Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Chương 56 - Chương 574.2: Không Tới Phiên Ngươi Làm Chủ!

Chương 574.2: Không tới phiên ngươi làm chủ!

Khi tỉnh lại, trời đã sáng hẳn.

Dương Thủ Văn phát hiện trên người hắn đang đắp một tấm thảm.

Tấm thảm này rất nhẹ, hơn nữa được may rất khéo léo.

Cả thành Toái Diệp này, bao gồm cả hắn, sợ rằng chỉ có một người mới dùng loại thảm này, đó chính là Minh Tú...

Giở tấm thảm lên, Dương Thủ Văn duỗi cái lưng mệt mỏi.

Lúc này, Phong Thường Thanh bưng một chậu nước tới, cười hì hì nói:

- Sư phụ, sao người lại ngủ quên ở bên ngoài lều luôn vậy?

- Sư bá nói người quá mệt mỏi, không cho đánh thức người.

- Sư phụ, rửa mặt đi... Còn nữa, sáng sớm hôm nay, tướng quân Ca Thư đã dẫn người đi đến miệng núi A Sử Bất Lai để thay thế bà cô Phiên kia rồi.

- Bà cô Phiên?

- Chính là cái người Râu Vàng.

- À, ngươi nói là Mễ Na ư?... Sửu Nô, ta cảnh cáo ngươi, không được kêu cô ấy là bà cô, không có chút lễ phép nào.

- Nhưng sư bá lại gọi như vậy.

- Sư bá là sư bá, ngươi là ngươi... Sau này sư bá sẽ không ở lại An Tây, nhưng tương lai ngươi vẫn phải ở lại An Tây để kiến công lập nghiệp. Khắp An Tây này nơi nơi đều là người Hồ, ngươi trái một từ 'Phiên', phải một 'Man', rất dễ dàng dẫn tới xung đột.

- Vậy thì khai chiến thôi.

Dương Thủ Văn vừa dứt lời, đã nghe sau lưng có người lên tiếng.

Không cần quay đầu lại Dương Thủ Văn cũng biết là ai, vì vậy cũng không quay đầu lại nói:

- Chuyện nhà binh, quốc gia đại sự, chuyện sống chết... sao có thể dễ dàng nói khai chiến là khai chiến?

- Ối chà, nói cả binh pháp Tôn Tử luôn à?

Trong lời nói của Minh Tú lộ ra vẻ châm chọc.

Dương Thủ Văn ném cái khăn vào trong nước, xoay người rất bất đắc dĩ nhìn Minh Tú.

- Minh lão Tứ, ngươi nói chuyện tôn trọng ta một chút.

- Ta rất tôn trọng ngươi, nhưng mà ta không đồng ý lời nói của ngươi.

- Tại sao?

- Tính hung tàn của người Hồ đã ăn sâu vào trong xương cốt, là hạng người thấy lợi quên nghĩa.

- Những kẻ hủ nho ở trong triều cả ngày đều là đạo đức văn chương kia, chẳng lẽ còn có thể cảm thương hay sao? Từ khi Thái Tông đăng cơ tới nay, hễ khi triều đình chiếm thượng phong, phần lớn đều là do các tướng sĩ anh dũng đấu tranh đổi lấy; những lúc nói đạo đức nhân nghĩa, có người Hồ nào được cảm hóa? Tây Vực này, cũng không phải là dựa vào đạo đức văn chương mà có, mà là nhờ vào Vệ quốc công cùng Tiết đại tướng quân bằng vào võ công hiển hách đánh chiếm được... Hiện tại, phần lớn trong triều là một đám hủ nho không biết chuyện, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Dương Thủ Văn vẫn biết, Minh Tú chướng mắt những đại thần kia ở trong triều.

Cả triều văn võ, người có thể được Minh Tú tôn trọng và khen ngợi không nhiều lắm. Ở trong miệng y, đại đa số là hạng người vô tích sự.

Đối với việc này, Dương Thủ Văn cũng không tiện nói quá nhiều.

Ai cũng có cá tính, Minh Tú có lúc rất trầm tĩnh, có lúc lại ưa trêu chọc so bì, thậm chí còn có một chút chán ghét.

- Được rồi, không nói chuyện này nữa, tình hình bên ngoài thế nào rồi?

Sắc mặt Minh Tú trầm xuống, nhẹ giọng nói:

- Mới vừa rồi Kính Trung đưa tin, nói là tướng quân Tô Di Xạ phái người truyền báo, sáng nay giờ Sửu, Ô Chất Lặc đột nhiên đánh lén Bạc Lộ. Bạc Lộ không đề phòng, bị Ô Chất Lặc đánh bại, năm nghìn đại quân gần như bị diệt hoàn toàn. Bạc Lộ mang theo con hắn cùng cháu gái đột xuất trùng vây, trốn trong Ngũ Nỗ Thất Tất Trung, trước mắt không rõ tung tích.

- Quả nhiên...

Dương Thủ Văn cười lạnh một tiếng.

Hắn cử động người một chút, nói với Minh Tú:

- Tứ Lang, ngươi có một câu nói không sai, người Hồ không giữ chữ tín, có thể dùng lợi để dẫn dụ, nhưng tuyệt đối không thể không đề phòng. Vốn ta còn lo lắng lá thư tối hôm qua sẽ làm bệ hạ tức giận.

- Nhưng bây giờ, cho dù bệ hạ có tức giận, ta cũng muốn kiên trì đề nghị của ta... Thành Toái Diệp này quyết không thể giao cho người Hồ.

Nói xong câu đó, Dương Thủ Văn đột nhiên dừng lại một chút.

Trong đầu, hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp... Lỗ Nô Nhi! Không biết nàng hiện giờ thế nào...

Cũng không thể nói Dương Thủ Văn thích Lỗ Nô Nhi, chẳng qua là hắn rất thích tính cách của Lỗ Nô Nhi. Cởi mở, quả quyết, đồng thời lại có chút ngây thơ.

Thật ra, Dương Thủ Văn cảm thấy hắn ít nhiều gì cũng có chút có lỗi với Lỗ Nô Nhi.

Bất quá hắn vẫn đem chuyện này để lại phía sau.

- Tướng quân Tô Di Xạ hiện giờ ở đâu?

- Y dẫn theo binh mã của y dừng lại ở Ba Thập Lĩnh.

- Nhưng mà, y truyền tin nói, Phong Tư Nghiệp muốn y theo Ô Chất Lặc cùng nhau đến thành Bùi La Tướng Quân, tướng quân Tô Di Xạ không biết phải làm thế nào cho phải.

- Ô Chất Lặc đi thành Bùi La Tướng Quân?

Dương Thủ Văn nhíu mày, chợt cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ là muốn đi chùa Bạch Tự sao?

Hắn ở trước trướng do dự một chút, một lát sau nói:

- Minh Tú, lập tức phái người đi Ba Thập Lĩnh, ngăn Ô Chất Lặc lại, không để y đến thành Bùi La Tướng Quân trước.

Nơi này là An Tây, không phải là Bắc Đình.

- Phong Tư Nghiệp y là phó Đô Hộ Bắc Đình, không phải là phó Đô Hộ An Tây... Ta tin rằng Quách Kiền Quán ra lệnh cho y, là muốn y mau chóng tiếp viện thành Toái Diệp, giết chết phản tặc, chứ không phải ở lại thành Bùi La Tướng Quân. Bảo Tô Di Xạ nói cho Ô Chất Lặc, nếu như không đi Quy Tư nói rõ tình hình, đến lúc đó phía Đường Đô Đốc cũng không thể ra mặt, cho dù là Phong Tư Nghiệp cũng không thể bảo vệ được gã.

- Ha hả, ngươi muốn cho Cát Lực Nguyên Anh tranh thủ cơ hội phải không?

Người hiểu ta, chỉ Minh Tú!

Dương Thủ Văn cảm thấy, hắn và Minh Tú thật sự là quá ăn ý.

Hắn mới vừa định ra chủ ý, Minh Tú lập tức liền đoán ra được dụng ý của hắn.

Đúng vậy, hắn chính là muốn cho Cát Lực Nguyên Anh tranh thủ thời gian... Hiện giờ Ô Chất Lặc không ở thành Câu Lan, thành Câu Lan tất nhiên phòng giữ lơi lỏng. Mà Cát Lực Nguyên Anh muốn đến hạ du sông Tích Nhĩ xây thành, cũng không đủ đồ quân nhu, làm sao có thể đi?

Dương Thủ Văn không thể giúp gã, nhưng Ô Chất Lặc có thể.

Tin rằng Khâu Thăng Đầu nhất định sẽ xúi giục Cát Lực Nguyên Anh cướp sạch thành Câu Lan, nói như vậy, ân oán giữa Ô Chất Lặc và Cát Lực Nguyên Anh, cũng sẽ sâu hơn!

Tuy nhiên, Cát Lực Nguyên Anh muốn cướp sạch thành Câu Lan, cần đủ thời gian.

Mặc dù không biết dụng ý Phong Tư Nghiệp triệu kiến Ô Chất Lặc, nhưng Dương Thủ Văn lại cảm thấy, Phong Tư Nghiệp sẽ không trừng trị Ô Chất Lặc.

Muốn cho Ô Chất Lặc biết được lợi hại, càng không thể để cho Phong Tư Nghiệp hội hợp với Ô Chất Lặc.

Dương Thủ Văn cười nói:

- Cái gì mà Cát Lực Nguyên Anh, ta cũng không biết ngươi nói chuyện gì... Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Chẳng lẽ Ô Chất Lặc không nên giải thích rõ với Đô Hộ Điền Dương Danh? Nơi này là An Tây, Ô Chất Lặc gã lẽ ra phải nói rõ tình huống với Đô Hộ Phủ An Tây.

Nhưng mà, phía bên Phong Tư Nghiệp cũng phải có một lời giải thích mới được.

- Tứ Lang, vậy thì làm phiền ngươi vất vả một chuyến, cầm Định Mệnh Bảo Thái Tử của ta đi gặp Phong Tư Nghiệp, nói cho y biết, nhiệm vụ của y là truy kích phản tặc Bạc Lộ, chứ không phải ngây ngốc ở thành Bùi La Tướng Quân phát hiệu lệnh. Nếu như y không muốn ra sức vì triều đình, ta không ngại sẽ phái người đi đến Bắc Đình tìm Quách Kiền Quán, nếu như thật sự không được, ta sẽ đi với y đến trước mặt bệ hạ phân xử.

- Có cần phải chơi lớn như vậy hay không?

Dương Thủ Văn nghe vậy, cười khổ một tiếng:

- Ta không làm loạn như vậy thì làm sao hoàn thành sứ mệnh của bệ hạ?

Nói tới đây, hắn đột nhiên nhớ lại một chuyện.

- Đúng rồi, ta nhớ lúc trước có từng nói, Du Kích tướng quân đi Ba Thập Lĩnh gấp rút tiếp viện Tô Di Xạ, tên là gì?

- Cao Xá Kê, là người Cao Câu Ly, hiện giờ định cư ở Hà Tây.

- Ừ, chính là y...

Dương Thủ Văn nhớ, Cái Gia Vận từng nói với hắn, Cao Xá Kê cực kỳ sùng bái hắn.

- Ngươi phái người nói cho Tam Lang, để cho y chuyển lời với Cao Xá Kê, mời y ở lại giữ Ba Thập Lĩnh.

Minh Tú nghe vậy sửng sốt, nghi ngờ nhìn Dương Thủ Văn nói:

- Thanh Chi, ngươi muốn làm gì? Cao Xá Kê là Du Kích Bắc Đình, chưa chắc sẽ nghe ngươi sai khiến.

Dương Thủ Văn nói:

- Không thử một chút làm sao biết?

- Ta chính là muốn cho Phong Tư Nghiệp hiểu, thành Toái Diệp này không phải là nơi gã ra lệnh, hãy ngoan ngoãn đi đuổi theo giết Bạc Lộ cho ta đi.

Chương 575.1: Tiến bộ của thích khách (1)

Phong Tư Nghiệp người Bột Hải.

Năm Thùy Củng thứ ba cũng chính là năm 687 Công nguyên, sau khi Thường Khách đăng đệ, thông qua cuộc thi tuyển thử của Lại Bộ thì y nhận chức huyện lệnh huyện Đôn Hoàng.

Trải qua mười năm, y từng bước thăng lên chức phó đô hộ của Bắc Đình đô hộ phủ.

Nói ra thì nếu như không phải là năm nay tạm thời mở Bắc Đình đô hộ phủ, Phong Tư Nghiệp cũng không thể ngồi lên địa vị như ngày hôm nay. Vốn dĩ y là một hạ châu thứ sử, bỗng chốc trở thành phó đô hộ chấp trưởng quân sự ba châu, đúng là một bước lên trời.

Phải biết rằng trạng nguyên năm đó chính là Trần Tử Ngang danh tiếng lẫy lừng.

Nhưng hôm nay Trần Tử Ngang buồn bực chán nản, Xạ Hồng lão gia vì phải làm tròn đạo hiếu, mà y cũng đã trở thành quan lớn một phương.

Trong ba châu ngoài Quách Kiền Quán thì có thể coi là y rồi.

Nhưng vì Quách Kiền Quán mới đến Bắc Đình, không hiểu rõ tình hình trước mắt của nơi đây cho nên có rất nhiều chuyện đều phải dựa vào Phong Tư Nghiệp. Đây cũng là chuyện khiến cho Phong Tư Nghiệp vô cùng hưng phấn, thậm chí y còn có chút ngạo mạn vì y cảm thấy ai cũng thua kém y.

Cho nên, sau khi đến thung lũng Toái Diệp, y đã liền đến ở trong thành Bùi La Tướng Quân.

Nghe nói thành Toái Diệp đã bị hủy diệt cần phải xây dựng lại.

Y đường đường là Bắc Đình phó đô hộ nên y không muốn đến chịu khổ ở thành Toái Diệp. Đóng quân ở trong thành Bùi La Tướng Quân, ai dám không nghe sai phái?

Nhưng Phong Tư Nghiệp không ngờ rằng ở nơi đây lại có người không coi trọng y.

- Khốn khiếp, một hòa thượng xuất gia lại dám cãi lại lời của ta?

Nghe nói Dương Thủ Văn ngăn cản Ca Thư Đạo Nguyên và không chịu đến bái kiến y, cho nên Phong Tư Nghiệp giận tím mặt.

Y chỉ vào mũi của Minh Tú mà la hét:

- Tăng nhân các ngươi không chịu yên phận ăn chay niệm phật còn dám tự ý can thiệp vào quân sự, trừ phi các ngươi cho rằng bảo kiếm của bổn đô hộ không giết được người?

Minh Tú mặc một bộ áo tăng nhân màu trắng, hiên ngang đứng thẳng.

Ngọn lửa tức giận của Phong Tu Nghiệp không khiến cho y cảm thấy sợ hãi dù chỉ là một chút.

Xuất thân từ nhà quyền quý Giang Tả, hơn nữa lại là người luôn phụ tá bên cạnh Võ Tắc Thiên thì có sóng gió gì mà y chưa từng trải qua? Mặc dù tuổi tác của Minh Tú không lớn nhưng có thể nói rằng khí phách lỗi lạc hiên ngang, ngay cả Dương Thủ Văn cũng cảm thấy mặc cảm, không có cách nào khác, người đời thường nói rằng ba đời mới có một quý tộc. Con cháu sinh ra và lớn lên trong thế gia đại tộc như Minh Tú, từ nhỏ đã được gia tộc bồi dưỡng, đương nhiên là có đủ tư cách để sánh ngang với Dương Thủ Văn.

Chỉ thấy khóe miệng của y hơi nhếch lên, vẻ mặt vô cùng bình thản.

- Bần tăng lần này đến đây là vì Triệu Cơ trưởng lão đã nhờ cậy, ngài ấy còn có một chuyện muốn chất vấn Phó đô hộ.

Đối với kiểu người như Phong Tư Nghiệp thì Minh Tú hiểu rất rõ nên đối phó như thế nào.

Phong Tư Nghiệp tức giận mà rằng:

- Ngươi là cái thá gì, Triệu Cơ trưởng lão là cái gì, hai ngươi có tư cách gì mà đòi chất vấn bổn đô hộ.

- Ha ha, bần tăng không có tư cách nhưng có vật này không biết có tư cách hay không?

Minh Tú nói xong liền lấy Thái tử định mệnh bảo đặt lên tay.

Y ngạo nghễ đáp lại:

- Triệu Cơ trưởng lão phụng mệnh Thái tử hỏi Phong đô hộ, mười ngày trước Triệu Cơ trưởng lão có phái người đến Bắc Đình cầu cứu, vì lý do gì mà Bắc Đình đô hộ phủ lại kéo dài ba ngày mới khai thông con đường núi Côn Lăng? Phong phó đô hộ nếu như phụng theo Quách đô hộ sai phái bình định phản loạn, về lý phải lập tức xuất binh truy kích Bạc Lộ nhưng vì sao đến thành Bùi La Tướng Quân lại án binh bất động?

Phụng mệnh Thái tử?

Phong Tư Nghiệp thực sự không hiểu rõ ẩn ý ở trong chuyện này.

