Thịnh Thế Đích Phi

Chương 105

Edit: Vivi

Beta: Sakura

Hai người đều là người tai thính mắt tinh thân thủ bất phàm, vừa đi mấy bước, tất nhiên nghe được tiếng lẩm bẩm của ông lão. Diệp Ly liếc Mặc Tu Nghiêu một cái, lại cười nói: “Bị người khám phá thân phận rồi, Vương gia.” Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Không có gì, trước kia ta thường xuyên đến nơi này, thật không ngờ lão tiên sinh kia có thể nhận ra ta.” Cuộc đời này của Mặc Tu Nghiêu có thể nói lấy năm mười bảy tuổi ấy làm ranh giới, từ đó về sau hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nếu không phải người quen biết, thật sự rất khó liên hệ hai người với nhau đi. Diệp Ly cúi đầu nhìn đèn hoa vừa vẽ ra vẫn còn tỏa hương mực trong tay, nở nụ cười nhàn nhạt.

Hai người cầm hoa đăng, giống rất nhiều thanh niên nam nữ thản nhiên bước chậm trên đường phố. Mặc dù bề ngoài và khí chất không tầm thường thu hút không ít ánh mắt tò mò hâm mộ, nhưng hiển nhiên khiến người ta vui vẻ hơn nhiều so với những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và tính toán ở trong cung và của đám quyền quý. Diệp Ly vừa đi vừa tò mò đánh giá các quầy hàng đủ loại kiểu dáng hai bên đường phố. Đồ bán trên đó không chắc đã tốt bao nhiêu, đều là đồ dân chúng bình thường mới dùng. Tuy rằng mộc mạc không tô vẽ gì nhưng khiến người ta cảm thấy thân thiết tự nhiên. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười lôi kéo Diệp Ly dừng lại trước một gian hàng bán đồ trang sức đeo tay phấn bột nước, quầy hàng rong nho nhỏ tất nhiên không có đồ tốt quý trọng gì. Mở quầy là một đôi vợ chồng trung niên cũng nhìn ra đôi nam nữ trước mắt hiển nhiên không phải người bình thường, mặc dù chưa chắc để ý tới đồ đạc của mình nhưng vẫn ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.

Mặc Tu Nghiêu cầm lấy một chiếc hoa trâm ngọc trai thanh lịch quay sang Diệp Ly nhìn xem, rồi lắc đầu lại thả trở về.

Một cánh tay trắng nõn tinh tế như ngọc một lần nữa cầm lấy chiếc trâm hoa kia, đối diện với ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly nhướn mày cười nói: “Làm sao?”

Mặc Tu Nghiêu than nhẹ một tiếng nói: “Trâm hoa này sẽ chỉ bị A Ly lấn lướt trở nên u ám không ánh sáng, A Ly thích hợp với minh châu lộng lẫy nhất. Vài ngày trước ta đã đặt một ít dạ minh châu ở Phong Hoa lâu, ngày mai A Ly cùng đi xem xem thích làm thành kiểu dáng gì?” Diệp Ly vân vê cây trâm trắng thuần trong tay, nhìn một chút, cười nói: “Cho dù chàng không sợ ta làm sụp gia sản của chàng thì ta cũng sợ các phu nhân tiểu thư trong kinh thành dùng ánh mắt giết chết ta.” Đồ trang sức của Phong Hoa lâu đắt đỏ có tiếng trong toàn bộ kinh thành, dù các tiểu thư thế gia có thể có vài món cũng đã rất đáng giá khoe khoang rồi. Nhưng người khác không biết bản thân Diệp Ly lại biết, kể từ sau đại hôn, đồ trang sức nàng dùng hầu như đều được đặt từ Phong Hoa lâu. Cũng khó trách, mặc dù Diệp Ly cực ít ra ngoài, lần nào khi ra ngoài nàng đều cố gắng chọn vài món thoạt nhìn khiêm tốn nhưng vẫn có không ít người dồn sự chú ý vào vật phẩm trang sức trên người nàng.

“Nếu như chỉ mua vài món đồ trang sức đã có thể làm lụi bại toàn bộ gia sản, chỉ có thể nói nền tảng nhà chúng ta quá mỏng rồi.” Mặc Tu Nghiêu cười nói, nhận lấy cây trâm từ trong tay Diệp Ly nhẹ nhàng cài lên cho nàng, nhẹ giọng nói: “Ta hi vọng A Ly có được thứ tốt nhất.”

Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Thích chính là tốt nhất. Nếu không thích cho dù đồ tốt cũng không đáng giá một đồng.”

Trong mắt Mặc Tu Nghiêu hiện lên nụ cười thản nhiên, thấp giọng hỏi: “Như vậy A Ly thích không?” Chỉ hai chữ thích không, cũng không biết hắn nói về chiếc trâm hoa này hay là gì khác. Diệp Ly ửng hồng, nghiêng mặt đi thấp giọng nói: “Cũng không tệ lắm.” Trả tiền, nghe vợ chồng bày quầy lại nói lời khen tặng, hai người cũng không để ý, nắm tay xoay người rời đi. Vừa đi Mặc Tu Nghiêu vừa nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh. Chiếc trâm hoa không hề bắt mắt ở giữa búi tóc đen nhánh dường như cũng lóe ra ánh sáng rực rỡ động lòng người.

“Bên kia đang làm gì?” Diệp Ly dõi mắt nhìn về phía trước, bên kia vang lên tiếng huyên náo, phần lớn đám người cũng ào về bên kia, vừa nhìn sang lại chỉ thấy biển người dày đặc. Mặc Tu Nghiêu nhẹ nhàng nhướn mày, cười nói: “Đại khái có gì đó náo nhiệt, chúng ta đi xem sẽ biết.” Giao hai chiếc đèn hoa cho người đi theo phía sau, Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly đi về hướng dòng người nhằm tới. Diệp Ly quay đầu lại nhìn thị vệ xa lạ đang xách hai ngọn đèn hoa, nhíu mày nói: “Ta đã quên mất, kể từ khi trở lại chưa từng gặp A Cẩn.” A Cẩn luôn luôn trầm lặng ít nói, đi theo bên cạnh Mặc Tu Nghiêu cũng mặt không chút thay đổi đẩy xe lăn là phần lớn. Hôm nay Mặc Tu Nghiêu đi đứng không thành vấn đề rồi, A Cẩn dường như đã bị người quên lãng rồi.

Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại cười nói: “Ta phân phó hắn làm chuyện khác. Hắn cũng đã trưởng thành, cũng không thể luôn đi theo bên cạnh ta làm thị vệ.” Diệp Ly gật đầu, A Cẩn là cháu ruột của Mặc tổng quản, Mặc tổng quản cả vất vả vì vương phủ không có con cái, cha mẹ A Cẩn cũng chết vì Định vương phủ, Mặc Tu Nghiêu đặc biệt chăm sóc A Cẩn cũng là điều nên làm.

Chen vào trong đám người mới nhìn đến là góc đường nơi khúc quanh bắc một cái đài, tơ lụa năm màu trang trí cho cái đài tươi đẹp lóa mắt. Trên đài không có người nhưng dưới đài lại quần chúng sục sôi, Diệp Ly nhìn nam tử trung niên mặt đỏ bừng lộ vẻ hưng phấn không thôi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Nơi này đang làm cái gì vậy?” Nam tử trung niên nghiêng đầu thấy bên cạnh có một cô gái bề ngoài thanh lệ khí độ bất phàm đang đứng, không khỏi sửng sốt, rồi tỏ vẻ mặt ôn hoà nói: “Dao Cơ cô nương, danh kỹ đệ nhất kinh thành muốn lên đài hiến vũ ở đây, hơn nữa muốn ném tú cầu…” Nói một nửa dường như nhớ ra trước mặt mình chính là một cô gái xinh đẹp, nam tử đỏ mặt lên, phía sau đã hơi khó nói tỉ mỉ rồi. Mặc dù hắn chưa nói rõ ràng, nhưng cũng không cản trở Diệp Ly hiểu ra rồi. Hơi ngẩn ra, Diệp Ly không giải thích được quay đầu lại nhìn Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Hắn nói. . . Dao Cơ sẽ không phải là làm cái ta biết đến kia chứ?”

“Dường như đúng thế.” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cười nói.

