Thịnh Thế Đích Phi

Chương 113

Diệp Ly lướt qua hành cung vắng vẻ thật nhanh, tựa như nơi này nàng đã từng đi qua cả trăm lần, trở nên vô cùng quen thuộc với nàng. Bóng ảnh mảnh khảnh linh hoạt khuất sau mái ngói của một tòa cung điện, Diệp Ly thu lại cước bộ, quay lại phía sau thản nhiên nói: “ Gia Luật vương tử, lúc này đi theo Bản vương phi là có chuyện gì muốn nói sao?”

Bị người phát hiện hành tung, Gia Luật Dã cũng không lề mề, thành thạo phi thân từ trên nóc nhà xuống, cười nói: “ Vương Phi muốn đi tìm Định vương sao? Ngươi biết Định vương ở đâu à?”

Diệp Ly lạnh nhạt nói: “ Điều này hình như không liên quan gì đến Gia Luật vương tử. Nếu Gia Luật vương tử có thời gian quan tâm tới những thứ này, không bằng suy nghĩ thật kỹ xem nên giải thích như thế nào với Đại Sở ta về màn ám sát vừa rồi”.

Mới vừa rồi ở Trích Tinh lâu thích khách lại trực tiếp kêu tên Gia Luật Dã, lúc ấy số người ở đó nghe được không phải ít. Sự kiện ám sát lần trước diễn ra ở hội đèn lồng mặc dù không nhiều người biết nhưng chưa chắc sẽ không bị truyền đi. Tối nay nếu như có thương vong gì nghiêm trọng, tám phần mấy thế gia quyền quý kia đều sẽ ghi nợ hết trên người Gia Luật Dã.

Gia Luật Dã vô tội nói: “ Tại hạ đường xa đến đây, ai biết Đại Sở lại còn nguy hiểm hơn Bắc Nhung chúng ta”.

Diệp Ly cười lạnh một tiếng nói: “ Ta thấy so với người Bắc Nhung thì Gia Luật vương tử càng giống người Đại Sở chúng ta hơn đấy”.

Nàng nói xong cũng không thèm quan tâm tới thần sắc Gia Luật Dã như thế nào, xoay người đi nhanh về phía trước. Hai người một trước một sau, ở khoảng cách không xa không gần đi lại trong hoàng cung, đại khái là bởi vì thích khách , phần lớn thị vệ trong cung đã chạy tới Trích Tinh lâu bên kia, canh phòng trong cung lúc này còn lỏng lẻo hơn bình thường.

Diệp Ly vừa đi vừa không khỏi nhíu mày, nếu như lúc này có người nào đó lợ dụng cơ hội lẻn vào hoàng cung ẩn nấp thì hậu quả vô cùng khó lường Gia Luật Dã nhàn nhã như đi chơi theo sau Diệp Ly, hắn đã nhìn ra Định vương phi này cũng không phải là tìm kiếm không có mục đích gì ở trong cung này, mà đi theo một phương hướng đã định sẵn. Nhưng lấy nhãn lực của hắn lại không hề phát hiện ra dọc theo con đường này có bất kỳ dấu vết nào do Mặc Tu Nghiêu lưu lại, nghĩ nửa ngày chỉ có thể quy kết rằng Định vương phủ có một loại ám hiệu bí ẩn nào đó.

Rất nhanh , hai người đã tới rừng đào bên cạnh ngự hoa viên.

Gia Luật Dã cau mày nói: “Vương Phi, ngươi xác định rằng không có tìm sai địa điểm chứ?”

Diệp Ly tung người phóng vọt qua khúc suối chắn ngang trước mặt, lạnh nhạt nói: “ Ta cũng không hề xin vương tử nhất định phải cùng đi theo”.

Chân mới vừa chạm xuống đất, Diệp Ly không chút do dự tiến vào rừng đào. Gia Luật Dã nhún nhún vai mỉm cười đuổi theo: ‘Vương Phi yên tâm với tại hạ vậy sao, không sợ ta đi theo phía sau đánh lén ngươi sao?”.

“ Ngươi có thể thử”.

Gia Luật Dã xoa xoa mũi, không phản bác được, mặc dù lá gan hắn không nhỏ nhưng cũng không muốn chết. Không đề cập tới thực lực của bản thân Định vương phi, lúc bọn họ vừa mới tiến vào ngự hoa viên, hắn đã mơ hồ cảm thấy được phía sau có người đi theo. Nếu như vậy thì cũng chẳng có gì to tát, nhưng hắn lại không cách nào xác định được đám người bám theo bọn họ rốt cuộc là người phương nào, biết có người đi theo sau chẳng qua thuần túy bởi vì dựa vào trực giác đã bao nhiêu lần hắn tìm được đường sống trong chỗ chết mà thôi .