Quách Kiền Quán biết thân phận của Dương Thủ Văn nhưng Phong Tư Nghiệp thì lại không.

Y chỉ là phụng mệnh đến thung lũng Toái Diệp bình loạn nhưng Quách Kiền Quán lại không nói cho y biết thân phận của Minh Tú và Dương Thủ Văn.

Phong Tư Nghiệp nghe xong mà đờ đẫn cả người, y nhìn Thái tử định mệnh bảo trên tay Minh Tú mà đờ đẫn.

- Thái tử?

Y do dự một chút rồi cười lạnh:

- Tùy tiện lấy một khúc gỗ mục ra mà dám tự xưng là phụng mệnh Thái tử? Ngươi cho rằng bản quan là kẻ ngốc hay sao?

Phong Tư Nghiệp vẫn rất cứng miệng nhưng ngữ khí thì có chút yếu đi.

Y không biết được rằng trong mắt của Minh Tú chợt lóe lên một tia ác ý, y cười mà rằng:

- Chẳng lẽ phó đô hộ sinh sống ở Tây Vực lâu như vậy, lẽ nào não đã bị gió cát thổi hỏng rồi hay sao? Khúc gỗ mục, ngài cũng dám nói ra cơ à…. Tìm một người đến kiểm nghiệm, nhìn cho rõ xem đây là vật gì rồi nói chuyện tiếp với bần tăng.

Phong Tư Nghiệp bị nói cho tức đến mức đỏ mặt tía tai.

Cũng may, y vẫn có thể khống chế được bản thân cho nên kìm nén cơn giận mà rằng:

- Tìm Trương chủ bạc đến đây.

Thân binh trong đại trướng lập tức đi ra, rất nhanh sau đó dẫn một người đàn ông khoảng 30 tuổi đến.

Người đàn ông này có tướng mạo đường hoàng, có phần tuấn tú.

Y bước vào trong, cúi người vái chào Phong Tư Nghiệp trước rồi mới lên tiếng:

- Đô hộ cho gọi Trương Đồng Hưu có gì phân phó?

Trương Đồng Hưu?

Nếu như Dương Thủ Văn ở đây thì nhất định sẽ nhớ ra cái gì đó.

Trương Đồng Hưu không phải là vị Lạc Dương Lệnh năm ngoái, khi hắn mới đến Lạc Dương, sau khi hắn gặp tập kích ở Bắc Thị ông ta bị Võ Tắc Thiên giáng chức đến Đình Châu hay sao? Nhưng không hiểu ông ta tại sao lại trở thành thủ hạ của Phong Tư Nghiệp? Xem ra ông ta cũng khá được trọng dụng.

Phong Tư Nghiệp lên tiếng:

- Trương chủ bộ, ngươi xem giúp ta cái này có phải thật hay không?

Trương Đồng Hưu từ trên bàn cầm Thái tử định mệnh bảo lên rồi mặt lập tức biến sắc.

Y ngẩng đầu nhìn Phong Tư Nghiệp rồi lại quay đầu nhìn Minh Tú đang đứng trong đại trướng, sắc mặt lộ ra vẻ phức tạp.

So với Phong Tư Nghiệp, sự hiểu biết của Trương Đồng Hưu cao minh hơn nhiều.

Phong Tư Nghiệp từ sau khi đăng đệ năm Thùy Củng thứ 3, thì đến Tây Vực làm Đôn Hoàng huyện lệnh rồi từng bước từng bước trở thành Bắc Đình phó đô hộ. Có thể nói rằng trong hơn mười năm qua Phong Tư Nghiệp vẫn luôn sống ở Tây Vực, y đã hoàn toàn cách xa trung tâm chính trị của Đại Đường đế quốc.

Còn Trương Đồng Hưu thì lại khác…

Y dựa vào danh thế của huynh đệ Trương Dịch Chi làm chức Lạc Dương huyện lệnh, đương nhiên là ánh mắt cao minh.

Thái tử định mệnh bảo!

Trương Đồng Hưu liếc mắt một cái là có thể nhận ra, con dấu trong tay rõ ràng là một Thái tử định mệnh bảo, trong lòng của y không khỏi hoảng hốt.

Trước đây chính vì đắc tội với Đông Cung mà y bị giáng chức đến Tây Vực.

May mắn là địa vị của hai vị huynh trưởng của y càng ngày càng cao cho nên cũng khiến cho tình hình của Trương Đồng Hưu ở Tây Vực có được chuyển biến tốt đẹp. Sau khi Phong Tư Nghiệp trở thành phó đô hộ thì liền tìm đến Trương Đồng Hưu, đồng thời chiêu mộ đến dưới trướng của y làm chủ bộ của phủ đô hộ.

Nguyên nhân?

Trong lòng Trương Đồng Hưu vô cùng rõ ràng.

Phong Tư Nghiệp trong triều không có ai, nếu không thì sẽ không bao giờ phải sống ở Tây Vực hơn mười năm.

Chương 575.2: Tiến bộ của thích khách (1)

Lần này xuất binh, Phong Tư Nghiệp nhận mệnh lệnh của Trương Dịch Chi chuẩn bị lôi kéo một số người. Cũng chính vì nguyên nhân này mới khiến cho Phong Tư Nghiệp hành quân chậm chạp, trong đó chính là có Trương Đồng Hưu bày mưu tính kế. Trương Dịch Chi quản lý Phụng Thần Phủ nhưng lại bất hạnh khi không có hỗ trợ bên ngoài hùng mạnh. Huynh đệ của y cũng âm thầm chiêu mộ được, Phong Tư Nghiệp chính là người mà Trương Đồng Hưu giới thiệu cho Trương Dịch Chi.

Nếu không thì vị trí phó đô hộ này làm sao đến lượt Phong Tư Nghiệp?

Nhưng…

Trương Đồng Hưu nheo mắt lại đột nhiên hỏi:

- Xin hỏi pháp sư, vị Triệu Cơ trưởng lão đó có phải là họ Dương?

Không đợi Minh Tú trả lời Phong Tư Nghiệp đã cướp lời:

- Không sai, vị Triệu Cơ trưởng lão kia họ Dương. Họ đều gọi là Dương Quân.

- Đô hộ, định mệnh bảo này là thật.

- Hả?

Trương Đồng Hưu dâng lên trước, nói khẽ:

- Con dấu này còn được gọi là Thái tử định mệnh bảo, trừ Thái tử ra không ai dám giữ.

- Còn vị Triệu Cơ trưởng lão kia nếu là họ Dương cầm giữ Thái Tử định mệnh bảo thì hoàn toàn hợp lí…. Đô hộ, không có gì sai.

- Có thật là phụng mệnh của Thái tử?

- Có phải là phụng mệnh của Thái tử hay không thì tôi không biết nhưng tôi có thể khẳng định rằng đô hộ tốt nhất là đừng có trêu trọc người này.

Trương Đồng Hưu không nói rõ nhưng trong lòng của Phong Tư Nghiệp đã bắt đầu nổi giông bão.

Trầm ngâm một hồi, y đột nhiên đứng dậy, từ đằng sau chiếc bàn quay ra trả lại Thái tử định mệnh bảo cho Minh Tú.

- Xin hỏi pháp sư, Thái tử có gì dặn dò?

Minh Tú cười.

Y cất cẩn thận Thái tử định mệnh bảo rồi khẽ nói:

- Triệu Cơ trưởng lão sai bần tăng hỏi một chút, đô hộ vì sao lại dừng bước không tiến?

- Mặt khác, chuyện của Ô Chất Lặc không cần ngài phải hỏi đến.

- Chuyện này tốt nhất nên để An Tây đô xử lý, Ô Chất Lặc kia.. để ông ta đến Quy Tư giải thích với Điền Dương Danh đô hộ. việc mà ngài cần phải làm bây giờ chính là tìm ra Bạc Lộ, tiêu diệt ông ta chớ để Bạc Lộ tìm được cơ hội Đông Sơn tái khỏi.

- Thần, tuân mệnh Thái tử.

Phong Tư Nghiệp rất rõ, mặc dù y có câu kết với huynh đệ Trương Dịch Chi nhưng điều này không có nghĩa là y dám cãi lời của Thái tử.

Trương Đồng Hưu dường như rất kiêng dè vị Triệu Cơ trưởng lão này, điều này có nghĩa là y không thể chọc giận đối phương.

Vốn dĩ y còn cho rằng bản thân có thể kiêu ngạo một chút ở thung lũng Toái Diệp nhưng ai ngờ nơi đây lại có một nhân vật tầm cỡ như vậy đang giấu mình, Phong Tư Nghiệp cảm thấy không được tốt.

Minh Tú nhìn thấy Phong Tư Nghiệp cúi đầu thì không ở lại nữa liền cáo từ rời đi.

- Trương Quân, vị Triệu Cơ trưởng lão đó rốt cuộc là ai vậy?

Trương Đồng Hưu có vẻ rất bối rối, sau một hồi do dự rồi đáp:

- Phong đô hộ, ngài đừng hỏi nữa.

- Người này đích thực không phải là một người xuất gia, chỉ là phụng mệnh của Thánh nhân mới đi làm tăng nhân…. Thánh nhân vô cùng trọng dụng người này, Thái tử càng có quan hệ mật thiết với hắn. Nếu như hắn đã đột nhiên xuất hiện ở thành Toái Diệp nhất định là có chuyện vô cùng khẩn cấp. Với tình huống như thế này, ngài tốt nhất là đừng có hỏi, cũng đừng có lo, coi như là không có người này nên làm gì thì làm cái đó.

- Tóm lại, người này chúng ta không chọc được.

- Nếu chúng ta thực sự đụng vào người này thì Ngũ ca cũng không thể bảo vệ được ngài được đâu…

Ngay cả Trương Dịch Chi cũng không thể bảo vệ được chính bản thân mình?

Phong Tư Nghiệp thực sự sợ rồi…

Y gia nhập vào phe của Trương Dịch Chi chính là để cầu vinh hoa phú quý chứ không phải là tìm thêm phiền toái cho bản thân.

Nghĩ đến đây, Phong Tư Nghiệp đã đưa ra quyết định, lập tức gật đầu đáp lại:

- Nếu như không có Trương Quân thì ta suýt chút nữa là gây họa lớn rồi.

- Nếu đã như vậy thì ta sẽ tuân mệnh hắn lập tức truy kích Bạc Lộ.

Trương Đồng Hưu gật đầu, thở một hơi dài.

Nhưng trong lòng của y lại cảm thấy có chút kỳ quái: nếu như thực sự là người đó, y chạy đến Tây Vực là vì duyên cơ gì?

Tử Châu, Xạ Hồng.

Trời đã tối, huyện thành Xạ Hồng vẫn náo nhiệt như bình thường.

Ban ngày nhiệt độ của Xạ Hồng rất cao, nóng đến mức khiến con người ta khó chịu…. Không có cách nào khác, thời tiết của Tử Châu chính là như vậy! Vì ở trong bồn địa cho nên thời tiết cũng vô cùng cổ quái. Ban ngày thì mặt trời chói lóa đến tối thì lại mưa to.

Đợi sau khi trời sáng mưa tạnh thì không khí bắt đầu nóng lên.

Trận mưa ban đêm đã bốc hơi vào ban ngày, cộng thêm với điều kiện địa hình trong khu vực bồn địa cho nên hơi nước không thể bốc hơi, khi đêm xuống liền biến thành những cơn mưa to.

Vòng đi vòng lại, ngày qua ngày lại.

Lượng nước của Tử Châu luôn dồi dào đồng thời cũng khiến cho lúa nước sinh trưởng tốt.

Nhưng điều kiện thời tiết này cũng giống như một chiếc lồng hấp, cho dù là nhiệt độ không cao nhưng khiến cho người ta chảy mồ hôi ròng ròng, vô cùng khó chịu.

Tuy nhiên, đối với Hoàng Các một người đã luôn sống ở Tử Châu mà nói thì sớm đã quen với điều kiện không khí khí hậu này.

Y là người của Hoàng Thị Xạ Hồng, từng kinh doanh một cửa hàng, là một người làm ăn.

Nhưng trên thực tế, y lại quản lý thế giới ngầm của huyện thành Xạ Hồng.

Toàn bộ các đoàn đầu lớn nhỏ của Xạ Hồng đều nghe mệnh lệnh của Hoàng Các. Xét theo một góc độ nào đó thì y chính là thành viên quan trọng nhất của Hoàng gia.

Cái thời tiết này!

Mặc dù nói là đã sớm quen với thời tiết của Xạ Hồng nhưng nhìn mưa phùn lất phất bên ngoài Hoàng Các vẫn cảm thấy không thoải mái.

- Thập Cửu lang, đưa dù giấy cho ta!

Một tiểu tử trông rất lanh lợi từ trong phòng chạy ra, trong tay cầm một chiếc ô giấy.

- Tam lão gia, có cần tiểu nhân gọi xe đến cho ngài?

Bên ngoài đang mưa, đi lại cũng không thuận tiện.

- Thôi đi, ta tự đi cũng được…. Nóng bức cả ngày, khó khăn lắm mới mưa được, phải tận hưởng khoảng thời gian mát mẻ.

- Ngươi thu dọn đồ đạc trong quán, nhớ đóng của cẩn thận.

- Tam lão gia xin cứ yên tâm, tiểu nhân đã nhớ rồi.

Nụ cười a dua của tiểu tửu Kia tiễn Hoàng Các ra khỏi quán.

Mở dù giấy, men theo con đường lất phất mưa phùn, thậm chí còn có vẻ lầy lội nhưng tâm trạng của Hoàng Các lại rất vui vẻ.

Người mà Thất Ca bảo y tìm đến hiện tại vẫn chưa có tin tức gì.

Một cô gái thì có thể trốn ở đâu được?

Hoàng Các cảm thấy Thất ca đã quá cẩn thận rồi. Đến sư phụ của cô ta khó đối phó như vậy cũng phải chết trong tay của họ, thì một tiểu nha đầu có thể làm được trò trống gì đây? Hôm đó vào tiết Chính Nguyên, lão Lục bị người giết chết, theo Hoàng Các thấy thì chẳng qua cũng là một chuyện ngoài ý muốn. Mặc dù lúc đó y cũng có chút sợ hãi nhưng chuyện đã qua lâu như vậy rồi thì cũng không có bất cứ tin tức gì. Dường như y đã lật tung cả Xạ Hồng lên rồi nhưng vẫn không tìm ra được bất cứ manh mối gì… Vậy thì chỉ có một khả năng mà thôi, cô ta đã chạy trốn rồi!

Nhưng Thất ca vẫn không chịu từ bỏ cứ bắt y phải tiếp tục tìm kiếm.

Đi chỗ nào tìm đây?

Xạ Hồng lớn như vậy, y dường như đã xới tung cả huyện thành này lên rồi nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ tung tích gì, vậy thì bây giờ y phải bắt đầu lại từ đâu đây?

Chương 577: Tiến bộ của thích khách (3)

Thiếu 575... 576... 577...

Cái chết của Hoàng Các cũng không khiến cho Xạ Hồng chấn động quá lớn.

Người biết thân phận thực sự của Hoàng Các không nhiều, trong mắt của nhiều người thì Hoàng Các chỉ là một người làm ăn bình thường an phận, cũng không biết y đã đắc tội với ai mà lại bị người khác giết hại. Đã có không ít người bàn luận về chuyện này, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là kêu lên hai tiếng thở dài.

Nhưng đối với Hoàng gia mà nói, cái chết của Hoàng Cát đã tạo nên sự chấn động không hề nhỏ.

Người con trai trưởng của Hoàng Văn Thanh là Hoàng Diệp có quan hệ thân thiết với Hàng Các nhất, bởi vì tiểu thiếp của y chính là cô em vợ của Hoàng Các

Hoàng Văn Thanh là một người keo kiệt, ngay cả đối với con cái của mình cũng rất hà khắc.

Còn Hoàng Diệp lại là một người thích xa hoa, ngày thường tiêu tiền như nước, may mà nhờ có Hoàng Các âm thầm vơ vét mới có thể khiến cho y không phải lâm vào hoàn cảnh thu không đủ chi. Hiện tại Hoàng Các đã chết, điều này có nghĩa là con đường tiền tài của Hoàng Diệp đã bị cắt đứt, y làm sao có thể không tức giận cho được?

Nhưng muốn tìm được hung thủ thì không phải là chuyện dễ dàng.

Xạ Hồng có khoảng hơn một vạn người thường trú, người lưu động cũng có đến mấy nghìn người.

Hơn nữa lại cộng thêm với những tên ăn mày và lưu dân, lung tung lộn xộn cũng phải mấy nghìn người nữa Muốn tìm tên hung thủ trong gần hai vạn người này, có thể dễ dàng được hay không? Đừng nói đến Hoàng Văn Thanh chỉ là thổ hào mà cứ cho rằng ông ta là huyện lệnh thì cũng không thể nào dễ dàng tìm được.

Vì thế liên tiếp trong ba ngày Hoàng Diệp bận tối mắt tối mũi.

Một mặt là vâng lời người cha Hoàng Văn Thanh, một mặt là cũng muốn tìm được tên hung thủ kia để báo thù cho Hoàng Các.

