Thiếu Uông Kỷ Cú

Chương 18


Editor & Beta: Mai_kari
Khi Uông Triết tới hội trường thì vũ hội đã bắt đầu được một lúc, y không biết hồi chiều Tương Thiếu Diễm nói câu đó với y là có ý gì, nhưng y chỉ có thể nghe lời mà tới đây tìm đối phương.
Nhưng đi vài vòng quanh đại sảnh cùng bên ngoài, y cũng không thấy thân ảnh của Tương Thiếu Diễm.
Lẽ nào học trưởng còn chưa tới? Hay là … đã đi cùng Trâu Nhuệ rồi?
Tối mùa thu có luồng gió thổi tới mang theo vài phần mất mát, gió thu hiu quạnh đem lá vàng không ngừng rơi rụng, đôi mắt màu xanh lục đầy ảm đạm của Uông Triết vô tập trung mà nhìn xa xa, không biết nên đi đâu, không biết nên làm gì.

Bên cạnh đều là các couple ôm nhau không ngừng bước qua người y.
“Uông Triết!”
Đột nhiên nghe có người gọi tên mình, Uông Triết xoay người nhìn, là Hứa Thiến.
Các bạn học chơi thân với Tương Thiếu Diễm y đều biết, lúc này liền mở miệng cười: “À, học tỷ!”
Hứa Thiến với tiểu học đệ này rất có thiện cảm, cũng biết y rất thích Tương Thiếu Diễm, đi lên trêu chọc: “Tới tìm học trưởng để khiêu vũ sao? Sao không đổi sang âu phục?”
Uông Triết vẫn mặc hưu nhàn trang rộng rãi thường ngày của mình, xấu hổ mà gãi đầu: “Không có gì, em không phải bạn nhảy của học trưởng, em chỉ là tới tìm anh ấy thôi …”
Hứa Thiến lúc này mới nhớ ra việc đêm nay Tương Thiếu Diễm sẽ cùng Trâu Nhuệ tham gia vũ hội, trên diễn đàn trường còn có topic nóng hổi về việc này, hai người họ dường như đã thật sự quen nhau rồi.
“A … xin lỗi.” Cô suy nghĩ xem có cách nào để tiểu học đệ vui lên một chút hay không.


“Nếu không … cậu cùng tôi khiêu vũ một bài đi? Dù sao bạn nhảy của tôi cũng là bạn cùng phòng, chẳng sao đâu.”
Uông Triết ngại ngùng cười cười: “Cám ơn học tỷ, thế nhưng em …chỉ muốn cùng học trưởng khiêu vũ.”
Hứa Thiến không đành lòng đả kích y tiếp, uyển chuyển mà nói: “Thiếu Diễm hắn … có thể đang bận chút việc, nếu cậu đã tới rồi thì trước hết chơi chơi chút đi nha.”
Uông Triết lắc đầu, khóe miệng nhẹ nâng: “Em biết học trưởng tối nay sẽ không cùng em khiêu vũ, sau này sợ rằng cũng sẽ không có khả năng … nhưng em chỉ muốn cùng mỗi anh ấy khiêu vũ, thực sự xin lỗi …”
Hứa Thiến vừa thấy liền đau lòng, đây là một Alpha tốt tới thế nào cơ chứ? Sao cô lại không gặp được chứ? Chẳng lẽ do cô không táo bạo hung hãn bằng Tương Thiếu Diễm?
“Không có việc gì, chị hiểu mà … Vậy cậu tìm hắn làm gì?”
“Học trưởng nói muốn cho em một kinh hỉ.” Uông Triết ánh mắt sáng lên, tràn đầy chờ mong.

“Có lẽ muốn đưa em quà gì đó chăng, học trưởng gần đây với em tốt lắm.”
Hứa Thiến thấy kỳ quái: “Thật sao? Ví dụ như?”
“Ảnh mua cho em điểm tâm nà, còn để cho em dạy ảnh khiêu vũ, mỗi ngày đều ở trong phòng bồi em, có lẽ vì lần trước em đã bảo vệ ảnh.” Uông Triết nói xong dừng lại một chút, nụ cười dần dần phai nhạt.
“Học tỷ, em như vậy có phải đê tiện lắm hay không? Lợi dụng sự thương hại của học trưởng … Em hẳn phải từ chối mới đúng, nhưng em … thực sự từ chối không được.”
Hứa Thiến nghe thấy đau lòng vô cùng, an ủi: “Không có gì đâu mà, thích thì phải tranh thủ chứ!”
“Uhm.” Uông Triết cúi đầu trả lời, ánh mắt xuất thần nhìn vào đại sảnh cách đó không xa.

