Thịnh Hạ Chi Luyến

Chương 32

Nhậm Ngạn Đông làm cho Thịnh Hạ 21 loại kem có đủ loại vị hỗn hợp bao gồm vài loại có thêm nguyên liệu sữa bò bên trên có thả chút nho khô tăng gia vị.

Một buổi sáng anh bận rộn tập trung làm kem. Thịnh Hạ không có việc gì để làm cũng ngồi ở phòng bếp ngẫu nhiên ăn chút trái cây.

Cô phát hiện Nhậm Ngạn Đông vẫn chưa tìm ra đượcđề tài gì để bọn họ trò chuyện chung. Anh thì hết sức chăm chú làm kem vì một khi anh đã tập trung thì không rảnh cùng cô buôn chuyện.

Cả buổi sáng, bọn họ tổng cộng hàn huyên có 30 câu? So sánh với lúc trước cũng không khác nhau.

Chuông báo vang lên, Nhậm Ngạn Đông nhìn nội dung báo mà tắt đi. Sau đó anh lấy từ tủ lạnh phần kem có vị đào trộn vào để tăng thêm vị cho kem hỗn hợp.

"Thịnh Hạ, lại đây."

"chuyện gì vậy?" Thịnh Hạ đang cho một trái dâu tây vào miệng, đi sang chỗ anh đứng.

Nhậm Ngạn Đông: "em giúp anh quấy phần kem này trong ba phút sau đó lại bỏ vào tủ lạnh."

Thịnh Hạ: "Không phải kem này đã đông lại rồi à? Vì sao anh còn muốn trộn lại?"

Nhậm Ngạn Đông: "làm tăng thêm vị kem và độ dẻo."

Thịnh Hạ cũng không hiểu nên cứ dựa theo lời anh nói mà thực hiện.

Nhậm Ngạn Đông uống nửa ly nước, tiếp theo bận làm một thứ khác.

Thịnh Hạ nhìn xuống đồng hồ đeo tay để bắt đầu tính thời gian ba phút, cô hoàn thành phần trộn và đem kem thả lại vào tủ lạnh.

"Tam ca." Cô dựa lưng vào kệ bếp.

Nhậm Ngạn Đông đang nghiêm túc ghi chú số liệu, "hửm?"

Thịnh Hạ hỏi anh: "anh còn nhớ lần chúng ta kỷ niệm một năm hay không? Anh đã nghỉ phép dẫn em đi chơi lại tình cờ gặp mẹ em tại khu hải quan ở sân bay ?"

Lúc ấy khi bà nhìn thấy cô và Nhậm Ngạn Đông, trong ánh mắt của mẹ cô đều không hề che dấu sự bất ngờ không thể tưởng tượng.

Có lẽ Nhậm Ngạn Đông không chú ý mà cô lại hiểu ánh mắt này của mẫu thân với ý tứ rằng: Các con vẫn còn yêu nhau sao?

"Nhớ rõ." Vừa đáp lời cô, Nhậm Ngạn Đông vừa ghi số liệu, mới hỏi: "có chuyện gì sao?"

Thịnh Hạ nói lên: "Sau đó mẹ đã gọi điện thoại hỏi em rằng có phải anh đi công tác cùng em hay không, em nói là anh và em cùng nghỉ phép đi chơi. Kết quả mẹ em nói một câu: Ngạn Đông mà cũng nghỉ phép à? Cậu ta còn biết nghỉ phép là gì sao?"

Nhậm Ngạn Đông: "......"

Nhưng sự thật cũng là như Hạ a di nói không sai. Anh không hề ý thức về khái niệm nghỉ phép vì đó là lần đầu tiên anh buông bỏ công việc một chút. Họ chính thức đi du lịch trong hai tuần.

Thịnh Hạ lúc ấy nhớ rõ cô đã đáp lời với mẹ: Còn là đi chơi rất vui vẻ mà con phát hiện tam ca hẳn là đủ tư cách làm một nhiếp ảnh gia.

Hành trình lần đó của bọn họ từ Abu Dhabi đến Dubai đều là Nhậm Ngạn Đông sắp xếp tất cả. Anh cũng có một hạng mục cùng chú năm của Tưởng Bách Xuyên hợp tác ở Ả Rập nên thường xuyên qua lại.

Trước lúc đi, cô hỏi anh: Tam ca, mình sang bên kia có thật chỉ đi chơi sao?

