Thịnh Thế Đích Phi

Chương 158

Nghe lời nói của Diệp Ly, thần sắc Phượng Chi Dao vặn vẹo, hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc Cảnh Kỳ! Vương gia quá mềm lòng, ta cũng đã sớm nói, chính hắn ta đã không cần giang sơn Đại Sở thì chúng ta làm gì mà cần phải quan tâm nhiều như vậy? Trực tiếp xua binh đến kinh thành, nhìn xem hắn ta còn có hoa chiêu gì!” Diệp Ly lắc đầu thở dài, “Hiện tại động đến Mặc Cảnh Kỳ, sẽ chỉ làm cho tình cảnh của chúng ta càng trở nên khó khăn hơn mà thôi.” Vô luận trong lòng Mặc Cảnh Kỳ âm u ác độc như thế nào, thì đến cùng hắn ta còn chưa phải là hôn quân hoang dâm vô đạo, người trên thế gian này đều bị ảnh hưởng sâu sắc bởi giáo điều thế tục (những điều đã khắc sâu vào tư tưởng của mỗi người trong xã hội), tuyệt đối không ít người trung thành với hoàng gia. Còn có cách nói gọi là Quân muốn thần chết, thần bắt buộc phải chết. Nếu hiện tại đột nhiên Mặc gia quân vạch mặt với Mặc Cảnh Kỳ, thì cũng chỉ kéo quân đội đóng ở những nơi còn chưa tham dự kia vào trong cuộc chiến phức tạp này mà thôi. Nếu để cho người ta thừa dịp nắm lấy cơ hội này, thì đến lúc đó không chỉ Đại Sở bị diệt, mà chỉ sợ Mặc gia quân cũng bị diệt theo.

Những điều Diệp Ly nói, Phượng Chi Dao cũng không phải không hiểu, chỉ là trong lòng tức giận khó nén mà thôi. “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Diệp Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, thấp giọng nói: “Không tiếc bất cứ giá nào, giữ Trấn Nam Vương lại. Tuyệt đối không thể để cho ông ta nhúng tay vào chiến sự ở Trung Nguyên.” Trong lòng Phượng Chi Dao chấn động, nhìn bóng lưng hơi đơn bạc nhưng vẫn đứng thẳng tắp trước mắt, trong lòng hiểu đến cùng không tiếc bất cứ giá nào trong miệng của nàng là gì. Bọn họ phải giao thủ chính là Trấn Nam Vương có danh xưng Chiến thần Tây Lăng, còn có đại quân Tây Lăng có thể liên tục không ngừng được bổ sung từ Tây Lăng. Mà Mặc gia quân ở lại Tây Bắc cũng chỉ có hai mươi vạn người mà thôi, “Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Để cho Phượng Chi Dao lui ra, Diệp Ly không nhịn được nhíu nhíu mày. Mấy ngày nay thân thể trở nên rất dễ dàng mỏi mệt, hiện tại cũng chỉ mới cuối tháng chín, mới vừa rồi cũng chỉ bị một trận gió thổi tới khi đứng trên thành, lúc này lại bắt đầu hơi choáng váng đầu và khó chịu. Nếu bình thường thì thân thể của người nào cũng có lúc không khỏe, nhưng hiện tại nàng lại không thể tùy tiện ngã xuống được. Một tay vịn tường thành, đợi đợt choáng váng này đi qua, Diệp Ly ngẩng đầu vuốt vuốt mi tâm, trong lòng hơi buồn bực.

“Thân thể của ngươi khó chịu sao?” Giọng nói của Hàn Minh Nguyệt truyền đến từ phía sau, mấy ngày nay Hàn Minh Nguyệt đều rất an phận, Diệp Ly ngoại trừ sai người âm thầm chú ý đến một chút, thì cũng không để ý nhiều tới hắn. Hàn Minh Nguyệt cũng rất thông minh, phần lớn thời gian đều ở lại trong viện của mình hoặc nói chuyện với Tô Túy Điệp, cũng không biết hắn nói gì với Tô Túy Điệp, mà mấy ngày nay Tô Túy Điệp cũng an phận không còn ồn ào như trước nữa. Quay đầu lại, thấy Hàn Minh Nguyệt đứng ở cách đó không xa hơi lo lắng nhìn nàng, Diệp Ly thản nhiên nói: “Không có gì, hơi mệt một chút mà thôi. Sao Hàn công tử lại lên đây?”