Nghe nói hung thủ là một tiểu nha đầu!

Chính là con bé nha đầu ngày xưa đã từng sống trong nhà của y một thời gian.

Hoàng Diệp cũng có chút ấn tượng về Ấu Nương cho nên khi đi điều tra cũng vô cùng chăm chỉ.

Ngày hôm nay, y đã hẹn các đoàn đầu lớn bé của vùng đến uống rượu ở miếu Thành Hoàng. Trước đây chuyện này là do Hoàng Các ra mặt nhưng bây giờ Hoàng Các đã chết rồi, Hoàng Diệp chỉ có thể mặt dày mà ra mặt ứng phó. Thực ra trước đây Hoàng Ngũ đã từng gặp mặt mấy người này, nhưng Hoàng Diệp cảm thấy nên tạo cho mấy người này một chút áp lực để họ nhanh chóng tìm được manh mối của Ấu Nương.

Nhưng những đoàn đầu này đều là lưu manh.

Trước kia Hoàng Các khéo léo ứng phó được với mấy người này không tính là quá khó khăn.

Nhưng Hoàng Diệp lại cảm thấy có chút vất vả Y học được của cha chút quyền cước, nhưng để đối phó với những đám lưu manh này thì cảm thấy có chút nổi da gà. Những người này, nếu không có lợi gì thì sao chúng có thể tận tâm làm việc được cơ chứ? Vì để bọn họ có thể tận tâm làm việc Hoàng Diệp chỉ có thể lấy bạc trắng ra mới có thể khiến cho mấy đoàn đầu này tỏ ra hết sức.

- Cửu lang, ngài định tìm như thế nào?

Sau khi rượu tan, một đám đoàn đầu liền quay về.

Một đoàn đầu trong số đó kéo một người đàn ông khỏe mạnh và hỏi ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của những người khác.

Người đàn ông khỏe mạnh kia tên là Lương Cử Lang, là một đoàn đầu lớn nhất của vùng miếu Thành Hoàng, thủ hạ có đến 700-800 tên ăn mày, chính vì vậy có thể nói là tin tức nhanh nhạy.

Nghe được câu hỏi này Lương Cửu Lang trầm tư suy nghĩ.

Một lát sau, gã hạ giọng nói: - Thất gia phí lời rồi, chúng ta có được lợi lộc của đại thiếu gia thì không thể không tận tâm.

- Theo như ta thấy, chuyện này chúng ta phải làm nhưng cũng không thể làm tất cả.

- Ý của Cửu Lang là..

- Hung thủ giết chết Hoàng Các chứng tỏ rằng y có lá gan rất to.

- Ta đoán rằng, Thất gia cũng biết thân phận của hung thủ nhưng nhìn bộ dạng của ngài ấy hình như là có phần kiêng dè. Một nhân vật như vậy chúng ta không động vào được đâu cho nên tốt nhất là bí mật điều tra, khi có tin tức thì chúng ta phái người thông báo cho Thất gia.

- Tóm lại chúng ta đừng trực tiếp nhúng tay vào, làm không tốt là chết người như chơi đó

- Mọi người đều là kiếm sống cả, đừng vì lợi ích nhỏ trước mắt mà đánh đổi mạng sống của mình. Sai người bên dưới đi dò la, cảm thấy không ổn thì lập tức né tránh, đừng cố lao đầu vào tìm chỗ chết. Chuyện này chúng ta cũng đừng quá nhanh nhẹn để tránh phiền toái.

Những lời nói này của Lương cử Lang cũng là nói lên tâm tư của mọi người.

Chính xác, một người dám tìm Hoàng gia gây rắc rối thì đó không phải là một người mà họ có để đụng vào được

Ngày hôm sau Hoàng Diệp phụng mệnh đến cửa hàng của Hoàng Các tiếp quản.

Mặc dù, Hoàng Các đã chết rồi nhưng cửa hàng không thể bỏ phí, nhất định phải tiếp tục kinh doanh.

Nhưng Hoàng Văn Thanh nhất thời không tìm được người thích hợp cho nên sai Hoàng Diệp tạm thời đi xử lý. Đợi sau khi tìm được Ấu Nương thì ông sẽ phái người đi đến thay thế. Dù sao thì cửa hàng của Hoàng Các có ý nghĩa vô cùng quan trọng với ông, nếu như không có người có thể tin tưởng đi trấn thủ thì Hoàng Văn Thanh không yên tâm được, cho nên Hoàng Diệp chính là người được chọn thích hợp nhất.

Hoàng Diệp ngồi ngây ra trong cửa hàng một hồi lâu, có chút không kiên nhẫn được.

Vừa mới qua buổi trưa thì y đã cảm thấy bụng đói cồn cào cho nên đã bảo với tiểu nhị một tiếng, rồi một mình đi về phía chợ.

Nắng chính ngọ rất độc, khi mà Hoàng Diệp đi qua góc phố thì phía trước có một thiếu nữ bước lại.

Thần sắc của thiếu nữ kia vội vàng, hình như không nhìn thấy Hoàng Diệp cho nên đã đâm sầm vào ngực của Hoàng Diệp. Hoàng Diệp cũng không kịp phản ứng lại chỉ cảm thấy ngực mình lạnh. Sau đó cô gái đó vội vàng ra khỏi ngực của y, vội vàng nói lời xin lỗi sau đó thì chạy nhanh đi. Máu tươi từ ngực của Hoàng Diệp chảy ra đường, y há to miệng dường như muốn kêu lên nhưng lời nói vừa đến cửa miệng thì không sao thốt lên lời. Một tay vịn vào tường, thân thể của Hoàng Diệp dường như đã bị rút hết xương dán vào tường, chầm chậm trượt xuống còn hai mắt thì trợn trừng lên

Trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã chết mất hai người.

Lúc này Hoàng Văn Thanh thực sự đã luống cuống.

Trong hai người này, một người là con trai của y, một người là tâm phúc của y, thân phận của hung thủ càng ngày càng rõ ràng.

Thời điểm Hoàng Diệp bị giết, trên phố nhưng có không ít người qua lại.

Rất nhiều người chỉ nhớ rằng người giết chết Hoàng Diệp là một nữ nhân nhưng sau đó cô ta đi đâu thì không một ai biết.

- Phụ thân, vẫn không có manh mối gì.

Sau khi đêm xuống, Hoàng Cách mệt mỏi từ bên ngoài quay trở về, bẩm báo với Hoàng Văn Thanh.

Trong phòng ánh đèn mờ ảo.

Hoàng Văn Thanh mặt không cảm xúc, ngồi trong phòng trông y như đã già đi không ít.

Ông ta không thích Hoàng Diệp nhưng dù sao thì Hoàng Diệp vẫn là cốt nhục của ông ta, vẫn là con trai của ông. Hôm nay y lại bị người khác giết chết, phơi thây ngoài đường khiến cho Hoàng Văn Thanh cảm thấy thoải mái được hay sao?

- Không có manh mối?

Hoàng Văn Thanh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Hoàng Cách.

Đôi mắt kia toát lên một cái nhìn sắc lạnh, ông ta khẽ nói: - Không có manh mối thì tiếp tục tìm cho ta, ta không tin một con tiểu nha đầu lớn như vậy mà có thể biến mất như không khí! Tìm cho ta, tăng thêm tiền thưởng. Nhất định phải tìm bằng được con nha đầu đó cho ta.

- Ta thề nếu như tìm được nó thì ta nhất định sẽ khiến nó sống không bằng chết.

Hoàng Cách giật nảy mình, cả người toát lạnh không dám dông dài quay người bước đi.

Lần này cha lộ ác tâm thật rồi.

Nhưng Hoàng Cách có thể hiểu được. Liên tiếp hai người của Hoàng gia bị giết đã khiến cho danh tiếng của Hoàng gia bị ảnh hưởng. Lúc này một số gia tộc vì nể nang thủ đoạn của Hoàng gia mà chịu lui ba phần nhưng bây giờ Hoàng gia liên tiếp chết hai người nên khó tránh khỏi khiến cho một số kẻ bắt đầu rục rịch. Nếu như không nhanh chóng bắt được Công Tôn Ấu Nương thì nhất định danh tiếng của Hoàng gia sẽ bị đả kích lớn.

Nghĩ đến đây Hoàng Cách sao dám chậm trễ?

Hoàng Văn Thanh nhắm mắt lại hít sâu vài cái cố gắng lấy lại tinh thần.

Y đang muốn đứng dậy bước ra khỏi nhà thì nhìn thấy Hoàng Ngũ vội vàng chạy đến nói khẽ: - Thất gia, Đoàn huyện lệnh phái người đến đưa thư, mời Thất gia đến phủ làm khách.

Đoàn huyện lệnh?

Đầu lông mày của Hoàng Văn Thanh nhíu lại.

Đoàn Huyện lệnh là Đoàn Giản, mới chuyển đến Xạ Hồng vào tháng tư.

Nghe nói người này cũng có lai lịch không nhỏ nhưng sau khi nhận chức lại không có bất cứ động tĩnh gì.

Lúc này y lại phái người đến mời ta là có dụng ý gì đây?

Trong lòng Hoàng Văn Thanh cực kỳ bi ai nhưng lại hiểu rất rõ đạo lý huyện quan không bằng hiện quản. Dù sao thì Đoàn Giản cũng là quan phụ mẫu của Xạ Hồng, mặc dù Hoàng Văn Thanh cũng có chỗ dựa nhưng trước khi chưa làm rõ mọi chuyện thì ông ta không dám đắc tội với người này.

Nghĩ đến đây, Hoàng Văn Thanh đã quyết định xong.

- Ngũ lang giúp ta chuyển lời ta lập tức qua đó.

Đêm xuống Xạ Hồng lại bắt đầu mưa.

Dưới cửa lầu trước miếu Thành Hoàng có một đám ăn mày đang vây quanh lửa trại, mỗi người một câu rộn ràng cả một góc.

Lương Cửu Lang bị Hoàng Cách gọi đến mắng cho một trận, sau đó thì bực tức quay trở về miếu hoàng thành. Nhìn thấy khung cảnh loạn trước mặt gã không sao kìm nén được ngọn lửa trong lòng.

Hoàng Diệp bị giết?

Ngày hôm qua Hoàng Diệp còn cùng gã ngồi uống rượu nói chuyện nhưng chỉ trong khoảng thời gian nhanh như chớp mắt đã biến thành một người chết.

Điều này cũng khiến cho Lương Cửu Lang cảm thấy có chút sợ hãi. Nghe nói người giết chết Hoàng Diệp là một thiếu nữ. Từ lúc nào mà nữ nhân lại trở nên đáng sợ như vậy?

- Lão Lục, huynh còn nhớ nhỏ câm điếc không?

Đúng lúc mà Lương Cửu Lang đang hoảng loạn thì câu chuyện của mấy tên ăn mày đã thu hút sự chú ý của gã.

Một tên ăn mày đáp lại: - Hôm nay ta lại nhìn thấy một cô bé, ngoại hình rất giống nhỏ câm điếc lúc đó, suýt chút nữa là ta chạy qua đó chào hỏi rồi.

- Nhỏ câm điếc nào?

- Chính là nhỏ câm điếc mà bộ đầu Lâm Hải trông coi cửa thành giới thiệu đó, ngươi quên rồi à? Đến Xạ Hồng vào đầu năm đấy?

- Ồ, ta nhớ ra rồi.

- Cũng không biết nhỏ câm điếc kia dạo này sao rồi, một đứa bé ngoan ngoãn tại sao lại mất tăm mất tích không tiếng động nào vậy?

Cô bé, nhỏ câm điếc, mất tích, đầu năm.

Những từ này liên tiếp xuất hiện cùng một lúc khiến cho Lương Cửu Lang đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó.

Gã đột nhiên bước lên trức, túm một lão ăn mày nọ đứng dậy: - Lão Ngưu Đầu, đứa bé mà ngươi vừa nói, ngươi đã gặp nó ở đâu?

Chương 578: Một tờ giấy trắng

- Thành nam, cầu Tiểu Phù.

Lão ăn mày bị Lương Cửu Lang dọa cho hết hồn, lắp bắp trả lời.

Thành Nam? Cầu Tiểu Phù?

Ánh mắt của Lương Cửu Lang hiện lên một tia nghi ngờ.

Chỗ cầu Tiểu Phù hầu như toàn là người phú quý ở.

Nếu hung thủ là nhỏ câm điếc mà lão ăn mày này nói thì chuyện này phức tạp rồi. Hoàng gia ở Xạ Hồng này rất có danh vọng nhưng điều này không có nghĩa là không có ai dám trêu chọc. Lẽ nào một đại gia tộc nào đó của Xạ Hồng đang muốn nhắm vào Hoàng gia?

Nếu như vậy thì Lương Cửu Lang cảm thấy tốt nhất là bản thân không nên dính líu vào vụ này.

Sau một hồi suy nghĩ thật lâu, Lương Cửu Lang trầm giọng nói: - Lão Ngưu Đầu, từ ngay mai trở đi ngươi hãy làm việc bên cầu Tiểu Phù, linh hoạt cho ta, nếu như ngươi gặp lại cô bé đó thì không được quấy nhiễu nó, giúp ta xác nhận nơi ở của nó.

Nói xong Lương Cửu Lang bình thản hơn, cười nói với lão ăn mày: - Lão Ngưu Đầu, làm tốt chuyện này thì phần thưởng sẽ không thiếu phần của ngươi đâu.

Thân là đại đoàn đầu của Xạ Hồng, Lương Cửu Lang nổi danh với tiếng ác độc.

Không có cách nào khác, thuộc hạ đều là những kẻ lõi đời láu cá, nếu như Lương Cửu Lang không có thủ đoạn thì làm sao có thể khiến những người này ngoan ngoãn nghe lời?

Ánh mắt của Lão Ngưu Đầu sáng lên, cả người phấn chấn lên.

- Cửu gia yên tâm, chuyện này cứ giao cho Lão Ngưu Đầu tôi đây, tôi nhất định sẽ không khiến cho ngài phải thất vọng đâu.

- Tốt lắm, ta tin ngươi.

Vừa nói Lương Cửu Lang vừa lấy ra một xâu tiền nhét vào tay của Lão Ngưu Đầu, rồi quay người rời đi.

Nhỏ câm điếc?

Cầu Tiểu Phù?

Lương Cửu Lang cảm thấy chuyện này dường như càng ngày càng trở nên thú vị rồi, rốt cuộc là đại gia tộc nào muốn gây phiền phức cho Hoàng gia đây?

Tháng sau đã đến, thời tiết của thung lũng Toái Diệp càng ngày càng nóng.

Trong lúc vô tình, loạn của Toái Diệp đã bình ổn lại. Bạc Lộ dẫn theo người nhà trốn đến Ngũ Nỗ Thất Tất Trung rồi lại triệu tập 5-6 ngàn người chiếm cứ Cát La Lộc Lĩnh. Phong Tư Nghiệp lại dẫn quân tây tiến ý đồ quyết chiến một trận với Bạc Lộ. Nhưng lão hồ ly gian xảo Bạc Lộ lại không muốn quyết chiến với quân Đường, dựa vào hiểu biết về địa hình nên đã giằng co với Phong Tư Nghiệp.

Cùng lúc đó, An Tây Đô hộ phủ phó đô hộ Điền Dương Danh cũng ở Vu Điền cùng giằng co với Khí Nỗ Tất Lộng, hai bên thắng thua bất phân.

Nhìn tổng thể thì An Tây đang dần dần bình ổn lại.

Ô Chất Lặc đến Quy Tư thỉnh tội với Điền Dương Danh nhưng lại không nghĩ tới trưởng tử Cát Lực Nguyên Anh nhân cơ hội tác loạn, sau khi công chiếm thành Câu Lan thì liền cướp sạch thành Câu Lan sau đó dẫn theo binh mã của bộ tộc đi về phía tây chạy thẳng đến hạ du sông Tích Nhĩ

Đợi Ô Chất Lặc quay về thành Câu Lan, trước mặt là một mảnh hoang tàn đổ nát.

Cát Lực Nguyên Anh mang đi tất cả những gì có thể mang đi được, Ô Chất Lặc trải qua biến cố này có thể nói là nguyên khí đại thương.

Ông rất muốn tìm Cát Lực Nguyên Anh tính sổ nhưng khổ một nỗi Cát Lực Nguyên Anh đã đi ra Hàm Hải. Nếu như Ô Chất Lặc bất chấp tất cả để đi tìm Cát Lực Nguyên Anh thì kết quả. Đầu tiên ông phải ổn định bộ tộc mình trước đã sau đó mới khôi phục nguyên khí.

Nếu không thì đợi đến mùa đông lương thảo sẽ không đủ dùng.

Dương Thủ Văn dự đoán rằng tiếp theo Ô Chất Lặc nhất định phải cầu viện triều đình.

Cho nên hắn chuẩn bị nhân cơ hội này thắt một sợi dây thừng vào cổ của Ô Chất Lặc, chỉ có như vậy mới có thể khống chế được ông ta.

Đương nhiên điều này cần một quá trình khá dài, không thể một lần là xong.

