Thịnh Thế Đích Phi

Chương 199

Không lâu sau Dao Cơ được thị vệ phía ngoài mang vào, nhìn thấy nữ tử gầy gò tái nhợt trước mắt, Diệp Ly cũng không khỏi thở dài trong lòng. Dao Cơ lúc này so với nữ tử của một năm trước mặc dù ưu thương quật cường nhưng ánh sáng bắn ra bốn phía thoáng qua như thể hai người. Dung nhan tinh xảo và da thịt trắng như tuyết bởi vì thời gian dài không được chăm sóc lộ ra vẻ gầy gò vàng vọt, chỉ có thể từ đường nét duyên dáng kia mơ hồ nhìn ra phong tư tuyệt mỹ năm nào. Một đầu tóc đen cũng chỉ tùy ý  dùng khăn vải buộc lên, xơ xác rủ xuống phía sau. Trong tay Dao Cơ ôm một tã lót, đứa nhỏ được chiếu cố không tệ, có bộ dáng của đứa nhỏ tầm năm sáu tháng.

Phất tay ý bảo Tần Phong lui xuống trước, Tần Phong do dự nhìn Dao Cơ một cái khẽ cau mày. Tuy nói đã điều tra chuyện Dao Cơ xong, nhưng hiện tại Vương phi đang ở trong thời điểm mấu chốt, trăm triệu lần không thể xảy ra nửa điểm không may. Nghĩ đến chỗ này, Tần Phong liền có chút hối hận sao lúc này lại quấy rầy Vương phi. Hắn chỉ muốn sau khi tự ý cứu Dao Cơ mang về đến bẩm báo với Vương phi một tiếng, nhưng Vương phi lúc này đã sắp đến ngày lâm bồn, chỉ cần Dao Cơ không có chuyện gì ngoài ý muốn, bẩm báo chậm một chút cũng không sao. Nhìn bộ dáng do dự của Tần Phong, Diệp Ly mỉm cười nói: “Ngươi cứ ra ngoài trước, ta trò chuyện với Dao Cơ cô nương.”

Tần Phong chỉ đành phải thối lui ra ngoài cửa chờ chực, Diệp Ly có chút áy náy nhìn Dao Cơ cười nói: “Đã khiến cô nương chê cười rồi.” Dao Cơ lắc đầu cười nhạt nói: “Tần đại nhân trung thành với Vương phi, thật làm cho người ta hâm mộ.”

Diệp Ly nhìn Dao Cơ ôm con trong ngực, Dao Cơ thỉnh thoảng  cúi đầu nhìn bé nhẹ nhàng đung đưa, dung nhan có chút ốm yếu bệnh tật cũng tràn đầy từ ái, “Đứa nhỏ này. . . . . .” Dao Cơ ôm con thật chặt trong ngực, nhẹ giọng nói: “Đây là con của ta, đã nửa tuổi rồi, tên là Trầm Tĩnh An. Ngươi nói xem ta lấy tên này có tốt không?” Diệp Ly gật đầu, nói: “Đứa nhỏ này theo họ ngươi à?” Diệp Ly nhớ được hình như Dao Cơ đã từng nói nàng vốn là họ Trầm, tên là Trầm Dao.

Tựa hồ nghĩ tới điều gì, Dao Cơ trầm mặc  gật đầu.

Nhìn nữ tử vốn tuyệt sắc vô song nay biến thành bộ dáng chật vật như hôm nay, trong lòng Diệp Ly tiếc hận không dứt, “Ta nhớ lúc ngươi rời khỏi kinh thành trong tay có không ít ngân lượng, như thế nào lại rơi vào tình cảnh hôm nay?” Khuynh Thành phường được bí mật bán cho Diệp Ly, tiền Dao Cơ lấy được tuyệt đối đầy đủ cho Dao Cơ và con cẩm y ngọc thực cả đời. Dao Cơ cười khổ, nhẹ vỗ về con đang ngủ say nói: “Dao Cơ tự phụ mọi thứ không thua cho người, nhưng rời khỏi Khuynh Thành phường mới biết được bản thân trừ ca múa ra cái gì cũng không biết. Mặc dù ta chán ghét thân phận vũ cơ phong trần, nhưng những năm này cũng chính là thân phận này đã cho ta cơ hội sống tự tại. Nếu không chỉ sợ đã sớm bị người mua về trong phủ làm thị thiếp rồi. Vốn cho rằng ta và Mộc Dương mặc dù không thể tu thành chính quả, nhưng cũng coi như hảo tụ hảo tán*, ai biết được. . . . . .

