edit: Phương Moe
Tin tức Lục Lưu có chuyện rất nhanh truyền khắp kinh thành, Trấn Quốc Công phủ tự nhiên cũng nhận được tin tức.
Kiều Thị nghe xong thì suýt chút nữa té xỉu.
Lúc này nàng liền cùng Giang Chính Mậu dẫn theo nhi tử và con dâu, một nhóm người mênh mông cuồn cuộn đến Tuyên Vương phủ.
Là người Trấn Quốc Công phủ nên bọn hạ nhân mỗi người đều hết sức cung kính, đem đoàn người dẫn tới Ngọc Bàn viện.
Chờ sau khi Kiều Thị vào phòng, nhìn thấy nữ nhi vẫn giống như ngày thường đang cúi đầu làm áo choàng, còn tiểu ngoại tôn thì ngây ngô cầm đồ chơi nhỏ đùa nghịch trên giường.
Nếu là thường ngày thì dáng vẻ này của nữ nhi sẽ khiến Kiều Thị an tâm.
Nhưng hôm nay nhìn cảnh tượng như vậy thì viền mắt Kiều thị không nhịn được mà đỏ lên.
Giang Diệu giương mắt nhìn Kiều Thị, cười cười, hô: “Nương.”
Rồi lại nhìn phía sau Kiều Thị là cha cùng ba ca ca và hai tẩu tẩu, ngoại trừ Tam tẩu đang ở cữ không thể ra ngoài thì tất cả mọi người đều ở đây.
Kiều Thị tiến lại gần nắm tay nữ nhi:
“Diệu Diệu, chuyện của con rể…”
“Nương, loại chuyện hoang đường này nữ nhi sao có thể nói với mọi người. Nương yên tâm, Lục Lưu chẳng mấy chốc sẽ trở về.”
Nàng cười khánh khách lôi kéo Kiều Thị cùng ngồi xuống rồi lại hướng về phía mọi người nói:
“Cha, ca ca, tẩu tẩu, mọi người đứng làm cái gì, tất cả ngồi xuống đi.”
Sau đó lại dặn dò Bảo Cân và Mặc Cầm đi pha trà.
“Nương có biết không, Triệt nhi đã mở miệng kêu người được rồi, nữ nhi trước đây còn không biết nương nuôi nữ nhi có bao nhiêu khổ cực, những chuyện này sau khi tự mình trải qua thì nữ nhi mới thật sự hiểu rõ.”
Tiểu tử thấy ngoại tổ mẫu cũng vỗ tay nhỏ hưng phấn ồn ào vài tiếng. Chỉ là tiểu tử vốn rất thích Kiều Thị ôm, nhưng hôm nay cũng không biết là xảy ra chuyện gì, hắn cứ dán chặt lấy Giang Diệu, ai cũng không muốn ôm.
Giang Diệu thấy thế bèn nói:
“Triệt nhi càng ngày càng dán nữ nhi.”
Kiều Thị nhìn tình hình nữ nhi như vậy cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, nàng chỉ nghĩ nữ nhi nhất thời không chịu được đả kích lớn như vậy nên mới chưa tiếp thu.
Chỉ là —— Nếu mấy ngày sau thi thể con rể được đưa về Tuyên Vương phủ, khi đó nữ nhi không chấp nhận thì cũng phải tiếp nhận rồi.
Bây giờ nhìn cử chỉ nữ nhi như thường, nhưng Kiều Thị không yên lòng, nàng quyết định ở lại bồi nữ nhi và tạm thời bàn giao mọi chuyện trong phủ cho con dâu trưởng Tống Loan quản lý.
Mà Nhị nhi tức cùng nữ nhi cảm tình tốt nhất, nói cái gì cũng không chịu về. Kiều Thị không có cách nào liền để Nhị nhi tức Tiết Kim Nguyệt ở lại bồi tiếp nữ nhi cùng đối mặt chuyện kế tiếp.
Tiết Kim Nguyệt xưa nay không có cách nào ẩn giấu tâm tình của chính mình, chờ nghe được tin Tuyên Vương trúng tên độc bỏ mình, nàng tức giận đến nghiến răng nói:
“ Hoàng thượng kia không phải cùng em rể có quan hệ rất tốt sao? Chuyện như vậy, làm sao lại một mực để hắn đi? Biết rõ lành ít dữ nhiều, chính hắn vì sao không đi, nếu hắn tự mình đi thì người có chuyện cũng không là em rể!”
