Thịnh Thế Đích Phi

Chương 142

Nam Hầu nhận được tin tức của nhi tử, dường như không quản đến mình đang bệnh nặng phải nằm tại giường mà lập tức chạy tới cầu kiến Diệp Ly. Đợi đến khi hiểu rõ sự tình, Nam Hầu buông tay mấy người đang đỡ mình, hai đầu gối quỳ xuống đất cung kính vái Diệp Ly một cái, nói: “Đại ân đại đức của Vương phi, Nam Hầu phủ ta suốt đời sẽ không quên, xin Vương phi nhận của lão hủ một lạy.” Diệp Ly ngẩn ra, vội vàng rời án thư đi xuống  tự mình đỡ Nam Hầu dậy, “Hầu gia đừng làm thế, Bản phi không dám nhận. Không nói tới thân phận Thế tử Nam Hầu, mà chỉ cần nhìn mặt Đại tỷ thì Bản phi cũng không thể không cứu.” Nam Hầu đã sớm nước mắt tuôn đầy mặt, mặc dù Thế tử Nam Hầu không phải là con nối dòng duy nhất của Nam Hầu phủ thế hệ này, nhưng là con độc nhất của Nam hầu, cũng là người thừa kế duy nhất của Nam hầu phủ, là người sẽ chống đỡ toàn gia tộc. Nếu hắn có gì ngoài ý muốn, cũng chỉ có thể từ bàng chi mà chọn một người khác, nhưng trong bàng chi cũng không có người nào xuất sắc, Nam Hầu phủ chỉ sợ đến thế hệ này là chấm dứt.

“Khuyển tử vô năng, binh bại bị bắt khiến cho Vương phi phải phiền toái.” Binh bại bị bắt cũng không phải cái danh tiếng tốt đẹp gì, hiện nay Nam Hầu cũng không cầu nhi tử có thể lập chiến công to lớn, chỉ hy vọng hắn có thể còn sống bình an mà trở về Nam Hầu phủ lưu lại hương khói thôi.

Diệp Ly nhẹ giọng an ủi: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, mà Trấn Nam Vương Tây Lăng được xưng danh là chiến thần của Tây Lăng, thế tử Nam Hầu thua ở trong tay ông ta thì cũng không coi là sỉ nhục, chỉ cần người còn sống, luôn luôn có thể có một ngày thắng.”

Nam Hầu trịnh trọng nói cám ơn: “Lão phu đa tạ Vương phi.”

Trao đổi Trấn Nam Vương bị giữ ở thành Giang Hạ lấy Thế tử Nam Hầu, giao dịch này đối với Tây Lăng mà nói hiển nhiên là chiếm được tiện nghi cho nên khi nhận được phong thư này, cơ hồ đại doanh Tây Lăng không chút do dự nào mà lập tức đồng ý. Dù sao, Trấn Nam Vương chính là chủ soái của đại quân Tây Lăng, một khi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không chỉ đại quân Tây Lăng giống như rồng mất đầu, mà quốc nội Tây Lăng chỉ sợ cũng đại loạn . Mà Thế tử Nam Hầu cũng chỉ là một thế tử Hầu phủ thôi, cho dù Nam Hầu ở Sở kinh rất có uy vọng, nhưng đối với quân đội Đại Sở mà nói, thế tử Nam Hầu mới ra chiến trường thì lực ảnh hưởng tới Mặc gia quân còn không bằng một giáo úy. Giao dịch có lợi như vậy quả thực khiến người ta khó tin.

Song phương rất nhanh đã thống nhất để trao đổi con tin, địa điểm trao đổi được quyết định tại một thung lũng nhỏ cách thành Giang Hạ năm dặm vào ba ngày sau. Diệp Ly chỉ mang theo Tần Phong và Trác Tĩnh, và mấy người lính hạ đặc huấn dưới tay Tần Phong và mười mấy ám vệ. Mặc dù là tù binh, nhưng phong thái Trấn Nam Vương vẫn như cũ, cũng không có bộ dạng thái độ của một con tin. Nhìn thấy Diệp Ly thậm chí còn như tâm tình rất tốt mà cười cười với nàng. Diệp Ly cũng không để ý tới ông ta, vung tay lên trực tiếp cho người mang đi.