*hảo tụ hảo tán: đại khái ý là ở chung tốt mà chia tay trong hòa bình

Thì ra, lúc Dao Cơ rời kinh thành bởi vì đã có bầu ba tháng, chỉ đành phải tìm một chỗ vắng vẻ ở phụ cận kinh thành nghỉ ngơi, chờ sau khi sinh con xong thì lên đường làm lại từ đầu. Lại không nghĩ tới, cái trấn nhỏ nàng ở tạm kia lại ở gần mấy thôn trang của nhà mẹ đẻ của phu nhân Mộc Dương Hầu, trong đó lại có quản sự nhận ra được Dao Cơ rồi bẩm báo lại với phu nhân Mộc Dương Hầu. Lúc ấy Dao Cơ mang thai đã sáu tháng, Mộc Dương lại đang theo Diệp Ly chinh chiến Tây Bắc không về. Mặc dù phu nhân Mộc Dương Hầu khinh thị thân phận Dao Cơ, nhưng lúc ấy Tây Bắc chiến sự nguy hiểm trùng trùng, phu nhân Mộc Dương Hầu chỉ sợ vạn nhất nhi tử có tam trường lưỡng đoản (chuyện bất trắc) gì, cũng không có đánh chủ ý lên đứa con của Dao Cơ, chẳng qua để cho người nhà mẹ đẻ trông chừng Dao Cơ. Lấy sự thông tuệ của Dao Cơ, làm sao lại không đoán được, bất kể Mộc Dương có trở lại hay không, ngày sinh hạ đứa bé chỉ sợ chính là lúc mình bỏ mạng. Chỉ đành phải dùng tiền tài hối lộ người trông chừng bên cạnh nàng, tìm cách chạy trốn nhưng lại bị bắt trở lại. Nhà mẹ đẻ phu nhân  Mộc Dương Hầu liền thu hết sạch tiền tài của Dao Cơ, ngay cả nửa đồng cũng không lưu lại cho nàng. Đợi đến khi Dao Cơ có vẻ sắp sinh, bà tử vẫn phụ trách chiếu cố Dao Cơ mềm lòng, lặng lẽ báo tin cho Mộc Dương. Thời điểm Mộc Dương chạy tới chính là ngày Dao Cơ sinh hạ, nếu không phải Mộc Dương tới nhanh, xông vào phòng sinh, chỉ sợ ngày đó Dao Cơ sẽ rong huyết mà chết.

Sau bởi vì kiên trì, hai mẹ con Dao Cơ được an trí ở một biệt viện trong phủ Mộc Dương Hầu. Sau đó Mộc Dương thành hôn cùng với vị tiểu thư Tôn gia kia, Dao Cơ dưỡng được mấy ngày, lúc Mộc Dương đến nhìn hai mẹ con nàng thì nàng nói rằng muốn Mộc Dương Hầu phủ trả tiền tài lại cho nàng, sau đó nàng sẽ mang theo con rời đi. Mộc Dương nói gì cũng không đồng ý, mà nhà mẹ đẻ của Mộc Dương Hầu phu nhân một mực không thừa nhận đã lấy tiền của Dao Cơ. Lúc ấy Dao Cơ tức giận đến suýt nữa hôn mê bất tỉnh, nàng nhiều năm dành dụm tích lũy như vậy, còn có lúc bán Khuynh Thành phường thì Diệp Ly cũng không còn bạc đãi nàng. Không tính đến những đồ trang sức đeo tay trân phẩm kia, chỉ nguyên ngân phiếu đã có khoảng hơn hai mươi vạn lượng. Mộc Dương vì phòng ngừa Dao Cơ cầm tiền nghĩ cách chạy trốn, cũng chấp nhận giải thích của nhà ngoại mình. Kể từ đó, trên người Dao Cơ thậm chí ngay cả nửa phân tiền cũng không có, càng không cần nói đến mua biệt viện rồi đào tẩu gì đó.

Nhưng tính tình Dao Cơ cứng rắn, mỗi lần Mộc Dương đi gặp nàng thì hai người luôn tranh chấp không ngừng. Mà Mộc Dương thường xuyên đi biệt viện tự nhiên khiến cho  tân phu nhân Thế tử mới xuất giá hoài nghi. Cho nên vốn đã rất bất mãn, lại nhân lúc Mộc Dương bị Mộc Dương hầu sai ra ngoài làm việc chung, hai mẹ con Dao Cơ suýt chút nữa bị chết đói trong biệt viện. Lúc Mộc Dương trở lại thì lại náo loạn một trận, sau đó đưa mẫu tử Dao Cơ về một tiểu viện trên danh nghĩa của mình. Dao Cơ dùng hơn một tháng mới có thể bỏ đi tâm phòng bị của Mộc Dương, sau đó thừa dịp Mộc Dương say rượu mang theo con cùng vài món đồ không tính là có giá trị một đường trốn thoát khỏi đó. Về phần đám người đuổi theo sau nàng muốn đoạt con rốt cuộc là Mộc Dương phái tới hay Mộc Dương Hầu phủ phái tới, chính nàng cũng không biết.

Nhìn trước mắt Diệp Ly bụng lớn gương mặt tỏa sáng như trước, Dao Cơ cười khổ. Nếu Định Vương phi gặp phải chuyện như vậy, tất nhiên sẽ không trở nên chật vật như mình. Cái đoạn thời gian bị giam ở biệt viện suýt nữa chết đói kia, rốt cục Dao Cơ đã hiểu, chỉ bằng mình muốn nắm giữ vận mệnh của bản thân, căn bản là nằm mơ giữa ban ngày. Nhiều năm như vậy, cảnh tượng phong quang lúc trước căn bản là nhờ có danh tiếng vũ cơ đệ nhất, cộng thêm có Mộc Dương, Phượng Tam ủng hộ mới có thể duy trì. Không có những thứ này, nàng cũng chỉ là một nữ tử vô dụng không có chỗ đặt chân trên thế gian này mà thôi.

