Thịnh Thế Đích Phi

Chương 176

Trong thư phòng, nhìn ánh mắt bình tĩnh lại không có chút cao hứng nào của Mặc Tu Nghiêu, Hàn Minh Nguyệt cảm thấy có vô số lời định nói cũng không thể phun ra. Mặc Tu Nghiêu chưa bao giờ có ý định bỏ qua cho Tô Túy Điệp, điều này hắn đã sớm biết. Thậm chí nếu hắn ở vị trí của Mặc Tu Nghiêu, chắc hắn đã sớm bầm thây vạn đoạn Tô Túy Điệp rồi, nhưng. . . . dù sao hắn cũng không phải Mặc Tu Nghiêu. Nữ nhân hắn yêu cũng không phải Diệp Ly, cho nên hắn không đành lòng trơ mắt nhìn Tô Túy Điệp chịu khổ, song, hiện tại hắn đã không còn bất kỳ con bài nào có thể thay đổi chủ ý của Mặc Tu Nghiêu. Thậm chí hắn còn hoài nghi, căn bản không có gì có thể khiến Mặc Tu Nghiêu thay đổi chú ý, trừ phi. . . Diệp Ly đã chết mà sống lại. . . . . .

Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý tới Hàn Minh Nguyệt còn đứng ở một bên không biết suy nghĩ cái gì kia nữa. Sở dĩ lâu nay hắn không đuổi Hàn Minh Nguyệt đi, tùy ý hắn ta ở lại thành Nhữ Dương thậm chí ở trong phủ, chẳng qua là vì lúc trước bên vách núi Hàn Minh Nguyệt đã giúp A Ly mà thôi, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ vì thế mà nhượng bộ. Cúi đầu nhìn các loại hồ sơ trên bàn, chữ viết xinh đẹp phía trên khiến cho đôi mắt hắn dịu dàng hơn. Nội dung viết phía trên lại càng khiến cho lòng người mềm mại. Ngay cả hắn, cũng chưa bao giờ biết thê tử của hắn lại có nhiều tư tưởng kỳ diệu như vậy, cũng như lối suy nghĩ vĩ đại này. Kể từ khi biết Mặc Cảnh Kỳ và Nam Chiếu, Tây Lăng âm thầm lập ước định, A Ly cũng đã nhận rõ cái ngày Mặc gia quân cùng triều đình quyết liệt kia cũng sắp đến. Cho nên mới muốn hắn dốc hết sức lực bảo vệ cho cả Tây Bắc, hơn nữa còn khổ tâm suy tính đến làm sao để vài chục vạn Mặc gia quân ở Tây Bắc tương đối cằn cỗi này có thể sinh tồn và phát triển. Nếu như A Ly không phải là thân nữ nhi, Mặc Tu Nghiêu tin tưởng, nàng tuyệt đối có tư cách trở thành một đời danh tương*(tể tướng nổi danh) lưu danh bách thế hơn tổ tiên nàng nhiều.

Mà hôm nay, nhẹ vỗ về hồ sơ trong tay, đáy mắt Mặc Tu Nghiêu hiện lên tia dịu dàng và trìu mến, A Ly. . . Bản vương nhất định sẽ không uổng phí một phen tâm tư của nàng. Cho dù nàng không có bên cạnh Bản vương thì Bản vương cũng sẽ khiến cho tên của nàng và Bản vương lưu danh bách thế, để cho người đời kính ngưỡng. Dĩ nhiên. . . Trước đó, nàng hãy nhìn Bản vương làm thế nào khiến thiên hạ này chia năm xẻ bảy, núi sông biến sắc.

Vô luận thiên hạ có trời đất hỗn loạn gió tanh mưa máu thế nào, thế gian này luôn luôn có những nơi vĩnh viễn yên lặng thanh bình.