Diệp Ly cau mày, mặc dù nàng chỉ gặp Dao Cơ hai lần nhưng hơi có cảm tình với cô gái kia. Lại nói, Dao Cơ không chỉ là vũ cơ còn là chủ nhân của phường Khuynh Thành đệ nhất kinh thành. Vũ cơ tuy thuộc tiện tịch, nhưng xuất thân của Dao Cơ chỉ sợ cũng không hề thua kém một số phú thương kinh thành. Cô gái như thế hoàn toàn không cần ném tú cầu chọn rể hay lựa chọn nhập mạc chi tân (*). Hơn nữa nàng chọn chỗ này, ở đây mặc dù không ít người, nhưng đa số đều là dân chúng bình thường, nếu Dao Cơ muốn hoàn lương, chọn một cuộc sống bình thường thì lại càng không nên làm lớn thế này. Mặc Tu Nghiêu thấy nàng nhíu mày, cười nhạt trầm giọng nói: “Nghe nói quan hệ giữa Dao Cơ và Mộc Dương không hề thường thường, tháng sau Mộc Dương sắp thành thân với cháu gái của Lễ bộ Thượng thư Tôn đại nhân. Không biết đó có liên quan không?”

[(*)nhập mạc chi tân: người TQ cổ đại thường dùng mành trướng (mạc) để ngăn cách không gian bên trong nhà, bên trong mành là nơi riêng tư, người có thể đi vào trong (tân khách) chính là người có quan hệ không tầm thường với chủ nhân.]

“Dao Cơ và Mộc Dương?” Diệp Ly còn nhớ rõ đã từng thấy Mộc Dương hai ba lần, mặc dù chưa nói chuyện, nhìn từ xa cũng là nam tử cực kỳ xuất sắc. Diệp Ly cũng từng nghe lời đồn về Dao Cơ và Mộc Dương còn có Phượng Chi Diêu, nhưng mà với hiểu biết về Phương Chi Dao, lời đồn này chỉ sợ hơi quá sự thật. Lại không ngờ Phượng Chi Diêu là giả mà Mộc Dương hiển nhiên có chút manh mối. Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Dao Cơ mười ba tuổi đã nổi danh kinh thành, đến bây giờ đã gần mười năm rồi. Những năm này nếu không nhờ sợ che chở của Phượng Tam và Mộc Dương, một nữ tử yếu đuối như nàng muốn khởi động phường Phuynh Thành, lại còn không bị quyền quý quấy rầy sẽ không dễ dàng như thế. Những kẻ có quyền có thế trong kinh thành này cũng không phải đèn đã cạn dầu.” Diệp Ly hiểu rõ gật đầu, vẻ đẹp của Dao Cơ tuyệt đối được xếp vào top 5 kinh thành, quan trọng hơn là Dao Cơ ca múa thành thạo, ung dung đoan trang hơn thiên kim tiểu thư tầm thường càng có thêm tố chất xinh đẹp mê hoặc lòng người. Mỹ nữ tuyệt sắc như thế còn thân phong trần, sao không trở thành đối tượng cho quan lớn tôn quý và các đồ ăn chơi trác táng tranh đoạt. Nếu như không có người giúp đỡ thì dù có giữ mình trong sạch, một nữ tử yếu đuối không quyền không thế như Dao Cơ cũng không thể nào chống đỡ được đám ong bướm này.

Diệp Ly không thể hiểu ý nghĩ của Dao Cơ, cho dù thật có quan hệ với Mộc Dương dùng loại phương pháp này quyết định tương lai của mình không khỏi quá vô trách nhiệm với mình. Nếu nói là đấu võ chọn rể hoặc là lấy văn chọn tài … Ít nhất còn có thể khảo sát năng lực đối phương, ném tú cầu như vậy chính là hoàn toàn đánh cuộc số mệnh. Diệp Ly còn nhớ mang máng chuyện máu chó trong phim truyền hình đã xem kiếp trước, có thiên kim tiểu thư ném tú cầu bị tên khất cái nhận được. Dao Cơ còn cố ý chọn chỗ này, cho dù sẽ không bị tên khất cái nhận được thì khả năng lớn hơn cũng chỉ có thể là dân chúng bình thường. Nhưng cho dù thật cưới hỏi đàng hoàng thì một người dân bình thường lấy Dao Cơ vào cửa hay Dao Cơ đều không có chỗ tốt gì.

“Không cần lo lắng, chuyện như vậy Mộc Dương không thể nào không biết tin tức.” Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói.

