Thịnh Thế Đích Phi

Chương 326

Trong Sở kinh, Mặc gia quân vừa mới đến liền tiếp nhận nhiệm vụ thay thủ quân đã mỏi mệt không chịu nổi từ lâu của Đại Sở, đến gác trên cổng thành một lần nữa, nhìn các cờ xí đen như mực và binh sĩ áo đen đứng thẳng trong gió lạnh trên cổng thành, đại quân Bắc Cảnh cũng đành phải tạm thời hành quân lặng lẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Mặc Tu Nghiêu dẫn theo mọi người bước vào hoàng cung Đại Sở. Nhìn Hoàng thành vẫn to lớn như trước cũng hiện ra vài phần tiêu điều trong tuyết mỏng trước mắt này, trong đôi mắt lãnh đạm của Mặc Tu Nghiêu cũng không khỏi lướt qua một tia thương cảm nhàn nhạt, nhưng càng nhiều hơn là phức tạp khiến cho không ai có thể giải thích rõ. Vừa đi vào hoàng cung, Mặc Khiếu Vân mang theo công chúa Trân Ninh ra đón, nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu cũng cung kính tiến lên hành lễ, “Khiếu Vân bái kiến Định Vương thúc.”

Mặc Tu Nghiêu thoáng liếc qua Mặc Khiếu Vân, con trai của Mặc Cảnh Kỳ và Liễu quý phi, tất nhiên hắn không có thiện cảm gì. Có điều, ngược lại Mặc Khiếu Vân trước mắt này chênh lệch với Mặc Cảnh Kỳ hơi nhiều, nhướng mày nhìn hai người trước mắt, hỏi: “Đại trưởng công chúa ở đâu?”

Mặc Khiếu Vân cúi đầu, nói: “Hai ngày trước, Đại trưởng công chúa đã hoăng thệ (mất) rồi, chỉ là, Đại trưởng công chúa lo lắng sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí của tướng sĩ thủ thành, nên ra lệnh cho cháu giấu, không được phát tang. Lúc này, linh cữu của Đại trưởng công chúa vẫn còn đặt ở trong cung, Trưởng công chúa Chiêu Dương vẫn còn túc trực bên linh cữu.” Mặc Tu Nghiêu nhẹ gật đầu, liền đi tế bái Đại trưởng công chúa.

Đại trưởng công chúa còn lớn hơn Hoa quốc công hai tuổi, trước khi mất cũng không có chịu quá nhiều tra tấn ốm đau, ngược lại cũng xem như là sống thọ và ra đi bình yên. Sau khi đến cung điện đặt tạm linh cữu của Đại trưởng công chúa tế bái, Mặc Tu Nghiêu mới lại chào hỏi với Công chúa Chiêu Dương. Công chúa Chiêu Dương mặc một bộ áo trắng, son phấn không bôi, mang trên mặt mỏi mệt và tiều tụy không cách nào che giấu được. Hai người ngồi trong trắc điện, Công chúa Chiêu Dương nhìn Mặc Tu Nghiêu vui mừng nói: “Vốn, ta còn tưởng rằng ngươi không chạy đến kịp, Sở kinh thật sự phải rơi vào trong tay Bắc Cảnh rồi. May mắn. . .”

Mặc Tu Nghiêu nói sơ sơ một chút chuyện chiến sự trong thành, kể cả chuyện Hoa quốc công hy sinh. Công chúa Chiêu Dương nghe xong, hốc mắt cũng không nhịn được mà đỏ lên, thở dài một tiếng, cũng không nói lời nào.

Trong trắc điện yên tĩnh một lát, Công chúa Chiêu Dương mới hỏi: “Hai đứa bé kia, ngươi định xử lý thế nào?”