“Chắc đêm nay có thể tranh thủ một chút … Nếu như học trưởng có đối tượng, em sẽ không quấn lấy anh ấy nữa.”

Hứa Thiến nghe vậy nhịn không được hỏi: “Uông Triết, rốt cục cậu thích Thiếu Diễm điểm nào?”
Tính tình của Tương Thiếu Diễm thế nào cô là bạn của hắn nên cũng biết rõ, tuy rằng bản chất không xấu, làm bạn bè cũng có nghĩa khí, có thể vì đối phương mà hết lòng, sợ rằng còn không nhiều người làm được như hắn, huống chi hắn chỉ là một Omega.

Thế nhưng trời sinh Alpha có bản năng chinh phục cùng tài trí vượt người, ai lại muốn tìm một Omega kiệt ngạo bất tuân như thế làm bạn đời? Sợ rằng tìm thêm một người cha để khiến mình tự chịu tội.

Nhưng Uông Triết thế này không chỉ thích mình hắn, còn thích tới cuồng dại như thế, quả thực trên đời này tìm không thấy được người thứ hai.
Uông Triết cười yếu ớt: “Kỳ thực em cũng không rõ lắm … Thích lâu lắm rồi, nên cũng không nhớ năm xưa vì sao mà thích nữa.”
“Cậu …”
Hứa Thiến còn muốn hỏi thêm gì đó, đột nhiên thấy La Vĩnh Hằng từ đại sảnh chạy ra, vẻ mặt lo lắng, dường như đang hướng bọn họ la cái gì đó.
“Cậu sao vậy?”
“Uông Triết! Thật tốt quá, tôi định tìm cậu đây!” La Vĩnh Hằng chạy tới gần, tựa như thấy được cứu tinh, thở hồng hộc nói.

“Tôi, tôi vừa mới thấy Tương Thiếu Diễm bị Trâu Nhuệ mang đi, bộ dạng có vẻ không đúng lắm, tôi không chắc là có chuyện gì, sợ quấy rối bọn họ, lại sợ Thiếu Diễm gặp chuyện không may … Nếu không cậu tới đó xem thử đi.”
Uông Triết sắc mặt trong nháy mắt biến đổi: “Dẫn đường em đi.”

Ba người họ nhanh chóng chạy vào đại sảnh, theo La Vĩnh Hằng đi vào một hành lang quanh co để tìm kiếm, nhưng La Vĩnh Hằng cũng không biết vị trí cụ thể, chỉ thấy Tương Thiếu Diễm bị kéo vào trong đây.

Y không có manh mối nào gấp đến độ muốn chết, ngược lại Uông Triết lại lãnh tĩnh trấn an y, để y từ từ suy ngẫm hai người họ đi hướng nào.
Đang trong lúc tìm kiếm, thì bỗng nhiên nghe thấy được thanh âm nhỏ vụn truyền tới từ một góc tối, ba người họ liếc nhau, lập tức chạy tới, phần cỏ dày phía dưới che lấp đi tiếng bước chân của họ, nhưng không che giấu được âm hưởng ám muội kia.
“Đừng liếm … a …”
Uông Triết mạnh mẽ ngừng lại bước chân.
Hứa Thiến nhất thời đi sau bị y dừng lại đột ngột mà đâm đầu vào, đau tới “Á” một tiếng, cô xoa xoa cái trán muốn hỏi vì sao ngừng lại, vừa ngước mắt, cũng giật mình.
Tương Thiếu Diễm đang bị Trâu Nhuệ đè sát vào tường, sắc mặt ửng hồng, vô lực tựa đầu vào vai y, áo sơ mi bị cởi ra kéo xuống đến chỗ vai, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn.