Diệp Ly gật đầu, ngẩng đầu nhìn chung quanh, đáng tiếc cũng không thấy Mộc Dương. Chuyện giữa nam nữ vốn khó mà nói, bất kể Mộc Dương có thể xuất hiện ở đây hay không cũng không ai có thể nói hắn đúng hay sai. Dù sao tháng sau hắn sẽ là người thành thân, hắn không chỉ nên có trách nhiệm với Mộc Dương Hầu phủ cũng phải có trách nhiệm với vị hôn thê của hắn.

“Cô nương, vị bên cạnh ngươi này là ca ca của ngươi hay là. . . . . .” Nam tử đứng ở bên cạnh Diệp Ly đột nhiên thấp giọng hỏi. Diệp Ly quay đầu nhìn lại, mới phát hiện chung quanh không ít nam tử đều dùng ánh mắt không hề hiền hòa nhìn Mặc Tu Nghiêu không khỏi cười một tiếng. Dù hắn đeo mặt nạ, thế nhưng nửa bên mặt lộ ra của Mặc Tu Nghiêu cũng vẫn tuấn mỹ khó gặp, hơn nữa dáng người cao ngất tuyệt vời, đứng trong đám người như hạc giữa bầy gày, khiến cho các nam nhân xung quanh sao có thể không sinh lòng thù địch? Lôi kéo tay Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly cười nhàn nhạt nói: “Chúng ta chỉ xem náo nhiệt thôi, phu quân ta sẽ không ra tay tranh đoạt.” Rõ ràng ánh mắt mọi người tràn ngập không tin. Mặc dù cô gái trước mắt này chẳng kém gì Dao Cơ cô nương, nhưng nam nhân có ai không ngại nhiều mỹ nữ. Cô nương này ưu nhã thanh quý, hiển nhiên là danh môn chính thê, không phải đang thiếu một vợ bé xinh đẹp quyến rũ như Dao Cơ để trái ôm phải ấp hưởng hết diễm phúc sao?

Mặc Tu Nghiêu tâm trạng vui vẻ cũng không so đo với những người vô lễ này, kéo Diệp Ly đến trước mặt mình, cười nói với nam tử đã hỏi kia: “Ngươi yên tâm là được, ta không phải tới đoạt tú cầu. Nương tử nhà ta rất hung dữ . . .”

Diệp Ly lập tức đen mặt, không để lại dấu vết vươn tay hung hăng bấm hắn một cái. Mặc Tu Nghiêu tỏ vẻ như thường, cứ như Diệp Ly không phải bấm thịt hắn, cười nói với người trước mặt: “Hơn nữa ta cũng không thích cô gái quá xinh đẹp, dịu dàng yêu kiều như nương tử ta mới tốt.” Nương tử dịu dàng yêu kiều ngầm túm thịt ở hông hắn, dùng sức véo. Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ cười khổ, giơ tay lên đè lại tay Diệp Ly: “Nương tử, ta thật sẽ không thích cô gái khác.”

Diệp Ly trợn trắng mắt, yên lặng buông tay. Câu nói kia thế nào nhỉ, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Người bình thường ôn hòa tao nhã, lúc trở nên mặt dày thì ai cũng không đỡ được.

Nam tử xung quanh rốt cuộc yên lòng rồi, đồng tình nở nụ cười thấu hiểu dành cho Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu cũng không khách sáo, mỉm cười gật đầu nhất nhất tiếp nhận ý tốt của mọi người.

“Ai nha, Dao Cơ cô nương đi ra? !” Vừa có người kinh hô. Diệp Ly quay đầu lại nhìn, cô gái tuyệt sắc trên đài vận bộ đồ ngũ sắc, trang điểm tuyệt diễm, nụ cười xinh đẹp vừa lên đài đã khiến tất cả mọi người xôn xao. Dao Cơ thản nhiên khẽ gật đầu với người dưới đài, khiến các nam nhân dưới đài kích động không thôi rối rít hò hét. Khi đảo mắt qua Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu thì Dao Cơ hơi ngẩn ra, cười nhạt với Diệp Ly sau đó xoay người lại phất tay áo lên. Tiếng khúc cạnh đài thong thả vang lên, Dao Cơ chậm rãi lắc vòng eo theo tiếng nhạc, nhảy múa như mây, tay áo linh hoạt theo điệu múa, dưới đài lại sục sôi tiếng trầm trồ khen ngợi.