Lời này sao có thể nói lung tung?
Chỉ là Giang Thừa Hứa cũng đứng bên phía muội muội, nghe thê tử hồng mắt kích động thì hắn cũng đau lòng bảo bối muội muội này. Sau đó hắn lại nghe thê tử lẩm bẩm nói:
“Diệu Diệu làm sao bây giờ? Triệt nhi vẫn còn nhỏ như thế…”
Tiết Kim Nguyệt có chút kích động. Vừa nãy ở trước mặt Giang Diệu, nàng cực lực nhẫn nhịn không dám biểu hiện ra, bây giờ đi ra ngoài mới có thể phát tiết một phen. Tiết Kim Nguyệt khóc đến rối tinh rối mù, mặc cho Giang Thừa Hứa an ủi ra sao, cũng không làm nên chuyện gì.
Mà Giang Thừa Hứa cũng đau lòng hỏng rồi, lại thấy bộ dáng thê tử như vậy thì lòng càng rối như tơ vò.
Người toàn kinh thành đều biết Tuyên Vương xảy ra chuyện, Lục phủ ở ngõ Thái An tất nhiên cũng không thể không biết.
Lục Hành Chu lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn tuyết rơi trắng xoá ngoài trời, dung nhan vẫn tuấn tú như xưa, chỉ là đáy mắt hiện nay đầy tơ máu, đã hai đêm liền đều không thể nhắm mắt ngủ.
Mạnh Miểu bưng canh gà đi vào, nam nhân ở trong phòng không đốt lò sưởi là bình thường, nhưng giờ đang là mùa đông, bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy mà còn mở cửa sổ rồi ra đó đứng, đây đúng là không muốn sống mà!
Mạnh Miểu lập tức thả khay xuống bàn, lại gần lôi Lục Hành Chu vào phía trong:
“Chàng đang làm cái gì vậy!”
Lục Hành Chu không lên tiếng nhưng Mạnh Miểu làm sao không biết từ khi hắn nghe được tin tức của Tuyên Vương thì mới biến thành dáng vẻ ấy.
Mạnh Miểu hít sâu một hơi nói:
“Nếu chàng lưu ý nàng ấy như thế, vì sao không tự mình đi nhìn!”
Tự mình đi nhìn nàng? Lục Lưu nghĩ, hắn làm sao không muốn đi nhìn nàng? Chỉ là —— Hắn sao lại không hiểu nàng căn bản không muốn gặp lại hắn.
(๑>◡<๑)
Một cơn bão chưa qua thì một cơn bão khác liền quét tới.
Sau khi Tuyên Vương xảy ra chuyện thì Nguỵ Vương đã ngủ đông nhiều năm thừa dịp tinh binh cường tướng ở kinh thành đều đi tiền tuyến tác chiến, hắn liền nắm lấy thời cơ tốt đánh chiếm kinh thành.
Mặc dù mang tội mưu phản nhưng so với nơm nớp lo sợ cả đời thì vẫn tốt hơn.
Cảnh Huệ đế tự hỏi bản thân mình đối với vị hoàng huynh này không tệ, hắn làm sao sẽ nghĩ tới hoàng huynh lại làm ra loại chuyện ngỗ nghịch phạm thượng này?
Tuyết tơi dồn dập xuống dưới chân, Nguỵ Vương liền cứ như vậy ngẩng đầu nhìn vị đế vương trẻ tuổi bên trên cửa thành.
Nhìn Nguỵ Vương ngồi trên lưng ngựa khí thế bộc phát, đâu còn vẻ chán nản thường ngày?
Cảnh Huệ đế chợt nhớ tới năm đó người nên ngồi trên ngôi vị hoàng đế chính là vị hoàng huynh này. Chỉ là đường ca nói với hắn tâm địa Nguỵ Vương hẹp hòi, nếu Nguỵ Vương leo lên ngôi vị hoàng đế thì những hoàng tử được phụ hoàng thương yêu chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Khi đó hắn vì mẫu phi, vì hoàng tỷ nên liền quyết định tranh đoạt, không thể để ngôi vị hoàng đế rơi vào trong tay Nguỵ Vương.