Nhậm Ngạn Đông: anh chưa từng đi sang đó để chơi nhưng anh khẳng định nó là khá mới mẻ.

Cô: em nghe nói Burj Khalifa tựa như hình ảnh con bướm pha lê rất đẹp.

Nhậm Ngạn Đông: uhm.

Cô: Đến lúc đó em sẽ chụp ảnh cùng nó.

Nhậm Ngạn Đông vẫn đáp bằng thanh âm ' uhm '.

Anh lúc đó đang ở phòng quần áo bận rộn thu dọn hành lý. Anh còn liệt kê cả một danh sách để đối chiếu đồ dùng cô cần để vào hai cái rương hành lý lớn. Anh còn xếp cho cô mũ phối hợp vài bộ váy dài.

Cô hỏi: Mang nhiều lễ phục như vậy làm gì?

Nhậm Ngạn Đông nhìn tủ quần áo như suy tư gì đó thì cuối cùng lại tiếp tuyển chọn một cái váy dài có màu sắc tươi đẹp bỏ vào hành lý. Anh quay sang trả lời cho cô đúng một chữ: mặc.

Cô:......

Đương nhiên cô biết mang quần áo là khẳng định muốn mặc nhưng bọn họ đi ra ngoài du lịch, không cần thiết giống như đang chuyển nhà mà mang quá nhiều như vậy.

Khi hai người đến nước Ả Rập Thống nhất, Nhậm Ngạn Đông mang cô trãi nghiệm rất nhiều nơi thú vị và kích thích. Anh mượn xe từ bằng hữu chở cô đi xuyên qua sa mạc mênh mang.

Ngày thứ năm của hành trình đến Burj Khalifa, trước một đêm Nhậm Ngạn Đông soạn cái váy dài màu sắc tươi sáng cùng với vòng hoa thủy tinh trong hộp trang sức.

Cô hỏi: ngày mai em phải mặc cái này à? Có làm quá không vậy?

Nhậm Ngạn Đông: em không phải muốn chụp ở chỗ cánh pha lê của tòa tháp bên kia sao?

Ngày hôm sau, khi bọn họ đến tháp Dubai, nhìn từ trên xuống cô mới hiểu được cách so sánh thiết kế của tòa nhà như đôi cánh và mục đích Nhậm Ngạn Đông chọn cho cô cái váy dài. Tất cả chính là để cô chụp hình một cách hòa hợp nhất.

Khi đó Nhậm Ngạn Đông ngồi xổm xuống để tìm góc độ tốt chụp cho cô. Kết quả là trong hình cô đeo vòng hoa tựa như thiên sứ mỹ lệ từ trên trời giáng xuống.

Cho đến khi kỳ nghỉ kết thúc, cô mới phát hiện rằng anh đã căn cứ theo điểm đặc sắc của mỗi cảnh tham qua suốt hành trình mà chuẩn bị quần áo cho cô. Anh muốn chắc chắn cô sẽ thích hình chụp mình đến độ thật hoàn hảo.

Lần đó du lịch để kỷ niệm một năm nên anh khẳng định đã dành không ít thời gian công sức nhưng trước nay anh chưa hề nói qua một chữ.

Khi cô cùng anh ở bên nhau, cô chỉ cần phụ trách nhiệm vụ vui vẻ và xinh đẹp.

Sau khi bọn họ ở bên nhau lâu, cô không cần nhọc lòng lo lắng ngay cả thời gian cô đang bị hành kinh. Trong khoảng thời gian nhạy cảm đó, anh đều giúp cô nhớ kỹ. Mỗi lần anh sẽ nhắc nhở chú ý mặc quần áo , đừng ăn đồ lạnh, đừng uống rượu, đừng làm việc quá mệt.

chuông báo di động của Nhậm Ngạn Đông lại vang lên. Báo hiệu là một loại kem khác có vị sữa bò cần phải quấy đều. Anh nhanh chóng tắt chuông báo, từ tủ lạnh lấy kem ra.

Thấy Thịnh Hạ thất thần, anh hỏi: "Vừa rồi em muốn nói với anh chuyện gì?" Nói đến một nửa thì cô chợt không động tĩnh.

Thịnh Hạ thu hồi tâm tư suy nghĩ, "Cũng không có gì quan trọng tự nhiên em phát giác anh vẫn giống trước kia, chỉ làm mà không nói."

Nhậm Ngạn Đông không nói tiếp mà đem kem đưa cho cô, "Cái này em quấy bốn phút."