Diệp Ly cau mày, nhìn cô gái tươi cười sóng sánh trên đài, thở dài trong lòng. Dao Cơ này đâu phải muốn ném tú cầu, đây căn bản là cố ý làm hỏng danh tiếng của mình. Danh tiếng của Dao Cơ trong kinh thành không tồi, dù nghe nói nàng có quan hệ mập mờ với Phượng Tam và Mộc Dương, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là tin đồn, không có ai nhìn tận mắt. Huống chi thật ra cũng không nhiều người nhìn thấy Dao Cơ. Nhưng hôm nay nàng khiêu vũ ném tú cầu ở nơi này, đại khái qua hôm nay hơn nửa nam nhân kinh thành đều biết rốt cuộc Dao Cơ trông ra sao rồi. Cho nên hôm nay bất kể là quan to tôn phú muốn lấy nàng về nhà làm thiếp hay là dân chúng bình thường cười nàng về làm vợ chỉ sợ sẽ coi thường nàng thêm một tầng. Ngẩng đầu lên nhìn vẻ buồn bã và bi thương chợt lóe trên gương mặt của người con gái trên đài, Diệp Ly âm thầm lắc đầu, quả nhiên là bởi vì Mộc Dương sao?

Một khúc kết thúc, đám người ở dưới đài rối rít hoan hô, thúc giục Dao Cơ nhanh chóng ném tú cầu. Một phụ nữ trung niên khuôn mặt son phấn nở nụ cười đi lên đài, giơ tay ý bảo phía dưới an tĩnh, rồi nói: “Hôm nay các vị có diễm phúc rồi, hôm nay Dao Cơ cô nương tự mình ném tú cầu chọn rể. Người nhận được tú cầu chính là chú rể tối nay của Dao Cơ cô nương. Lão thân ở chỗ này chúc các vị may mắn.”

Lòng Diệp Ly trùng xuống, nàng nghe rõ câu chú rể tối nay của tú bà. Nói cách khác Dao Cơ cũng không phải thật muốn gả mà chỉ chọn một nhập mạc chi tân thôi. Cũng có nghĩa qua tối nay Dao Cơ sẽ không còn là vũ cơ trong sạch bán nghệ không bán thân nữa. Nhìn cô gái tuyệt sắc với đôi mắt sáng ngời lương thiện trên đài, Diệp Ly thương tiếc thở dài. Mặc Tu Nghiêu thấp giọng hỏi: “A Ly, sao vậy?”

Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Hành động này của Dao Cơ cô nương quá quyết tuyệt, cần gì như thế. . . . . .” Hỏi Diệp Ly có thể làm đến mức này vì một người đàn ông hay không, trong lòng Diệp Ly rất rõ ràng nàng tuyệt đối không thể nào làm được như Dao Cơ. Không phải bởi vì không thương, mà là. . . Nàng yêu cũng có điểm mấu chốt. Nếu như ngay cả tôn nghiêm của mình cũng có thể vứt bỏ, tình yêu như vậy quá nặng nề đối với Diệp Ly.

Mặc Tu Nghiêu ghé vào bên tai Diệp Ly thấp giọng cười nói: “Ta tuyệt đối sẽ không để cho A Ly như vậy, ta sẽ bình định tất cả trở ngại để cho A Ly trở thành thê tử duy nhất của Mặc Tu Nghiêu.”

Diệp Ly nhướn mày, “Hôm nay Vương gia đặc biệt biết nói lời dễ nghe.”

“Nương tử thích vi phu ngày ngày nói cho nàng nghe.” Mặc Tu Nghiêu cười nói, “Không cần lo lắng, Mộc Dương kia tuy đầu óc hơi đần nhưng làm người coi như phúc hậu. Hắn nhất định sẽ tới.”

Diệp Ly gật đầu. Tới thì thế nào? Mộc Dương không thể nào cưới Dao Cơ làm vợ, cũng không thể có thể vì Dao Cơ mà vứt bỏ Mộc Dương Hầu phủ. Còn có vị Tôn tiểu thư kia, thật ra thì nàng ta là người vô tội nhất.
Bình Luận (0)
Comment