So với Trấn Nam Vương thì hiển nhiên tình huống của Thế tử Nam Hầu còn kém hơn rất nhiều. Bị người Tây Lăng từ phía sau đẩy ra ngoài,  cả người thế tử Nam Hầu đầy vết thương cùng với thần thái mỏi mệt uể oải, kẻ dẫn đầu hẳn là người đã có vài lần gặp mặt tại Tây Lăng năm đó, Thế tử Trấn Nam Vương Lôi Đằng Phong. Hiển nhiên là ngay sau khi nhận được tin tức đã vung roi thúc ngựa cả đêm từ Tín Dương chạy tới . Nhìn thấy Diệp Ly vẫn ung dung ngồi trên ngựa như trước, hắn không khỏi ngẩn ra, rồi lại cười nói: “Vương phi, sau khi từ biệt những ngày gần đây tốt chứ?”

Diệp Ly nhướng mày lạnh nhạt nói: “Không dám, vốn có thể rất tốt, chỉ tiếc Thế tử và quý quốc không chịu cho Bản phi cơ hội này.”

Lôi Đằng Phong cười nói: “Chinh chiến nơi sa trường là chuyện của nam nhân, với thân phận của Vương phi  đáng lẽ phải sống an nhàn sung sướng cẩm y ngọc thực, cần gì phải bận tâm ít chuyện phàm trần thế tục này?”

Diệp Ly thở dài nói: “Bản phi vốn là tục nhân, sao có thể siêu thoát không màng hồng trần? Lôi thế tử, nhàn thoại trước hết tới đây thôi, xin hỏi sao thế tử Nam Hầu của tệ quốc lại thành thế kia rồi?”

Lôi Đằng Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua thế tử Nam Hầu đang bị áp ở sau, áy náy cười một tiếng nói với Diệp Ly: “Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, thế tử Nam Hầu khó tránh khỏi có chút tổn thương, mong Vương Phi chớ trách?”

Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: “Không trách, Bản phi hiểu, Lôi thế tử đây là nhắc nhở Bản phi đối đãi tù binh quá mức khoan hậu. Trác Tĩnh.” Bàn tay trắng mịn mảnh khảnh khẽ giơ lên, làm một động tác đơn giản. Trác Tĩnh đáp một tiếng, xuất thủ như gió, chỉ nghe hai tiếng răng rắc răng rắc, phía sau truyền đến một tiếng hét thảm. Cánh tay trái của Mạc Phi đứng cạnh Trấn Nam Vương rủ xuống một cách quỷ dị.

Sắc mặt Lôi Đằng Phong biến hóa, ánh mắt như điện phóng tới Diệp Ly. Sắc mặt Diệp Ly không đổi, nghiêng đầu nhìn xuống thần sắc kinh ngạc của Trấn Nam Vương, mỉm cười nói với Lôi Đằng Phong: “Thế tử, Bản phi vốn không thích ngược đãi tù binh. Nhưng . . . Nguyên tắc của Bản phi xưa nay luôn là ăn miếng trả miếng. Lần này đành để Mạc tiên sinh chịu thiệt, nếu sau này còn cơ hội, Bản phi cũng không ngần ngại mà trực tiếp hạ thủ trên người Trấn Nam Vương đâu. Hoặc là. . . Thương thế trên người Thế tử đã đỡ hơn rồi sao?”

Lôi Đằng Phong trầm mặc chốc lát, phân phó với người bên cạnh: “Đưa Thế tử Nam Hầu đi qua.”

Hai binh lính vịn Thế tử Nam Hầu hướng về phía Diệp Ly, Diệp Ly vung tay lên nói: “Để cho công bằng, đưa Trấn Nam Vương đi qua đi.” Tần Phong gật đầu, phía sau hai người một trái một phải mang Trấn Nam Vương đi về phía đối diện. Đi tới vị trí trung gian giữa hai phe, hai người mới trở lại bên cạnh người phe mình, phía đối diện đột nhiên truyền đến giọng nói trầm trầm của Lôi Đằng Phong: “Động thủ!”

