Thịnh Sủng

Chương 21

EDIT: Holilinhk

Buổi chiều ngày hôm sau, Phương Chấp Tâm quả nhiên đưa Tiếu nương tử đến cầu kiến Hạ Trọng Phương.

Vào phòng, nhìn thấy Hạ Trọng Phương, Phương Chấp Tâm lập tức quỳ xuống nói: "Cảm ơn chi ân Hạ cô nương cứu giúp phen này!"

Hạ Trọng Phương bảo Tiền bà tử nâng Phương Chấp Tâm dậy, chỉ nàng ngồi xuống, cười nói: "Ta chỉ là nhũ nương, Phương nương tử thực không cần đa lễ." Nói xong bảo nha hoàn phụng trà.

Tiền bà tử cảm thán, Phương nương quả nhiên xưa khác nay, chỉ cần nói một câu, đã cứu được một nhà Phương nương tử, còn được nàng ta tặng một hộp trang sức, nếu là trước kia, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Một lát đã thấy Thanh Trúc đến dâng trà, Phương Chấp Tâm tiếp, lại nói tạ, tâm trạng cũng yên lặng cảm thán, ngay cả một nha hoàn hầu hạ cũng có thể diện như vậy, ở trong vương phủ cũng biết địa vị Hạ cô nương bất thường như thế nào.

Trước kia Tiếu nương tử cũng tiếp xúc nhiều với Tiền bà tử và Hạ Trọng Phương, xem như người quen, lấy thêm can đảm nói: "Lần này may nhờ có Hạ cô nương tương trợ, lão gia phu nhân của chúng tôi cũng là vô cùng cảm kích, vốn định vào phủ bái tạ, chỉ sợ không được vào Vương phủ thôi! Người có lòng thiết yến thỉnh Hạ cô nương tới, chỉ không biết khi nào thì Hạ cô nương rỗi?"

Thanh Trúc không đợi Hạ Trọng Phương trả lời, đi trước một bước: "Dạo này Hạ cô nương ban ngày phải học, buổi chiều phải hầu hạ vương gia, sợ là không thể không ra phủ."

Hạ Trọng Phương vừa nghe, liền biết cô không được tùy tiện ra phủ, nên cười nói: "Đúng vậy, bệnh vương gia còn chưa hết, ta không thể rời, thật ta không tiện một mình ra phủ. Hảo ý của Phương nương tử và Tiếu nương tử ta xin lĩnh, sau này nếu rảnh rỗi ra phủ, nhất định sẽ đến thăm Phương nương tử! Phương nương tử nếu rãnh thì đến đây chơi nha.”

Phương Chấp Tâm cũng không hi vọng Hạ Trọng Phương có thể được ra phủ, vừa nghe lời của nàng, nhân tiện nói: "Hạ cô nương không chê, ta sẽ mặt dày thường đến chơi."

Nói chuyện, thấy giờ không còn sớm, Phương Chấp Tâm không dám lại quấy rầy đi xuống, cô cùng Tiếu nương tử đứng dậy cáo từ, trước khi đi, lại nhét một tiểu hà bao vào tay Hạ Trọng Phương.

Sau khi Phương Chấp Tâm đi rồi, Hạ Trọng Phương mở hà bao ra nhìn thử, bên trong có một tờ ngân phiếu, ước chừng một ngàn lượng bạc. Cô thiếu chút nữa ngây người, đời này, lần đầu tiên cô nhìn thấy ngân phiếu, còn là mệnh giá lớn như vậy. Phát, phát tài!

Buổi tối hôm nay, Hạ Trọng Phương cho bú sữa xong trở về phòng, tắm xong liền thêu hà bao dưới ánh đèn, một bên âm thầm cân nhắc, nếu là về sau không làm nhũ nương nữa, cũng không phải là không thể gả cho một quý tế. Hiện nay không phải cô có một hộp trang sức, còn có ngân phiếu một ngàn lượng sao? Cầm chừng đó, có thể hồi hương mua mấy chục mẫu đất, lại xây một cái nhà, tuyển một vị hôn phu nghe lời vào cửa, bình lặng sống .