Định vương phi nói như vậy, Gia Luật Dã cũng đã hơi đoán ra, đám người đi theo bọn họ nhất định là người của Định vương phủ. Trong lòng không nhịn được thầm hận thực lực cường đại của Định vương phủ. Tình hình trong cung hỗn loạn như vậy rồi, nhưng Gia Luật Dã dám cam đoan người của Định vương phủ đều là những người hàng đầu, ngay cả thị vệ cũng không lộ ra.một chút biểu cảm bối rối nào.

Vào rừng cây không đầy một lát, Gia Luật Dã liền nghe được nơi xa xa truyền đến âm thanh. Có điều hình như không hề giống tiếng đánh nhau, mà lại giống như tiếng nữ tử đang tranh chấp. Nhìn biểu cảm không một chút thay đổi của Diệp Ly phía trước, Gia Luật Dã hứng thú nở nụ cười, đi theo sau nữ nhân này quả thật tìm được đúng chỗ rồi.

Trong rừng đào, công chúa Trân Ninh ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn mẫu phi hoàn toàn khác lúc bình thường. Mới vừa rồi nàng bị kinh sợ, muốn nhào vào trong ngực mẫu phi khóc nhưng giờ nàng chỉ có thể ngây ngốc ngồi dưới đất, ngay cả khóc cũng không dám khóc ra tiếng. Bởi vì mẫu phi nàng ngay cả mắt cũng lười liếc nàng một cái, mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng lại cực kỳ mẫn cảm, nàng biết mẫu phi hiện tại không hy vọng mình lên tiếng quấy rầy nàng.

Mặc Tu Nghiêu nhìn nữ tử áo trắng trước mắt, không khỏi nhíu mày: “ Nếu công chúa Trân Ninh đã không có chuyện gì rồi thì Bổn vương cáo từ”. Đuổi theo mấy thích khách ra khỏi Trích Tinh lâu không lâu hắn liền phát hiện, những tên thích khách bắt công chúa Trân Ninh kia cũng không có ý đồ đả thương nàng, chỉ muốn dắt hắn rời đi thôi. Chẳng qua Mặc Tu Nghiêu lại không nghĩ tới người an bài bắt đi công chúa Trân Ninh lại là nữ nhân trước mặt, hơn nữa nàng ta còn có thể đoán ra Mặc Cảnh Kỳ sẽ bắt hắn xuất thủ cứu công chúa Trân Ninh. Xem ra hắn vẫn đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của Liễu quý phi này đối với Mặc Cảnh Kỳ.

“ Chàng chán ghét ta như vậy sao. . .”. Liễu quý phi yếu ớt nói, đôi mắt bình thường trong trẻo lạnh lùng, hờ hững đạm mạc nay lại sinh ra mấy phần u oán.

Mặc Tu Nghiêu cau mày, quay đầu lại nhìn Liễu quý phi nói: “ Bổn vương và Quý phi lúc này hẳn là không còn quan hệ gì để mà nói chán ghét hay không chán ghét”.

Nghe vậy, sắc mặt Liễu quý phi trắng bệch, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nói không ra lời. Trả lời như vậy thì so với chỉ có chán ghét thì càng thêm phần xa cách, từ trong mắt Mặc Tu Nghiêu nàng thấy mình ngay cả tư cách bị chán ghét cũng không có, bởi vì bọn họ không hề có quan hệ gì cả.

“Tại sao. . . Tại sao lại đối xử với ta như vậy?”. Liễu quý phi run giọng nói, dung nhan bình thường trong trẻo lạnh lùng như tuyết thêm vào mấy phần yếu ớt bi thương làm cho tư thế cao cao tại thượng ngày thường nhiều thêm mấy phần dịu dạng bi thương.