Nhưng chỉ cần có thể khống chế được Ô Chất Lặc đến cuối năm, Cát Lực Nguyên Anh có thể đứng vững ở khu vực sông Tích Nhĩ. Đến lúc đó Ô Chất Lặc lại muốn đối phó với Cát Lực Nguyên Anh cũng không phải dễ dàng. Sự tồn tại của Cát Lực Nguyên Anh có thể khiến thế cục của tây bộ An Tây sẽ xảy ra thay đổi to lớn, mà Dương Thủ Văn chính là muốn làm cho sự thay đổi này thành công

Quả dưa hấu to được lấy ra từ giếng sâu, bề mặt bị phủ một tầng hơi nước nhỏ li ti và mát lạnh.

Bổ quả dưa hấu ra thì phần cùi đỏ tươi mọng nước lộ ra.

Nước giếng đã làm mát quả dưa hấu, cắn một miếng nuốt xuống cảm giác mát lạnh thấm cả vào người lập tức xua tan đi cái nóng oi bức.

Dương Thủ Văn ăn hai miếng dưa hấu rồi thở phào một cái.

Hắn rửa tay, từ trong đại trướng bước ra nhìn mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu mà cảm thấy bản thân như đang trong một cái lò sưởi.

Quá nóng, quá oi bức!

Hắn vội vàng quay về đại trướng thì nhìn thấy quả dưa hấu đã bị đám người Minh Tú đánh chén sạch sẽ.

- Bên Đường đô đốc đã có tin tức gì chưa?

Dương Thủ Văn ngồi xuống nhìn Minh Tú và hỏi.

- Vẫn chưa có Bây giờ chiến sự Vu Điền vẫn chưa dừng lại, Đường đô đốc dự rằng cũng không có tinh lực để đi quan tâm hỏi về chuyện của thung lũng Toái Diệp.

- Chuyện này cũng rất bình thường, tôi đã đề nghị Đường đô đốc xây dựng lại thành Toái Diệp, chắc là ngài ấy cũng đã dâng tấu chương lên triều đình.

Đường đô đốc là Lũng Hữu đô đốc Đường Hưu Cảnh đồng thời cũng là An Tây đô hộ.

Xét thấy thành Toái Diệp hiện tại đang bị nhấn chìm trong biển nước, Dương Thủ Văn đã kiến nghị với An Tây đô hộ phủ xây dựng lại thành Toái Diệp, tăng cường phòng ngự của thành Toái Diệp.

Nhưng chuyện này cần sự giúp đỡ của triều đình.

Nếu như Đường Hưu Cảnh không gật đầu thì muốn xây dựng lại thành Toái Diệp khó khăn không nhỏ.

Sau khi nghe xong, Dương Thủ Văn cũng không hỏi gì thêm.

- Đúng rồi, ta đã chuẩn bị mấy ngày hôm nay rồi, đợi Bệ hạ truyền tin đến thì đến thành Hốt Luận một chuyến.

- Được!

Minh Tú rửa tay sau đó thì lấy khăn mặt ném vào trong thau nước.

- Ta đi cùng ngươi.

Nhan Chức là sống hay chết đến bây giờ vẫn chưa thể xác định rõ ràng, Dương Thủ Văn đương nhiên là không thể yên tâm được.

Đây là nhiệm vụ mà Võ Tắc Thiên giao cho hắn, cũng chính là nhiệm vụ quan trọng. Hiện tại hắn đã tìm được Cát Đạt, tiếp theo là dồn toàn bộ tinh thần sức lực đi tìm Nhan Chức. Nhưng đáng tiếc Nhan Chức bặt vô âm tín. Bên Lý Khách cũng không có bất cứ thông tin nào hữu dụng, ngoài việc biết Nhan Chức năm ngoái có đến thành Hốt Luận ra thì cũng không có bất cứ manh mối gì khác.

Điều này cũng khiến cho Dương Thủ Văn cảm thấy đau đầu.

Thành Hốt Luận thuộc Thiên Mã đô đốc phủ, là địa bàn của người Thổ Hỏa La.

Tình hình bên kia cũng khá phức tạp, nghe Mễ Na nói thành Hốt Luận chủ yếu là người Tây Tào Quốc, trộn lẫn với con dân của một số nước như Khang Quốc, Thạch Quốc, cùng với Đông Tào Quốc, Mễ Quốc. Chín họ Chiêu Võ nội bộ cũng lục đục với nhau quan hệ phức tạp, còn Thiên Mã đô đốc mặc dù là Đại Đường đế quốc thiết lập nhưng trên thực tế người nắm quyền lại là người Thổ Hỏa La.

Đến thành Hốt Luận, liệu quan viên địa phương có phối hợp với hắn?

Dương Thủ Văn không dám khẳng định nhưng quyết tâm đến thành Hốt Luận thì rất kiên định.

Ngay cả thế cục phức tạp của thành Toái Diệp cũng có thể chống đỡ được thì có lý gì ta lại phải sợ một thành Hốt Luận nhỏ bé?

Đúng lúc này Cát Đạt đột nhiên lấy ra một phong thư đưa cho Dương Thủ Văn.

- Đại huynh, đây là

Cát Đạt khẽ cười, khoa chân múa tay ra hiệu với Dương Thủ Văn:

- Thành Hốt Luận ta không đi đâu Mễ Na đã chuẩn bị đi đến Hô La San, triệu tập con dân của cô ấy, bên đó là người Đại Thực thống trị tình hình rất nguy hiểm cho nên ta chuẩn bị cùng cô ấy quay về.

Mễ Na muốn quay về Hô La San sao?

Dương Thủ Văn nheo mắt lại, nghĩ ngợi rồi gật đầu tán thành.

- Đại huynh, bên Hô La San rất nguy hiểm, huynh đi cùng Mễ Na thì phải cẩn thận đó.

Yên tâm ta biết nặng nhẹ mà!

Cát Đạt khoa chân múa tay ra hiệu bảo Dương Thủ Văn yên tâm.

Rồi sau đó y lại chỉ vào bức thư kia, ra hiệu: "Đây chính là bức thư mà suýt chút nữa đã làm huynh mất mạng Đệ đến thành Hốt Luận tiện đường đưa bức thư này giúp ta."

Dương Thủ Văn vô cùng hiếu kỳ về bức thư này.

Hắn rất muốn biết bức thư này rốt cuộc là có nội dung gì, không ngờ có thể khiến Bạc Lộ phái người đi giết Cát Đạt, dường như là tình thế bắt buộc.

Nhưng hắn biết tính cách của Cát Đạt.

Trừ phi y chủ động nói ra nếu không thì không thể nào biết được.

Cát Đạt rất trọng lời hứa cho nên mới rước phải tai họa này. Hiện tại y giao bức thư cho Dương Thủ Văn cũng có nghĩa là y không muốn tham dự vào chuyện này nữa.

- Đại huynh, đệ có thể mở ra xem được hay không?

Cát Đạt hơi sửng sốt rồi ra hiệu: "Thư đã giao cho đệ, tùy đệ xử lý."

Dương Thủ Văn gật đầu cầm lấy bức thư.

Trên bức thư có dính chút máu.

Nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra bên trên viết chữ gì

- Đây là chữ gì?

Dương Thủ Văn phát hiện ra hắn không biết chữ trên bức thư cho nên đưa cho Minh Tú.

Minh Tú lắc đầu đáp lại:

- Ta cũng không biết chữ trên này là chữ gì.

- Hả?

Dương Thủ Văn lập tức trợn tròn mắt, có chút không biết làm sao cho phải.

Không biết chữ trong thư thì làm sao đưa thư được đây, ánh mắt từ trên người Minh Tú chuyển sang những người còn lại.

Cát Đạt không biết chữ, không cần hỏi nữa.

Mễ Na nếu như cô ấy nhận ra loại chữ này thì nhất định sẽ nói cho Cát Đạt.

Phong Thường Thanh cũng không biết, nếu không thì với tính cách ưa hào quang của nó nhất định sẽ là người nhảy ra sớm nhất khoe với Dương Thủ Văn.

Còn về Dương Tồn Trung

Được rồi coi như ta chưa nói gì cả.

- A Lang, tôi biết loại chữ viết trên đó.

Đúng lúc Dương Thủ Văn không biết nên làm như thế nào thì đằng sau vang lên một giọng nói yếu ớt.

Quay đầu lại thì là Dương Thập Lục.

Y khẽ nói: - Hình như là chữ Thổ Phiên, trước kia tôi có cùng với A Lang À, là Quách Tứ Lang, tôi đã cùng theo học vài chữ Thổ Phiên của người Thổ Phiên. Nếu như tôi nói không sai thì trên đó viết là: Thiên Mã ti hành thành Cốt Liệt - Cốt Liệt Can Tô Ba Thập".

- Thập Lục, huynh biết chữ Thổ Phiên?

Dương Thủ Văn tỏ ra kinh ngạc nhìn Dương Thập Lục.

Trong ấn tượng của hắn thì Dương Thập Lục là kiểu người nếu như đã nhận được mệnh lệnh thì sẽ làm như vậy, rất ít khi thấy y chủ động đưa ra ý kiến.

Dương Thập Lục gật đầu sau đó chỉ vào bức thư đó: - Tôi đã từng học cho nên tôi biết.

- Tốt lắm!

Dương Thủ Văn hít một hơi thật sâu suy nghĩ rồi bảo Phong Thường Thanh mang hỏa chúc đến hơ nóng cho miếng xi dán ở miệng bức thư nóng chảy sau đó thì lấy bức thư ra.

Mở thư ra Dương Thủ Văn lại ngây người ra.

- Thanh Chi, trên đó viết gì vậy?

- Một tờ giấy trắng.

Dương Thủ Văn nói xong thì đặt bức thư trên bàn.

Đây chính là một loại giấy đặc biệt của Ba Thục, nhưng trên đó lại trắng không có bất cứ thứ gì.

Không chỉ có Dương Thủ Văn ngơ ngác mà đám người Minh Tú cũng đơ ra luôn, ngươi nhìn ta ta cũng nhìn ngươi tất cả đều mơ hồ.

- Đại huynh, chuyện này là thế nào?

Cát Đạt cũng không hiểu, ra hiệu: "Ta không biết, khi người đó đưa cho ta thì là như vậy, ta không biết tại sao lại là một trang giấy trắng?

- Thanh Chi, chuyện này nói lên rằng chuyện không hề đơn giản.

- Hả?

Minh Tú vẫn là người đầu tiên phản ứng lại, y nhìn Dương Thủ Văn và nói: - Ta đã từng nghe người khác nói rằng trước kia vì để bảo mật thông tin mà người xưa đã chế tạo ra một loại thuốc nước. Nghe nói là chữ mà được viết bằng loại thuốc này thì trên bề mặt không thể nhìn ra thứ gì, nhất định phải dùng một loại thuốc nước đặc biệt thì mới hiện lên. Cát Đạt đã từng nói rằng khi huynh ấy gặp người đó, người đó đang bị trọng thương hơn nữa lại còn bị truy sát. Sau đó thì huynh ấy gặp phục kích, điều này nói lên rằng bức thư này vô cùng quan trọng.

- Chúng ta chỉ có thể đem bức thư này đến thành Hốt Luận tìm được Tô Ba Thập mới có thể biết được rốt cuộc thì bức thư này đã viết gì

Chương 579: Trách cứ

Đêm đã khuya.

Dương Thủ Văn ngồi trong đại trướng nhìn bức thư trắng đặt trên bàn mà ngồi ngây dại.

Hắn không thể nói ra là vì nguyên nhân gì nhưng lại có thể mơ hồ nhận ra rằng bức thư này rất có khả năng là có quan hệ mật thiết với Nhan Chức.

Năm ngoái, Nhan Chức mất tích còn Cát Đạt thì cũng là năm ngoái gặp phải một người nhờ huynh ấy truyền thư sau đó thì gặp phải phục kích. Từ bề ngoài của sự việc này có thể thấy rằng hai chuyện này dường như không có bất cứ chuyện gì liên quan đến nhau nhưng Dương Thủ Văn lại không cho rằng như vậy.

Giác quan thứ sáu của hắn rất nhạy bén, nó đã giúp đỡ hắn giải quyết rất nhiều rắc rối.

Bây giờ trực giác này lại xuất hiện một lần nữa

- Thanh Chi không nghỉ ngơi à?

Đúng lúc này mành trước được vén lên, Minh Tú từ từ bên ngoài bước vào.

Dương Thủ Văn ngẩng đầu lên nhìn Minh Tú sau đó thì mới hỏi: - Tứ Lang, ta có một linh cảm rằng Nhan Chức đến thành Hốt Luận rất có khả năng là vì bức thư này.

- Hả?

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Minh Tú, Dương Thủ Văn không khỏi cười khổ.

- Giống như những gì mà huynh đã nói, thủ pháp của bức thư này người bình thường không thể nào biết được.

- Nhan Chức là thủ lĩnh của Tiểu Loan Đài ở An Tây, hơn nữa ông ấy ấy là người thận trọng, dùng phương pháp này để truyền tin tức cũng rất phù hợp với tính cách của ông ấy. Từ phương diện thời gian có thể thấy rằng thời gian Nhan Chức đến thành Hốt Luận cũng trùng khớp với thời gian mà bức thư này xuất hiện.

- Ta thực sự không nghĩ ra, ngoài Nhan Chức thì còn có ai có thể sử dụng phương pháp này

Minh Tú kéo áo ngồi xuống cười mà rằng:

- Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ đi đến thành Hốt Luận một chuyến là chân tướng sẽ tự nhiên rõ ràng.

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Dương Thủ Văn nói xong thì đem bức thư nhét vào trong phong thư sau đó thì gắn lại xi bỏ vào trong túi tùy thân.

Hắn đứng dậy thở dài: - Nhưng Đường đô đốc lại bảo ta ở lại đây ổn định thế cục, Bệ hạ cũng không có ý chỉ mới gì, ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Chuyện này đích thực là đang làm khó ta, ta đang do dự không biết nên giải quyết như thế nào.

Nói xong ánh mắt của Dương Thủ Văn dừng lại trên người của Minh Tú.

Minh Tú ngẩn người ra, chợt hiểu ý của Dương Thủ Văn.

- Ý của Thanh Chi là muốn ta đến thành Hốt Luận trước hay sao?

Dương Thủ Văn gật gật đầu khẽ nói: - Chúng ta sớm một ngày tìm được Nhan Chức thì sớm một ngày hoàn thành được nhiệm vụ mà Bệ hạ giao phó.

- Hiện tại, ta không tìm được người khác để phó thác, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Tứ Lang huynh là thích hợp nhất. Nhưng lần này đến thành Hốt Luận, ta cũng không dám khẳng định sẽ gặp phải tình huống như thế nào. Nhan Chức mất tích ở đó, điều này nói lên rằng thành Hốt Luận không phải là nơi yên bình, nói không chừng sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm. Cho nên Tứ Lang nếu như huynh từ chối thì ta cũng có thể hiểu được.

Minh Tú nghe xong thì liền khẽ cười.

Y đứng dậy bước đến trước mặt Dương Thủ Văn.

Đưa tay ra vỗ vỗ vào vai của Dương Thủ Văn, Minh Tú trầm mặc nói: - Thanh Chi, huynh biết ta nhất định sẽ không từ chối mà.

- Vậy thì ta nhờ huynh vậy.

Minh Tú gật đầu nói: - Vậy thì một lát nữa ta sẽ khởi hành.

- Lần này đến thành Hốt Luận, để Thập Lục đi với ta là đủ Ta vừa nãy mới đi tìm Mễ Na hỏi qua, thành Hốt Luận có một con phố Thiên Mã, một đầu của phố Thiên Mã có một đình Bát Giác. Mỗi ngày đến giờ Dậu ta sẽ ở đình Bát Giác để tiện cho chúng ta gặp mặt.

Quả nhiên là tâm ý tương thông!

E rằng Minh Tú sớm đã đoán được suy nghĩ của Dương Thủ Văn cho nên đã chuẩn bị trước.

Dương Thủ Văn đáp lại: - Như vậy thì quá tốt rồi, chúng ta sẽ gặp mặt ở đình Bát Giác của phố Thiên Mã. Ta ở đây đợi bệ hạ hồi đáp rồi sẽ lập tức đến thành Hốt Luận. Tứ Lang huynh qua đó phải cẩn thận đó.

Mính Tú là một người thuộc phái hành động.

Sau khi đã thương lượng xong với Dương Thủ Văn, y liền gọi Dương Thập Lục.

Hai người dắt một con lạc đà ngay trong đêm tối thầm lặng rời khỏi đại doanh đi thẳng đến thành Hốt Luận.

Mấy ngày nữa lại trôi qua, chớp mắt đã là giữa tháng sáu.

Công việc tu sửa thành Toái Diệp đã kết thúc, hơn 80 phần trăm dân số của thành Toái Diệp đều đã dọn nhà quay vào trong thành sống.

Thung lũng Toái Diệp lúc này hoàn toàn đã ổn định lại.