Nghe Dao Cơ nói xong, Diệp Ly cũng không biết nên cảm thán hay nên phẫn nộ. Trầm ngâm chốc lát, Diệp Ly hỏi: “Sau này ngươi có tính toán gì không? Theo như ngươi nói, tiền tài của ngươi đều bị người nhà mẹ đẻ Mộc Dương Hầu phủ đoạt mất, cái này ta có thể cho người lấy lại giúp ngươi. Sau này ngươi định làm gì?” Dao Cơ cúi đầu nhìn bé con trong ngực một chút, rồi ngẩng  đầu lên nói: “Dao Cơ cầu xin Vương phi tìm cho đứa nhỏ này một gia đình trong sạch thu dưỡng. Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần cha mẹ song toàn, trong nhà hòa thuận là được.”

Diệp Ly cau mày, khó hiểu hỏi lại: “Ngươi làm cái gì vậy? Nếu ngươi không muốn đứa bé này, vì sao lúc đầu còn khổ cực mang đi như vậy? Nếu ở lại Mộc Dương Hầu phủ, Mộc Dương nhớ tới tình cảm của các ngươi hẳn sẽ không bạc đãi con mình.” Dao Cơ cười khổ, nhìn Diệp Ly nói: “Ta cũng đã nghe nói chuyện nhà mẹ đẻ Vương phi, Vương phi thân là đích nữ, vậy mà còn bị mẹ kế khắt khe như vậy. Huống chi là con ta? Tôn tiểu thư kia hận không giết được con ta, Mộc Dương có thể coi chừng nó đến thế nào? Huống chi. . . Có một mẫu thân làm vũ cơ cũng không phải chuyện danh dự gì, Dao Cơ chỉ cầu cả đời nó bình an là được rồi.”

Diệp Ly có chút khó xử, cúi đầu suy nghĩ một chút nói: “Hiện giờ ta làm việc cũng không dễ dàng. Không bằng ngươi tạm thời cứ ở tại thành Nhữ Dương, suy nghĩ thật kỹ xem tương lai có tính toán gì rồi hãy nói? Nếu ngươi vẫn kiên quyết như thế, quay đầu lại ta để người thay bé con tìm một gia đình khá giả.”

Dao Cơ mừng rỡ, rưng rưng nói: “Trầm Dao tạ ơn Vương phi.” Mặc dù nàng nói  quyết tuyệt, nhưng muốn rời khỏi đứa con hoài thai mười tháng cũng là vạn phần không muốn. Diệp Ly cho nàng suy nghĩ thêm một thời gian ngắn, mặc dù trong lòng nàng đã sớm hạ quyết tâm, nhưng có thể ở cùng với con thêm được một thời gian nữa cũng tốt.

Lệnh cho Tần Phong mang Dao Cơ ra ngoài an trí, Diệp Ly đang cúi đầu suy tư chuyện Dao Cơ, đúng lúc Mặc Tu Nghiêu thong thả đi đến. Nhìn Diệp Ly nhíu nhíu đôi mi thanh tú, Mặc Tu Nghiêu vội vàng ngồi xuống bên cạnh nàng xem xét, “Sao lại mất hứng? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Diệp Ly lắc đầu, tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu, đem chuyện Dao Cơ nói một lần, cuối cùng thở dài nói: “Chuyện này Mộc Dương đúng là không ra làm sao cả.” Không chỉ đối với Dao Cơ, mà đối với  Tôn tiểu thư vừa mới xuất giá kia cũng như thế. Cho dù người đuổi giết Dao Cơ là Tôn tiểu thư phái tới thì Diệp Ly cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc.

Thấy Diệp Ly quan tâm đến chuyện của người khác như vậy, Mặc Tu Nghiêu tức giận không vui. Kéo nàng tựa vào trong lồng ngực mình, nhẹ vỗ về cái bụng tròn trịa kia nói: “Những chuyện nhỏ nhặt này cứ để cho người bên dưới đi làm là được rồi, A Ly có rãnh rỗi quan tâm những thứ này, không bằng thử nghĩ đến chuyện khác xem.” Diệp Ly giương mắt mỉm cười nhìn hắn nói: “Nghĩ cái gì? Chàng đã nghĩ tên của bảo bảo chưa?” Mặc Tu Nghiêu cau mày, thản nhiên nói: “Khi nào thì lấy tên lại phiền phức như thế rồi? A Ly ngày ngày cứ gọi bảo bảo bảo bảo, vậy cứ gọi Mặc Bảo Bảo là được rồi.”

Khóe miệng Diệp Ly co rút, nhìn nam nhân đầy mặt ghen tức cười nói: “Mặc Bảo Bảo? Chàng xác định nếu lấy cái tên này tương lai bảo bảo sẽ không trách chúng ta?” Chỉ cần vừa nghĩ tới một thiếu niên lớn lên anh tuấn giống Mặc Tu Nghiêu lại có cái tên Mặc Bảo Bảo đã làm cho người ta buồn cười. Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Nó dám sao?” Diệp Ly nghiêm nghị gật đầu nói: “Tin ta đi, nó thật sự dám đấy.” Chỉ cần là nam tử, có cái tên như vậy cũng sẽ không nhịn được mà muốn phạm thượng đấy? Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng nói: “Vậy thì gọi Mặc Tiểu Bảo.” Diệp Ly liếc mắt, quyết định tạm thời không nhắc tới vấn đề này với hắn, vạn nhất nam nhân này giở tính tình ra kiên quyết gọi cục cưng là Mặc Bảo Bảo hay Mặc Tiểu Bảo thì… Tên, nàng nhất định phải tranh giành. Dù sao đại danh của con tới lúc tròn tuổi lấy vẫn kịp, bằng không thì xin ông ngoại và cậu lấy cũng được. Bất động thanh sắc chuyển đề tài khác hỏi: “Chuyện bảo tàng tiền triều là thế nào? Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?”

