15
Tội ác của Thịnh Trung Diêm, dùng từ tội lỗi chồng chất để miêu tả cũng không phải là nói quá.
Ông ta giẫm đạp lên sinh mạng của vô số người mới có thể đi đến vị trí thừa tướng. Ông ta yên tâm thoải mái hưởng thụ vinh quang của người ở địa vị cao, không hề thương tiếc cho sinh tử của người khác.
Mẫu thân của ta chỉ là nấc thang đầu tiên của ông ta. Nhưng cha mẹ và huynh trưởng của Cố Tòng Cẩn chính là vật hy sinh vô tội khi ông ta đùa bỡn quyền mưu. Thậm chí, ông ta còn chưa từng biết tên của họ. Ông ta chỉ việc khua môi múa mép trong kinh thành là đã có người thay ông ta đi thảm sát toàn bộ Cố gia.
Ngày hôm ấy, ta làm nũng, đòi Cố Tòng Cẩn đưa ta đi cưỡi ngựa. Lúc trở về, 73 mạng người Cố gia đều phơi thây trong đại viện Cố gia. Ngoại trừ Cố Tòng Cẩn ra, không một ai sống sót. Ngay cả hai con chó trông cửa cũng bị chém đầu.
Khi đó, Cố Tòng Cẩn 12 tuổi, ta 10 tuổi.
Hắn phát điên suốt một thời gian dài.
Mọi người đều nói là tai hoạ do thổ phỉ trong Tam Hiệp Quan gây ra.
Hắn tin.
Hắn khổ luyện võ nghệ, ngày ngày qua lại trong Tam Hiệp Quan. Ta sợ hắn gặp chuyện không may, nhiều lần cùng hắn đi đi về về.
Mãi cho đến hai năm trước, hắn đột nhiên đổi tính đổi nết, bỏ võ theo văn.
Kể từ ngày hôm ấy, hắn luôn né tránh ta, không chịu gặp lại ta. Ta từng cho rằng hắn sợ mình làm liên luỵ đến ta, mãi cho đến khi ta nghe thấy lời nói của tổ mẫu và đại bá phụ trong phủ.
“Đệ đệ của con khó khăn lắm mới giúp con dẹp hết các chướng ngại vật, bò lên được đến vị trí này. Sau này, con phải trợ giúp nó bước lên địa vị cao đấy.”
Đúng rồi, sau khi phụ thân của Cố Tòng Cẩn gặp chuyện, đại bá đã tiếp nhận chức tri phủ Thanh Châu.
Trước kia, ta không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ, tất cả mọi sự nghi ngờ đều được xâu chuỗi lại.
Ta chưa bao giờ ghét cay ghét đắng việc ta sinh ra trong Thịnh gia, trong huyết quản chảy dòng máu Thịnh gia đến như vậy.
Lúc Cố Tòng Cẩn lên kinh thành đi thi, hắn không hề báo cho ta biết, nhưng ta biết, hắn đi báo thù.
Người hắn muốn tìm là Thịnh Trung Diêm, là phụ thân của ta.
Là ta bày mưu đặt kế, liên hệ với lão nô bộc trong phủ đệ ở kinh thành, vị lão nhân đã từng được mẫu thân giúp đỡ, để bà ấy lựa lời nói mát bên tai Thẩm thị, khiến bà ta muốn kiểm soát việc hôn nhân của ta.
Ta biết rõ, bà ta không thể chịu được việc ta sống yên ổn ở Thanh Châu.
Quả nhiên, chưa đầy 3 tháng, phụ thân đã đón ta lên kinh thành.
16
Trên điện Kim Loan, Tiêu Dịch giận dữ ném một loạt lá thư xuống trước mặt Thịnh Trung Diêm.
Những lá thư này chất chứa mưu đồ bí mật suốt bao năm qua của ông ta và huynh trưởng Thịnh Trung Vũ.
Trong đó thảo luận về từng vụ tham ô vi phạm pháp luật, kết bè kết phái, cướp của giết người.
Trong đó còn có cả vụ án của Cố gia.