Sau đó Ngụy vương bị thua, hắn ghi nhớ tình huynh đệ năm xưa nên chỉ cắt đất và phong Vương rồi điều hoàng huynh đi ra khỏi kinh thành.
Mà hai năm qua do hắn có bất mãn với Lục Lưu nên hơi nhớ nhung vị hoàng huynh này, thấy hoàng huynh ở nơi đó không thoải mái nên hắn liền nhẹ dạ triệu hồi hoàng huynh trở lại kinh thành một lần nữa.
Ngụy vương cùng đường ca không giống nhau, mà xưa nay lời thật thì luôn khó nghe nên hoàng huynh chuyện gì cũng đều nghe theo hắn. Mà khi đó hắn cần nhất một người giúp đỡ ủng hộ mình nên hắn đã thường xuyên tìm hoàng huynh giúp đỡ.
Hắn vốn tưởng rằng huynh đệ trong hoàng gia là cốt nhục chí thân…
Chỉ là trên đời này chỉ có duy nhất đường ca đối với hắn là việc nghĩa chẳng từ nan.
Cảnh Huệ đế nhìn Ngụy vương đắc ý, mắt thấy cửa thành sắp muốn thất thủ, trong lòng hắn không có nửa phần hoảng sợ cùng sợ sệt mà chỉ là thấy hổ thẹn với đường ca.
Cảnh Huệ đế nghiêng đầu nhìn Hoắc Tuyền bên cạnh, thấy nàng thong dong bình tĩnh, hắn mới khàn khàn giọng nói:
“A tuyền, nàng mang theo Thần nhi đi đi.”
… Chung quy là hắn vẫn để nàng thua thiệt.
Hoắc Tuyền lắc đầu một cái, gió lạnh thổi đến mức gò má của nàng có chút đỏ bừng bừng, chóp mũi đều lạnh đến ửng hồng, nàng mở miệng nói:
“Lục Tử Hằng, Hoắc Tuyền ta là thê tử của chàng, nguyện cùng chàng vượt qua cửa ải khó khăn, sẽ không bao giờ buông bỏ chàng.”
Tâm Cảnh Huệ đế chấn động, hắn không nhịn được vươn tay nắm chặt lấy tay nhỏ ở bên cạnh.
Mặc dù nàng vẫn chưa yêu hắn nhưng có thể có câu nói này của nàng thì hắn còn cầu cái gì khác nữa đây?
(๑>◡<๑)
Hoàng cung đang ngàn cân treo sợi tóc thì phía bên Tuyên Vương phủ tự nhiên cũng trong thế dầu sôi lửa bỏng.
Ngày xưa Nguỵ vương thua chính bởi vì Lục Lưu cản đường hắn. Mà hắn lại là người thù dai nên bây giờ sao có thể không nhân cơ hội mà đòi lại?
Hắn sai một thủ vệ bao vây Tuyên Vương phủ, chờ hắn giải quyết xong Cảnh Huệ đế thì sẽ đến đây tính sổ.
Trong Ngọc Bàn viện, Hứa ma ma vội vàng đem mọi chuyện bẩm báo.
Nhìn Vương phi mấy ngày này vừa trải qua nỗi đau tang phu thì bây giờ lại tai bay vạ gió nghênh đón loại chuyện này.
Giang Diệu nghe xong thì cũng không có vẻ mặt gì khác.
Nàng thấy may mắn khi hôm nay mẫu thân và nhị tẩu vừa vặn trở lại phủ, bây giờ cũng chưa có quay lại.
Giang Diệu an tâm ở Tuyên Vương phủ đợi, mà tiểu tử trong lòng nàng giống như cảm nhận được không khí bất an nên chỉ nằm yên trong lồng ngực mẫu thân không khóc không nháo, nhưng cũng không chịu ăn uống này nọ.
Hoàng cung bên kia ra sao, Giang Diệu không biết.
Tuy rằng Tuyên Vương phủ bên này chưa xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không thể nói rõ Cảnh Huệ đế chỗ ấy có thể chống đỡ.
Giang Diệu đem tiểu tử đã ngủ cẩn thận từng li từng tí một đặt ở trong nôi, chờ nghe được phía sau có động tĩnh, nàng cho rằng là Hứa ma ma nên mới lẩm bẩm nói:
“Làm khó Hứa ma ma chăm sóc ta nhiều năm như vậy, nhưng phúc khí đều không hưởng qua. Còn có Bảo Cân, vốn là muốn chọn cho em một mối hôn nhân tốt nhưng vì trở về kinh thành nên liền trì hoãn…. Vẫn là Bảo Lục có phúc khí.”