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, nhìn Công chúa Chiêu Dương. Công chúa Chiêu Dương thở dài nói: “Vốn ta cũng không thích hai đứa bé kia, đứa bé do nữ nhân họ Liễu kia, còn có Liễu gia dạy dỗ thì có thể có gì tốt? Nhưng mà, mấy ngày nay ở chung, ngược lại, hai đứa bé này không giống như cha mẹ của chúng. Nếu có thể. . . Thì cho bọn chúng một con đường sống đi. Ta biết rõ ngươi hận hoàng thất Đại Sở. . . Ta cũng từng hận…”

Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, suy nghĩ một lát, rồi mới nói: “Ngài yên tâm, chỉ cần bọn chúng an phận, thì ta sẽ không động đến bọn chúng.” Công chúa Chiêu Dương thấy vẻ mặt hơi lạnh nhạt của hắn ta thì ngơ ngác một chút, rồi gật đầu nói: “Vậy cám ơn ngươi.”

Giống như cũng không phải không gặp đã lâu, nhưng dường như lại không có gì để nói nữa. Bầu không khí trong trắc điện khiến cho hai người thấy hơi mất tự nhiên, nên rất nhanh, Mặc Tu Nghiêu liền đứng dậy cáo từ đi khỏi. Nhìn theo bóng lưng đi mất của hắn ta, Công chúa Chiêu Dương khẽ thở dài một tiếng bất đắc dĩ. Bà biết rõ cảm giác xa cách như vậy từ đâu mà đến, từ giờ trở đi. . . Hoàng cung này vẫn là họ Mặc, nhưng đã không còn là chính họ Mặc lúc trước nữa. Mà bà, vẫn còn là công chúa Đại Sở, dù cho bà có lại hận đi nữa. Chỉ có điều, may mắn, hiện tại, bà chỉ là. . . công chúa vong quốc mà thôi.

Đã có Mặc gia quân tọa trấn, nên trong Sở kinh liền dùng tốc độ nhanh nhất để náo nhiệt lên một lần nữa. Tuy hai ngày trước khắp cả thành còn máu tươi, tiếng chém giết rung trời. Dân chúng trong thành trốn trong nhà cũng nơm nớp lo sợ, thấp thỏm lo âu. Nhưng chỉ trong thời gian mấy ngày, mọi người mai táng thi thể, thanh lý đường phố, rất nhanh trong thành vắng vẻ liền có thêm nhiều phần sức sống.

Mặc Tu Nghiêu rất nhanh hạ lệnh truy phong cho tướng sĩ chết trận, chỉnh đốn chính vụ của Sở kinh lại một lần nữa. Tuy bên ngoài vẫn còn hơn mười vạn đại quân Bắc Cảnh đang vây thành, nhưng dân chúng trong thành đã khôi phục lại sinh hoạt theo quy luật vốn có. Hiện nay, trong Sở kinh không chỉ có hơn mười vạn Mặc gia quân, mà còn có rất nhiều tướng lãnh của Mặc gia quân và Đại Sở, nên tất nhiên, các dân chúng cũng không còn lo lắng gì về quân địch ở ngoài thành. Hai quân tự chỉnh đốn nửa tháng, Mặc Tu Nghiêu liền hạ lệnh một lần nữa, Mặc gia quân chia làm hai đường, một đường do Lữ Cận Hiền suất lĩnh giành trước ra khỏi thành nghênh chiến với đại quân Bắc Cảnh, căn bản không cho đối phương có cơ hội khôi phục nguyên khí rồi lại công thành lần nữa. Mà một đường khác thì do Mộ Dung Thận suất lĩnh nghênh chiến với đại quân Bắc Nhung của Gia Luật Dã.