Con người của Thịnh Trung Vũ, trời sinh tính tình đa nghi. Ông ta giữ lại tất cả lá thư, bảo quản kỹ càng, chỉ e sợ một ngày, đệ đệ ruột của mình sẽ qua cầu rút ván.
Không ngờ rằng, trong nhà còn có một kẻ chờ thời như ta. Nhà cũ của Thịnh gia, chưa từng có ai để tâm đến ta. Việc này cũng khiến cho những hành động của ta thuận lợi hơn rất nhiều.
Nếu Cố Tòng Cẩn tin ta, tình nguyện thẳng thắn nói thật với ta, những chứng cứ này sẽ xuất hiện trong tay hắn trước. Hắn không cần vì chuyện này mà ngày ngày diễn trò trước mặt Thịnh Trung Diêm có huyết hải thâm thù với mình, cũng không cần phải hạ thấp mình trước mặt ông ta.
Thậm chí là lấy bản thân làm mồi nhử.
10 năm bầu bạn, hắn không tin ta.
Ta hiểu, bởi vì ta mang họ Thịnh, hắn vĩnh viễn sẽ không tin ta. Cho dù ta có vạch trần tất cả, bày ra toàn bộ chứng cứ trước mặt hắn, hắn vẫn sẽ hoài nghi đây là bẫy rập do ta và Thịnh Trung Diêm bày ra.
Dù sao, hắn mãi mãi không thể hiểu được.
Có người mưu đồ chục năm, chỉ vì báo thù rửa hận cho phụ thân mình.
Nhưng cũng có người dốc hết sức lực, chỉ vì muốn phụ thân mình đền tội.
Ta không nói về hắn. Cũng may, Tiêu Dịch tin ta.
Tan đàn xẻ nghé. Trong triều đình, Thịnh Trung Diêm lộng quyền đã lâu, gây thù chuốc oán vô số. Hiện giờ, có cơ hội, tấu chương kết tội ông ta dồn dập như tuyết rơi, lấp kín án thư của Tiêu Dịch, khiến ông ta không còn cơ hội xoay chuyển tình thế nữa.
Trước khi Thịnh Trung Diêm bị hành hình, ta đến địa lao thăm ông ta.
Thấy người đến thăm là ta, ông ta giận dữ mắng nhiếc.
“Đồ ngu! Nghiệp chướng!”
“Tao rất hối hận vì năm xưa đã không bóp chết mày.”
“Màu đừng vội đắc ý, mày cho rằng một nữ nhi của tội thần như mày có thể có ngày lành trong hậu cung này hay sao?”
“Tao sẽ xuống dưới chờ xem khi nào mày chết thảm trong hậu cung này.”
Những lời kêu gào trước khi chết của một kẻ điên, ta đương nhiên không để trong lòng.
Ta nhẹ nhàng phủi phủi lớp tuyết đọng lại trên quần áo.
Trời đông giá rét đã đến rồi.
Ta hờ hững nhìn ông ta.
“Ông mới là đồ ngu nhất trên đời này, phụ bạc tấm chân tình của mẫu thân ta rồi lại đi nuôi con của người khác cả đời.”
Ông ta sửng sốt, tiện thể cười to.
“Kẻ đáng thương, cả đời này mày không có được tình thương của cha, bây giờ lại ghen tị với muội muội của mày đến phát điên rồi.”
“Trong lòng tao, mày còn không bằng một ngón tay của muội muội mày.”
Ta nhìn dáng vẻ điên cuồng của ông ta, có chút buồn cười, quyết định thành toàn ông ta lần cuối.
“Chút nữa, ta sẽ sắp xếp cho Thẩm thị vào đây, ông nhớ hỏi bà ta cho rõ ràng. Rốt cuộc, Thịnh Doanh là muội muội của ta, hay là tỷ tỷ sinh ra trước ta một tháng?”
“Cả đời này, ông chỉ lo luồn cúi, lừa gạt vô số người, cuối cùng lại bị người đầu ấp tay gối lừa dối cả đời, đúng là trời xanh có mắt!”
“Ngày mai xuống dưới kia, mẫu thân ta sẽ tính sổ với ông. Bà ấy sẽ phù hộ ta quãng đời còn lại vạn sự suôn sẻ.”
