, cố ý cúi người tới gần, đè thấp âm thanh: “Thế nào? Có nhích qua chừa chỗ cho tôi không?”

Trong nháy mắt màu xanh lục trong mắt Uông Triết chợt trở nên âm trầm, dường như càng thêm thâm thúy mê người hơn hẳn ngày thường, Tương Thiếu Diễm bị ánh mắt của y nhìn chằm chằm, trái tim vừa mới bình ổn đột nhiên lại rối loạn.
“Không được …” Uông Triết rốt cục mở miệng, thanh âm rất nhẹ.
Tương Thiếu Diễm sửng sốt, không nghĩ tới y lại từ chối.

“Vì sao?”
Uông Triết dời tầm mắt, bên tai đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Em … em không thể đảm bảo chính mình sẽ không làm ra chuyện gì …”
Tương Thiếu Diễm chẳng đáng mà hừ cười: “Với bộ dạng này của cậu, còn có thể làm được gì?”
Hắn vỗ vỗ đầu của Uông Triết, đứng thẳng người lên.

“Đừng có nghĩ lung tung nữa, thành thật nằm yên đi, tôi ra ngoài ngủ.”
“Được rồi …” Uông Triết thấy hắn kiên trì, chỉ có thể thả tay ra.
“Nghe lời, có việc thì gọi tôi, sẵn mượn áo khoác của cậu.” Hắn tiện tay lấy áo khoác Uông Triết ở bên cạnh đó, đi ra khỏi phòng.HẾT CHƯƠNG 12.

Bình Luận (0)
Comment