Mặc Tu Nghiêu mạn bất kinh tâm  nói: “Còn không phải quỷ kế của Đàm Kế Chi sao? Hắn cho rằng chọc Bản Vương phiền toái thì hắn sẽ thoát được sao?” Diệp Ly hiếu kỳ nói: “Chàng đã làm cái gì?” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Đương nhiên là đưa thân phận đích thực của hắn nói cho hoàng đế bệ hạ của chúng ta rồi, thuận tiện coi như vì Đại Sở mà tận trung một hồi.” Diệp Ly nhướng mày nói: “Lúc Đàm Kế Chi rời khỏi Tây Bắc, chắc cũng đã chuẩn bị tinh thần đem thân phận của mình ra ánh sáng rồi chứ?” Mặc Tu Nghiêu cười lạnh nói: “Nếu như còn có ngọc tỷ truyền quốc thì sao?”

“Sẽ có người tin chuyện ngọc tỷ truyền quốc ở trên người hắn sao?” Diệp Ly hỏi.

“Nhất định sẽ có người tin. Quay đầu lại phái ám vệ đuổi theo giết Đàm Kế Chi, không cần giết chết, để cho hắn lấy ngọc tỷ truyền quốc ra là được rồi.” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói. Diệp Ly hiểu rõ cười một tiếng, ngay cả Định Quốc Vương phủ cũng đuổi theo Đàm Kế Chi muốn ngọc tỷ truyền quốc, như vậy người có hứng thú với ngọc tỷ truyền quốc tự nhiên sẽ phải suy nghĩ rồi, về phần rốt cuộc tin tưởng thế nào thì mỗi người một ý.

Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly, đầu ở  trên vai nàng chà chà, nói: “Lúc này A Ly không cần để ý đến những việc vặt này, chỉ cần bình an sinh hạ Bảo Bảo là tốt rồi.” Nhanh chóng thoát khỏi tiểu quỷ đáng chán này, A Ly chính là của một mình hắn.

“Đừng kêu Bảo Bảo gì đó, thật không dễ nghe.” Diệp Ly kiên quyết đấu tranh cho quyền lợi của nhi tử. Mặc Tu Nghiêu không sao cả đổi cách gọi, “Mặc Tiểu Bảo.”

Diệp Ly đỡ trán, nhìn nam nhân cố chấp  gương mặt tuấn tú, thở dài nói: “Nhũ danh.” Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng không nói chuyện, đợi đến khi nhũ danh còn nổi tiếng hơn đại danh thì đại danh và nhũ danh có khác nhau sao? Cho nên Thiếu chủ tương lai của Định Quốc Vương phủ, ngọc thụ lâm phong, danh chấn thiên hạ cũng có một ngày cả đời không thoát được nhũ danh.

Tần Phong hồi kinh một chuyến này, đón trở lại không chỉ là người thân cận bên cạnh Diệp Ly cùng đám người Mặc tổng quản, mà còn có ái thiếp và ái tử của Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân. Vốn Tiết Thành Lương vẫn chết không mở miệng, vừa nhìn thấy ái thiếp thanh tú ôn nhu và nhi tử mới hai tuổi thông minh khả ái cũng không chống đỡ được. Ngay cả hình cũng không cần dụng, trực tiếp đầu hàng.

Trong địa lao, Mặc Tu Nghiêu vẫn bình tĩnh thản nhiên ngồi dựa trên nhuyễn tháp, mắt lạnh nhìn một màn toàn gia đoàn tụ trước mắt. Phượng Chi Dao, Tần Phong đứng ở phía sau nhìn, trấn an thê nhi đang khóc không ngừng, Tiết Thành Lương đứng lên nói: “Vương gia muốn biết cái gì ta cũng có thể nói cho người biết, nhưng vô luận thế nào, xin Vương gia đừng làm thương tổn vợ con ta.” Mặc Tu Nghiêu nhíu mi, gật đầu nói: “Có thể. Bản vương hứa chỉ cần ngươi nói những gì Bản vương muốn biết, Bản vương tuyệt đối sẽ không thương tổn mẫu tử bọn họ. Còn có thể cho các nàng một chỗ an ổn dung thân.”

Tiết Thành Lương cười hắc hắc nói: “Định Vương chính miệng hứa hẹn, tại hạ sẽ tin tưởng. Vương gia cứ hỏi.”

Mặc Tu Nghiêu vung tay lên, cho người đem mẫu tử bọn họ đi xuống. Trong địa lao an tĩnh một lát mới hỏi: “Vì sao Mặc Cảnh Kỳ lại tốn khí lực lớn như vậy để cứu Tô Túy Điệp?” Nghe vậy, không chỉ Tiết Thành Lương sửng sốt một chút, mà ngay cả Phượng Chi Dao và Tần Phong cũng không khỏi ngẩn ra. Phượng Chi Dao nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, trong lòng yên lặng nói, “Vương gia, không phải ngài còn chưa dứt tình với người đàn bà Tô Túy Điệp  kia đấy chứ?” Đại khái Phượng Chi Dao biểu lộ quá mức rõ ràng rồi, Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, Phượng Chi Dao nhất thời lưng chợt lạnh, ho nhẹ một tiếng điều chỉnh cảm xúc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn  Tiết Thành Lương.