Hàn Minh Nguyệt đánh giá nàng, tiến lên phía trước, nói: “Nếu Vương phi tin tại hạ, không bằng để tại hạ xem giúp ngươi một chút.” Diệp Ly nghiêng đầu nhìn, lại như kinh ngạc nói: “Hàn công tử còn biết y thuật sao?” Hàn Minh Nguyệt cười nhạt nói: “Chỉ biết một chút mà thôi.”

Cất bước tiến lên, cầm một cái tay của Diệp Ly lên bắt mạch, Diệp Ly cũng không từ chối, chỉ yên lặng nhìn hắn. Hàn Minh Nguyệt bắt mạch, nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Diệp Ly, lại bắt mạch lại một lần nữa. Một lúc lâu mới khẽ thở dài buông tay của Diệp Ly ra. Diệp Ly nhìn hắn, lại cười nói: “Vẻ mặt này của Hàn công tử là sao, chẳng lẽ Bản phi mắc phải bệnh nan y rồi?” Hàn Minh Nguyệt lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Ly nói: “Ta cũng không biết đây có phải là tin tốt với Vương phi hay không.” Diệp Ly cười yếu ớt nhìn hắn, ý bảo hắn, vô luận tin tức gì thì chúng ta cũng có thể tiếp nhận. Hàn Minh Nguyệt trầm giọng nói: “Vương phi có thai, còn chưa đến một tháng.”

Diệp Ly sửng sốt, trong nháy mắt hình như trong đầu trống rỗng, lại hình như suy nghĩ rất nhiều. Lời của Hàn Minh Nguyệt làm cho nàng bị chấn động quá lớn, mặc dù đã sống hai đời, thậm chí kinh nghiệm trải qua cũng gấp mười lần người bình thường, nhưng sinh con lại vẫn là lần đầu tiên trong cả kiếp trước lẫn kiếp này. Công bằng mà nói, nàng vẫn chưa chuẩn bị cho chuyện sinh con, coi như là vẫn bình an vô sự, thì ở trong kế hoạch lúc ban đầu của nàng vẫn là ít nhất sau mười tám tuổi mới sinh con. Nhưng hiện tại… Thật sự thì đứa bé này tới quá không đúng lúc. Nhưng trong lòng của nàng, lại vẫn không tự chủ được dâng lên một loại kích động và vui sướng kỳ lạ. Nàng có thai… Đứa bé này là đứa con đầu tiên của nàng và Mặc Tu Nghiêu, cũng sẽ là người thân cận nhất có cùng huyết thống với nàng……

Hàn Minh Nguyệt ung dung thản nhiên quan sát thần sắc của Diệp Ly, nhìn trên dung nhan thanh lệ kia hiện lên khiếp sợ, hoài nghi, vui sướng, lo lắng, cuối cùng lại từ từ biến thành kiên định. Hắn lập tức hiểu được Diệp Ly đã đưa ra quyết định gì. Nhìn thân ảnh mảnh khảnh của nàng, lần đầu tiên Hàn Minh Nguyệt thật lòng nói: “Vương phi, hiện tại chỉ sợ đứa bé này tới không đúng lúc.”

Diệp Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Bản phi có thể tin tưởng Hàn công tử sẽ không nói chuyện này cho bất luận kẻ nào không?”