Thịnh Hạ gật đầu, nghiêm túc làm theo.

Nhậm Ngạn Đông lúc này mới có thời gian rảnh nghỉ ngơi một chút. Anh nói tiếp theo lời cô vừa nói: "Nói nhiều không bằng anh làm cho em."

Anh từ tủ lạnh lấy ra một lọ nước soda mở ra, không để ý uống liền mấy ngụm.

Tính cách của Thịnh Hạ rất đúng như bạn anh từng nhận xét rằng cô như một công chúa mang theo kiêu ngạo, có chút yêu sách như trẻ con.

Anh trước nay không nói ra nhưng ngầm biết và luôn muốn cho cô vui vẻ. Anh muốn cô mãi duy trì tính cách đặc biệt thuần thúy, yêu nhưng không lưu tâm đến vật chất, cũng mang theo sự kiên nhẫn.

Chính anh vẫn luôn nhận ra những điều này trong thời gian một năm rưỡi yêu nhau.

Tuy nhiên hiện tại anh vừa nhận ra có một thứ rất quan trọng không thể thiếu đó là cô còn cần sự lãng mạn.

Anh đứng trong cả một buổi sáng nên tạm thời ngồi nghỉ ở ghế quầy bar. Nhậm Ngạn Đông xoa xoa ấn đường vì đến rạng sáng hơn hai giờ anh mới từ hội sở trở về mà sáng nay mới 5 giờ sáng anh lại rời giường ra ngoài.

Sau bốn phút hoàn thanh, Thịnh Hạ đem kem trở lại trong tủ lạnh. Cô vừa chuyển sang nhìn thấy Nhậm Ngạn Đông không hề chớp mắt đang nhìn cô. Ánh mắt anh rất chuyên chú, mang theo cả thâm trầm.

"Lại đây ngồi một lát đi." Nhậm Ngạn Đông chỉnh độ cao vừa chuẩn cho cô ngồi.

Thịnh Hạ cầm theo ly nước trái cây ngồi vào..

Lúc này anh tạm không bận với kem mà cũng không biết nên trò chuyện gì với cô.

Khi bọn họ chưa chia tay hai người cũng thường ngồi trong không gian lẳng lặng. Đoán chừng cô sẽ không cảm thấy xấu hổ mà ít nhất còn dựa vào trên lưng anh hoặc tiếp xúc trêu chọc anh một chút nhưng hiện tại lại không được.

Hiện tại hai người vừa không lời gì để nói lại càng thêm ngại ngùng xấu hổ.

Nhậm Ngạn Đông nói chút về ' kem ', "Trước kia, anh chỉ trực tiếp đút em ăn kem. Hôm nay anh lại cùng em làm kem. Về sau quen rồi thì tự nhiên chúng ta sẽ không có gì trò chuyện phiếm."

Thịnh Hạ gật đầu, có lẽ là vậy.

Tầm mắt Nhậm Ngạn Đông trong lúc vô tình lướt sang cổ tay của cô. Anh nhìn thấy nơi đó trống trơn, cô không mang lắc tay anh tặng từ ngày hôm qua.

Chuông báo di động lại vang lên nên Nhậm Ngạn Đông tiếp tục bận rộn. Thịnh Hạ uống xong nước trái cây cũng chủ động hỗ trợ anh.

Khi thời gian về chiều Nhậm Ngạn Đông nhận một cuộc điện thoại về công việc khá lâu. Thịnh Hạ một mình đứng trong phòng bếp khá nhàm chán nên tranh thủ chụp ảnh kem gửi cho Mẫn Du: 【 không có dùng ppt. 】

Mẫn Du: 【 trẻ nhỏ dễ dạy nhỉ. 】

Hiện tại cô vô tư nói chuyện phiếm, không muốn sứt đầu mẻ trán thì lại làm tâm tình phiền muộn.

Trước đó lúc trưa, cô đã nhắn cho Thịnh Hạ thông tin tiết mục biểu diễn đàn violon có có điều chỉnh.

Ý tin nhắn này Thịnh Hạ có thể tự hiểu buổi diễn đã bị hủy.

Cô cũng vừa mới chợt hiểu được nguyên nhân chính là do Thương Tử Tình chắc chắn bắt đầu làm khó dễ.

Cô cũng không làm Thịnh Hạ lo lắng thêm vì bản thân Thịnh Hạ hiện tại như mình ốc còn không mang nổi vỏ ốc.