Tiết Thành Lương đối với vấn đề này rất ngoài ý muốn, thần sắc thay đổi nhìn Mặc Tu Nghiêu lãnh đạm bình tĩnh, trầm mặc chốc lát nói: “Hoàng thượng thuở thiếu niên có quen biết với Tô Túy Điệp, khi Hoàng thượng mới vừa lên ngôi liền hướng Tô đại nhân đề cập tới chuyện muốn đón Tô tiểu thư vào cung làm phi, nhưng lại bị Tô đại nhân cự tuyệt.”

Mặc Tu Nghiêu giương mắt, lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn nói cho Bản vương, hoàng thượng tình cũ khó quên với Tô Túy Điệp cho nên mới phái ra nhiều người như vậy tới cứu nàng?” Tiết Thành Lương trầm mặc, hắn cũng biết đáp án này hoang đường cỡ nào. Hắn đã đi theo Mặc Cảnh Kỳ từ lúc hắn còn chưa lên, tự nhiên biết Mặc Cảnh Kỳ là hạng người gì. Cho dù Tô Túy Điệp lớn lên có xinh đẹp gấp trăm lần, Mặc Cảnh Kỳ cũng sẽ không vì nàng ta xinh đẹp mà mất công sức như vậy. Suy nghĩ một chút, Tiết Thành Lương hỏi: “Vương gia muốn biết cái gì?”

Mặc Tu Nghiêu cúi đầu xem xét ngón tay thon dài, nói: “Nói ví dụ như quan hệ của Tô Túy Điệp với Hoàng thượng cùng Đàm Kế Chi.”

Tiết Thành Lương cau mày nói: “Mười năm trước Đàm Kế Chi đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng hết sức coi trọng tài trí của hắn nên xem hắn như người cố vấn. Cho nên hắn và Tô tiểu thư có quan hệ gì ta cũng không biết, nhưng bọn hắn cũng có quen biết.”

“Thân phận thực sự của Đàm Kế Chi là con cháu của hoàng thất tiền triều, hay ngươi nói cho Bản vương biết, vì sao Mặc Cảnh Kỳ lại tin tưởng hắn như vậy. Cái này, Tiết thống lĩnh không phải cũng không biết đấy chứ?” Nghe vậy, mặt Tiết Thành Lương liền biến sắc, khiếp sợ ngó chừng Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu hừ lạnh một tiếng, mày kiếm khẽ nhếch lạnh giọng nói: “Phượng Tam, mang đứa bé phía ngoài vào cho Bản vương!” Tiết Thành Lương chấn động, vội vàng nói: “Không được! Vương gia, cầu xin ngươi bỏ qua cho đứa bé kia, ngươi muốn biết cái gì ta đều nói.” Mặc Tu Nghiêu vừa lòng gật đầu, “Rất tốt, Tô Túy Điệp đang ở trong tay Bản vương. Nhưng hai tháng này tới vô số người, Đàm Kế Chi muốn giết người, Hoàng thượng lại muốn cứu người. Bản vương không biết từ khi nào một nữ nhân lại trở nên trọng yếu như vậy rồi, có lẽ ngươi sẽ cho Bản vương đáp án đấy?”

Sắc mặt Tiết Thành Lương trắng bệch như tờ giấy, nhìn cửa lao đang đóng chặt một cái, vợ con hắn đang ở ngoài cửa, chỉ cần hắn đã nói sai một câu cũng có thể đem bọn họ lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục. Vô lực khép mắt, Tiết Thành Lương rốt cục cũng mở miệng nói: “Ta biết cũng không quá nhiều, chỉ nhớ rõ năm đó ta phụng mệnh hoàng thượng, từ trong tay Tô tiểu thư nhận lấy một vật. Sau đó giao cho Đàm đại nhân.” Mặc Tu Nghiêu híp mắt, “Thứ gì?”

Tiết Thành Lương nói: “Ta không biết, chẳng qua là. . . đồ cầm ra từ Định Vương phủ. Sau đó Đàm đại nhân một mình đi Bắc Nhung, một tháng sau. . . Tiền Định Vương và Mặc gia quân thảm bại ở biên cảnh Bắc Nhung. Cho nên ta đoán. . . Có lẽ cũng có  chút quan hệ.” Nói xong câu đó, Tiết Thành Lương như trở nên thoát lực, mềm nhũn ngồi trên mặt đất. Mặc dù hắn cũng không phải là người tốt gì, nhưng cũng không phải kẻ  phát rồ không có nửa điểm nhân tính. Năm đó sau khi Định Vương phủ gặp chuyện không may, hắn tựu mơ hồ có một loại cảm giác, một ngày nào đó những chuyện này còn có thể tái diễn, lại không nghĩ rằng ngày nào đó chính là mười năm.

Trong phòng giam một mảnh yên lặng, chỉ nghe thấy cách đó lò than củi không xa thỉnh thoảng phát ra tiếng đồm độp. Mặc Tu Nghiêu hạ mắt ngồi dựa trên nhuyễn tháp, vài lọn tóc bạc rủ xuống bên tai, làm cho không ai có thể thấy rõ vẻ mặt trên mặt hắn. Nhưng Phượng Chi Dao và Tần Phong đứng sau hắn thấy rõ vài lọn tóc bạc không gió mà động kia, uy áp cường đại  bức người khiến cho hai người không tự chủ  lui về phía sau mấy bước. Không hẹn mà cùng nghiêng đầu từ trong mắt đối phương nhìn thấy thần sắc không thể tin.