Lời còn chưa dứt, Trấn Nam Vương thật nhanh lui về phía sau, mà hai binh lính kia lại như cung được lên dây, nhanh như chớp tiến về phía trước, một đánh về phía Thế tử Nam Hầu, một đánh về phía Diệp Ly. Đồng thời, bên cạnh Lôi Đằng Phong xuất hiện hơn mười bóng người thật nhanh đã bổ nhào ra ngoài, hơn nữa còn có mưa tên vùn vụt bay tới. Hết thảy, chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Hai binh lính Đại Sở ở chính giữa chợt lóe cả người ngăn ở trước mặt Thế tử Nam Hầu. Tên lính Tây Lăng muốn đánh về phía Thế tử Nam Hầu, đến người còn chưa chạm tới đã cảm thấy trước ngực chợt lạnh,vẻ mặt không dám tin ngã xuống. Mà trái lại, binh lính còn lại không có đi cản kẻ đang chạy về phía Diệp Ly, mà đánh về phía Trấn Nam Vương đang lui về phía sau, bính lính vừa giải quyết một tên Tây Lăng cũng không để ý tới thế tử Nam Hầu nữa mà cùng đồng bạn cách đó không xa đánh về phía Trấn Nam Vương.

Trải qua phen đột biến này, Thế tử Nam Hầu cũng phản ứng, không để ý đến vết thương còn chưa lành trên người mà đuổi tới. Trấn Nam Vương hiển nhiên không nghĩ tới hai người nhìn như binh lính Đông Sở bình thường này lại có thân thủ bất phàm như thế, hơn nữa bọn họ phối hợp lại cực kỳ ăn ý. Nhưng bản thân Trấn Nam Vương cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, cho dù mất một cái tay cũng không thay đổi được điều đấy, tự nhiên sẽ không e ngại những binh lính này. Nhưng Trấn Nam Vương hiểu rõ những binh lính này hoàn toàn khác với đám binh lính Đông Sở, bọn họ lại rất am hiểu đối phó với loại cao thủ tuyệt đỉnh này. Giao thủ không tới mấy chiêu, lại có mấy người nữa đi lên, bao bọc vây quanh nhưng không vì nhiều người mà rối loạn dù chỉ một chút, vẫn là phối hợp cực kỳ ăn ý, như thể đã diễn tập trăm ngàn lần.

Bên này ám vệ tùy thân của Diệp Ly nhanh chóng tiến lên giao đấu cũng người Tây Lăng, chỉ nhìn qua mấy lần Diệp Ly đã nhận ra, những người này mặc dù mặc y phục của binh lính Tây Lăng, nhưng cũng không phải là binh sĩ, mà giống với cao thủ giang hồ hơn. Diệp Ly ngẩng đầu nhìn Lôi Đằng Phong đứng ở đối diện cũng đang nhìn mình, lạnh lùng cười một tiếng, “Giết!”

“Tuân lệnh!”

Ám vệ và binh sĩ đi theo lập tức trở nên hưng phấn, mài đao soàn soạt hướng về phía những kẻ đến từ Tây Lăng, song phương rất nhanh đã chém giết thành một mảnh.

Hai tay khó địch nổi bốn quyền, đạo lý này lại một lần nữa được xác minh bởi những chiến sĩ  trải qua huấn luyện đặc biệt dưới tay Tần Phong. Khi chém giết bốn phía gần như sắp dừng lại, Trấn Nam Vương lại một lần nữa trở thành tù binh của Đại Sở. Nhìn Trấn Nam Vương một lần nữa bị áp tải đến, tâm tình Diệp Ly rất tốt, Trấn Nam Vương cười khổ cảm thán , “Mặc gia quân huấn luyện thật tốt, Bản vương bội phục.”

Diệp Ly cười nói: “Vương gia khách khí, thiên hạ đều biết Vương gia là cao thủ, có thể được Vương gia chỉ điểm là phúc khí của bọn họ.” Chỉ vào đám binh sĩ vừa đánh bài thành công, trong mắt Diệp Ly tràn ngập mãn ý.

Mặc dù mỗi người đều bị thương, không nhẹ thì nặng, nhưng các chiến sĩ hiển nhiên là tinh thần lên cao, nghe Diệp Ly nói vậy đều ngẩng đầu ưỡn ngực , hướng về phía Trấn Nam Vương ôm quyền nói: “Đa tạ Trấn Nam Vương chỉ điểm.” Nói thật, Trấn Nam Vương chỉ có một cánh tay, nhưng còn khó đối phó hơn cao thủ đệ nhất Đại Sở Mộc Kình Thương. Chỉ nhìn bọn họ tất cả đều bị thương là có thể thấy được, nếu không phải bọn họ đã từng có kinh nghiệm phối hợp đánh bại Mộc Kình Thương, thì việc đánh bại Trấn Nam Vương chỉ sợ lại càng thêm khó khăn. Đó là vì thân phận của Trấn Nam Vương, nên ông ta sẽ không thuận theo bọn họ mà liều đến ngươi chết ta sống, nếu không, bọn họ chắc chắn khó tránh khỏi thương vong.