Trâu Nhuệ chui đầu vào cổ của hắn, vị trí đó dù là ai cũng thấy rất rõ ràng, chính là vị trí của tuyến thể.
Trâu Nhuệ đang đánh dấu Tương Thiếu Diễm.
Tương Thiếu Diễm đang nhắm hai mắt không biết có người tới, đang thở nhẹ, lộ ra một bộ dáng thần phục do tin tức tố đè ép.

Hắn chính là trong cái khó ló cái khôn, ngay lúc Trâu Nhuệ chuẩn bị cắn xuống phá nát tuyến thế liền ngừng mắng chửi, mềm nhẹ mà hô “Nhuệ ca tôi sợ đau!”, khiến Trâu Nhuệ từ cắn chuyển thành liếm, để bản thân tranh thủ thời gian đó khôi phục thể lực.
Tuy nói chỉ bất quá là đánh dấu tạm thời, nếu là trước đây hắn nhất định không quan tâm, dù cho bị cắn cũng sẽ thống khoái mà mắng một trận không chịu thua, cùng lắm thì sau đó trả thù lại.
Nhưng hiện tại khác xưa rồi, hắn không muốn ngoại trừ Uông Triết, để bất kỳ ai khác chạm vào mình.
Hắn chịu đựng cảm giác ghê tởm khi Trâu Nhuệ đang liếm chỗ tuyến thể của mình, chuẩn bị thừa dịp đối phương thả lỏng cảnh giác định há mồm cắn mà ra quyền.
Mới vừa hé mở mắt, đang định hành động, đột nhiên ngay khóe mắt, nhìn thấy Uông Triết đứng cách đó không xa đang đờ người, nhất thời giật mình sửng sốt.

Uông Triết đang cắn chặt môi, hai tay ở hai bên nắm chặt thành quyền, toàn thân đều đang run rẩy, dường như đang cực lực nhẫn nại, con mắt trợn to phiếm hồng, vừa bi thương vừa đau khổ mà nhìn chằm chằm hai người đang ôm thành một đoàn trước mặt mình.
Tương Thiếu Diễm nhắm mắt lại, trong lòng thở dài.
Chó ngốc, mau tới cướp tôi về đi.
Giây tiếp theo, trọng lượng trên người đột nhiên biến mất, bên tai truyền tới tiếng Trâu Nhuệ mắng ầm lên: “Mày bị bệnh hả?”
Tương Thiếu Diễm mở mắt ra, đã thấy Trâu Nhuệ đang một quyền hướng về phía Uông Triết, hắn lập tức tiến lên, ngăn trước mặt Uông Triết chặn lại nắm tay chuẩn bị hạ xuống của Trâu Nhuệ, gằn giọng: “Trâu Nhuệ, tao với mày ngừng lại tại đây.”
Trâu Nhuệ tức tới cổ cũng đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tương Thiếu Diễm đã khôi phục thể lực, mắng: “Mày cứ đó mà hối hận đi!” Sau đó giận dữ rời đi.
Tương Thiếu Diễm lúc này cũng không đánh y, biết rõ bản thân đánh không lại, chỉ có thể tạm thời cấp cho y một con ngựa.
Huống chi có người quan trọng hơn đang đứng trước mặt.
Hắn nhìn Uông Triết tâm tình kích động ngực vẫn không ngừng phập phồng, hỏi Hứa Thiến cùng La Vĩnh Hằng: “Tụi mày dẫn cậu ta tới?”
La Vĩnh Hằng gật đầu.
“Cám ơn.” Tương Thiếu Diễm còn có chút mệt, nắm lấy quần áo của Uông Triết kéo tới bên cạnh mình.

“Tên chó ngốc này tao mang về giáo huấn, đi trước.”
La Vĩnh Hằng vẻ mặt mờ mịt nhìn bóng lưng rời đi của hai người họ, quay đầu hỏi Hứa Thiến: “Vậy … chúng ta rốt cục là vừa làm chuyện tốt hay chuyện xấu vậy?”
Hứa Thiến cũng không rõ ràng tình huống cho lắm, ngập ngừng nói.

“Có thể cả hai đi …”HẾT CHƯƠNG 18.

Bình Luận (0)
Comment