Nàng ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu, không cam lòng hỏi: “ Tại sao cho tới bây giờ chàng cũng không chịu liếc nhìn ta một cái? Trước kia là Tô Túy Điệp, bây giờ là Diệp Ly, ta có chỗ nào kém các nàng chứ. Tu Nghiêu. . . Tại sao chàng không chịu nhìn ta một chút. . . . . .” Bất luận là gia thế, dung mạo hay tài hoa, cho tới bây giờ nàng đều không thua bất kỳ kẻ nào. Cho dù năm đó Tô Túy Điệp tuyệt diễm thiên hạ, nàng cũng chẳng cảm thấy nàng ta đẹp hơn mình bao nhiêu. Nhưng từ lúc nàng trở thành thiếu nữ, nam nhân nàng nhất kiến chung tình từ lâu cũng chẳng chịu nhìn nàng lấy một lần. Hắn chỉ nhìn Tô Túy Điệp, chỉ cười dịu dàng với nàng ta, chỉ đánh đàn, ngâm thơ, vẽ tranh với nàng ta. Hắn vĩnh viễn cũng không thấy được bên cạnh hắn còn có nàng. Nàng tưởng sau khi Tô Túy Điệp chết, hắn cũng sẽ không còn đối xử đặc biệt với người nào nữa, nhưng hiện tại. . . Bản thân là một nữ nhân một lòng ái mộ Mặc Tu Nghiêu, nàng cũng đều nhạy cảm hơn bất luận kẻ nào, trong lòng Mặc Tu Nghiêu thì Diệp Ly càng đặc biệt hơn Tô Túy Điệp.

Mụ Tu Nghiêu có chút không vui cau mày, không phải hắn không biết Liễu quý phi có tình cảm với hắn. Chỉ có điều lúc thiếu niên hắn hoàn toàn không thèm để ý, Nhị công tử có một không hai của Định quốc vương phủ là giấc mộng xuân của bao nhiêu thiếu nữ khuê các, số nữ nhân trao trọn trái tim cho hắn trong kinh thành nhiều không đếm xuể. Hơn nữa dưới tình huống phụ vương và mẫu phi đã chọn vị hôn thê cho hắn, hắn cũng không rảnh chú ý tới nữ nhân khác. Sau khi Liễu quý phi vào cung thì càng không cần phải bàn, dù cho hắn có chán ghét Mặc Cảnh Kỳ đến thế nào đi nữa cũng sẽ không bỉ ổi đến mức thông đồng với phi tử của hắn ta. Cho nên hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi Liễu quý phi hiện tại ai oán là vì cái gì. “ Liễu quý phi nên ăn nói có chừng mực, tên của Bổn vương không phải người nào cũng có thể tùy tiện gọi”.

Liễu quý phi cắn răng nói: “ Tại sao cho tới bây giờ chàng cũng không chịu nhìn ta? Chẳng lẽ ta thật sự không vừa mắt chàng đến thế sao?”.

Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: “ Bổn vương chỉ khuyên ngươi nên tự biết thân phận của mình”.

“ Ta vốn không muốn cái thân phận Quý phi này!” Liễu quý phi cao giọng kêu lên, giọng nói thêm mấy phần nức nở. “ Chàng cho rằng ta thích làm quý phi sao? Hết thảy đều không phải là ta tự nguyện . . . Ta chỉ cần chàng. . . Chỉ cần chàng. . . ta cũng không muốn cái gì khác . . .”

Mặc Tu Nghiêu nhìn nữ tử áo trắng đang không khống chế được trước mắt, vẻ mặt lãnh đạm xoay người đi.

“Đừng đi!”. Liễu quý phi kêu lên, nhào qua định bắt lấy ống tay áo của Mặc Tu Nghiêu. Mặc dù võ công của nàng không kém nhưng hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu cũng chẳng muốn đả thương nàng ta, chỉ khẽ phẩy tay áo, hất nàng ta ra khỏi người mình. Nhoáng một cái, cả người Liễu quý phi đã ngã xuống đất. “ Đừng đi. . . Tu Nghiêu, ta có chuyện quan trọng muốn nói cho chàng biết. Mặc Cảnh Kỳ. . . Mặc Cảnh Kỳ hắn không có ý tốt với Định vương Phủ, hắn muốn tính kế chàng”.

Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn nàng thản nhiên nói: “ Hoàng thượng đã có lúc nào có ý tốt với Định vương phủ chưa? Lúc trước ngươi cũng đã vài lần bảo hộ A Ly, hôm nay Bổn vương cứu công chúa Trân Ninh coi như trả nhân tình của ngươi. Chuyện của chính bản thân Quý phi ngươi nên tự giải quyết cho tốt, hoàng thượng dù có rộng lượng đến mấy cũng không thể tha thứ cho ngươi được”

“Tại sao. . . . . .”

“Chậc. . . Thật là tâm rắn như sắt thép nha, Liễu quý phi này là mỹ nhân khó gặp như vậy”. Trong góc tối của rừng đào, Gia Luật Dã có chút hả hê nhìn Diệp Ly ở bên cạnh cười nói.