Người phụ nữ Thương Tử Tình này được xem là tâm như đáy biển châm, chính cô cũng khó lòng phòng bị sẽ không tránh được liên lụy đến Thịnh Hạ.

......

Buổi tối, kem sữa bò hoàn thành chỉnh chu.

Thời gian này cảnh sông Hoàng Phố như một người về chiều thay đổi trang phục thêm phần lộng lẫy xa hoa. Trên mặt song thỉnh thoảng có vài chiếc du thuyền di chuyển.

Hai người chuyển sang ngồi ngoài hành lang, rốt cuộc Nhậm Ngạn Đông cũng có thời gian nghỉ ngơi tạm mà rót một ly rượu vang đỏ. Thịnh Hạ múc một ly kem nhỏ nếm thử. Cô giống như đứa trẻ nhỏ vậy trước tiên cô ăn phần topping lớp trên sau đó nhấm nháp đến lớp kem bên dưới.

Nhậm Ngạn Đông vẫn luôn vừa ngắm cô vừa thỉnh thoảng uống ngụm rượu vang đỏ.

"Hương vị thế nào?"

Thịnh Hạ gật đầu, "Vị không tệ."

Lúc Thịnh Hạ ăn xong ly kem đã là 9 giờ rưỡi tối, gió thổi từ mặt song vào làm không khí thêm mát lạnh.

Cô nhìn về phía Nhậm Ngạn Đông, "Cảm ơn thịnh tình đãi kem cho em."

Nhậm Ngạn Đông không tiếp lời, anh nhận ra được có ẩn ý trong lời nói của cô.

Thịnh Hạ không lảng tránh ánh mắt u lãnh thậm chí mang theo một chút bất mãn của anh.

Đèn ngoài khu hành làng không mở, mọi ánh sáng đều dựa vào ánh đèn nê ông từ mặt song. Không gian lúc sáng lúc tối làm cho ngũ quan của anh càng hiện ra chút sắc bén mà thâm thúy.

Mặc dù ngồi cùng nhau mà hai người một câu cũng không nói, anh vẫn là tam ca cường thế, tự phụ, mà thanh lãnh.

Có lẽ, đây là nguyên nhân giải thích lý do cô động lòng với anh.

Thịnh Hạ hỏi: "cái lắc tay kia không phải còn được cất trong hộp trang sức và đóng gói trong một cái túi xinh đẹp sao? Anh đang giữ cả hai cái đó à?"

Tối hôm qua, anh trực tiếp đeo cho cô mà không đưa cả hộp và túi.

Nhậm Ngạn Đông gật đầu, "Ở trên bàn trà trong phòng khách."

Thịnh Hạ: "chút nữa em muốn lấy cả hai cái đó."

Nhậm Ngạn Đông nhìn cô, "em chuẩn bị đóng gói lại để đem bán đấu giá à?"

Thịnh Hạ không đáp lời anh vội mà chỉ im lặng cười cười nói, "quà là cho em thì em có quyền xử trí." Trong miệng cô toàn là vị ngọt của kem làm cô uống hết một nửa ly nước lạnh.

Sau khi nghe lời cô đáp, Nhậm Ngạn Đông chợt dừng vài giây quên uống ly rượu mà anh vẫn luôn cầm trong khi tay, hướng mặt anh đag nhìn về phía ngoại cảnh song.

Thịnh Hạ chỉ chỉ hai bức họa trên bàn kia, "em mang chúng về nhà hay anh muốn giữ ở chung cư bên này?"

Nhậm Ngạn Đông ngẫm nghĩ lại thấy không quan trọng lắm bất kể như thế nào vì vốn dĩ bức họa chính là cho anh. Nếu anh không phải thật sự cùng cô thảo luận cách làm kem thì đoán chừng cô cũng không quay đầu ở lâu tại đây như bay giờ mà đã đi từ lâu rồi.

"cất ở đây đi."

Thịnh Hạ tiếp theo nói về chung cư này, "hiện tại em không phải thiếu hụt về tài chính lắm hay chờ sang năm em tính toán thu hồi đầu tư bằng cách đem chung cư bán ra. Bây giờ nó có thể tăng giá nhiều hơn cả trăm triệu đó nhỉ?"

Bởi vì trên tường phòng khách có các bức hoạ của cô nếu về sau cô và anh thật sự có duyên không phận, sự tồn tại của chúng không còn cần nữa. Cái tốt nhất nên lưu trữ đó chính là vật của người yêu sau này của anh.