Hạ Trọng Phương đang thêu hà bao, đã thấy Mạc bà tử tiến vào bẩm: "Mẫu thân Quận mã gia tới!"

"Đã trễ thế này, bà ấy tới làm gì?" Sau khi Hạ Trọng Phương bị Quý Minh Xuân đùa giỡn ở Tình Vũ các, đột nhiên đối với Quý mẫu cũng cảm thấy chán ghét, căn bản không muốn để ý đến bà, chỉ phân phó: "Bảo bà về đi, nói ta nghỉ ngơi rồi."

Nàng vừa dứt tiếng, Quý mẫu cũng vào phòng, cười nói: "Phương nương còn chưa an giấc sao?"

Thanh Trúc đi theo phía sau Quý mẫu, nhăn mặt với Hạ Trọng Phương ý tứ chính là chính mình không ngăn được mẹ của quận mã gia.

Hạ Trọng Phương nhịn tức, hỏi: "Lão phu nhân, trễ như vậy còn đến đây, có gì chuyện quan trọng à?"

Quý mẫu nói: "Lần trước không phải nhờ con thêu một cái hà bao hoa văn dạng sen sao? Nghe con tú xong rồi, nhưng là đợi mấy ngày, không thấy con mang qua, ta đành tự mình đến lấy thôi."

Hạ Trọng Phương đang tính bảo Tiền bà tử mang hà bao ra cho Quý mẫu, nhưng nghe xong lời nói của Quý mẫu, tâm đột nhiên cảnh giác, chỉ là một cái hà bao, bà cứ gấp như vậy làm gì? Hay là muốn lấy này hà bao làm ngụ ý gì? Không được, không thể đưa cho bà.

"Lão phu nhân, hà bao vốn là thêu xong rồi, chỉ là ngày ấy dưới đèn chép tự, trong tay dính mực, lại quên rửa tay, cầm hà bao lên, nên làm hà bao dính mực, vốn định tẩy xem có thể xóa được vết mực hay không, ai ngờ tẩy một cái, lại làm hỏng luôn cả hà bao. Đang tính bảo người đi qua truyền lời với phu nhân, sau này sẽ thêu một cái khác đưa qua cho người!" Hạ Trọng Phương nói xong, sớm có chủ ý, đến lúc đó bảo các cô nương châm tuyến trong phủ thêu một cái rồi đưa qua cho bà, còn cái chính mình tự tay thêu, cũng không thể đưa được.

Mong các bạn đừng mang truyện đi đâu nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Quý mẫu sửng sốt, không tin lời nói của Hạ Trọng Phương, nhưng nhìn thấy cô cầm trong tay một tiểu tú giá, hình như là bộ dáng bắt đầu thêu hà bao, nhất thời lại thoải mái, ài, tẩy hỏng một cái rồi, lại nhanh tay thêu một cái khác, xem ra không giống như là lừa ta.

Bà nghĩ như vậy, liền nhẹ giọng: "Cũng đừng khẩn trương, bây giờ khuya rồi, nghỉ ngơi trước đi! Từ từ thêu cũng được mà."

Tiễn bước Quý mẫu, Hạ Trọng Phương để tiểu tú giá trong tay qua một bên, lặng lẽ dặn Tiền bà tử: "Ngày khác, hãy lưu ý nhiều hơn động tĩnh của lão phu nhân, chỉ sợ bà không có ý tốt!"

Tiền bà tử ứng, cười nói: "Nếu bà muốn hà bao, kêu cô nương châm tuyến thêu một cái đưa cho bà là được."

Hạ Trọng Phương nói: " Trước kia con thêu cho bọn họ không ít hà bao, không thấy bọn họ quý trọng, bây giờ chỉ có một cái hà bao, chạy đến tận hai lần, thật làm người ta nghi ngờ ."

Tiền bà tử vừa nghe, cũng có chút nghĩ mà sợ, nói: "May mà Phương nương vẫn chưa đưa hà bao cho bà, nếu không, không biết bà muốn dùng nó để làm gì.”

Ngày hôm sau, Hạ Trọng Phương liền mật bảo một cô nương châm tuyến, bảo nàng làm một hà bao ấn theo yêu cầu của Quý mẫu, tú hà bao màu lam, hoa màu trắng.