Bạc Lộ và Phong Tư Nghiệp giằng co ở Cát La Lĩnh, còn Ô Chất Lặc thì trở về thành Câu Lan thu dọn tàn cục của thành Câu Lan

Nói cách khác nguy hiểm của thành Toái Diệp đã đi qua.

Hơn nữa cộng thêm chuyện Ca Thư Đạo Nguyên trấn thủ A Sử Bất Lai sơn khẩu giám sát động tĩnh của Ô Chất Lặc.

Như thế này thì Ba Thập Lĩnh cũng không cần phải tiếp tục đóng quân nữa.

Mật lệnh của Dương Thủ Văn truyền xuống, Tô Di Xạ thống lĩnh Bảo Đại Quân từ Ba Thập Lĩnh rút lui quay về thành Bùi La Tướng Quân nghỉ ngơi.

Cao Xá Kê tiếp tục ở lại Ba Thập Lĩnh đóng quân để ngăn chặn chiến cục của Cát La Lĩnh xảy ra thay đổi.

Còn Lai Diệu thì ở thành Toái Diệp chiêu mộ ba trăm dân đinh cường tráng phụ trách tuần tra thành Toái Diệp

Dương Thủ Văn lòng nóng như lửa đốt rất muốn nhanh chóng tới thành Hốt Luận.

Nhưng trước khi triều đình vẫn chưa đưa xuống chỉ thị cụ thể thì hắn cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao thì hắn ở lại thành Toái Diệp ít nhất cũng có thể ổn định được thế cục. Nếu như bây giờ rời đi thì thành Toái Diệp như rắn mất đầu, nhất định sẽ rơi vào tình trạng tranh đấu.

Sự hồi đáp của triều đình tới lúc nào mới đến đây?

Dương Thủ Văn vừa đợi tin tức của Lạc Dương vừa tổ chức nhân sự tu bổ tường thành phía tây của thành Toái Diệp.

Ngày 18, Mễ Na và Cát Đạt đã đến cáo từ hắn chuẩn bị quay trở về Hô La San.

Dương Thủ Văn tiễn họ qua Toái Diệp Thủy, tiễn ra khỏi A Sử Bất Lai sơn khẩu, rồi lưu luyến từ biệt Cát Đạt.

Sau khi Cát Đạt rời đi, lại mấy ngày nữa lặng lẽ trôi đi.

Ngày hôm nay Dương Thủ Văn đang đứng ở bờ sông phía tây thành Toái Diệp chỉ huy mọi người tu sửa bờ đê thì nhìn thấy Dương Tồn Trung và Phong Thường Thanh vội vã bước tới.

- A Lang, triều đình phái người đến.

- Hả!

Dương Thủ Văn vô cùng mừng rỡ vội vàng gọi Lai Diệu đến bảo y tiếp tục giám sát, sau đó thì hắn cùng với hai người Phong Thường Thanh quay về trong thành. Mấy ngày trước Dương Thủ Văn đã từ bên ngoài thành dọn vào trong thành. Đây chính là phủ đệ của Bạc Lộ trước kia, giờ đây nó đã biến thành một đống hoang tàn nhưng mấy căn phòng của nhà Bạc Lộ thì vẫn được giữ lại vừa hay dùng để ở.

- Tiểu Cao?

Sau khi Dương Thủ Văn vội vàng quay vào trong thành thì ngạc nhiên phát hiện ra rằng người đến truyền tin lần này không ai khác chính là Cao Lực Sĩ.

Cao Lực Sĩ bước lên trước hành lễ: - Dương Quân, đã lâu không gặp.

- Tiểu Cao, là Bệ hạ phái ngươi đến?

- Đúng vậy.

Cao Lực Sĩ cả người đầy bụi, mặt tỏ ra mệt mỏi.

Bộ y phục trên người y đã nhìn không ra màu gì nữa rồi, vô cùng bẩn.

Y nhìn Dương Thủ Văn cười nói: - Dương Quân làm tốt đại sự, một trận phản loạn không ngờ lại được hóa giải bởi bàn tay của Dương Quân.

- Sau khi biết được chuyện này Thái tử đã rất vui mừng, cũng đã tán dương Dương Quân.

Nói như vậy có nghĩa là đề nghị mà Dương Thủ Văn đưa cho Lý Hiển đã được Lý Hiển tán thành?

Nghe đến đây Dương Thủ Văn thở phào một cái, hạ giọng nói: - Khỏa Nhi vẫn tốt chứ?

- Dương Quân yên tâm, công chúa rất tốt. Sau khi Dương Quân rời đi, vị thẩm thẩm của huynh còn dẫn theo muội muội của huynh một tháng trước đến bầu bạn cùng công chúa. Khi tôi rời khỏi Lạc Dương thì họ còn ở trong cung Thái Vi rất hòa thuận với công chúa.

- Vậy Bệ hạ có dặn dò gì không?

Sắt mặt của Cao Lực Sĩ thay đổi, nhìn ra đằng sau Dương Thủ văn.

Y biết Dương Tồn Trung nhưng lại không biết Phong Thường Thanh.

Dương Thủ Văn vội vàng giới thiệu với y: - Tiểu Cao yên tâm, Sửu Nô là đệ tử của ta, có thể yên tâm.

Cao Lực Sĩ nói: - Bệ hạ, rất không vui.

- Cái gì?

- Khi nô tài lên đường Bệ hạ còn đặc biệt gọi nô tài đến.

- Bệ hạ sai nô tài gửi đến Dương Quân một câu: Đồ khốn khiếp, Trẫm bảo ngươi đi tìm người nhưng đến nay vẫn không có manh mối gì.. Ngươi hãy cứ làm tốt chuyện mà Trẫm giao cho ngươi, còn những chuyện khác thì đừng vội hỏi, Trẫm tự có sắp xếp, không cần ngươi phải khoa chân múa tay.

Chương 580: Thân phận của Nhan Chức

Khẩu dụ này của Võ Tắc Thiên nghe qua thì có vẻ nghiêm khắc đó nhưng trên thực tế lại không có vẻ tức giận gì cả.

Đây càng giống như một lời nhắc nhở của một vị trưởng giả đối với một vị vãn bối hơn, nói cho Dương Thủ Văn không được quên mục đích chủ yếu của chuyến tây hành lần này.

- Bệ hạ chỉ có một câu này thôi sao?

Cao Lực Sĩ gật đầu với vẻ lúng túng rồi nói: - Bệ hạ chính là phân phó như vậy, nô tài tuyệt đối không dám bỏ sót chữ nào.

Xem ra Võ Tắc Thiên đúng là rất coi trọng Nhan Chức!

Sau một hồi suy nghĩ Dương Thủ Văn đã đưa ra quyết định.

- Tiểu Cao, làm phiền huynh quay về bẩm báo lại với Thánh nhân nói rằng tôi vẫn chưa quên lời phó thác của Thánh nhân, tôi đã sai Minh Tú đến thành Hốt Luận trước rồi. Nhan Chức mất tích một cách bí ẩn, manh mối cuối cùng chính là thành Hốt Luận nhưng trước mắt vẫn chưa có gì chắc chắn.

- Dương Quân, những lời này ngài nên đợi sau khi quay về tự mình nói với Bệ hạ thì hơn.

- Vì sao?

- Bệ hạ lệnh cho nô tài ở lại đây hỗ trợ cho Dương Quân cho đến khi tìm được Nhan Chức.

- Huynh ở lại đây?

Cao Lực Sĩ đáp lại: - Nô tài đã từng nhìn thấy Nhan Chức cho nên Bệ hạ sai nô tài đến đây giúp đỡ Dương Quân.

- Huynh đã từng nhìn thấy Nhan Chức? Lúc nào vậy?

- Năm ngoái, khi Nhan Chức quay về Lạc Dương nô tài đã từng gặp ngài ấy một lần.

- Nô tài còn nhớ rất rõ ngày hôm đó công chúa cũng ở cung Thượng Dương, nô tài may mắn hầu hạ ở bên ngoài cung. Nhan Chức đến bái kiến Bệ hạ, lúc rời đi còn chạm mặt với nô tài. Lúc đó công chúa còn hỏi nô tài về thân phận của ngài ấy nhưng nô tài lại không biết rõ lắm.

- Sau đó công chúa nói với nô tài người đó tên là Nhan Chức, là nội thị Ti Cung Đài, cũng là tâm phúc bên cạnh của Bệ hạ.

- Nhưng Nhan Chức thường xuyên ở bên ngoài, tình hình cụ thể như thế nào thì ngoài Bệ hạ ra, những người biết không nhiều, đến công chúa cũng không rõ. Nếu không có lần dặn dò này của Bệ hạ nô tài cũng không biết Nhan Chức rốt cuộc là làm gì ở An Tây.

Sắp xếp nhân sự của Ti Cung Đài rất phức tạp, hai hữu giam hai thiếu giam và bốn nội thị.

Nội thị thì tương đương với chúc vụ tứ phẩm trở lên, là cận thần bên cạnh Hoàng đế, người bình thường không thể làm được.

Giống như cha của Cao Lực Sĩ là Cao Diên Đức, chức vị của Nhan Quân cũng tương đương.

Nhưng một nhân vật như vậy, ai có thể nghĩ lại là thủ lĩnh mật thám của khư vực An Tây.

Dương Thủ Văn có chút mơ hồ, khẽ nói: - Huynh nói là Nhan Quân là. Giống người như huynh?

Cao Lực Sĩ gật đầu coi như là một câu trả lời.

Ha ha, đây có được coi là Đông Xưởng và Tây Xưởng của thời Đường không vậy?

Dương Thủ Văn ngay lập tức ý thức được rằng trong tay của Nhan Chức nhất định là có một bản tình báo mà ngay cả Võ Tắc Thiên cũng chú ý, nếu không thì Võ Tắc Thiên cũng sẽ không bao giờ thúc giục hắn đi tìm Nhan Chức như vậy.

Xem ra chuyến đi đến thành Hốt Luận này nhất định phải nhanh chóng lên đường

Sở dĩ Dương Thủ Văn ở lại thành Toái Diệp là vì Lo lắng thành Toái Diệp như rắn mất đầu.

Nhưng vào ngày thứ hai, sau khi Cao Lực Sĩ đến thì An Tây đô hộ phủ đã truyền mệnh lệnh bổ nhiệm Lai Diệu làm Bảo Đại Quân quân sử, xây dựng lại Bảo Đại Quân. Đồng thời An Tây đại đô hộ Đường Hưu Cảnh lại hạ lệnh bổ nhiệm Bắc Đình đô hộ phủ Du Kích tướng quân Cao Xá Kê tạm thời giữ chức thành chủ thành Toái Diệp, đợi sau khi tiêu diệt Bạc Lộ sẽ tiến hành tu sửa với quy mô lớn.

Xem ra đề nghị của Dương Thủ Văn đã nhận được sự tán thành và triều đình bắt đầu chú ý hơn đến thành Toái Diệp.

Điều này cũng khiến cho Dương Thủ Văn yên tâm hơn vì thế mệnh lệnh ở An Tây đô hộ phủ coi như là ổn, cho nên hắn đã âm thầm rời khỏi thành Toái Diệp.

Tô Di Xạ đã được triều đình bổ nhiệm.

Dựa vào tin tức từ An Tây đô hộ phủ đưa đến thì Tô Di Xạ sẽ được điều đến Võ Uy nhận chức.

Rất rõ ràng, Võ Tắc Thiên cũng đã tiếp nhận cái thân phận gọi là "An Hưng Quý đồng tông" của Tô Di Xạ, hoặc nói cách khác Võ Tắc Thiên cũng cần có một người như vậy, trọng trấn ở Võ Uy Nhưng cụ thể bà ta nghĩ như thế nào thì Dương Thủ Văn không thể nào hiểu hết được.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là Tắc Lê Ca đã bỏ mình trong trận chiến ở Ba Thập Lĩnh.

Nếu không thì ông có thể đạt được những gì mà bản thân mong muốn - đến An Tây đô hộ phủ nhận chức.

Dương Thủ Văn không đến tạm biệt Tô Di Xạ bởi vì chuyện mà hắn đồng ý với Tô Di Xạ đã thực hiện được rồi, không cần phải gặp nhau lần nữa.

Tin rằng với tính cách khéo léo của Tô Di Xạ thì ông ta sẽ biết rất rõ tiếp theo bản thân nên làm như thế nào

Lai Diệu ngay lập tức nhận chức, xây dựng lại Bảo Đại Quân.

Cao Xá Kê tạm thời thống lĩnh thành Toái Diệp cho đến khi trận chiến Cát La Lĩnh kết thúc.

Còn về phần Cát Lực Nguyên Anh và chuyện của Mễ Na thì Võ Tắc Thiên không có bất kỳ lời dặn dò nào cả. Nhưng Dương Thủ Văn về cơ bản là hiểu được ý tứ của Võ Tắc Thiên: Muốn có được sự tán thành của ta, vậy thì đầu tiên phải thể hiện được tài năng của mấy người, chứng minh mấy người có tư cách nhận được sự tán thành của ta

Từ điểm này có thể thấy rằng, đây chính là thái độ ngầm đồng ý mà Võ Tắc Thiên đối với hai chuyện này.

Tốt lắm, như vậy là tốt nhất!

Tiếp theo thì phải xem bản lĩnh của Cát Lực Nguyên Anh và Mễ Na.

Trước khi Dương Thủ Văn chuẩn bị rời đi có đến dặn dò Lai Diệu, xin y thay bản thân quan tâm chút ít đến chuyện của Cát Lực Nguyên Anh và Mễ Na. Đối với sự sắp xếp này của Dương Thủ Văn, Lai Diệu cũng đã đoán trước được, hơn nữa là rất tán thành. Bởi vì y cũng cảm thấy, áp lực mà triều đình tạo cho vùng Ngũ Nỗ Thất Tất Trung và Mông Trì đích thực là chưa đủ, hai lực lượng này tiến vào có thể tăng cường sức ảnh hưởng của Đại Đường đế quốc ở tây bộ An Tây. Bất luận là đối với thung lũng Toái Diệp hay là cả An Tây thì đều có lợi.

- Dương Quân, lần này đến thành Hốt Luận có cần ta phái binh đi theo hay không?

Dương Thủ Văn cười cười từ chối ý tốt của Lai Diệu, nhân đêm tối dẫn theo Dương Tồn Trung, Phong Thường Thanh và Cao Lực Sĩ, bốn người bốn ngựa còn có cả hai con lạc đà rời khỏi thành Toái Diệp hướng về phía Thiên Mã đô đốc phủ mà đi

- Tiểu Cao, mấy ngày nay Lạc Dương có chuyện gì xảy ra hay không?

Dương Thủ Văn và Cao Lực Sĩ cưỡi ngựa đi ở đằng trước còn Dương Tồn Trung thì lại cùng với Phong Thường Thanh theo sau lưng hai người này.

Sau khi rời khỏi thành Toái Diệp, Dương Thủ Văn khôi phục lại cách ăn mặc của một tăng nhân.

Chiếc áo tăng y màu trắng đi trong đêm trở nên vô cùng bắt mắt nhưng đáng tiếc là trong tay lại thiếu mất cây Cửu hoàn tích trượng. Lúc trước ở thành Toái Diệp, thanh Trảm Mã Đao Dương Thủ Văn thường sử dụng hắn cũng không mang theo mà đã được hắn coi như lễ vật tặng cho Ca Thư Đạo Nguyên.

- Mấy ngày nay Lạc Dương vẫn được coi là gió yên biển lặng.

- Sau khi Dương Quân rời khỏi bệ hạ hạ lệnh bổ nhiệm Dương Công làm Đông Đô phó lưu thủ, trong triều không ít người tỏ ý phản đối cho rằng Bệ hạ thăng chức cho Dương Công quá nhanh. Nhưng Bệ hạ và Thái tử không để ý đến họ còn về Dương Công thì cũng vì vậy mà bị không ít người ghen ghét.

Dương Công mà Cao Lực Sĩ nhắc đến chính là phụ thân của Dương Thủ Văn - Dương Thừa Liệt.

Dương Thủ Văn nghe nói cha mình được thăng chức thì không hề vui vẻ, ngược lại cảm thấy có chút lo lắng.

Trước đây cha hắn là Lạc Châu tư mã kiêm nhiệm đoàn luyện sử sau đó tạm thời thống lĩnh Thiên kỵ đã khiến cho không ít người cảm thấy bất mãn. Bây giờ thì tốt rồi, Đông Đô phó lưu sử, mặc dù đây chỉ là một hư chức nhưng cũng sẽ khiến cho cha hắn có thêm người ghen ghét.

- Vậy cha ta nói như thế nào?

- Dương Công thực ra cũng không để ý, nhận lấy ý chỉ của bệ hạ.

- Quá nhanh, cha thăng chức quá nhanh.... Căn cơ của ông không vững, bây giờ lại được thăng chức nhanh như vậy thực chất không phải là một chuyện tốt.

Dương Thủ Văn thầm lo lắng nhưng khổ một nỗi hắn bây giờ đang ở An Tây không thể nào giúp được cha mình, chỉ có thể thầm oán giận vài câu trong lòng.

Nhưng bên cạnh cha có hai người Lã trình Chí và Trương Cửu Linh bày mưu tính kế, tin rằng cũng sẽ không có quá nhiều vấn đề

- Còn có chuyện gì nữa không?