Diệp Ly khó khăn lắm mới mở mắt, đập vào mắt chính là một mảnh vải thô màu xanh nhạt làm rèm treo trên nóc giường. Cúi đầu nhìn, chăn đắp trên người cũng là vải thô cùng màu. Cảm giác rã rời trên người khiến nàng muốn đứng dậy nhưng thân thể cũng chỉ hơi nhúc nhích, một tay xoa bụng, bụng đã nhô ra thỉnh thoảng nhảy lên làm cho nàng nhất thời tràn đầy vui sướng. Bất kể nàng bây giờ đang ở nơi nào, ít nhất. . . Vốn cho rằng nhất định phải chết , mà bây giờ, nàng không chỉ còn sống mà bé con cũng vẫn còn. Chỉ thế thôi, cũng đủ khiến cho Diệp Ly bỏ qua tất cả những đáng tiếc trong lòng, còn có thêm cảm kích. Chỉ cần còn sống, không có chuyện gì không giải quyết được . Khẽ cắn khóe môi, dằn lo lắng xuống đáy lòng, Diệp Ly cố gắng khởi động thân thể muốn ngồi dậy.

“Ai nha, ngươi rốt cục đã tỉnh.” Ngoài cửa, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo vải bông bưng đồ đi vào, thấy người trên giường đang vật lộn muốn ngồi dậy liền vui mừng cười nói. Nàng nhanh chóng đặt bát cháo đang tỏa ra hương thơm nhàn nhạt xuống bàn, tiến lên đỡ Diệp Ly dậy. Diệp Ly nhẹ giọng tạ ơn, nhờ tay của phụ nhân mà ngồi dậy tựa vào trên cột giường, vừa nói: “Đa tạ đại tẩu. Có phải . . Đại tẩu đã cứu ta? Không biết xưng hô thế nào?” Người phụ nữ trung niên nở nụ cười thuần hậu chất phác, hiền hòa cười nói: “Chồng ta họ Lâm, ngươi cứ gọi ta là Lâm gia tẩu là được? Đứa bé đáng thương. . . Ngươi đã hôn mê hơn bốn tháng rồi, lúc ngươi mới được cứu còn có bầu hơn một tháng, may mắn đứa nhỏ này phúc lớn mạng lớn, không có chuyện gì. Ta nhìn tiểu muội tử ngươi cũng là có phúc khí, có câu nói thế nào ấy nhỉ. . . Đại nạn, a. . . Đại nạn không chết về sau sẽ có phúc. . .”

Diệp Ly khẽ cười, nhẹ vỗ về bụng đã nhô ra, nói: “Đa tạ cát ngôn của Lâm gia tẩu tử. Ta tên là. . . Nhà mẹ ta họ Sở, Lâm tẩu tử cứ gọi ta là Quân Duy.”

Lâm gia tẩu tử nhìn Diệp Ly một chút, thấy nàng chỉ nói họ nhà mẹ đẻ mình, lại nghĩ tới nàng một cô nương mười sáu mười bảy tuổi mang bầu xuất hiện ở nơi này rồi được cứu, chắc hẳn là có ẩn tình khó nói. Khuôn mặt thuần phác lộ ra mấy phần lo lắng cùng đồng tình, vỗ vỗ tay Diệp Ly nói: “Hết thảy cũng sẽ khá hơn, đừng suy nghĩ nhiều mà cố gắng tĩnh dưỡng, đứa trẻ quan trọng hơn.” Diệp Ly gật đầu, nhận lấy cháo Lâm tẩu tử đưa tới, từ từ đưa vào trong miệng. Mặc dù mấy tháng hôn mê bất tỉnh làm cho cả người nàng không có sức, ngay cả tay dùng muỗng cũng có chút khẽ run rẩy, nhưng dựa vào sự chịu đựng hơn người, cuối cùng không quá mức chật vật. Lâm gia tẩu tử vừa nhìn nàng dùng cháo vừa ngồi ở bên cạnh nàng nói chuyện nhàn thoại. Thì ra vị Lâm tẩu tử trước mắt này cũng không phải người cứu nàng. Cứu nàng là vị đại phu già duy nhất của thôn này, chẳng qua vị đại phu này cũng không  có thân nhân nào khác, lại không cách nào chiếu cố một cô gái như nàng mới mời vị Lâm tẩu tử này tới đây hỗ trợ chiếu cố nàng.

Nhắc tới nơi này, Diệp Ly vội vàng muốn đi bái kiến vị lão đại phu đã cứu nàng, Lâm tẩu tử vội vàng ngăn cản: “Lâm đại thúc lên núi hái thuốc rồi, chắc phải muộn một chút mới trở về đây. Tẩu tử vừa nhìn đã biết ngươi chính là cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng chúng ta ở nơi này cũng không có nhiều quy củ như vậy, ngươi hãy tĩnh dưỡng đừng lãng phí lòng tốt của Lâm đại thúc là được rồi.” Diệp Ly gật đầu cám ơn Lâm tẩu tử rồi chuyển sang nói chuyện khác. Đợi đến khi Lâm tẩu tử dọn dẹp đồ rời đi, Diệp Ly cũng đại khái hiểu rõ nơi này rồi.