Hàn Minh Nguyệt hơi lo lắng cau mày nói: “Vương phi, hẳn là ngươi cũng rõ ràng, tình thế bây giờ căn bản không cho phép ngươi giữ lại đứa bé này. Nếu như Vương gia ở chỗ này, cũng sẽ cho là như vậy.” Diệp Ly lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi, Tu Nghiêu cũng giống ta, cũng sẽ chọn bảo vệ đứa bé này.” Hàn Minh Nguyệt nói: “Đó là bởi vì Tu Nghiêu ở bên cạnh ngươi, hắn có thể bảo vệ ngươi. Nhưng hiện tại, một cô gái như ngươi chỉ huy mấy chục vạn đại quân, lại còn mang thai. Nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn… Ta nghĩ Tu Nghiêu tuyệt đối sẽ không nguyện ý dùng mạng của ngươi đi đổi lấy mạng của một đứa con còn chưa ra đời.” Diệp Ly cúi đầu, nhìn bụng vẫn bằng phẳng của mình, lạnh nhạt nói: “Trong lòng Bản phi hiểu rõ, đa tạ Hàn công tử quan tâm.” Hàn Minh Nguyệt còn muốn khuyên nữa, hắn hiểu Mặc Tu Nghiêu, cũng rõ ràng tình cảm của Mặc Tu Nghiêu dành cho Diệp Ly, nếu bởi vì con mà Diệp Ly xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì……. quả thật hắn cũng không dám nghĩ đến cùng Mặc Tu Nghiêu sẽ có phản ứng gì. Nhưng nhìn đến sự kiên định trên dung nhan thanh lệ của Diệp Ly, hắn vẫn ngậm miệng lại. Một người mẹ có thể làm được đến mức độ nào vì con của mình, thì những năm này hắn đã gặp không ít, mà Diệp Ly lại là cô gái có kiên định và kiên quyết nhất trong những cô gái mà hắn đã từng gặp, thì làm sao lại chịu nghe lời khuyên của hắn chứ. Thở dài, Hàn Minh Nguyệt bảo đảm: “Không có sự đồng ý của Vương phi, ta sẽ không nói chuyện này cho bất cứ người nào. Nhưng mà… tốt nhất Vương phi nên lập tức gọi đại phu đến xem một chút, thuốc an thai và thuốc bổ vẫn cần phải có.”

“Cám ơn.”

Trở lại thư phòng, Diệp Ly ngồi vào bàn xuất thần. Tin tức đột nhiên truyền đến này vẫn làm cho nàng hơi thẫn thờ, trấn định và ung dung ở trước mặt Hàn Minh Nguyệt cũng chỉ là ngụy trang theo thói quen mà thôi. Trầm tư hồi lâu, tay giơ lên nhẹ vỗ về bụng vẫn còn bằng phẳng chưa biến hóa chút nào, dung nhan thanh lệ dịu dàng của Diệp Ly trở nên càng thêm nhu hòa hơn. Nơi này… Lại có một đứa con của nàng và Mặc Tu Nghiêu. Người chưa từng làm mẹ vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảm giác này kỳ diệu đến cỡ nào. Có lẽ qua mấy tháng nữa nàng sẽ có thể cảm giác được biến hóa của bé, còn có thể cảm giác được lúc cục cưng tay đấm chân đá ở trong bụng của nàng. Khóe môi mỉm cười nhợt nhạt, hai đầu lông mày cũng càng thêm kiên định.

“Người đâu.”

Đi vào là Vệ Lận, đi tới cửa cung kính nói: “Vương phi.”

“Đi mời một đại phu tới đây.”

Vệ Lận ngẩn ra, hơi lo lắng nói: “Thân thể của Vương phi khó chịu sao?”

Diệp Ly lắc đầu nói: “Đi đi.”

Cho là thân thể của Diệp Ly thật sự khó chịu, Vệ Lận cũng bất chấp mọi thứ xoay người chạy đi. Chỉ chốc lát sau liền lôi một thanh niên mới chừng hai mươi tuổi đi đến. Nhìn đại phu hơi quá trẻ tuổi trước mắt, Diệp Ly nhướng nhướng đôi mi thanh tú, thật ra thì đa phần số tuổi của đại phu ở trong quân sẽ không quá lớn, dù sao gian khổ trên đường hành quân cũng không phải là những lão đại phu đã có tuổi kia có thể thừa nhận. Nhưng thanh niên trước mắt cũng còn quá trẻ đi. Vô luận có thừa nhận hay không, thì có rất nhiều lúc trung y vẫn dựa vào kinh nghiệm mà không hoàn toàn là thiên phú. Hiển nhiên Vệ Lận cũng hiểu sự nghi ngờ của Diệp Ly, tiến lên giải thích: “Vương phi, Dương đại phu được xem như là sư điệt của Trầm tiên sinh (học trò của học trò của Trầm tiên sinh, gọi Trầm tiên sinh là sư tổ), trên phương diện y thuật cũng được Trầm tiên sinh khen ngợi có thêm. Hai năm qua vẫn ở trong Hắc Vân kỵ ở Tây Bắc, lần này cũng đi theo Hắc Vân kỵ trấn giữ Tín Dương ở lại tại thành Tín Dương.”