Qua mấy ngày, cô nương châm tuyến đã thêu xong hà bao, Hạ Trọng Phương liền bảo Thanh Trúc mang hà bao qua cho Quý mẫu, nói là chính cô vội vàng thêu suốt đêm.

Quý mẫu được hà bao, tất nhiên là vui sướng.

Hạ Trọng Phương muốn giờ học chuyên tâm tập viết tự, chỉ có buổi chiều là có chút rảnh rỗi thêu hà bao, nhưng lại kéo mấy ngày mới thêu xong được một hà bao thật đẹp để tặng cho Phương ngự y.

Hạ Trọng Phương đợi đến thêu hà bao xong, thừa dịp Phương ngự y tìm đến, liền đưa hà bao cho Phương ngự y.

Phương ngự y vừa nhận hà bao đã thấy, là văn dạng cát tường, mặt trên thêu chữ cát tường như ý, nhìn cực kì tinh xảo, không khỏi khen: "Hạ cô nương thật khéo tay!"

Hạ Trọng Phương được khen, có chút ngượng ngùng, cười nói: "Vội quá, còn chưa được tinh xảo lắm. Khi nào rỗi, tôi sẽ thêu cho Phương ngự y lại cái khác."

"Cái này đẹp lắm rồi." Phương ngự y cười nói: "Nếu Hạ cô nương lại thêu, thì thêu một cái túi hương đi!"

Hạ Trọng Phương ứng , bây giờ cũng không còn sớm, liền chuẩn bị dùng bữa tối.

Phương ngự y nói vài câu mới đi.

Trầm Tử Trai nơi đó, biết được Phương ngự y giúp đỡ Hạ Trọng Phương đến Nghiêm gia nói giúp, cười nói: "Hắn đi cũng rất tiện, năm đó tiểu thư Nghiêm gia gả cho người khác, không phải Nghiêm gia là thiếu Phương ngự y một nhân tình đó sao?"

Tô Lương nói: "Nói cho cùng, cũng là bởi vì Phương ngự y muốn trị liệu thật tốt cho vương gia, nên mới trì hoãn hôn sự, vương gia cũng thiếu Phương ngự y nhân tình đấy!"

Trầm Tử Trai cười nói: "Sau này từ từ trả hắn là xong."

Tô Lương nghe Trầm Tử Trai lời thâm ý sâu sắc này, không khỏi thấp giọng nói: " Chỗ Thục phi nương nương, gần đây cũng không có động tĩnh gì!"

Trầm Tử Trai liếc mắt với Tô Lương một cái rồi nói: "Không có tin tức, mới chính là tin tức cực tốt."

Tô Lương gật gật đầu, nhất thời thở dài nói: " Bên người Thái tử người tài ba cũng không ít, đặc biệt Giản thái phó, là một nhân vật toàn tài. Nếu có thể khiến Giản thái phó về bên người, thì..."

Trầm Tử Trai ngăn ông nói tiếp: " Nếu Giản thái phó dễ dàng lấy như vậy, thì ông ta không phải Giản thái phó ."

Đợi Tô Lương đi rồi, Trầm Tử Trai nhìn ra ngoài cửa sổ, mỗi ngày khi khí huyết tốt một chút, liền muốn ra ngoài đi dạo một chút, mọi người lại ngăn cản, đều nói Phương ngự y chưa thả, họ không thể để hắn đi ra ngoài.

Trầm Tử Trai bất đắc dĩ, đành phái người đi thỉnh Phương ngự y lại đây.

Rất nhanh , Phương ngự y đã tới rồi, bắt mạch, nhìn sắc mặt Trầm Tử Trai, thế này mới nói: " Độc tính trong cơ thể Vương gia đã xuất hơn phân nửa, bây giờ không còn choáng váng khó chịu, đi đứng không còn mệt mỏi, có thể ra ngoài đi dạo một chút. Mỗi ngày ra ngoài sân đi dạo, đi dạo một chút, đừng quá một canh giờ là được." Hắn nói xong, cười nói: "Ta đỡ vương gia đi ra ngoài đi!"