Mặc dù không biết vị trí cụ thể, nhưng nơi này hẳn là một thôn nhỏ cách xa nơi nàng rơi xuống. Nàng được vị Lâm lão đại phu kia đúng lúc lên núi hái thuốc phát hiện bên bờ sông, chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, chuyện đã qua lâu như vậy , vì sao Mặc gia quân và ám vệ lại còn không tìm được nàng?

Chập tối, Diệp Ly ngồi ngoài sân nhìn trời chiều đến xuất thần. Cái thôn này cũng không lớn, tổng cộng cũng chỉ có mười mấy gia đình. Thôn xóm nhỏ bé, nhà cửa  thưa thớt dựa vào chân núi không theo quy tắc gì. Phòng ốc của mỗi nhà đều hết sức cũ kỹ lại  nhỏ thấp, hiển nhiên người nơi này cũng không coi trọng cuộc sống xa hoa và hưởng thụ. Thỉnh thoảng có vài thanh niên, thiếu nữ, phụ nhân đi qua đường, cũng mỉm cười với nàng đang ngồi ở sân thuốc. Đây thực sự là một thôn nhỏ thanh bình mà thuần phác, Diệp Ly nhìn trời chiều âm thầm nghĩ.

Lát sau, một lão giả tóc đã ngả màu đeo một cái sọt thuốc chậm rãi bước đến, thấy Diệp Ly ngồi cạnh sân thuốc,  nhướng chân mày hoa râm nói: “Tỉnh? Nha đầu ngươi xem ra quả thật  mạng lớn, lão phu còn tưởng rằng ít nhất phải một tháng nữa ngươi mới có thể tỉnh lại đấy.” Diệp Ly đứng dậy, cung kính đối với lão giả phúc thân, nói: “Quân Duy đa tạ ân cứu mạng của Lâm đại phu.” Lão giả thú vị  đánh giá nàng, “Đại gia khuê tú? Một đại gia khuê tú mệnh lớn như vậy thật đúng là hiếm thấy. Nha đầu, ngươi họ gì?”

Mặc dù lừa gạt ân nhân cứu mạng có chút không phải đạo, nhưng Diệp Ly cũng không dám mạo hiểm, thấp giọng nói: “Sở, Sở Quân Duy.”

Lão giả nheo mắt nhìn nàng, một hồi lâu mới vuốt chòm râu gật gật đầu nói: “Sở. . . Quân Duy. . . Tên rất hay, cũng thích hợp với nha đầu ngươi. Nhưng theo như lão phu biết thì Đại Sở cũng không có danh môn thế gia nào họ Sở, xem lời nói cử chỉ của nha đầu ngươi, cũng không phải là một gia tộc bình thường dưỡng ra.” Diệp Ly áy náy cười một tiếng: “Lâm đại phu quá lời rồi, Quân Duy. . . Nhà mẹ đẻ xuất thân Vân Châu, cùng Từ gia Vân Châu cũng có chút quan hệ.” Lúc nói chuyện, Diệp Ly bất động thanh sắc quan sát thần sắc của vị lão giả, lại thấy lão giả nhíu nhíu mi, gật đầu nói: “Từ gia Vân Châu sao? Như vậy. . . nói ra thì… Thôi, lão phu cũng không quản ngươi rốt cuộc là ai , nếu lão phu đã cứu ngươi coi như ta và ngươi có duyên phận, cứ an tâm dưỡng thương.” Diệp Ly hạ mắt, thấp giọng nói: “Đa tạ Lâm đại phu.” Nhìn thần sắc của lão giả, không giống như đang diễn trò. Tin tức nàng rơi nhai chắc không giấu được , lúc này hẳn đã truyền khắp Đại Sở. Mới vừa rồi nàng cố ý nhắc tới Từ gia Vân Châu, chỉ cần người này có chút hiểu biết về chuyện lần này thì ít nhất cũng sẽ liên tưởng gì đó. Nhưng lão giả trước mặt lại không có chút nào kinh dị, trừ phi công phu diễn trò của ông đã cao thâm đến không lộ ra sơ hở, còn không thì căn bản chính ông ta cũng không biết đến chuyện Định Vương phi rơi nhai. Mà Diệp Ly. . . Kết luận ông ta là loại người thứ hai. Lúc nàng rơi nhai đã ném cây chủy thủ cuối cùng trên người về phía Trấn Nam Vương, ngay cả quần áo đang mặc cũng là loại bình thường…, trên người không có bất kỳ đồ vật nào có thể chứng minh thân phận của nàng. Trừ phi là người biết nàng, bằng không không thể có chuyện vừa gặp nàng đã nhớ tới thân phận của nàng. Mặc dù đối với việc lừa gạt lão giả có chút áy náy, nhưng Diệp Ly hiểu rõ mình phải cẩn thận từng ly từng tý, tuyệt đối không để bản thân rơi vào trong tay kẻ thù rồi trở thành con bài uy hiếp Mặc Tu Nghiêu. Nhớ tới Mặc Tu Nghiêu. . . trong lòng Diệp Ly mơ hồ đau đớn. Dường như. . . thời gian bọn họ li biệt cho tới bây giờ. Nếu biết tin nàng chết rồi. . . Nghĩ tới thân thể Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly  lại càng nhíu mày.