Cùng tháng, Trường Hưng Vương Đại Sở Mặc Khiếu Vân ở lại thủ Sở kinh chiêu cáo thiên hạ: Mặc gia quân và Định Vương có ơn cứu mệnh thành Trường Hưng. Từ nay về sau, thành Trường Hưng và dân chúng trực thuộc đều quy về dưới trướng Định Vương, không còn là thần dân của Đại Sở nữa. Chiêu cáo này vừa ra, đương nhiên liền khiến cho trong lòng không ít người âm thầm hận đến hộc máu, nhưng cũng không thể tránh được. Mà trong đó, tức giận nhất, đương nhiên là là Mặc Cảnh Lê đang chiếm giữ Giang Nam. Kinh thành Đại Sở bị chính mình bỏ lại, bây giờ, Định Vương chạy từ ngàn dặm xa xôi đến cứu được, nên dân chúng kinh thành tự nguyện quy phục Định Vương, triều đình Đại Sở liền giống như kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ khó nói.

Mặc gia quân vừa mới đoạt được Sở kinh, sĩ khí đang chính thịnh. Mộ Dung Thận và hai cha con Nam hầu đang thủ Hồng Nhạn quan giáp công hai đường, bức đại quân Bắc Nhung phải lui về phía sau liên tiếp, hơn nữa, lương thảo Bắc Nhung thiếu thốn, không chịu được khổ chiến liên tục trong nhiều tháng, nên song phương chỉ phải tạm thời hưu binh ngưng chiến. Mà đại quân Bắc Cảnh, dưới tình huống phải khổ chiến liên tục trong nhiều tháng mà cũng không thu hoạch được gì, lúc này lại truyền tới tin tức tranh chấp nội bộ, vì vậy, rơi vào đường cùng, Nhậm Kỳ Ninh chỉ có thể hạ lệnh rời khỏi Tử Kinh quan, ôm hận mà về.

Như thế, chỉ trong ba tháng đầu mùa xuân. Tuy không ít lãnh thổ vốn có của Đại Sở cũng còn nằm trong tay Bắc Nhung và Bắc Cảnh, nhưng trong thời gian bảy, tám tháng ngắn ngủn, Mặc gia quân có thể đánh đâu thắng đó thẳng một đường từ Đông đến Tây, lại từ Tây đến Đông, không gì cản nổi, cũng đủ để chứng minh, chiến lực của đội quân tinh nhuệ thiết huyết danh chấn thiên hạ này vẫn còn như trước. Từ đây, lãnh thổ dưới trướng Mặc gia quân được mở rộng, phía Tây kéo dài đến châu An Bình cũ của Tây Lăng, phía Đông kéo dài đến Tử Kinh quan của Đại Sở. Lãnh thổ trực thuộc rộng lớn, tuy hơi nhỏ hơn Tây Lăng, nhưng thật sự đã lớn hơn triều đình Đại Sở ở Giang Nam rất nhiều. Càng quan trọng hơn là, một nhà Định Vương liền có được hai tòa Hoàng thành, trong thời gian ngắn, danh vang khắp thiên hạ.

Hơn nửa năm chinh chiến liên tục, vô luận là phương nào cũng đều đã tiêu hao hết vô số tiền tài lương thực. Trong thời gian ngắn, ai cũng không có tâm lực để lại đánh thêm một lần nữa. Vì vậy, tuy đại quân các bên đều cảnh giác nhìn đối phương chằm chằm, nhưng thật sự đều có chung chí hướng cùng ngừng tay nghỉ ngơi lấy lại sức. Chiến sự vừa ngừng, Mặc Tu Nghiêu liền ném hết tất cả sự vụ lớn nhỏ của Sở kinh cho đám người Phượng Chi Dao, Lữ Cận Hiền, phóng ngựa thật nhanh trở về Tây Bắc. Mọi người Mặc gia quân cũng biết Vương phi đang mang thai, nên cũng hiểu Vương gia đang lo lắng, vì vậy cũng đều không nói gì.

“A Ly!”