Diệp Ly nhàn nhạt liếc hắn một cái, ở chỗ này mà lại thấy Liễu quý phi quả thật làm cho nàng thật bất ngờ. Thời điểm nàng xuống khỏi Trích Tinh lâu thì Liễu quý phi vẫn còn đang ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ, trong thời gian ngắn như vậy làm sao nàng ta có thể thoát thân rồi xuất hiện trong rừng đào này? Nàng đã sớm biết tâm tư của Liễu quý phi dành cho Mặc Tu Nghiêu, nàng cũng rất rõ ràng tâm tư của Mặc Tu Nghiêu, cho nên lúc thấy hai người này ở đây thì nàng không hề tức giận. Chỉ hơi kinh ngạc tình cảm của Liễu quý phi lại có thể khiến nàng ta liều lĩnh như vậy. Nhìn công chúa Trân Ninh vẫn ngồi ngây dưới đất không dám nói câu nào, Diệp Ly âm thầm lắc đầu. Dành tìm cảm thắm thiết cho một nam nhân không có gì là sai, nhưng nếu như vì điều này mà không để ý bất kỳ điều gì thì quả thật không hề tốt chút nào. Liễu Quý phi rốt cuộc là không quan tâm đến con gái của mình tới mức nào mà có thể bày tỏ tình cảm với Mặc Tu Nghiêu trước mặt con bé? Phải biết rằng cho dù công chúa Trân Ninh mới tám tuổi, nhưng đứa bé của hoàng gia đã tám tuổi thì không phải điều gì cũng không biết.

“Thế nào, Vương phi có muốn ra ngoài xem một chút hay không?”. Gia Luật Dã cười nói: “Thấy tình cảm sâu đậm của Liễu quý phi với Vương gia như vậy chẳng lẽ ngươi không có bất kỳ suy nghĩ nào hay sao? Lỡ như Định vương bị nàng ta làm cho cảm động…”

Diệp Ly vô vị quét mắt nhìn hắn một cái: “Vương tử muốn khích bác thì cũng nên dùng cái cớ cao minh một chút”. Hiện tại đi ra ngoài, nàng bị ngốc sao? Bây giờ Liễu quý phi có thể chỉ là thương tâm khổ sở mà thôi, nhưng nếu nàng xuất hiện ở trước mặt nàng ta chỉ sợ Liễu quý phi lập tức có thể chuyển thành hận ý ngập trời. Dĩ nhiên, không thể nói rằng hiện tại nàng ta cũng không hận. Trong lòng Diệp Ly tự nhắc nhở sau này mình phải cẩn thận Liễu quý phi một chút. Rõ ràng cũng đã hủy dung rồi mà còn có thể khiến cho người khác mê muội, hiển nhiên vẫn chưa bị hủy hoàn toàn. Trong lòng Diệp Ly lặng lẽ tính toán. Bên trong rừng đào Mặc Tu Nghiêu không tự chủ đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhìn thoáng qua Liễu quý phi đang khóc lê hoa đái vũ, hắn không chút do dự xoay người rời đi.

Mụ Tu Nghiêu ra khỏi rừng đào, đứng ở bờ suối một lúc lâu mới quay đầu lại cười nhạt nói: “A Ly, tới rồi sao lại không đi ra?”.

Diệp Ly từ trong rừng đào chậm rãi bước ra, cười yếu ớt nói: “ Đây không phải là sợ làm hư chuyện của Vương gia hay sao?”

Mặc Tu Nghiêu trầm mặc, đột nhiên nói: “ Bổn vương mới vừa rồi đột nhiên cảm thấy giật mình , không lẽ A Ly định phá hủy khuôn mặt của Bổn vương hay sao?”.

Diệp Ly hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận tâm tư của mình bị hắn đoán trúng . Gia Luật Dã theo sau Diệp Ly nhàn nhã tiêu sái đi ra, nhìn Mặc Tu Nghiêu cười nói: “ Định vương quả nhiên là phong thái phi phàm, Tiểu Vương bội phục”.

Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Gia Luật vương tử khách khí, Bổn vương cũng không so được với Gia Luật vương tử. . . . . .”.

Lời còn chưa dứt, Mặc Tu Nghiêu nghiêng người nhìn về phía đầu bên kia của ngự hoa viên, nói với Gia Luật Dã : “Xem ra có người tới tìm Gia Luật vương tử . . . . . .”.