“Ngươi còn không đi vào? Muốn đứng ngoài hứng mưa sao? Không nhìn thấy trời sắp mưa rồi à?” Trong nhà truyền đến giọng nói không chút khách khí của lão giả. Diệp Ly ngẩng đầu nhìn lên, trời chiều đã bị mây đen che kín, lúc này chắc sắp mưa. Cười khẽ, Diệp Ly xoay người đi vào nhà.

Buổi tối lúc dùng cơm, Diệp Ly tự mình làm hai món ăn đơn giản. Lâm đại phu thoạt nhìn đã rất là vừa lòng, nhìn Diệp Ly nói: “Cuối cùng không nhặt về một phế vật vô dụng rồi.” Diệp Ly không khỏi đầy mặt hắc tuyến, Lâm đại phu cũng ngồi một bên cạnh bàn bắt đầu ăn cơm. Vừa ăn cơm, lúc này Lâm đại phu mới nhớ tới, hỏi một chút về chuyện của Diệp Ly, “Ngươi từ đâu tới ?” Diệp Ly suy nghĩ , cuối cùng đàng hoàng trả lời: “Hồng Châu.” Lâm đại phu mày kiếm nhíu chặt, hỏi: “Hồng Châu? Đó là nơi nào vậy?” Diệp Ly sửng sốt, cũng không nghĩ tới ông sẽ hỏi câu này. Hồng Châu là cánh cửa đầu tiên của Tây Bắc, người sống ở gần Tây Bắc, cho dù chưa từng nghe qua Từ gia cũng không thể không biết Hồng Châu là nơi nào chứ. Lâm đại phu nhướng mày nói: “Ta đã quá lâu không ra ngoài, đại khái có thể là tên nhiều địa phương đã thay đổi.”

Trong lòng Diệp Ly vừa động, Hồng Châu quả thật  trước đây không gọi là Hồng Châu, ít nhất là năm mươi năm trước, Hồng Châu là vùng lệ thuộc Nhữ Dương, tên là Bí Dương. Hơn năm mươi năm trước, Hồng Châu chính thức được sáp nhập vào Tây Bắc, trở thành một châu mới đổi tên là Hồng Châu . Suy nghĩ một chút, Diệp Ly nói: “Hình như còn có một tên khác gọi là. . . Bí Dương.”

“Bí Dương?” Lâm đại phu ngừng đôi đũa trong tay, khó hiểu nói: “Ngươi một cô nương gia làm sao lại có thể từ Bí Dương chạy tới đây?” Diệp Ly cũng mờ mịt nhìn ông, Lâm đại phu nói: “Mặc dù đã rất lâu ta chưa rời khỏi nơi này, nhưng cũng biết, lấy chân của ngươi muốn từ Bí Dương đến đây, nhanh nhất cũng mất đến hai tháng.”