Bước vào tháng tư, tuy mùa xuân ở Tây Bắc tới chậm một chút, nhưng lúc này cũng đã là cuối xuân. Trong Hoa uyển của Định Vương phủ, các loại hoa xinh đẹp vẫn còn nở rộ. Trong đó mỹ lệ chói mắt nhất liền phải kể tới Mẫu Đơn được đưa từ Vân Châu tới. Mẫu Đơn đầy màu sắc cạnh tranh tươi đẹp, tổ điểm cho cả vườn hoa trở nên ung dung hoa quý, hương thơm ngát bay bốn phía.

Diệp Ly ngồi trên ghế đá được phủ một tấm đệm dày trong vườn, mỉm cười nhìn Mặc Tiểu Bảo đang cầm một cây kiếm tinh xảo múa qua múa lại rất chuyên tâm. Lãnh Quân Hàm và Từ Tri Duệ đứng bên cạnh xem cũng đều trầm trồ khen ngợi, tuy nhiên, Diệp Ly rất hoài nghi, rốt cuộc hai đứa nhóc này có biết hay hay dở ở chỗ nào không? Khoác tay lên cái bụng tròn trịa đã rất lớn dưới áo choàng mỏng màu xanh, Diệp Ly vừa mỉm cười xem múa kiếm, vừa khẽ vuốt ve cái bụng tròn vo. Tuy đã chín tháng rồi, nhưng cái bụng này cũng quá lớn một chút, lúc trước có Mặc Tiểu Bảo cũng không lớn như vậy. Nhớ tới chuyện Lâm đại phu nói đây có thể là thai song sinh, Diệp Ly hơi mỉm cười, song sinh cũng không có gì xấu, có điều, chuyện này còn chưa nói cho Mặc Tu Nghiêu biết. Nếu không, dựa theo tính tình của hắn, chỉ sợ có khả năng sẽ ném các tướng sĩ trên chiến trường mà chạy về.

Nghe thấy tiếng nói vang lên ở ngoài vườn, Diệp Ly hơi ngơ ngác một chút, không khỏi giật mình một cái, chẳng lẽ mang thai thời kỳ cuối sẽ nghe nhầm sao?

Mặc Tiểu Bảo đang múa kiếm nghe thấy, mở to mắt nhìn, xoay người bĩu môi nói với Diệp Ly: “Mẹ, phụ vương về rồi.” Tuy ngữ khí giống như lão đại bị mất hứng, nhưng đôi mắt to đen nhánh kia lại phát sáng lên trong nháy mắt.

Diệp Ly quay đầu lại, quả nhiên thấy người nào đó mang theo một thân phong trần đang đứng ở cửa ra vào vườn hoa mỉm cười nhìn mình, “A Ly, ta đã về!”

“Tu Nghiêu. . . .”

Thấy nàng muốn đứng dậy, Mặc Tu Nghiêu vội vàng điểm nhẹ dưới chân một cái, lướt vào trong vườn, dùng một tay đỡ lấy Diệp Ly, nói: “Đừng nhúc nhích, nàng…” Nhìn cái bụng tròn vo trước mắt, Định Vương luôn trấn định thong dong cũng không nhịn được mà mở to hai mắt nhìn, mang theo chút lo lắng nhìn qua Diệp Ly, “A Ly, nàng vẫn khỏe chứ? Sao. . . Sao nó lại lớn như vậy?”

“Lâm đại phu nói có thể là thai song sinh, nên tất nhiên lớn hơn một đứa rất nhiều.” Diệp Ly mỉm cười nói.

“Cái gì?” Mặc Tu Nghiêu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tay chân như nhũn ra. Một đứa đã khiến cho hắn lo lắng sợ hãi rồi, bây giờ còn là hai đứa! “Tại sao có thể như vậy? Trầm Dương đâu? Kêu hắn ta tranh thủ thời gian tới xem cho Vương phi.” Mặc Tu Nghiêu lo lắng nói. Diệp Ly tức giận liếc mắt nhìn hắn, nói: “Trầm tiên sinh đến chỗ Tứ ca rồi, chàng không nhớ sao? Lâm đại phu đã xem giúp ta rồi, ta không sao, con cũng rất khỏe.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà!” Diệp Ly nói một cách kiên định, lôi kéo Mặc Tu Nghiêu nói: “Vừa trở về sao không rửa mặt nghỉ ngơi một lát? Ta cũng ở ngoài hơi lâu rồi, cũng nên đi vào. Trở về nghỉ ngơi trước đi.” Mặc Tu Nghiêu đã ở vào trạng thái linh hồn bay khỏi thân thể từ lâu, chỉ đành phải tùy ý cho Diệp Ly lôi kéo đi vào.