- Chuyện khác? Cao Lực Sĩ ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên sắc mặt nghiêm chỉnh khẽ nói:

- Trước khi nô tài đi đã nghe thấy một chuyện, Bệ hạ và Địch Công đã xảy ra tranh chấp, thậm chí hai người họ còn cãi nhau một trận rất to.

- Địch Công và Bệ hạ cãi nhau?

Trong trí nhớ của Dương Thủ Văn, Địch Nhân Kiệt là một người có tính nhẫn nhịn, hơn nữa chưa từng làm trái lời Võ Tắc Thiên.

Rất ít khi nghe thấy ông và Võ Tắc Thiên cãi nhau, nhưng tại sao đột nhiên

- Vì sao hai người họ lại cãi nhau, huynh có biết không?

Cao Lực Sĩ nói: - Thực ra. Chuyện này lúc đầu là Tương Vương dâng sớ, nói Lư Xá Na đại phật bị dầm mưa dãi nắng nên đã có chút cũ nát. Tương Vương nói rằng Bệ hạ uy nghiêm thiên hạ, về lý nên xây dựng đại phật để thiên hạ tăng ni lấy tiền ra làm công.

- Bệ hạ cũng có chút đồng ý với chuyện này nên đã cùng với Địch Công thương lượng.

- Địch Công lại cho rằng năm nay tai nạn thiên tai liên miên, biên cảnh lại có chinh chiến.

- Mặc dù nói rằng Bệ hạ mới có được Nguyên Văn Đô bảo tàng nhưng trong triều những khoản cần phải tiêu tiền thực sự là quá nhiều. Xây dựng đại phật tiêu phí quá nhiều, hao tốn tiền của. Một khi lại có thiên tai, đến lúc đó khó tránh khỏi tình trạng lấy trứng chọi đá, không hề có lợi cho đất nước.

- Vì thế bệ hạ rất không vui, cho rằng Địch Công nói quá.

- Nhưng Địch Công lại kiên trì với ý kiến của bản thân, thậm chí còn chạy đến tận cung Thượng Dương tranh luận cùng Bệ hạ cho nên cuối cùng đã khiến cho Bệ hạ tức giận. Nhưng cuối cùng Bệ hạ lại đồng ý với ý kiến của Địch Công, bảo Tương Vương đình chỉ tất cả mọi chuyện liên quan đến trùng tu đại phật.

Võ Tắc Thiên muốn sửa chữa và xây dựng đại phật?

Dương Thủ Văn cũng cảm thấy rất khó đưa ra bình luận của cá nhân rằng chuyện này là đúng hay là sai.

Nhưng hắn cũng không quá bận tâm đến chuyện xây dựng đại phật, chuyện mà hắn quan tâm hơn chính là chuyện của Địch Nhân Kiệt.

- Nếu như Bệ hạ đã đồng ý với địch Công thì Địch công giờ thế nào?

- Địch Công Cao Lực Sĩ ngập ngừng, sau một hồi do dự rồi khẽ nói: - Sức khỏe của Địch Công càng ngày càng kém, sau khi tranh cãi với Bệ hạ đã nằm liệt giường không dậy nổi, mãi cho đến khi nô tài rời khỏi Lạc Dương thì vẫn chưa nghe được chuyển biến tốt.

Dương Thủ Văn lập tức cảm thấy trầm xuống.

Sức khỏe của Địch Nhân Kiệt không tốt đương nhiên là hắn biết.

Trên thực tế, từ năm Vạn Tuế Thông Thiên thứ nhất, Tôn Vạn Vinh Lý Tận Trung khởi binh tạo phản, Địch Nhân Kiệt bình định phản loạn, đô đốc U Châu sau khi sức khỏe vẫn luôn không được tốt. Thậm chí năm Thánh Lịch thứ nhất khi Mặc Xuyết xuất binh Hà Bắc đạo, Địch Nhân Kiệt cũng là mang binh xuất chinh. Sau đó bệnh tình của Địch Nhân Kiệt cứ lay lắt, sức khỏe cứ mỗi ngày một yếu đi.

Trước khi Dương Thủ Văn rời khỏi Lạc Dương đã đến gặp Địch Nhân Kiệt.

Lúc đó nhìn khí sắc của Địch Nhân Kiệt cũng không phải là quá tốt.

Địch Nhân Kiệt chính là thần châm định hải của triều đình. Nếu như ông ấy thực sự có mệnh hệ gì thì sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn đến thế cục.

Quan trọng nhất chính là có Địch Nhân Kiệt thì một số người mới không dám lộ liễu đối phó với cha của hắn.

Nhưng nếu như Địch Nhân Kiệt chết đi triều đình nhất định sẽ có biến động vô cùng lớn

Nghĩ đến những chuyện này trong lòng Dương Thủ Văn có chút nặng nề.

Hắn không nói chuyện tiếp với Cao Lực Sĩ, chỉ thúc ngựa chầm chậm đi, không khí càng ngày càng trở nên nặng nề.

Cao Lực Sĩ không quấy rầy hắn nữa mà đi theo phía sau Dương Thủ Văn.

Sáng sớm thì đoàn người đi qua Ba Thập Lĩnh, khi đi qua núi Đại Tuyết liền hướng về phương hướng thành Hốt Luận mà đi

Lạc Dương, đã cách quá xa rồi.

Dương Thủ Văn dù có lo lắng thì cũng lực bất tòng tâm.

Rất nhanh hắn đã điều chỉnh được tâm trạng của bản thân, không để bản thân tiếp tục lo lắng cho tình hình sức khỏe của Địch Nhân Kiệt nữa. Điều kiện của Lạc Dương không tồi lại có nhiều danh y, tin rằng Võ Tắc Thiên còn lo lắng cho sức khỏe của Địch Nhân Kiệt hơn, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Hiện tại Dương Thủ Văn phải nhanh chóng tìm được Nhan Chức để hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi nghĩ thông suốt, tâm trạng của Dương Thủ Văn tốt hơn lên rất nhiều, tốc độ cũng vì đó mà nhanh hơn trông thấy.

Đầu tháng 7 sau khi Dương Thủ Văn rời khỏi thung lũng Toái Diệp gần 10 ngày thì đoàn người đã đến được Thiên Mã đô đốc phủ.

Chương 581.1: Thành Thiên Mã

Nghiêm túc mà nói thì thành Hốt Luận đã không còn là biên giới của Đại Đường.

Nơi này thuộc quyền cai trị của Thổ Hỏa La, dân cư chủ yếu ở đây cũng không phải là người da vàng Dương Thủ Văn quen biết mà là người da trắng Ấn Âu. Mới đi vào Thiên Mã đô đốc phủ thì đã có thể cảm nhận được phong cảnh nơi đất khách quê người, khiến cho ai ai cũng có một nỗi sợ hãi âm thầm không tên.

Thung lũng Toái Diệp mặc dù cũng có chút gọi là nơi đất khách nhưng ảnh hưởng đến văn hóa khá sâu.

Kết cấu kiến trúc của các thành thị khác cũng là mô phỏng Trường An, còn về ngôn ngữ cũng là pha lẫn giữa tiếng Hán và tiếng Hồ, cho nên khi giao tiếp không có quá nhiều chướng ngại.

Nhưng thành Hốt Luận này…

Nhắc tới thành Hốt Luận thì bắt buộc phải nói đến Thổ Hỏa La.

Ở hậu thế, nguồn gốc của Thổ Hỏa La vẫn luôn có nhiều tranh cãi, cũng không có định nghĩa chính thức vô cùng có sức thuyết phục.

Dựa vào hiểu biết của Dương Thủ Văn, Thổ Hỏa La sớm nhất chính là chỉ dân tộc du mục định cư ở bồn đại Tháp Lý Mục. Sau đó vì Đại Nguyệt Thị tây di, dân cư của 26 nước khu vực phía tây không ngừng dung hợp, vì thế lại gia nhập vào người Quy Từ, người Yên Kỳ, người Xa Sư và người Lâu Lan…. Trong sự dung hợp không ngừng của các dân tộc và bộ lạc đã trở thành người Thổ Hỏa La hiện tại.

Còn ở Thổ Hỏa La, ngôn ngữ chính thức là tiếng Thổ Hỏa La.

Mặc dù chín họ Chiêu Vũ và Đại Đường đế quốc quan hệ thân mật nhưng ngôn ngữ Hoa Hạ ở đây lại không phải là một loại ngôn ngữ phổ biến.

Tiếng Thổ Hỏa La thuộc hệ ngôn ngữ Ấn Âu, có sự khác biệt rất lớn với tiếng Hoa.

Các tộc người ở đây mắt sâu da trắng tóc vàng…. Cho tới khi đoàn người Dương Thủ Văn đặt chân vào trong thành Hốt Luận thì cảm nhận chính là như đến một nước khác. Cảm giác của một người khách đặt chân lên đất bạn càng ngày càng rõ rệt.

- Sửu Nô, con có biết nói tiếng Thổ Hỏa La không?

Ở bên ngoài thành Hốt Luận, Dương Thủ Văn không thể không hỏi trước Phong Thường Thanh.

Lần này phụng chỉ đến Tây Vực, Dương Thủ Văn đã chuyên tâm học tiếng Đột Quyết.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng lại có trắc trở như thế này, tự dưng lại chạy đến thành Hốt Luận, đến một nơi xa lạ có một loại ngôn ngữ khác.

Mặt Phong Thường Thanh đỏ mặt lên khẽ lắc đầu, vẻ mặt xấu hổ.

- Sư phụ, con không biết.

Vì không thể giúp được Dương Thủ Văn cho nên y cảm thấy xấu hổ, trong lòng âm thầm hạ quyết định nhất định phải học được tiếng Thổ Hỏa La.

- Không biết thì coi như xong rồi!

Dương Thủ Văn gãi gãi đầu nhưng không muốn trách cứ Phong Thường Thanh.

Hắn quay đầu lại nhìn Cao Lực Sĩ rồi hít một hơi thật sâu, khẽ nói:

- Đi thôi, chúng ta vào trong thành rồi tính tiếp.

Người Thổ Hỏa La, cách gọi này sớm nhất bắt nguồn từ người Hi Lạp cổ.

Người Hi Lạp lúc đó đã gọi người cao nguyên Pamir phía tây là Thổ Hỏa La, nguyên nhân chính là trong tiếng Đột Quyết, ngôn ngữ mà người Thổ Hỏa La nói dịch ra chính là Thổ Hỏa La. Lúc đầu thói quen sinh hoạt của Thổ Hỏa La khá giống với người Nguyệt Thị nhưng vì từ thế kỷ III sau CN đến nay Thổ Hỏa La lại bị người Ba Tư thống trị, vì thế có thêm rất nhiều phong tục mà chỉ người Ba Tư mới có, hơn nữa dần dần thay đổi cuối cùng hình thành một nền văn hóa độc đáo.

Còn về tổng thể của thành Hốt Luận thì càng giống một thành phố của phương tây.

Một tòa bảo cổ to lớn hùng vĩ được xây dựng ở trên đỉnh núi, có thể quan sát cả thành phố.

Bảo cổ cũng chính là nơi mà Thiên Mã đô đốc phủ tọa lạc, là trung tâm của thành Hốt Luận, nổi tiếng nhờ Thiên Mã cho nên còn gọi là thành bảo Thiên Mã.

Còn phần còn lại của thành Hốt Luận lại coi vị trí của thành bảo làm trung tâm mở rộng ra bên ngoài.

Tường thành ở đây không phải là rất cao, khoảng 3m gì đó, thiết kế và quy mô của thành cũng có vẻ lộn xộn, nhìn qua thì không có bất cứ quy tắc hay điểm gì đặc biệt. Trong thành có chùa phật cũng có cả chùa chiền Thánh A La. Không có cách nào khác, cùng với sự quật khởi của người Đại Thật, sự diệt vong của đế quốc Ba Tư, giáo lý của Thánh A La lưu truyền sang phía tây đã hình thành quy mô ở Thổ Hỏa La.

Dương Thủ Văn nhận thấy chùa chiền của cả thành phố này, chùa phật chiếm đến 4 thành, chùa thánh A La chiếm 3 thành còn có các loại chùa đền của các giáo phái khác. Chính vì sự đa dạng của tôn giáo nên họ thờ phụng các vị thần linh khác nhau, trong đó còn có cả giáo đường của Cơ Đốc giáo.

Đây là một thành phố của nhiều nền tín ngưỡng.

- Mọi người cần phải cẩn thận, phải nhập gia tùy tục, cố gắng tránh những xung đột về tập tục với họ.

Dương Thủ Văn hiểu rất rõ sự mê hoặc mà tôn giáo tín ngưỡng sinh ra.

Một vài tôn giáo luôn có tư tưởng vô cùng cấp tiến, một khi động vào giới hạn của họ thì rất có khả năng xảy ra mâu thuẫn.

Nơi này không phải là Đại Đường, còn sức ảnh hưởng của Đại đường ở nơi này lại không được lớn như ở thung lũng Toái Diệp.

Họ đang ở nơi đất khách quê người, nhất cử nhất động đều phải cẩn thận, càng không cần phải nói Dương Thủ Văn còn phải hoàn thành sứ mệnh đi tìm người.

Khi vào thành đám người Dương Thủ Văn bị kiểm tra.

Cũng may, ở thời kỳ này Phật giáo ở Thổ Hỏa La như mặt trời ban trưa, đang trong thời kỳ hưng thịnh, về điểm này thì nhìn số lượng và quy mô chùa phật của thành Hốt Luận có thể nhận ra. Địa vị của tăng nhân ở nơi đây cao hơn không ít so với người bình thường.

Hơn nữa, Đại Đường đế quốc là một cường quốc có thực lực hùng mạnh, thủ vệ của thành Hốt Luận mặc dù có kiểm tra nhưng không hề có ý làm khó.

Đồng thời Dương Thủ Văn còn nhận được một tin tốt.

Mặc dù thành Hốt Luận này coi tiếng Thổ Hoả La là ngôn ngữ chính nhưng cùng với sự di chuyển của người Đột Quyết thì Thổ Hỏa La cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng Đột Quyết hóa. Về phương diện ngôn ngữ, tiếng Đột Quyết cũng khá thịnh hành, không ít người nói lưu loát tiếng Đột Quyết.

- Sau khi trưởng lão vào trong thành tốt nhất là đi tìm chùa mà ngủ lại, đồng thời cố gắng đừng hoạt động ở phía Tây bắc.

- Vì sao?

- Bên kia, là nơi tập trung của giáo đồ Thánh A La.

Tính chất biệt lập của Thánh A La giáo mãnh liệt hơn bất cứ tôn giáo nào.

Mặc dù số lượng và quy mô chùa chiền không lớn như phật giáo nhưng bàn về thế lực trong thành Hốt Luận, Thánh A La lại là một tôn giáo mạnh nhất. Nguyên nhân chính là một số giáo nghĩa của Thánh A La tương đối kịch liệt và cố chấp, rất dễ dàng xảy ra xung đột. Thủ vệ của thành Hốt Luận mặc dù không phải là người theo phật giáo nhưng ấn tượng về phật giáo không tồi cho nên đặc biệt nhắc nhở Dương Thủ Văn.

Dương Thủ Văn chắp tay trước ngực nói lời cảm ơn, dẫn theo ba người Cao Lực Sĩ dắt theo bốn con ngựa và một con lạc đà đi vào trong thành Hốt Luận.

- Sư phụ, bây giờ chúng ta làm gì?

Phong Thường Thanh nắm tay Dương Thủ Văn khẽ hỏi.

Mặc dù y sinh ra ở Tây Vực nhưng nói thật, lần rời xa nhà xa như vậy thì đây vẫn là lần đầu tiên. Với y, thành Hốt Luận này chính là nơi đất khách quê người.

Chương 581.2: Thành Thiên Mã

Dù sao thì tuổi còn nhỏ cho nên trong lòng khó tránh khỏi chút sợ hãi.

Dương Thủ Văn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, bây giờ đã qua giờ Dậu.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ nói:

- Chúng ta nên đi tìm một chỗ dừng chân trước, hôm nay trời cũng đã tối rồi, sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta sẽ hội hợp với sư thúc của con.

- Dạ!

Có trời mới biết trị an của thành Hốt Luận này như thế nào.

Mặc dù dựa vào sự giới thiệu của vị thủ vệ kia Dương Thủ Văn cảm thấy tình hình trị an của thành phố này cũng chẳng ra sao cả. Trước mắt trời đã tối rồi, đầu tiên cứ đi tìm một chỗ dừng chân rồi tính tiếp. Nghĩ đến đây đoàn người Dương Thủ Văn đi về hướng mà vị thủ vệ kia đã nói, rất nhanh thì tìm được một ngôi chùa nhìn qua quy mô không lớn lắm, trông rất giống từ đường.

Trong chùa chỉ có ba tăng nhân.

Pháp sư trụ trì là một người Thiên Trúc hơn 70 tuổi, có thể nói tiếng Thổ Hỏa La lưu loát nhưng lại không nói giỏi tiếng Hán. May mà trong chùa còn có một người trẻ tuổi và nói tiếng Hán khá lưu loát. Nhưng nhìn vẻ ngoài thì không giống người Hán lắm.