Hồi lâu sau, đến khi ba người trong phòng giam cơ hồ sắp không thở nổi, chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu lạnh giọng nói: “Nói tiếp.”

Sắc mặt Tiết Thành Lương trắng bệch, mép tràn ra một tia máu. Hắn không nghĩ tới Định Vương đã đạt đến trình độ này, cách không cũng có thể khiến hắn nội thương hộc máu. Lắc lắc đầu nói: “Ta lúc ấy chỉ là một thị vệ tùy thân bên cạnh Hoàng thượng, chuyện biết được cũng không nhiều. Sở dĩ Hoàng thượng phải cứu Tô tiểu thư, là bởi vì năm đó Tô tiểu thư lấy đi hai đồ vật từ Định Vương phủ, nhưng nàng chỉ đưa Hoàng thượng một vật, một vật khác vẫn ở trong tay Tô tiểu thư. Những cái khác. . . Ta cũng không biết.”

“Vương gia. . . . . .” Phượng Chi Dao dè chừng kêu lên. Mặc Tu Nghiêu trầm mặc thì đáng sợ hơn lúc nổi giận nhiều. Cho dù lý trí biết rằng Mặc Tu Nghiêu sẽ không tổn hại đến bọn họ như thế nào, nhưng. . . Phượng Chi Dao thở dài, lặng lẽ nắm chặt ngón tay đang khẽ run trong tay áo.

“Tần Phong! Tô Túy Điệp kia. Bản vương không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, cũng không quản ngươi làm thế nào, trong ngày hôm nay làm cho nàng ta phun ra đáp án!”

Trong lòng Tần Phong rùng mình, gật đầu nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.” Phượng Chi Dao có chút lo lắng cau mày nói: “Vương gia, miệng Tô Túy Điệp cũng không phải chặt bình thường, vạn nhất. . . . . .”

“Vậy hãy kết liễu nàng ta!” Mặc Tu Nghiêu cả giận nói, “Nếu như hỏi không ra, thì phái xuất Kỳ Lân, bắt hết toàn bộ thân tín của Mặc Cảnh Kỳ! Bản vương cũng không tin không còn người khác biết chuyện này!”

“Thuộc hạ lĩnh mệnh!” Tần Phong gật đầu, xoay người cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài phòng giam.

“Vương gia. . . . . .” Phượng Chi Dao chỉ cảm thấy cổ họng phát khổ không biết nên nói  gì. Tin tức Tiết Thành Lương nói ra thật sự quá mức làm cho người kinh hãi, chưa kịp tiêu hóa hết, ngoài cửa đã truyền đến một trận bước chân, sau đó nghe được thanh âm vội vã mang theo vui sướng của Mặc tổng quản truyền đến, “Vương gia! Khởi bẩm Vương gia, Vương phi sắp sinh!”

Mặc Tu Nghiêu sửng sốt, đột nhiên đứng dậy, Phượng Chi Dao chỉ cảm thấy trước mắt bóng trắng thoáng một cái, trong phòng giam đã không thấy bóng người Mặc Tu Nghiêu.

Phanh ——!

Nhuyễn tháp vốn còn vững chắc trong nháy mắt nổ tung, chia năm xẻ bảy biến thành một đống phế vật. Nhìn đống đổ nát trước mắt cùng với những vụn gỗ bắn ra chung quanh, Tiết Thành Lương chồng chất vết thương, Phượng Chi Dao lạnh nhạt nói: “Tiết thống lĩnh an tâm ở chỗ này, Vương phi sinh hạ thế tử rồi, nếu tâm tình Vương gia tốt có lẽ còn có thể có một đường sống.” Tiết Thành Lương cười khổ một tiếng, nhìn Phượng Chi Dao nói: “Đa tạ Phượng Tam công tử trấn an. Cho dù đã qua nhiều năm nhưng ta vẫn luôn ngày đêm bất an, cảm giác, nhất định sẽ có ngày này. Tại hạ không cầu con đường sống, thê nhi tại hạ vô tội, chỉ cầu Vương gia có thể thả cho bọn họ một con đường sống.”

Phượng Chi Dao trầm mặc, chuyện Tiết Thành Lương vừa nói thật sự quá mức khủng khiếp. Vương gia chưa chính miệng xử trí, ai cũng không biết cuối cùng sẽ có kết quả gì. Nhìn Tiết Thành Lương một cái, Phượng Chi Dao xoay người bước ra khỏi phòng giam.

Trong đình của chủ viện Vương Phủ đứng đầy người, cửa phòng của Diệp Ly thi thoảng vẫn mở ra, chỉ có nha đầu bưng nước ra ra vào vào, nhưng không đợi mọi người thăm dò được gì cửa phòng lại bị đóng lại thật chặt.

Mọi người đứng chờ ngoài cửa thấy một đạo bóng trắng lướt thật nhanh đi tới, chỉ chớp mắt đã đến cửa. Mặc Tu Nghiêu giơ tay lên muốn đẩy cửa đi vào, bên cạnh Từ Thanh Trạch và Từ Thanh Phong mỗi người một bên bắt được tay của hắn. Mặc Tu Nghiêu không vui  quay đầu lại, may là hai tháng này Từ Thanh Phong đã được rèn luyện không ít dưới trướng Tần Phong nhưng cũng không khỏi buông lỏng tay ra cười nói: “Ly Nhi sinh con, Vương gia không thể đi vào.”

Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: “Bản vương vào xem A Ly một chút.”

Trầm Dương lạnh lùng nói: “Nữ nhân sinh con có gì mà xem, phòng sinh không thể vào Vương gia không biết. . . . . .” Ánh mắt lạnh như băng không khác gì mũi tên  bắn tới trên người Trầm Dương, Trầm Dương kiên trì chỉ chốc lát liền bại hạ. Thân là thầy thuốc hắn rõ ràng nhận thấy được khí tức trên người Vương gia không đúng, dừng một chút mới nói: “Nam tử vào phòng sinh không tốt. . . . . .” Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng nói: “Bản vương không sợ.” Trầm Dương trầm mặc chốc lát, rốt cục nói: “Vương phi đại khái còn phải qua một hai canh giờ nữa mới có thể sinh, Vương gia có thể vào xem một chút.” Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng xoay người đẩy cửa đi vào.

Ngoài cửa, Từ Thanh Viêm bất mãn  nói: “Trầm tiên sinh, tại sao Vương gia có thể đi mà ngươi lại không để cho chúng ta đi vào?”

Trầm Dương lặng yên lau mồ hôi một cái, nói: “Bởi vì nếu như ta cự tuyệt…, Vương gia sẽ lập tức làm thịt ta.” So với quy củ hiển nhiên tính mạng quan trọng hơn.

Mặc Tu Nghiêu vừa vào cửa, Lâm ma ma canh giữ ở cửa sửng sốt vội vàng nói: “Vương gia làm sao lại tiến vào. . .” Không đợi bà nói xong, Mặc Tu Nghiêu nói: “Bản vương nhìn A Ly một chút, lập tức sẽ đi ra ngoài.”

Nói xong lướt qua Lâm ma ma trực tiếp đi vào phòng trong, những người khác thấy Mặc Tu Nghiêu cũng sửng sốt, Diệp Ly đang nằm trên giường, chỉ là vừa bắt đầu đau bụng sinh, cũng không phải lập tức sẽ phải sinh, thấy Mặc Tu Nghiêu đi vào cười nhạt nói: “Sao chàng lại vào đây?” Dưới ánh mắt kinh ngạc của bà đỡ, Mặc Tu Nghiêu đi tới bên giường ngồi xuống, sắc mặt có chút bất an cùng u ám. Diệp Ly mỉm cười, cầm tay hắn nói: “Yên tâm đi, ta không có việc gì .” Cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng khẽ nhíu mày, đưa tay lau mồ hôi trên trán nàng, ôn nhu hỏi: “Đau không?”

Diệp Ly mỉm cười nói: “Không sao. Chàng đi ra ngoài đi.”

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Ta ở cùng nàng một lát. . . A Ly, nàng nhất định phải bình an đấy.”

Diệp Ly bất đắc dĩ cười, “Sinh con mà thôi, nữ nhân nào không sinh? Không có chuyện gì.” Ngụy ma ma bưng một chén cháo gà đi đến, thấy người ngồi ở bên giường cũng sửng sốt một chút, Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu hỏi: “Đây là cái gì?” Ngụy ma ma nói: “Đây là cháo gà đã chưng mấy canh giờ, Vương phi phải dùng một chút, một lát mới có khí lực.” Mặc Tu Nghiêu đưa tay nhận lấy, nói: “Bản vương tới bón cho nàng.” Mặc dù Ngụy ma ma có ý phản đối, nhưng nhìn sắc mặt Mặc Tu Nghiêu ngưng trọng vẫn đem cháo gà đưa tới. Nhìn Mặc Tu Nghiêu nhận lấy cái muỗng từng li từng tí bón cháo gà cho tiểu thư nhà mình, lén lút xoa xoa khóe mắt rồi lui ra ngoài. Vô luận như thế nào, Vương gia đối với Vương phi tốt hơn năm đó lão gia đối với  phu nhân gấp trăm ngàn lần, vẫn là ánh mắt của tiểu thư tốt hơn phu nhân nhiều lắm.

Diệp Ly ăn cháo gà, tùy ý Mặc Tu Nghiêu phụng bồi một lát, mới đẩy Mặc Tu Nghiêu đi ra ngoài. Mặc Tu Nghiêu không chịu lại bị Diệp Ly bấm mạnh một cái, nói: “Chàng ở nơi này ta dễ phân tâm lại càng nguy hiểm.” Lúc này Mặc Tu Nghiêu mới đứng dậy, nhìn lướt qua một phòng bà đỡ cùng nha đầu hầu hạ nói: “Hãy hầu hạ Vương phi, nếu Vương phi có chuyện gì, cẩn thận cái mạng nhỏ của các ngươi!” Nhìn Mặc Tu Nghiêu đi ra ngoài, Diệp Ly mới bất đắc dĩ  thở dài nói với  một phòng người bị làm cho sợ đến không nhẹ: “Vương gia lo lắng thôi, mọi người đừng quá khẩn trương.”

Lâm ma ma cẩn thận lau mồ hôi cho Diệp Ly nói: “Đây là Vương gia quan tâm đến Vương phi, chúng ta cao hứng thay Vương phi còn không kịp.”