Mặt mũi Trấn Nam Vương khẽ co quắp một chút, nhìn Diệp Ly nói: “Định Vương Phi hiện tại có tính toán gì không?”

Diệp Ly  cười tủm tỉm nói: “Vương gia làm khó Bản phi rồi, vốn là mọi người hòa hòa khí khí trao đổi con tin rồi chia tay? Nhưng bây giờ đã thế, Bản phi nên làm thế nào mới đúng?”

Đối diện, Lôi Đằng Phong cười khổ nói: “Vương Phi, chuyện này là Tiểu vương không đúng, kính xin Vương phi bao dung  thả lại phụ vương.”

Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Thế tử nói thật hay, nếu vừa rồi Thế tử Nam Hầu hoặc Bản phi bị Thế tử đả thương, không biết thái độ của Thế tử sẽ thế nào?”

Lôi Đằng Phong tự biết bản thân đuối lý, hạ giọng nói: “Chỉ cần Tiểu vương có thể làm được , Vương Phi xin cứ nói.” Hôm nay đúng là hắn quá mức lỗ mãng, cho rằng Diệp Ly sẽ không có chuẩn bị gì, lại không nghĩ rằng an bài của Diệp Ly lại là chờ mình xuất thủ.

Diệp Ly trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Nếu ta yêu cầu Thế tử đưa quân thối lui ra khỏi Đại Sở thì thế nào?”

Sắc mặt Lôi Đằng Phong trầm xuống, nói: “Vương Phi đây là làm khó Tiểu vương rồi.”

Diệp Ly nhướng mày, có chút bất đắc dĩ nhìn Trấn Nam Vương nói: “Vương gia, thì ra ngài không bằng một thành Tín Dương, thật không ngờ cái mạng của Trấn Nam Vương Tây Lăng lại rẻ như thế?”

Trấn Nam Vương cười nhạt nói: “Phá được Tín Dương, Tây Lăng ta cũng hy sinh vô số  tướng sĩ, chuyện này quả thật  không phải là chuyện con ta có thể làm chủ được, Vương phi đã làm khó hắn.”

Diệp Ly khẽ chớp mắt, rất nhanh liền nói: “Được rồi, Bản phi cũng không làm khó dễ hắn. Năm vạn gánh lương thảo, năm trăm vạn lượng bạc trắng.”

“Vương phi không khỏi quá mức mạnh miệng rồi!” Lôi Đằng Phong cau mày.

Diệp Ly hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: ” Chặt cái tay còn lại của Trấn Nam Vương xuống!”

Trác Tĩnh gật đầu nói: “Tuân lệnh.”

Mắt thấy Trác Tĩnh từ phía sau đám binh sĩ tiến đến gần Trấn Nam Vương, Lôi Đằng Phong vội vàng ngăn cản, “Vương Phi, chậm đã!”

Diệp Ly nhướng mày lạnh nhạt nhìn hắn, qua một lúc lâu, Lôi Đằng Phong rốt cục gật đầu nói: “Tốt, một lời đã định. Nhưng Tiểu vương cần phải có thời gian. Còn có, Vương phi nhất định phải bảo đảm phụ vương ta sẽ không có bất cứ thương tổn gì, nếu không Tiểu vương nhất định tàn sát hết đại quân cho đến thiên hạ Đông Sở!”

Diệp Ly nở nụ cười càng lạnh hơn, “Năm ngày sau, ở nơi này. Còn có, lời vừa rồi của Lôi thế tử tốt nhất chỉ là lời nói mà thôi. Nếu không, Bản phi sẽ không để ý giết hết tất cả tướng lãnh Tây Lăng. Đấy là nói khách sáo, dĩ nhiên, Bản phi lại càng không ngần ngại mà tàn sát hết cả Tây Lăng!”

Trong lòng Lôi Đằng Phong chấn động, nhìn Diệp Ly một cái thật sâu, gật đầu nói: “Một lời đã định.”

Bình Luận (0)
Comment