- Tiểu tăng tên là Ba Tắc Lê, là người Ba Tư.

- Hồi còn nhỏ cùng phụ thân đến Trường An, vô cùng ngưỡng mộ Đại Đường. Sau này thì quay về Thiên Mã rồi xuất gia làm tăng nhân…

- Nguyện vọng lớn nhất đời của tiểu tăng chính là một ngày kia có thể đến Trường An một lần nữa và có thể tu hành ở trong chùa ở Trường An.

Ba Tắc Lê này nói tiếng Hán rất lưu loát, chỉ là giọng nói có chút lơ lớ khiến cho người nghe không được thoải mái lắm.

Thành Thiên Mã chính là thánh Hốt Luận.

Với người Thổ Hỏa La thì Hốt Luận có nghĩa là Thiên Mã, đây là lần đầu tiên Dương Thủ Văn nghe thấy vậy.

Ừm, cảm thấy cái tên “thành Thiên Mã” nó dễ nghe và thoải mái hơn là thành Hốt Luận.

Ba Tắc Lê kiểm tra độ điệp của Dương Thủ Văn. Sau khi xác nhận thân phận của bốn người thì đi nói rõ cho pháp sư trụ trì. Pháp sư trụ trì cũng không có ý từ chối, cho phép đám người Dương Thủ Văn ở lại trong chùa, sau đó thì quay trở về thiện phòng tiếp tục tham thiền.

- Trưởng lão, có chuyện này tôi muốn được thỉnh giáo.

- Trưởng lão thì tôi đây không dám nhận, pháp sư hãy cứ gọi pháp hiệu của tôi vậy.

- Ba Tắc Lê trưởng lão, xin hỏi phố Thiên Mã của thành Thiên Mã ở đâu?

- Phố Thiên Mã?

Rất dễ tìm…. Ra khỏi cửa rẽ phải, đi qua ba ngã rẽ…thì rẽ trái, khoảng 1400 bước thì chính là phố Thiên Mã.

Pháp sư muốn tìm người à?

- Ồ, không phải vậy.chỉ là tôi nghe mọi người nói rằng phố Thiên Mã chính là nơi náo nhiệt phồn hoa nhất ở đây nên muốn đến đó thăm quan.

- Chuyện này thì dễ thôi, sáng sớm ngày mai chúng tôi phải đến phố Thiên Mã hóa duyên, pháp sư cùng đi với chúng tôi.

Chùa phật của Thành Thiên Mã vẫn duy trì tập tục của phật giáo Thiên Trúc.

Họ không sản xuất ra được lương thực cho nên phải dựa vào tín đồ cung phụng và hóa duyên mà sống. Hàng ngày thường vào thành hóa duyên lúc sáng sớm, sau đó thì quay về chùa tu hành. Dựa vào thói quen của họ thì một ngày chỉ có một bữa cơm, chủ yếu là lúa mì và nước hoa quả, cuộc sống có chút kham khổ.

Điểm này cũng có thể nhìn thấy được thông qua thiện phòng của họ.

Dương Thủ Văn rất kinh nể những vị tăng nhân khổ luyện tu hành này.

Hắn lập tức nhận lời đề nghị của Ba Tắc Lê đồng thời cũng muốn nhân cơ hội này, tìm hiểu thêm về thành Thiên Mã.

- Tệ tự đơn sơ, mong pháp sư đừng chê cười.

Ba Tắc Lê dẫn họ tới thiện phòng cười mà nói.

- Người xuất gia bốn biển là nhà, có thể có cơm canh mà ăn còn nhà ngói tránh mưa gió là đã đủ rồi, sao có thể nói là đơn sơ được.

Dương Thủ Văn vội chắp tay trước ngực cảm ơn, ra hiệu cho mấy người Cao Lực Sĩ bước vào trong dọn dẹp.

Hắn và Ba Tắc Lê đứng ở bên ngoài thiện phòng, lúc này trời đã mờ tối, trong thiện phòng phía trước cũng đã đốt đèn.

Hai người nói chuyện với nhau mộtt lúc thì Ba Tắc Lê lấy lý do là phải quay về tụng kinh, cáo từ với Dương Thủ Văn. Đợi sau khi y rời đi, Cao Lực Sĩ bèn bước lại khẽ hỏi:

- Sư phụ, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?

Vì để che giấu thân phận, Cao Lực Sĩ cũng gọi Dương Thủ Văn là sư phụ.

Dương Thủ Văn hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói:

- Tối nay mọi người hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ cùng họ đi hóa duyên, xem xét tình hình nơi đây rồi tính tiếp. Hơn nữa Tứ Lang đã đến được thành Thiên Mã, trước mắt không biết đang ở chỗ nào.

Chúng ta cứ đợi sau khi gặp được Tứ Lang rồi tính tiếp.

- Vâng!

Cao Lực Sĩ nghe xong cúi người lui vào trong.

Còn Dương Thủ Văn thì đứng ở đình viện bên ngoài Thiện phòng nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời đêm, trong lòng thầm cầu nguyện: “Chỉ cầu mong tất cả có thể thuận lợi …”

Tháng bảy năm Thánh Lịch thứ ba, An Tây phó đô hộ Điền Dương Danh sau khi đánh lui được Khí Nỗ Tất Lộng ở Vu Điền đã chỉ huynh binh lính tây tiến, cùng Phong Tư Nghiệp đánh Bạc Lộ.

Lúc này Bạc Lộ phải đối mặt với sự tấn công của quân Đường, tinh thần và sức khỏe đều tỏ ra mệt mỏi.

Nhưng với địa hình phức tạp của Cát La Lĩnh cùng với sự giúp đỡ ngầm của Ngũ Nỗ Thất Tất Trung, Bạc Lộ vẫn cứ ung dung ở nơi đây.

Mùng 6 tháng 7, trong khi Bạc Lộ sắp kiên trì không nổi thì Thổ Phiên lại xuất binh ra quân.

Đại tướng dưới trướng của Khí Nỗ Tất Lộng là Khúc Mãng Bố Chi thống lĩnh ba vạn tinh binh từ Sa Châu xuất phát bất ngờ tập kích Qua Châu.

Ngọc Môn Quân đóng quân ở Qua Châu trở tay không kịp, trong tình hình hoàn toàn không có chuẩn bị đã vội vàng ứng chiến rồi bị Khúc Mãng Bố Chi đánh tan.

Điều này cũng không thể trách Ngọc Môn Quan khinh địch, Khí Nỗ Tất Lông lui binh không lâu, ai mà ngờ được rằng chúng sẽ nhanh chóng ngóc đầu trở lại? Binh mã Sa Châu thì bị Điền Dương Danh dẫn đi cho nên số binh lính ở lại có cũng như không. Đại quân Thổ Phiên ở Sa Châu có thể nói là tiến quân thần tốc, dường như không có bất kỳ trở ngại nào. Đợi sau khi quân Ngọc Môn phát hiện ra thì binh mã của Khúc Mãng Bố Chi đã ở dưới chân thành rồi.

Nhất thời khói lửa Lũng Hữu lại bùng lên.

Cùng lúc đó Khả Hãn Đột Quyết Mặc Xuyết lại khởi binh ra lệnh cho Hỏa Bạt Hiệt Lợi Phát vượt qua Sóc Phương, tấn công Cát La Lộc từ phía tây.

Bộ lạc Cát La Lộc thấy tình thế không ổn vội vàng phái người đến tìm Bắc Đình đô hộ phủ đô hộ Quách Kiền Quán cầu viện.

Quách Kiền Quán lại rất vui vẻ lập tức điều động binh mã đến chi viện.

Ai ngờ rằng chưa đợi viện binh quân Đường đến Cát La Lộc thì Hỏa Bạt Hiệt Lợi Phát đột nhiên chia binh ra lệnh cho đại tướng dưới trướng Thạch Nga Thất Tất khống chế binh mã quân Đường. Còn y thì đã dẫn quân chủ lực xuôi nam đột kích Lũng Hữu khiến cho quân Đường đại loạn…

Trong có mấy ngày ngắn ngủi mà hành lang Hà Tây vốn đang sóng yên biển lặng đột nhiên nổi lên khói lửa khiến cho đại cục đại biến.

Chương 582: Ngày đầu tiên

Lũng Hữu bất ngờ thay đổi nhưng thành Thiên Mã vẫn cứ sóng yên biển lặng.

Buổi tối đầu tiên bình an ở thành Thiên Mã, khi mặt trời sắp mọc Dương Thủ Văn thức dậy tận hưởng sớm bình minh dẫn theo đám người Cao Lực Sĩ cùng Ba Tắc Lê đi ra khỏi chùa đi về phía phường thị thành Thiên Mã.

Mặt trời mới ló rạng chiếu rọi cả vùng An Tây.

Đoàn người men theo con phố mà đi thì nhìn thấy không ít người đã thức dậy và bắt đầu công việc.

Dương Thủ Văn đi theo sau đám người Ba Tắc Lê hóa duyên bên đường.

Hắn nhận ra rằng, trước cửa nhiều nhà có bày một chiếc bàn, hơn nữa trên chiếc bàn còn đặt một thùng cơm trong đó có rất nhiều cơm lúa mì. Khi mà họ đi qua thì sẽ có người từ trong phòng bước ra, vừa niệm phật vừa lấy cái muôi múc cơm vào trong chiếc bát cầm trên tay cho họ. Tất cả đều rất tự nhiên, hình như đã thành thói quen.

Người bố thí không nói câu gì còn tăng nhân thì tụng kinh phật, mắt nhìn thẳng.

Phong tục này Dương Thủ Văn chưa bao giờ nhìn thấy ở Lạc Dương, thậm chí khi ở thành Toái Diệp hắn cũng rất ít khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Trong lòng nghi ngờ nhưng lại không tiện hỏi.

Hắn đành phải đi phía sau tiếp tục bước đi.

Khi mặt trời đã lên cao thì họ đi đến một con phố lớn.

Con phố này ước chừng phải dài đến 800m, cuối con phố có một chiếc đình hình bát giác vô cùng bắt mắt.

- Pháp sư, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.

Trán Ba Tắc Lê đầy mồ hôi còn vị chủ trì Thiên Trúc thì mồ hôi ướt đẫm vạt áo.

Tuổi tác đã lớn đương nhiên là thể lực cũng không thể nào bì được với mấy người thanh niên trẻ tuổi Dương Thủ Văn, mặc dù bây giờ đã sang tháng 7 nhưng mặt trời ở thành Thiên Mã vẫn cứ gay gắt oi bức như cũ. Mới sáng sớm nhiệt độ đã cao khiến cho người cảm thấy rất khó chịu.

Lão hòa thượng khoanh chân ngồi bên vệ đường còn Ba Tắc Lê thì ngồi cạnh bên Dương Thủ Văn.

Tay áo rộng thùng thình của y che kín chiếc bát trong tay tránh để đồ ăn trong bát bị bụi.

Theo như những gì y nói thì đây chính là bài tập mà mỗi ngày họ đều phải làm. Không chỉ có họ mà những tăng nhân trong thành Thiên Mã này thì có đến chín phần là đều như vậy. Hóa duyên hằng này, đối với họ mà nói thì đây chính là một loại tu hành còn những người dân bình thường bố thí cơm lúa mì kia cũng chính là thông qua hình thức này để nhận được sự phù hộ của phật tổ.

- Khi mà chúng ta vừa đi qua đầu phố tôi đã nhìn thấy trên đất có vết máu?

Dương Thủ Văn cũng không cảm thấy vất vả, sau khi lấy lại tinh thần rồi hỏi.

- Bên đó, chính là nơi tụ tập của tín đồ đạo Cơ Đốc. Hai năm qua, xung đột giữa tín đồ đạo Cơ Đốc và đạo Thánh A La càng ngày càng kịch liệt, có lúc còn xảy ra trận đánh nhau với quy mô lớn. Tối hôm qua tín đồ Thánh A La đã tập kích tín đồ đạo Cơ Đốc, hai bên đánh nhau rất kịch liệt chết không ít người.

Ba Tắc Lê tỏ ra vô cùng bình tĩnh, trên mặt không có bất kỳ sự kinh ngạc nào.

- Quan phủ không quan tâm hay sao?

- Quan phủ?

Ba Tắc Lê nhìn Dương Thủ Văn, đột nhiên hạ giọng nói: - Ngay cả vị Thiên Mã đô đốc, cũng chính là tín đồ đạo Thánh A La.

Dương Thủ Văn lập tức hiểu ra ý đồ của y.

Mẫu thuẫn giữa Đạo Cơ Đốc và đạo Thánh A La hắn không rõ lắm, hơn nữa cũng không có hứng thú muốn biết.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía đường lớn Thiên Mã, sau một lúc thì đột nhiên nói: - Ba Tắc Lê trưởng lão, khi bần tăng đi qua thành Toái Diệp, tôi đã từng nghe người khác nói rằng loại tơ tốt nhất của thành Thiên Mã gọi là Thiên Mã ti hành, ngài đã nghe qua chưa vậy?

Đối lập với vẻ mặt bình thản của Dương Thủ Văn là bộ mặt khó coi của Ba Tắc Lê.

Trong ánh mắt đột nhiên ánh lên một tia nhìn cảnh giác, y nhìn Dương Thủ Văn một lúc lâu rồi mới hỏi: - Pháp sư muốn tìm Thiên Mã Ti Hành?

- Bần tăng tìm nó làm gì, chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.

Trong thần sắc của Ba Tắc Lê rõ ràng là có ý xa lánh.

Y do dự một lúc lâu rồi mới nói khẽ:

- Pháp sư nếu như không muốn tìm Thiên Mã ti hành vậy thì tốt nhất đừng nhắc tới nó trước mặt người khác.

- Hả?

Dương Thủ Văn nghe xong trong lòng bỗng giật mình ngơ ngác.

Chuyện này dường như không đơn giản như những gì mà hắn nghĩ!

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt cảnh giác của Ba Tắc Lê thì Dương Thủ Văn không hỏi thăm nữa.

Rất rõ ràng nếu như hắn tiếp tục tra hỏi thì rất có khả năng phản tác dụng, xử lý không tốt thì còn có khả năng có thêm những rắc rối không cần thiết.

Nhưng mặc dù là vậy, Ba Tắc Lê vẫn giữa thái độ xa lánh.

Y đứng dậy và ngồi bên cạnh lão tăng Thiên Trúc, hơn nữa hai người còn thì thầm nói chuyện với nhau.

Dương Thủ Văn làm như không để ý nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ nhận ra được rằng ánh mắt của lão hòa thượng kia đang hướng về phía hắn.

Rắc rối rồi!

Trong lòng Dương Thủ Văn không khỏi thầm nguyền rủa.

Rốt cuộc thì bức thư này của Cát Đạt đã bị nguyền rủa gì vậy? Đầu tiên là người đưa thư bị giết, sau đó Cát Đạt bị tập kích, bây giờ bản thân hắn lại bị người khác nghi ngờ.

Nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn không biết trong bức thư đó rốt cuộc là có nội dung gì.

Nên làm gì bây giờ?

Trong đầu của Dương Thủ Văn đang suy nghĩ tìm đối sách.

Việc cấp bách lúc này với hắn chính là phải tìm được Nhan Chức. Nhưng thành Thiên Mã có vạn nhân khẩu, muốn trong biển người mênh mông tìm một người thì không phải là chuyện dễ dàng. Vốn dĩ hắn còn cho rằng thành Thiên Mã này chính là một manh mối nhưng bây giờ xem ra nơi đây lại có một chuyện khác. Cũng không biết ti hành Thiên Mã này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, có thật là có quan hệ với Nhan Chức?

Nhất thời Dương Thủ Văn bỗng dưng hoài nghi những suy đoán trước kia của hắn.

- Sư phụ, có cần phải

Cao Lực Sĩ bước đến bên cạnh hắn, nói khẽ vào tai Dương Thủ Văn.

Cuộc đối thoại vừa rồi của Dương Thủ Văn và Ba Tắc Lê đã lọt vào tai của y. Y cũng nhìn thấy rất rõ những thay đổi trên mặt của Ba Tắc Lê.

Một bàn tay của hắn đặt lên trên bàn tay của Cao Lực Sĩ.

Dương Thủ Văn vỗ nhẹ vào tay của Cao Lực Sĩ hai cái, ý rằng: Yên tâm, đừng hành động nông nổi!

- Pháp sư, chúng ta đi thôi.

Lúc này lão Thiên Trúc đã đứng dậy.

Ba Tắc Lê đứng dậy gọi Dương Thủ Văn một tiếng rồi đỡ lão tăng đứng dậy.

Dương Thủ Văn cười cười gật đầu rồi đứng dậy theo.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của bản thân, thần sắc bình thản đi sau Ba Tắc Lê men theo con đường cái mà đi.

Nhưng lần này họ không có đi hóa duyên.

- Pháp sư, tiểu tăng nghe nói, ở Đông Thổ Đại Đường có một bức tượng phật, có giá là chín cân chín lượng chín vàng?