Diệp Ly mỉm cười thản nhiên, đưa tay vuốt ve bụng đang ẩn ẩn đau từng trận. Mới vừa rồi cảm xúc của Tu Nghiêu thật sự không tốt lắm, đại khái cũng dọa người đi. Trước đây nghe nói có phụ thân bị dọa sợ đến té xỉu ở ngoài phòng sinh, hi vọng Định Vương gia sẽ không vô dụng như thế.

Lại qua một canh giờ, công việc trong phòng sinh càng lu bù lên. Mọi người chờ chực ở bên ngoài lo lắng nghe ngóng giọng nói của bà đỡ và tiếng kêu của Diệp Ly trong phòng sinh. So với tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân sinh đẻ, thì tiếng kêu của Diệp Ly cũng không tính là dọa người, nhưng chờ ở phía ngoài đã lâu, Mặc Tu Nghiêu, ngay cả Từ Thanh Phong, Từ Thanh Trạch mà sắc mặt cũng trắng bệch. Từ Thanh Viêm vẫn luôn nghịch ngợm cũng đã không còn nói rồi, mệt mỏi  đứng bên cạnh Trầm Dương và Lâm đại phu, chút chút lại không nhịn được hỏi một câu Ly tỷ tỷ không sao chứ? Rốt cuộc  bao lâu nữa mới có thể sinh? Trầm Dương phiền muộn một cước đá văng, cả giận nói: “Có người bảy tám canh giờ cũng chưa sinh xong, lúc này mới chưa đến hai canh giờ, ngươi gấp cái gì?” Nhất thời, sắc mặt Từ Thanh Viêm cũng cứng đờ, đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích. Chỉ sợ Ly tỷ tỷ phải sinh bảy tám canh giờ, thật là đau .

Từ Thanh Phong cố hết sức quên đi tiếng kêu từ bên trong truyền đến, nụ cười có chút cứng ngắc quay sang bên cạnh nói với Mặc Tu Nghiêu thân thể đã sớm cứng ngắc: “Lúc trước Đại bá mẫu sinh tứ đệ và ngũ đệ, ta cũng đã thấy qua, sẽ không có nguy hiểm .”

Mặc Tu Nghiêu vẫn không chớp mắt  ngó chừng cửa phòng đang đóng chặt, không biết có nghe lọt được không.

Diệp Ly nhớ đến kiếp trước từng có người thảo luận, rốt cuộc là nữ nhân sinh con đau hơn hay là bị súng bắn thương đau hơn. Hiện tại Diệp Ly cảm giác mình biết đáp án rồi, nếu như bị súng bắn có thể làm cho bé con mau chóng sinh ra, nàng tình nguyện bị bắn một phát, “A. . . . . .” Bà đỡ nhìn nàng, luôn miệng nói: “Vương phi, chịu đựng một chút, cố hét lên!” Diệp Ly mặc nhiên, hét cái gì a, rống hét to rồi  lấy đâu ra khí lực sinh con? Hơn nữa cho dù có kêu ra tiếng, nên đau thì cũng vẫn sẽ đau thôi. Diệp Ly chỉ có thể trong lòng nguyền rủa mình đối với khả năng chịu đựng đau đớn hình như kém hơn kiếp trước.

“Nhanh! Nhanh. . . Mau, đổi lại nước. . . . . .” Bà đỡ vừa kêu vừa chỉ đạo Diệp Ly làm sao dùng sức. Tháng tám, trong phòng vẫn nóng đến không chịu nổi, cộng thêm người nhiều, chỉ cảm thấy lộn xộn một đoàn khí nóng từ trên người bốc ra.

Ước chừng lại qua hơn nửa canh giờ, ngoài cửa  mọi người cơ hồ đã đợi không kịp mới nghe được trong phòng truyền đến một tiếng hét dài của Diệp Ly. Thân thể Mặc Tu Nghiêu run lên định phóng vào bên trong, bất ngờ lại truyền đến một trận vui mừng, “Sinh!” Sau đó liền truyền đến tiếng trẻ nhỏ khóc vang dội. Lâm đại phu gật gật đầu nói: “Nghe tiếng khóc, chắc đứa bé cũng khỏe.” Trầm Dương gật đầu nói: ” Kém Vương gia năm đó một chút, có điều chăm sóc kỹ một chút là được rồi.”

“Sinh. . . . . .” Từ Thanh Phong chỉ cảm thấy giống như nằm mơ, quay đầu nhìn lại Mặc Tu Nghiêu bên cạnh, Mặc Tu Nghiêu sửng sốt chốc lát, nhấc chân muốn phóng vào bên trong, lại không nghĩ thân thể nghiêng một cái, không có chút báo trước bổ nhào xuống mặt đất, mọi người một trận rối ren, Trầm Dương không có chút nào ngoài ý muốn  nói: “Vương gia quá mức khẩn trương, đôi chân phải chống đỡ kình lực toàn thân, lúc này vừa thả lỏng xuống, có thể không sao sao? Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, Vương phi bên kia còn cần thu thập một chút đấy.”

Mọi người quẫn bách nhìn thần sắc tự nhiên của Trầm Dương, trả thù, đây tuyệt đối là trả thù!

Chống lại ánh mắt giết người của Mặc Tu Nghiêu, Trầm Dương tiêu sái vung tay áo vốn không nhiễm một hạt bụi. Ông còn muốn đi kiểm tra người cho Tiểu thế tử đấy.

Bình Luận (0)
Comment