Nàng lẩm bẩm nói sau đó nghiêng đầu mới nhìn thấy thân hình cao to đang đứng ở đó, nàng kinh ngạc một trận mới hỏi:
“Sao ngươi lại đến đây?”
Người trước mặt không ngờ lại là Lục Hành Chu.
“Trước mắt không phải lúc nói chuyện này, ta nghĩ cách mang muội đi ra ngoài. Diệu Diệu, Ngụy vương lần này mưu phản là đã có chuẩn bị, bên cạnh hoàng thượng vừa không có ai, vừa không có binh mã, căn bản không phải là đối thủ của Ngụy vương. Ngày xưa Tam thúc làm Ngụy vương bỏ lỡ ngôi vị hoàng đế, bây giờ Tam thúc không còn thì hắn tất nhiên sẽ đem món nợ này tính ở trên người muội cùng Triệt nhi… Ta mang muội đi, muội chán ghét ta cũng không liên quan, ta chỉ cần đem muội mang tới một chỗ an toàn để muội cùng Triệt nhi có thể sống tiếp là được rồi.”
Vào lúc này người có thể tới cứu nàng lại là người mà Giang Diệu không tưởng tượng nổi. Nếu nói không cảm động, đó là lừa người.
Giang Diệu nói: “Không cần.”
Lục Hành Chu sốt ruột hỏng rồi, hắn tiến lên một bước, nói:
“Muội mà không đi nữa thì không kịp!”
Hắn nhíu lại lông mày, bất đắc dĩ nói tiếp:
“Ta cũng không biết tại sao lại luôn cảm thấy đời trước thiếu nợ muội. Ta mang mẹ con các ngươi đi ra ngoài cũng coi như là trả lại, muội ở lại chỗ này thì chỉ có thể chờ chết, ngay cả hoàng thượng cũng khó bảo đảm chính mình… muội không nghĩ vì muội thì cũng nên nghĩ vì Triệt nhi.”
Lục Hành Chu tuy rằng không thích hợp xuất hiện ở đây, nhưng tình thế mấu chốt trước mắt đâu thích hợp tính toán những chuyện này?
Hứa ma ma không thích Lục Hành Chu nhưng thấy hắn chân tâm che chở Vương phi, bà lập tức khuyên nhủ:
“Vương phi, theo đại công tử đi ra ngoài đi.”
Giang Diệu suy nghĩ một chút, nhìn Lục Hành Chu hỏi:
“Ngươi chắc chắn an toàn đi ra ngoài sao?”
Lục Hành Chu nhìn nữ tử trước mặt gật đầu rồi lại nói:
“Chỉ có thể mang theo hai người.”
Giang Diệu biết mình bình thường coi thường Lục Hành Chu, đời này Lục Hành Chu xác thực so với đời trước thì thành thục rất nhiều, nàng lập tức liền từ trong nôi đem tiểu tử ôm lên và hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ đang ngủ say, sau đó đưa tiểu tử cho Lục Hành Chu.
Lục Hành Chu thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn nghĩ chính mình sẽ không nhanh chóng khuyên nhủ được nàng.
Lục Hành Chu lập tức nói:
“Muội mau mau đổi xiêm y, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài.”
Giang Diệu liếc mắt nhìn ma ma và nha hoàn trong phòng rồi quay sang Bảo Cân nói:
“Em theo đại công tử đi đi.”
Bảo Cân sững sờ, bỗng nhiên rõ ràng. Nàng lập tức quỳ xuống, hồng mắt nói:
“Vương phi…”
Lục Hành Chu cũng kinh ngạc, vì đang ôm tiểu tử trong lồng ngực nên hắn nhỏ giọng lại nói:
“Diệu Diệu, muội —— ”
Giang Diệu giương mắt nhìn Lục Hành Chu, nói:
“Ngươi mang theo bọn họ đi ra ngoài bình an thì coi như là bồi thường đời trước ngươi nợ ta. Lục Hành Chu, hai chúng ta không ai nợ ai, ngươi đi đi.”