Ba Tắc Lê đi ở phía trước nhưng không cách Dương Thủ Văn xa.

Dường như y đang lầm bầm lại giống như đang hỏi Dương Thủ Văn, âm thanh không lớn chỉ để hai người đủ nghe.

Câu nói đột ngột của Ba Tắc Lê khiến cho Dương Thủ Văn giật mình lạnh run.

Chín cân chín lượng chín vàng?

Hắn ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của Ba Tắc Lê.

Nhưng Ba Tắc Lê không có quay đầu lại, vẫn cứ giữ bộ dáng thành kính đi ở phía trước dẫn đường.

- Bức tượng phật mà trưởng lão Ba Tắc Lê vừa nhắc đến chính là bức tượng Lư Xá Na Kim Thân Phật sao?

Ba Tắc Lê hạ giọng: - Kim thân nhu kim chân kim, vậy thì đúng rồi.

Vừa nói y vừa đưa mắt nhìn Dương Thủ Văn một cái, chân đột nhiên bước nhanh hơn đến bên cạnh lão tăng Thiên Trúc, đưa tay ra đỡ dìu.

Lão tăng Thiên Trúc?

Con ngươi của Dương Thủ Văn mở to, hình như hắn đã nghĩ tới cái gì đó.

Lão tăng kia không có quay đầu nhưng Dương Thủ Văn từ tư thế bước đi của ông ta nhìn ra được, cơ thể của ông ta đang nghiêng về phía Ba Tắc Lê.

Gì chứ, hết cả hồn!

Dương Thủ Văn nuốt nước bọt rồi thở phào một cái.

Câu nói "Chín cân chín lượng chín vàng" là một câu tiếng lóng, Dương Thủ Văn không ngờ được rằng trong ngôi chùa này lại có một mật thám của Tiểu Loan đài.

Mấy người họ đi đến chùa thì cũng đã gần chính ngọ.

Lão tăng dẫn mọi người vào phật đường ngồi xuống, Ba Tắc Lê lấy nho mới chia cho mọi người.

Dương Thủ Văn nhận lấy nho, cảm giác có chút kỳ lạ.

Đúng lúc mà hắn đang nghi ngờ thì có một tăng nhân khác bưng một chậu canh bên trong đầy canh rau. Lão tăng Thiên Trúc đặt bát cơm trước mặt, múc một muôi canh đổ lại trên bát cơm lúa mì của mình sau đó nhón lấy quả nho, vắt lấy nước nhỏ vào trong bát. Sau khi làm xong thì lão tăng ngẩng đầu cười với Dương Tủ Văn.

Đây cũng là lần đầu tiên lão tăng này cười với hắn kể từ sau khi hắn bước vào trong chùa.

Dương Thủ Văn vội vàng cười tươi đáp lại, cũng học theo cách làm của lão tăng, chan canh lên bát cơm rồi nhỏ vài giọt nước nho.

- Pháp sư hãy nếm đi, đây chính là cơm bố thí tu hành chỉ Thiên Trúc mới có.

Lão tăng nhân nói với Ba Tắc Lê vài câu rồi Ba Tắc Lê phiên dịch lại.

Lúc này Dương Thủ Văn rất bối rối!

Hắn không biết trong hồ lô của lão tăng này bán loại thuốc gì, đành phải học theo cách làm của lão hòa thượng, dùng tay lấy một ít cơm đã trộn canh và nước nho trong bát, nắm thành viên sau đó thì bỏ vào miệng chầm chậm nhai.

Lão tăng ăn rất ngon miệng, thỉnh thoảng còn cười với Dương Thủ Văn, ánh mắt hơi híp lại.

Nhưng không hiểu vì sao mà sau khi viên cơm nắm đưa vào trong miệng thì Dương Thủ Văn không cảm nhận ra bất kỳ mùi vị gì, sự nghi ngờ trong lòng càng sâu sắc.

Chương 583: Cố nhân của Minh Sùng Nghiễm

Sau khi ăn xong, Ba Tắc Lê và một tăng nhân khác lùi vào trong phật đường.

Còn phía Dương Thủ Văn, Cao Lực Sĩ dẫn theo Phong Thường Thanh và Dương Tồn Trung rời khỏi, trong phật đường chỉ có hai người Dương Thủ Văn và lão tăng.

- Pháp sư không cần phải lo lắng về chuyện bất đồng ngôn ngữ, bần tăng cũng có thể nói được tiếng Trung Thổ.

Đúng lúc Dương Thủ Văn không biết nên mở lời như thế nào thì Lão tăng đột nhiên nói trước.

Câu quan thoại này của ông mặc dù phát âm không được chuẩn nhưng đủ để thể hiện ra ý nghĩ của bản thân.

- Bần tăng là Thi Mật La Đa, ngày trước có xuất gia tu hành ở chùa Bạch Mã, sau đó thì đến thành Thiên Mã, chớp mắt mà đã 22 năm rồi.

- Hai mươi hai năm trước, nhận lời nhờ vả của người khác rời khỏi Lạc Dương.

- Lúc đó người đó đã nói với lão nạp rằng: nếu như sau này có một ngày có người dâng lư vàng chín cân chín lượng chín vàng thì chính là ngày mà lão nạp được giải thoát. Ở Thiên Mã này lão nạp đã đợi đằng đẵng 22 năm, cuối cùng thì cũng đợi được người Trung Thổ đến. Pháp sư, xin hỏi thí chủ Minh Sùng Nghiễm có khỏe không? Vì sao ông ấy không đến mà lại nhờ một chàng trai trẻ tuổi đến vùng đất hỗn loạn này?

Có lẽ là vì đã lâu không nói chuyện nên Thi Mật La Đa nói với giọng lơ lớ, cà lăm.

Nhưng dần dần, Thi Mật La Đa đã nói lưu loát trôi chảy hơn nhiều, nội dung cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng.

Minh Sùng Nghiễm?

Sau khi nghe thấy cái tên này, Dương Thủ Văn không khỏi ngẩn người ra.

Ám ngữ chính là Thượng Quan Uyển Nhi nói cho hắn biết. Theo như những gì mà Thượng Quan Uyển Nhi nói thì đây chính là ám hiệu nối tiếp của những mật thám cao cấp của Tiểu Loan Đài, số lượng người biết loại ám hiệu này không nhiều.

Tại sao lại trở thành lời nhắn nhủ của Minh Sùng Nghiễm?

Trong lòng Dương Thủ Văn đột nhiên có một suy đoán: trừ phi tiểu Loan Đài không phải là do Võ Tắc Thiên sáng lập mà là được tạo ra bởi bàn tay của Minh Sùng Nghiễm?

- Minh sư đã qua đời 21 năm rồi.

Thân ở Thiên Mã, mất liên lạc với Lạc Dương, Thi Mật La Đa đương nhiên là không biết được tin Minh Sùng Nghiễm đã qua đời.

Cho nên sau khi Dương Thủ Văn nói rằng Minh Sùng Nghiễm chết, Thi Mật La Đa đã vô cùng sửng sốt.

Nhưng nét mặt không lộ ra bất cứ vẻ kinh hãi gì hết mà chỉ là thở dài rồi khẽ nói: - Lão nạp năm xưa đã nói với ngài ấy, là ngài ấy có tai nạn đẫm máu. Không ngờ rằng. đây chính là số mệnh, chỉ trách ngài ấy là người ngoài không thuộc về chốn hồng trần này. Kết cục này cũng không có gì lạ.

- Nhưng nếu như cậu không phải là Minh thí chủ phái tới đây, vậy thì đến thành Thiên Mã này làm gì?

- Tôi, đến tìm người.

- Tìm người?

Thi Mật La Đa dường như không có hứng thú với chuyện này, khôi phục bộ dạng già nua, mắt hơi cụp xuống, hỏi bâng quơ: - Tìm ai?

Dương Thủ Văn cũng không trả lời ngay mà nhìn Thi Mật La Đa.

- Pháp sư, Minh sư là sư tổ của ta.

- Vậy thì đã sao?

- Xin hỏi Minh Sư và pháp sư rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?

Thi Mật La Đa ngẩng đầu nhìn Dương Thủ Văn, sau một hồi do dự thì trầm giọng: - Thực ra cũng chẳng có quan hệ gì hết. Năm đó lão nạp đi qua Đại Đường có dừng chân ở chùa Bạch Mã. Đông Thổ Đại Đường, đạo phật hưng thịnh. Lúc đó lão nạp vô cùng khao khát muốn đến Đại Đường lập nghiệp, nhưng không ngờ được rằng lão nạp chưa kịp mở đàn giảng phật thì gặp được Minh thí chủ.

- Minh thí chủ lưỡi nở hoa sen, lão nạp đã đấu pháp với ngài ấy suốt ba ngày, cuối cùng là bị thua.

- Về sau Minh thí chủ bảo lão nạp đến Thiên Mã, hơn nữa còn đưa cho lão nạp đủ tiền vàng để xây một ngôi chùa ở nơi đây. Ngài ấy bảo tôi ở đây tu hành, không màng thế sự. Thực ra mãi cho đến bây giờ lão nạp cũng không hiểu được dụng ý của ngài ấy.

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hai chữ: Tử gian!

Trừ phi Thi Mật La Đa chính là tử gian mà Minh Sùng Nghiễm sắp đặt ở An Tây?

Cái được gọi là tử gian chính là cố ý tung tin thất thiệt, để gián điệp bên ta biết rồi nói cho quân địch biết. Bên địch sau khi biết được sẽ đem xử tử người này.

Nhưng còn có một loại tử gian khác, cả đời không thể phát huy tác dụng.

Họ ẩn mình trong lòng địch, thậm chí còn làm việc cho kẻ địch, thậm chí đến người của bên mình cũng không có nhiều ai biết đến sự tồn tại của họ. Họ giống như một chiếc đinh gắn chặt vào trong địch, lúc cần đến thì mới xuất đầu lộ diện.

Mà kết quả của chuyện này.

Nghĩ đến đây ánh mắt Dương Thủ Văn nhìn Thi Mật La Đa, có chút trở nên cổ quái.

- Minh sư đã thăng thiên, lời ước định của pháp sư và người cũng không còn tồn tại.

- Chỉ cần pháp sư bằng lòng thì có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào, làm chuyện mà bản thân muốn. Nhưng trước khi pháp sư rời đi thì tôi mong pháp sư hãy giải thích cho tôi một chuyện. Ban ngày, khi tôi nhắc đến Thiên Mã ti hành vì sao trưởng lão Ba Tắc Lê lại biến sắc?

- Giao ước?

Thi Mật La Đa bị chấn động, sau đó thì cười cười lắc đầu.

- Không có giao ước gì hết, mà nếu là có thật thì lão nạp cũng không nhớ được.

- Những năm gần đây lão nạp ở thành Thiên Mã này cũng đã quen rồi. Lão nạp làm bạn với phật pháp, cũng không có lời giao ước năm xưa.

- Còn về Thiên Mã Ti hành, cậu tìm Thiên Mã ti hành làm gì?

- Tôi có một phong thư, được người khác nhờ cậy muốn đưa cho một người tên là Cốt Liệt Can Tô Ba Thập.

- Đã chết!

- Hả?

Dương Thủ Văn còn chưa nói xong thì đã bị Thi Mật La Đa cắt ngang lời.

Hắn hơi sửng sốt, đang định hỏi thì Thi Mật La Đa đã nói trước: - Tháng mười năm ngoái, vì cấu kết với người Đại Thật nên Thiên Mã Ti Hành đã bị Thiên Mã đô đốc phủ tịch thu tài sản, giết chết. Năm đó còn có cả binh mã từ Sơ Lặc đến, bao vây chặt chẽ Ti Hành. Cốt Liệt Can Tô Ba Thập định phá vòng vây, kết quả là bị quan quân giết chết, thi thể bị phơi nắng ở ngoài ba tháng, đầu năm mới được thu lại. Ti Hành tính từ Cốt Liệt Ca Tô Ba Thập trở xuống tổng cộng có hơn 150 người đều bị giết chết, không một ai may mắn thoát chết.

Câu trả lời của Thi Mật La Đa khiến cho Dương Thủ Văn kinh ngạc.

Cốt Liệt Can đã chết?

Thiên Mã ti hành cũng không còn?

Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Dương Thủ Văn.

Hắn nghĩ như thế nào thì cũng không ngờ được rằng manh mối quan trọng nhất để hắn tìm Nhan Chức, Thiên Mã Ti hành cũng đã không còn

- Là quan phủ làm sao?

- Nghe nói là An Tây đô hộ phủ ra lệnh nhưng tình hình cụ thể như thế nào thì lão nạp cũng không rõ lắm.

Thi Mật La Đa dường như đã có hứng thú hơn, bắt đầu thao thao bất tuyệt:

- Nhưng lão nạp lại cảm thấy rất kỳ lạ, Thiên Mã Ti Hành ở thành Thiên Mã cũng đã 20 30 năm rồi, khi lão nạp đến thành Thiên Mã thì Thiên Mã ti hành cũng đã có rồi. Chưởng quầy trước là Cốt Liệt Can Thất Tất, là người Khang Quốc, tính tình lương thiện cũng rất giỏi kiếm tiền. Sau khi Thất Tất chết đi thì con trai của ông ta lên quản lý Thiên Mã ti hành. Cũng là khoảng 7-8 năm gì đó thì đã khiến cho quy mô của ti hành lớn hơn mấy lần. Người này cũng là một người khôn khéo, nói cái khác thì lão nạp còn tin nhưng nói rằng y câu kết với người Đại Thật thì lão nạp không sao hiểu được. Thiên Mã ti hành chính là thương lộ của người Thổ Phiên, sao lại có quan hệ với người Đại Thật.

Nghe Thi Mật La Đa kể chuyện Dương Thủ Văn không khỏi cau mày.

Bây giờ hắn không sao hiểu được dụng ý mà Minh Sùng Nghiễm bảo Thi Mật La Đa ở thành Thiên Mã nhưng hắn cho rằng Minh Sùng Nghiễm nhất định là có kế hoạch.

Có lẽ là thâm ý trong đó quá cao siêu cho nên Dương Thủ Văn không lý giải được.

Nhưng có một chuyện hắn có thể khẳng định được, Tiểu Loan Đài và Minh Sùng Nghiễm tuyệt đối là có muôn vàn quan hệ.

- Nói chung là cách mà quan phủ xử lý Thiên Mã ti hành rất kỳ lạ, hơn nữa khi Cốt Liệt Can Tô Ba Thập phản ứng lúc đó cũng không được bình thường. Về lý mà nói y có thể đầu hàng quan phủ nhưng lại liều chết phá vòng vây, chẳng phải là càng khẳng định tội danh đó là đúng sao?

- Phá vòng vây, không bình thường sao? Ta tin rằng ông ấy cũng biết rằng bản thân đầu hàng cũng là đi vào chỗ chết.

- Tám trăm binh lính cường tráng thành Thiên Mã cộng với hai trăm quan binh Sơ Lặc, là 1000 người. Sau khi Thi Mật La Đa nghe thấy câu hỏi của Dương Thủ Văn đã không nhịn được cười to: - Cốt Liệt Can Tô Ba Thập là người thông minh, đầu hàng thì may ra còn có đường sống, còn phá vòng vây thì chết chắc. Lão nạp thấy y đưa Thiên Mã ti hành trở nên lớn mạnh, gan của y không lớn, sao lại muốn phá vòng vây chứ?

Dương Thủ Văn nghe xong cũng trầm mặc.

Thi Mật La Đa nói như vậy thì đích thực Cốt Liệt Can đúng là có chút kỳ quái.

- Sau khi Thiên Mã ti hành đóng cửa quan quân còn phong tỏa cả thành Thiên Mã, không biết là tìm cái gì, họ thậm chí còn bắt không ít người.

- Bắt người?

- Đúng vậy, đến hiện tại còn có người vẫn bị nhốt trong địa lao trong thành bảo.

Dương Thủ Văn nhắm mắt lại im lặng suy nghĩ.

Thi Mật La Đa cũng không quấy rầy hắn, đếm chuỗi hạt trong tay. Phật đường bỗng chốc im lặng lạ thường.

Rất lâu sau đó Dương Thủ Văn đứng dậy.

Hắn chắp tay trước ngực, hành lễ với Thi Mật La Đa: - Ta vẫn còn một chuyện nữa phải làm phiền pháp sư.

- Chuyện gì?

- Ta còn có hai người đồng hành, trước đây vài ngày họ đã đến thành Thiên Mã. Ta định lúc nữa sẽ đi tụ hợp với họ, đến lúc đó sẽ dẫn họ đến đây. Đúng rồi, trong đó có một người là cháu trai của Minh sư.

- Hả?

Thi Mật La Đa nhìn Dương Thủ Văn rồi cười.

- Vậy cứ dẫn họ tới đây. Nhưng quan hệ của lão nạp và Minh thí chủ, cậu biết ta biết là đủ rồi Còn về cháu trai của ngài ấy cũng được coi là hậu thế của cố nhân. Mấy người chỉ cần đừng gây chuyện thị phi hay gây rắc rối cho lão nạp và chùa là được.

Bình Luận (0)
Comment