Nhậm Ngạn Đông quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "em là đang khoe khoang em có tiền đúng không?"

Thịnh Hạ cười, "Đúng vậy, em đúng là đang có tiền mà còn tùy hứng. Hơn nữa em muốn làm anh cảm thấy khó chịu." Cô duỗi tay sang lấy tiền từ túi xách đặt trên ghế bên cạnh.

Nhậm Ngạn Đông nhìn cô, không biết cô vừa định làm gì.

Thịnh Hạ lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đặt trên mặt bàn.

Nhậm Ngạn Đông: "Đây là cái gì?"

Thịnh Hạ đem tiền nhét trở lại trong túi, "Tam ca, anh không phải đầu tư phim điện ảnh kia cho em sao? Anh hãy rút khỏi đầu tư, đem hợp đồng chuyển sang cho em là chủ."

Nhậm Ngạn Đông hiểu rõ ngay ý nghĩa hành động cô rút thẻ chính là muốn trả 8000 vạn tệ phần tiền anh đầu tư bộ phim điện ảnh.

Thịnh Hạ nhìn ra đáy mắt anh rõ đang mang theo cảm xúc kích động, cô giải thích, "anh đầu tư điện ảnh sau khi chúng ta chia tay. Đúng sự thật thì em sẽ không muốn hưởng thụ lại bất cứ phương diện vật chất cùng tâm ý nào từ anh."

Dừng một chút, "Chúng ta hiện tại không rõ ràng lại làm người khác cảm thấy chia tay mà vẫn còn ở bên nhau."

"Vạn nhất chúng ta cuối cùng không hợp mà anh vẫn đầu tư bộ phim điện ảnh này cho em. Về sau ngươi bạn gái hoặc vợ anh biết được sẽ phát sinh khó chịu trong lòng nhiều hơn sao? Nó cũng giống như nỗi đau khi em phát hiện sự tồn tại bức tranh chữ kia."

Cô nói: "Đại đa số nữ nhân đều là thực ích kỷ, cô chỉ hy vọng cô ái nam nhân kia, chỉ ái cô, chỉ đối cô đặc thù."

Trầm mặc một lát, "Ta cũng là, ta cũng thực tục."

Cô đem kia trương thẻ ngân hàng đẩy đến trước mặt anh, "Ta không cùng ngươi trí khí hoặc tranh cãi, nếu là chúng ta ở bên nhau, ta còn là sẽ cảm kích ngươi, ngươi rõ ràng không thích ta đóng phim điện ảnh, ngươi vẫn là đầu tư."

Nếu là không ở cùng nhau, cô quyết định ít nhất sẽ không làm cho anh vướng vào rắc rối.

Nhậm Ngạn Đông cùng cô đối diện, "Nếu anh không thay đổi chủ đầu tư thì sao?"

Thịnh Hạ nghiêng cằm, phong khinh vân đạm nói: "em đây liền rút khỏi đoàn phim." Cô ý nghĩ trương tạp, "Dù sao tiền trong thẻ này cũng đủ chi trả tiền vi phạm hợp đồng."

Cô tùy ý tạo ra vẻ mặt cứng cỏi làm Nhậm Ngạn Đông không hề có đối sách mà anh chỉ có thể nhất thời đem ly rượu một hơi uống cạn.

Thịnh Hạ: "mật mã thẻ là 823333"

Nhậm Ngạn Đông: "......"

Thịnh Hạ nói tiếp: "Bên trong là 9000 vạn tệ."

Nhậm Ngạn Đông lúc này mới nói chuyện, "anh lúc trước đầu tư 8000 vạn tệ."

Thịnh Hạ biết rõ thông tin này nhân dịp một lần cô hội họp trong nhà Chu Minh Khiêm ở Bắc Kinh. Lúc cô biết mức phí anh đã đầu tư thì trong khoảng thời gian này cô đã thu hồi các hạng mục đầu tư khác của mình để gom đủ tiền trong thẻ.

Cô cười cười, "anh không phải nói là minh bị chia tay sao? Em để tiền nhiều hơn một ngàn vạn là tiền bồi thường chia tay. Nếu về sau hợp lại, thì nó coi như là cho anh tiền tiêu vặt."

Nhậm Ngạn Đông: "......"

Trong hơn ba mươi năm sống trên đời này rốt cuộc anh cũng được phí tổng thất chia tay cùng tiền tiêu vặt.

Bình Luận (0)
Comment