Diệp Ly gật đầu, hơi áy náy cười nói với người thanh niên kia: “Đã như vậy, xin mời Dương đại phu bắt mạch giúp ta đi.”

Hiển nhiên đại phu thanh niên này cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải chuyện  người khác nghi ngờ hắn, cũng không để ý, bước lên, ngồi xuống, lấy gối bắt mạch ra bắt mạch cho Diệp Ly. Một lúc lâu sau, chân mày hơi nhíu của đại phu thanh niên giãn ra, đứng dậy chắp tay nói với Diệp Ly: “Chúc mừng Vương phi, theo thuộc hạ thấy, Vương phi đã có thai.”

Nghe vậy, Vệ Lận ngẩn ra hơi không biết làm gì cho phải. Nếu bình thường thì Vương phi có tin vui đương nhiên là chuyện vui mừng của trên dưới Định Vương phủ cho tới cả Mặc gia quân, nhưng hiện tại có thai, cũng có ý nghĩa, an nguy của Vương phi còn có an nguy của Tiểu thế tử đều không thể hoàn toàn bảo đảm. Diệp Ly cúi đầu, nhẹ thấp giọng lẩm bẩm: “Thật sự có……” Thanh niên kia khẳng định gật đầu nói: “Hồi Vương phi, thuộc hạ khẳng định.” Diệp Ly nhìn hắn, hỏi: “Có cần uống thuốc gì không?”

Thanh niên kia lắc đầu nói: “Vương phi rất khỏe, mạch đập cũng rất tốt. Theo thuộc hạ thấy, hiện tại cũng không cần bất kỳ thuốc dưỡng thai gì. Thuốc thì vẫn có ba phần độc, nếu không phải bắt buộc thì không cần cũng không sao. Nhưng mà thuốc bổ thì vẫn cần. Còn có, mấy tháng đầu, kính xin Vương phi đặc biệt cẩn thận, không thể để động thai khí.”

“Mấy tháng đầu? Như vậy sau này thì sao?”

“Ba bốn tháng sau thì thai nhi đã ổn định, cũng không cần lo lắng nhiều. Nhưng mà cũng cần phải cẩn thận an toàn, hơn nữa… Bốn năm tháng sau, chỉ sợ Vương phi sẽ hành động hơi khó khăn…” Nói đến chỗ này, đại phu thanh niên cũng không thể không lo lắng. Hắn không phải là đại phu cả ngày ngồi ở trong nhà bắt mạch xem bệnh, cái gì cũng đều không để ý, thân là quân y đi theo quân thì tất nhiên biết trên chiến trường có bao nhiêu nguy hiểm, lại xảy ra bao nhiêu chuyện không có cách nào dự đoán được. Nhìn Diệp Ly một chút, chỉ đành phải nói: “Kính xin Vương cẩn thận thật tốt.”

Diệp Ly gật đầu nói: “Bản phi biết rồi, mấy ngày nay làm phiền Dương đại phu ở lại phủ Thái thú có được không?”

Đại phu thanh niên chắp tay nói: “Có thể chăm sóc Tiểu thế tử là vinh hạnh của thuộc hạ. Thuộc hạ tuân lệnh.”

“Làm phiền đại phu rồi, chuyện này kính xin đại phu giữ bí mật dùm. Ngoại trừ người bên cạnh Bản phi thì tạm thời Bản phi không muốn để cho bất luận kẻ nào biết.”

Mặc dù đại phu thanh niên hơi khó hiểu, nhưng vẫn đồng ý: “Chút nữa thuộc hạ sẽ giao danh sách các vị thuốc bổ và những điều cần chú ý cho người bên cạnh Vương phi.”

“Cám ơn. Vệ Lận, tiễn Dương đại phu ra ngoài.”

“Dạ.”

Bình Luận (0)
Comment