“Hai tháng? Nơi này ở đâu?” Diệp Ly không tin, theo như lời nói của Lâm tẩu tử, bọn họ nhặt được nàng muộn nhất là buổi sáng ngày thứ ba sau khi nàng rơi nhai, làm sao có thể lại đi xa được như thế? Cho dù bị nước cuốn xuôi dòng cũng không thể nhanh như vậy chứ. Nghĩ đến đây, Diệp Ly cố gắng nhớ lại, con sông lớn mà nàng rơi xuống kia đối với nàng không quá quen thuộc nhưng cũng không phải là hoàn toàn xa lạ. Theo lý mà nói, nếu khi nàng rơi xuống trực tiếp bị cuốn trôi đến hạ nguồn, như vậy cùng lắm nàng cũng sẽ chỉ bị đưa tới cái hồ cách Hồng Châu hơn trăm dặm thôi chứ. Mà không phải là xuất hiện một cách kỳ cục ở bờ sông nhỏ trong một ngọn núi. Cúi đầu hồi tưởng lại bản đồ sông núi vùng phụ cận Hồng Châu, Diệp Ly có chút không xác định hỏi: “Nơi này. . . Là trong núi phía bắc Hồng Châu sao?” Lâm đại phu cho nàng một ánh mắt tán thưởng, nói: “Nơi này cách Hồng Châu ít nhất phải tới bảy tám trăm dặm, mà quan trọng nhất, tất cả đều là đường núi gập ghềnh, dọc theo đường đi dã thú rắn độc độc trùng thì càng không cần nói. Đừng nói là ngươi, cho dù là một tiểu tử trẻ tuổi cường tráng cũng chưa chắc đã dám ra đi.”

Nghe vậy, Diệp Ly hoàn toàn bó tay rồi. Cau mày nói: “Ta trở về thế nào được?”

Lâm đại phu liếc mắt nói: “Ta làm sao mà biết? Lão đầu ta đây cứu ngươi xong chẳng lẽ còn phải chịu trách nhiệm đưa ngươi về nhà? Thứ nhất, sinh em bé dưỡng tốt thân thể rồi tìm xem một chút có người tới đón ngươi trở về hay không, nhưng theo ta thấy đúng là không có khả năng! Thứ hai, an tâm ở trong thôn, sau này tái giá rồi sống thật tốt với người ta, chuyện trước kia coi như đã qua. Ngươi yên tâm, người trong thôn này cũng không tệ, sẽ không ghét bỏ ngươi đã gả một lần, nếu không thì lão phu sẽ thay ngươi lên tiếng?” Diệp Ly trực tiếp tặng ông ta một cái liếc mắt, mặc dù mới ở chung không tới một ngày, nàng cũng đã nhìn ra lão đầu tử này chính là một quái lão nhân già mà không kính. Trong lòng suy nghĩ một chút, ít nhất phải bốn tháng nữa mới có thể sinh hạ hài tử, cộng thêm một đoạn thời gian an dưỡng sau khi sinh hạ em bé mới có thể lên đường, nói cách khác ít nhất. . . phải sáu tháng sau nàng mới có thể lên đường trở về. Nghĩ đến đây không khỏi nhíu mày, nhưng tình huống của nàng lúc này cũng không thể làm gì khác. Chỉ hy vọng Hồng Châu và Mặc Tu Nghiêu đều bình an vô sự, ít nhất. . . Nàng còn muốn sống cùng với bé con thật tốt đấy. Cúi đầu nhẹ vỗ về bé con thi thoảng nghịch ngợm, Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười.

“Hừ! Đang nhớ tới tình lang của ngươi đi?” Nhìn bộ dạng ôn nhu mỉm cười này của nàng, Lâm đại phu hừ hừ liếc mắt nói.

Diệp Ly bất đắc dĩ  cười nói: “Phụ thân của con ta, là tướng công của ta. Hơn nữa hắn đối với ta rất tốt.”

“Rất tốt mà sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?” Lâm đại phu hừ mũi khinh thường câu nói này của nàng. Cái nha đầu này vừa nhìn đã biết xuất thân phú quý thư hương môn đệ, đáng lẽ phải được sống ở nơi khuê phòng cẩm y ngọc thực, một danh môn khuê tú sao lại lưu lạc đến cái chỗ này? Lão đầu tử ông đã sống sáu mươi năm qua, đây là lần đầu tiên nhìn thấy đấy.

Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười, cũng không cãi lại lời của ông.

Tu Nghiêu. . . Rất nhanh thôi ta sẽ dẫn bé con . . .

Bình Luận (0)
Comment