Trầm Tử Trai cười nói: "Không cần ngươi đỡ, bản vương có thể tự đi." Nói xong bảo Lục Mộng vào thay thường phục cho hắn, đổi xong mới cùng Phương ngự y đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa phòng, Trầm Tử Trai nhìn các nơi, hỏi: "Phương nương ở chỗ nào?"

Phương ngự y một chỉ hướng nói: "Hạ cô nương ngụ ở chỗ đó, cách chỗ vương gia chỉ có ba cái tiểu viện."

"Đi, đi xem cô ấy một chút!" Trầm Tử Trai đoán giờ này hẳn là Hạ Trọng Phương học xong rồi, nhất thời cười đi về phía phòng cô.

Hạ Trọng Phương vừa mới học xong trở về, đang thu dọn đồ đạc, một lát thì nghe tiếng Thanh Trúc, vội hỏi: "Hô to gọi nhỏ làm gì thế?"

Thanh Trúc cười nói: "Là vương gia đi về phía này!"

Hạ Trọng Phương ngẩn ra, nhìn thử ngoài cửa, nhất thời vội vàng đi đón.

Trầm Tử Trai thấy được Hạ Trọng Phương đi ra nghênh, liền cười nói: "Phương nương đang ngóng đợi bản vương sao?"

Hạ Trọng Phương thấy bộ dáng Trầm Tử Trai tiêu hết bệnh khí, cũng là vui mừng, cười nói: "Thân mình Vương gia ổn không?"

"Không sao, khỏe lắm, Phương ngự y nói có thể đi ra ngoài dạo một chút, liền đến đây với cô trước." Nói chuyện, Trầm Tử Trai vào phòng Hạ Trọng Phương, thấy bày biện khéo léo, nhất thời gật đầu, xem ra mọi người trong phủ không có bạc đãi cô.

Thanh Trúc sớm phụng trà lên, xong lại thối lui đứng một bên hầu hạ.

Trầm Tử Trai hỏi Hạ Trọng Phương mấy câu, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Phương nương không phải thêu hà bao cho bản vương sao? Hà bao đâu?"

Hạ Trọng Phương kinh ngạc, nhất thời chưa kịp trả lời.

Tiền bà tử ở bên cạnh thấy vậy, gấp chịu không được, trong cái khó ló cái khôn, bà chạy đi tìm cái hà bao ban đầu Hạ Trọng Phương giúp Quý mẫu thêu, đưa cho Trầm Tử Trai xem, nói: "Phương nương mất rất nhiều thời gian thêu hà bao này, chỉ là ngại không đẹp, muốn thêu một cái khác đẹp hơn cho vương gia."

Trầm Tử Trai nhận hà bao, thấy hoa văn dạng hoa sen, lấy lam làm nền, thêu hoa trắng, kết miệng hà bao kiểu hồ lô, nhất thời nói: "Cái này cũng không tệ, không cần thêu cái khác, bản vương sẽ lấy cái này." Nói xong liền đeo hà bao lên.

Hạ Trọng Phương muốn ngăn lại, miệng nói: "Cái này không đẹp, đợi sau này sẽ thêu cái khác tốt hơn cho vương gia nhé."

Trầm Tử Trai không để ý tới nàng, đã là đứng lên đi ra ngoài .

Phương ngự y quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Trọng Phương một cái, lặng lẽ ấn hà bao bên hông một chút, thầm so sánh hà bao bên hông và hà bao của Trầm Tử Trai, tâm tự hỉ, cái này của ta còn tinh xảo hơn của vương gia à nha, xem đi, Hạ cô nương là xem trọng ta. Nàng thêu hà bao cho vương gia, rõ ràng chỉ là cho có lệ.

Hạ Trọng Phương thấy bọn họ đi rồi, lại lẩm bẩm nói: "Vương gia, người đeo hà bao, cẩn thận lại đụng với hà bao của lão phu nhân."

Một chốc, đoàn người Trầm Tử Trai đi vào trong vườn, vừa vặn tình cờ gặp Quý Minh Xuân. Bên hông Quý Minh Xuân cũng đeo một hà bao văn dạng hoa sen, nền lam hoa trắng.

Thực rõ ràng, Trầm Tử Trai và Quý Minh Xuân đụng hàng.
Bình Luận (0)
Comment