Ta không màng tiếng mắng chửi giận dữ của ông ta, thản nhiên bước ra ngoài. Những tâm sự chất chứa nhiều năm, giờ phút này cũng đã tiêu tan.
Bên ngoài ngục giam, Cố Tòng Cẩn đứng trong sân, không bung dù, để mặc bông tuyết phủ kín đôi vai, nhuộm trắng mái tóc của hắn.
Khoảnh khắc nhìn thấy ta bước ra, khoé môi hắn cong lên, khóe mắt rưng rưng, cười thê lương mà cô độc.
Ta đứng dưới mái hiên, nhìn hắn từ phía xa.
Hiện giờ, chúng ta đã không còn cùng lập trường để sóng vai nhau bước đi nữa.
Cỗ kiệu trong cung đã đến rồi.
Ta cúi đầu bước vào trong kiệu, lúc đi ngang qua hén, ta vén một góc rèm lên, nhẹ nhàng nói:
“Tòng Cẩn ca ca, A Phúc không nợ ngươi!”
17
Khu ta quay về cung điện, hiếm khi Tiêu Dịch không bận việc. Y đuổi các nha hoàn đi xuống, đích thân giúp ta cởi áo choàng, đặt lò sưởi vào trong tay của ta.
“Khúc mắc của A Phúc đã được gỡ bỏ chưa?”
Ta bỗng dưng nảy ra một ý.
Ta ngẩng đầu lên, vươn tay xoa xoa gương mặt của y, nhẹ nhàng vuốt ve. Từ lông mày đến đuôi mắt, từ mũi đến môi của y.
Y có chút ngạc nhiên, bởi vì ta hiếm khi chủ động thân mật với y.
“Sau này chàng đừng gọi ta là A Phúc nữa, tên này hãy để lại trong quá khứ đi.”
Y nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng, vươn tay chỉnh lại mái tóc của ta bị rối do gió thổi.
“Ta không ngại.”
“Từ nay về sau, nàng chỉ là A Phúc của ta, ta cũng hy vọng nàng có phúc cả đời.”
Buổi chiều ngày hôm ấy, Tiêu Dịch không đi đâu cả, suốt giờ Ngọ đều ở trong điện bầu bạn cùng ta. Y trò chuyện cùng ta, kể cho ta nghe vài dòng tâm sự mà ta chưa từng biết đến.
Y nói, lần đầu tiên vào hai năm trước, y đã phát hiện ra ta là phận nữ nhi. Y kính nể sự dũng cảm và nghĩa hiệp của ta, cũng biết ơn sự giúp đỡ của ta từ trong tận đáy lòng, làm y có thể gặp mặt tiên hoàng lần cuối.
Sau khi lên ngôi, công việc bề bộn, y cũng từng sai người đến Thanh Châu tìm ta, nhưng manh mối ít ỏi, vẫn luôn bặt vô âm tín.
Lần đi săn mùa thu kỳ trước, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ta, y hết sức vui mừng.
Khoảnh khắc ta chiến thắng trở về, giơ lên con mồi trong tay và nở nụ cười rạng rỡ với y, trái tim y đã rung động, tựa như một viên đá được quăng xuống mặt nước tĩnh lặng, tạo lên từng gợn sóng.
Lúc ta nói mình muốn vào cung, tuy y biết rõ ta không có tình cảm gì với y, nhưng vẫn khó kìm nén được sự vui sướng trong lòng.
Y nói rất nhiều…
Ta tin giờ phút này, y thật lòng. 17 năm trước kia, hiếm có người nào trân trọng ta đến như vậy, công khai biểu lộ tình yêu dành cho ta như vậy.
Hiện giờ, mọi chuyện đã xong, ván đã đóng thuyền, ta nguyện chìm đắm trong đó dù chỉ trong một chốc ngắn ngủi.
Về phần tương lai.
Tình yêu của đế vương, ta chẳng hy vọng xa vời nó sẽ dành cho chỉ riêng mình ta.
Chỉ cần ta đủ tỉnh táo, quốc gia hưng thịnh, tứ hải thái bình, quãng đời còn lại trong hoàng cung này, ngày nào cũng là ngày lành.
(Hết.)