Gia Luật Dã giương mắt nhìn lên, vài bóng người đang vội vã đi về phía bên này, hiển nhiên là thị vệ. Xem ra Mặc Cảnh Kỳ cho dù sợ chết như thế nào cũng không quên mất còn có một vị khách quý ở đây. Gia Luật Dã ‘chậc’ một tiếng, cười toe toét nhìn Diệp Ly nói: “ Bổn vương tử thấy hay là không nên phiền thi vệ trong cung. Định vương phi, chúng ta ngày mai lặp lại”.

Nói xong liền tung người ẩn vào trong rừng đào.

“Thuộc hạ ra mắt Vương gia, ra mắt Vương Phi!”. Mấy thị vệ chạy tới đây, thấy Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly sóng vai đứng với nhau, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt.

Mặc Tu Nghiêu gật đầu: “Các ngươi đang làm cái gì?”.

Đầu lĩnh thị vệ nói: “ Hồi bẩm Vương gia, vừa rồi trong lúc hỗn loạn phát hiện không thấy Gia Luật vương tử và Định vương phi, thuộc hạ phụng lệnh Hoàng thượng tìm kiếm khắp nơi”.

Mặc Tu Nghiêu gật đầu, lạnh nhạt nói: “ Vương Phi lo lắng cho Bổn vương cho nên sang đây tìm. Các ngươi phái người đi bẩm báo Hoàng thượng rằng Vương phi đang ở cùng với Bổn vương là được. Về phần Gia Luật vương tử. . . Các ngươi tiếp tục tìm xem sao.”. Thị vệ đương nhiên không dám trì hoãn, hướng hai người xin cáo lui sau đó một nhóm chạy đi bẩm báo cho Mặc Cảnh Kỳ, một nhóm tiếp tục tìm kiếm Gia Luật Dã.

Diệp Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua vào trong rừng đào, nhíu mày nói: “Liễu quý phi. . . .”

Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly trở về, nhẹ giọng cười nói: “Liễu quý phi không có quan hệ gì với vi phu, nương tử không nên nghi oan cho ta”.

Diệp Ly liếc hắn một cái nói: “ Cứ để Liễu quý phi ở lại bên trong như vậy không sao chứ?”.

Mặc Tu Nghiêu nói: “ Liễu quý phi không đơn giản như nàng nghĩ đâu. Nàng cho rằng nếu như chỉ có thân thủ tầm thường như vậy mà trong một khoảng thời gian ngắn có thể từ Trích Tinh chạy tới đây sao? Nếu như nàng có giao tình với Hoàng hậu, tốt nhất nhắc nhở nàng ta một tiếng, cẩn thận Liễu quý phi.”.

Diệp Ly có chút kỳ quái nhìn Mặc Tu Nghiêu, lúc trước không phải hắn nói còn thiếu nhân tình của Liễu quý phi nhân sao, không phải vừa mới trả xong cho người ta đã lập tức trở mặt chứ? Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn nàng nói: “Nàng cho rằng nếu như vừa rồi ta đón nhận nàng ta thì nàng ta thật sự cái gì cũng không cần, chỉ muốn theo ta chứ?”.

Diệp Ly nhướng mày, chẳng lẽ không đúng sao?

Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “ Thế gia đại tộc làm sao có thể nuôi dạy ra một nữ tử liều lĩnh vì tình chứ? Nếu quả thật theo lời nàng ta nói, cái gì cũng không muốn… Vậy tại sao có thể liên tục sinh ra hai hoàng tử, một công chúa, lại nhận được vô vàn sủng ái trong chốn hậu cung? Nàng ta thật ra cũng không hẳn muốn theo ta, chẳng qua là không thể dễ dàng tha thứ lúc đầu ta lãnh đạm với nàng ta nhưng bây giờ lại đối tốt với nàng mà thôi”.

Diệp Ly nhíu mày, nàng tin tưởng Liễu quý phi quả thật có tình cảm với Mặc Tu Nghiêu. Ít nhất không phải hoàn toàn đều là tính toán, một nữ nhân kiêu ngạo dưới tình huống biết rõ không hề có hy vọng như vậy vẫn cầu khẩn một người nam nhân, bên trong chắc chắc không thể thiếu mấy phần thật lòng cùng với mong đợi.

Có điều. . . thật lòng nữa cũng vô dụng. Mặc Tu Nghiêu đã thuộc về nàng rồi, những người khác đừng mơ tưởng nhúng chàm.

Bình Luận (0)
Comment