Bên ngoài càng ngày càng loạn, Lục Hành Chu biết mình không thể lại ở lâu, mắt thấy Giang Diệu coi nhẹ sinh tử, hắn rõ ràng chính mình không thể đả động đến nàng. Hắn cúi đầu nhìn tiểu tử ngủ say sưa, nói:
“Được, vậy ta đi đây, muội yên tâm cho dù ta có chết cũng sẽ bảo hộ Triệt nhi chu toàn.”
Giang Diệu gật đầu, chỉ là Bảo Cân không chịu đi, cuối cùng Lục Hành Chu vẫn chỉ mang một mình tiểu tử đi.
Lúc này người phía Mai viện cũng đều đi đến Ngọc Bàn viện.
Điền thị là người nhát gan, vào lúc này liền ôm Bình ca nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh Lục nhị gia.
Lục nhị gia chống gậy đứng ở đàng kia, một thân thanh y trường bào, đúng là có mấy phần hấp hối không sợ chết.
Hắn nhìn đệ muội trẻ tuổi lại có vẻ ngoài yếu đuối nhu nhược, thấy khuôn mặt nàng trắng nõn nhưng không hề sinh ra vẻ sợ hãi, trong lòng hắn mới sinh ra mấy phần kính phục.
Nghe được âm thanh hỗn loạn phía tiền viện, Điền thị sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ trắng bệch, kéo lấy ống tay áo lục nhị gia, nói:
“Nhị gia suy nghĩ một chút biện pháp đưa Bình Ca đi ra ngoài. Hắn mới năm tuổi, hắn không thể xảy ra chuyện gì…”
Bình Ca là sinh mạng của Điền thị nên cũng khó trách Điền thị sẽ lo lắng như vậy.
Lục nhị gia nhìn Bình Ca trong lồng ngực Điền thị, nhi tử này tuy không phải
hắn thân sinh nhưng nuôi dưỡng ở bên người nên tóm lại cũn có cảm tình.
Vào lúc này thấy Bình Ca xưa nay ngu dốt chất phác không hề khóc nháo, hắn mới nắm tay Bình ca, ngữ khí ôn hòa hỏi:
“Có sợ hay không?”
Bình Ca nhìn nhìn Điền thị, lại nhìn nhìn Tam thẩm thẩm mà hắn vô cùng yêu thích, sau đó mới nhìn Lục nhị gia đáp:
“Có cha mẹ cùng Tam thẩm thẩm, không sợ.”
Lục nhị gia tán thưởng sờ sờ đầu Bình Ca, vui mừng nói:
“Đúng là nhi tử tốt của cha!”
(๑>◡<๑)
Ngụy vương không có nhi tử, chỉ có duy nhất một nữ nhi là La An quận chúa.
Chỉ là Giang Diệu không nghĩ tới chính mình một lần nữa gặp lại quận chúa điêu ngoa này lại trong cảnh tượng như vậy.
La An quận chúa nhìn Giang Diệu không nhịn được mà cười cợt, trên mặt là tư thế của kẻ chiến thắng, nàng than thở:
“Khi còn bé ta đã cảm thấy ngươi không thức thời lại không có ánh mắt.
Không ngờ lớn lên ánh mắt vấn kém như vậy… chọn ai không chọn lại chọn đúng con ma chết sớm này.”
Nàng lẩm bẩm nói tiếp:
“… Biết sớm như vậy, lúc trước thời điểm ngươi rơi xuống nước không bằng sớm chết đuối đi, vậy thì bây giờ đâu có phải chịu tội như này.”
Nói đến năm đó La An quận chúa không cẩn thận đẩy nàng rơi xuống hồ sen, đây cũng coi như là thúc đẩy nhân duyên của nàng cùng Lục Lưu.
“Ghi nhớ giao tình ngày xưa nên bản quận chúa cũng không dằn vặt ngươi, chờ phụ vương ta đến rồi thì cho dù ngươi muốn tìm cái chết cũng không có cơ hội. Giang Diệu, bản quận chúa tâm địa tốt liền tiễn ngươi lên đường, cũng coi như là giúp ngươi giữ được thân thể thuần khiết để ngươi ở dưới cửu tuyền cũng có mặt mũi mà gặp phu quân đoản mệnh kia.”
Nói xong La An quận chúa liền gọi thị vệ bên cạnh cầm lấy cung tên nhắm vào Giang Diệu.
Giang Diệu bình tĩnh nhìn nữ tử đang mỉm cười trước mặt, nghe nàng ta nói thì nàng nhớ tới khi còn bé lần đầu gặp gỡ Lục Lưu, lần giúp hắn ăn sủi cảo nhân cá ngừ, lần hắn bế nàng xem chim non… Thực ra thiếu niên kia chính là ngoài lạnh trong nóng nha…
Nàng vốn đã trải qua chuyện sinh tử nên rất tiếc mệnh mình, nhưng vào lúc này nàng không hề sợ chết.
Nếu Lục Lưu ở đây chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn hoàng thành xảy ra chuyện như này, thế nên….
Hắn thật sự đã…
Nàng đồng ý ở bên hắn, cha mẹ và các ca ca cũng đều mạnh khỏe, nàng cũng coi như là nghe được tiếng nhi tử kêu cha mẹ, trong lòng đúng là không có gì tiếc nuối. Nàng chán ghét Lục Hành Chu, nhưng ở thời điểm nguy hiểm này hắn lại liều lĩnh tới cứu nàng, đây cũng coi như đã trả hết nợ đời trước.
Nghĩ như vậy nàng cảm thấy lúc này theo bồi Lục Lưu rất là tốt đẹp. Hắn đã đáp ứng nàng mà không thể làm được, nàng vừa vặn có thể tìm hắn tính sổ, khẳng định hắn sẽ nghĩ mọi cách dỗ dành nàng đi.
Giang Diệu liền nhếch khoé môi lên cười cười.
La An quận chúa hơi kinh ngạc nhìn nụ cười của Giang Diệu, nhưng sau đó nàng vẫn dùng lực kéo cung tên nhắm về phía trước mặt…
Chỉ là thời điểm mũi tên muốn bắn về phía Giang Diệu thì bọn thị vệ bảo hộ bên người La An quận chúa lập tức đồng loạt cầm cung tên trong tay hướng về phía La An quận chúa và mũi tên kia cấp tốc bay về phía nàng ta.
Con ngươi La An quận chúa đột nhiên trợn to, muốn quay về phía sau nhìn chuyện gì đang xảy ra nhưng không có cơ hội nhìn thấy mà nàng ta đổ người thẳng tắp trên mặt đất.
Giang Diệu đứng tại chỗ nhìn chuyện phát sinh trong chớp mắt, trên mặt nàng hơi kinh ngạc rồi nhìn về phía La An quận chúa miệng đang phun máu tươi nằm trên mặt đất…
Sau đó dường như nghĩ tới điều gì, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía nam nhân đang hướng phía mình đi tới.
Giang Diệu có chút không dám tin tưởng con mắt của chính mình, nhưng chỉ do dự non nửa một chút thì nàng mới liều lĩnh chạy tới ôm chặt lấy thân thể của người kia, đem mặt chôn trong lồng ngực của hắn… Hơi thở quen thuộc này, mấy ngày nay nàng nằm mơ cũng muốn ngửi thấy.
Nước mắt đã nín nhịn vài ngày, vào lúc này mới ào ào tuôn trào.
Giang Diệu không nỡ buông tay những vẫn không nhịn được mà nhắc nhở:
“Hoàng thượng cùng Tuyền tỷ tỷ bên kia…”
“Chuyện Nguỵ vương, ta sớm đã phát hiện, nàng yên tâm phía bên kia đã có Lê Tùng.”
Giang Diệu ngẩn người, sau đó nàng liền hiểu chuyện hắn trúng tên bỏ mình khẳng định là nằm trong kế hoạch.
Nàng không trách hắn, chỉ cười cười và nhẹ nhàng nói:
“Vậy thiếp có thể gặp Bảo Lục rồi.”
Lục Lưu đem người ôm chặt hơn, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói:
“… Diệu Nhi, xin lỗi.”
Giang Diệu ngẩng đầu lên nhìn Lục Lưu, vừa khóc vừa cười giơ tay nhỏ ôm gò má của hắn, nhưng làm sao nhìn bao nhiêu cũng thấy không đủ, sau đó nàng mới yếu ớt nói:
“Thiếp rất tức giận. Nên muốn chàng dùng thời gian cả đời để dỗ dành thiếp.”
Lục Lưu cười cười, ánh mắt đầy nhu tình nhìn nàng, hắn hôn một cái lên trán nàng, gật đầu nói:
“Được!”