Ba tiểu bằng hữu sau lưng hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Từ Tri Duệ nháy mắt, trưng ra khuôn mặt cũng tuấn tú và đầy nghiêm túc như cha bé, hỏi: “Chúng ta chưa chào dượng.”

Tiểu bằng hữu Lãnh Quân Hàm nhỏ tuổi nhất sờ sờ cái đầu nhỏ, nói: “Định Vương thúc thúc không phát hiện ra chúng ta, nên sẽ không tức giận.” Ngay cả một ánh mắt, Định Vương thúc thúc cũng không có bố thí cho bọn họ nữa là, có điều. . . Nhớ tới ánh mắt u lãnh kia của Định Vương thúc thúc, Lãnh tiểu ngốc run rẩy lắc lắc cái đầu nhỏ. Không phát hiện thì không phát hiện đi, không phát hiện rất tốt.

Mặc Tiểu Bảo kiêu ngạo nhìn theo bóng lưng từ từ đi xa của Phụ Vương bé, “Hừ” một tiếng, ngước cái đầu nhỏ lên, “Bản Thế tử mới không có thèm cha trông thấy, chúng ta đi tìm cậu cả đi.”

Ba cái bánh bao nhỏ tụ cùng một chỗ thảo luận một phen, cùng nhất trí cho rằng đề nghị do Mặc Tiểu Bảo đưa ra rất tốt. Cậu cả (bác cả, Từ thúc thúc) hòa ái dễ gần hơn Phụ Vương (dượng, Định Vương thúc thúc) nhiều.

Trở về chủ viện của hai người, Mặc Tu Nghiêu tắm rửa, rửa mặt rồi đi ra, Diệp Ly đã sai người chuẩn bị xong một ít món ăn mà Mặc Tu Nghiêu thích bày trên bàn. Mấy ngày nay, Mặc Tu Nghiêu vội vã chạy về Tây Bắc, thật sự cũng không ăn được thứ gì ngon, nhìn thấy mấy món này cũng không khỏi cảm thấy đói bụng, ngồi xuống lôi kéo Diệp Ly cùng dùng bữa.

Bây giờ cũng không phải lúc dùng bữa, Diệp Ly cũng không cảm thấy đói, nên chỉ ăn hết khoảng nửa chén cháo rồi thôi, ngồi bên cạnh nhìn Mặc Tu Nghiêu ăn, thỉnh thoảng gắp cho hắn chút thịt. Đã qua bao nhiêu năm rồi, nhưng Mặc Tu Nghiêu cũng vẫn kiêng ăn thành tính, nếu không phải thức ăn do Diệp Ly tự mình gắp cho hắn, thì trên cơ bản đều chỉ ăn rau, quả thật còn tiên phong đạo cốt hơn cả Từ Thanh Trần.

Vừa dùng bữa, Mặc Tu Nghiêu vừa nói một chút chuyện diễn ra ở Sở kinh. Đương nhiên trong đó cũng không thể thiếu chuyện Hoa quốc công hy sinh vì nước. Diệp Ly rất có hảo cảm với vị lão nhân gia Hoa quốc công này, nghe thấy tin tức ông ấy qua đời, thì tất nhiên cũng rất là đau buồn, “Chỉ sợ còn phải đi thông báo cho Hoa tỷ tỷ và Thiên Hương. Chuyện của bọn họ… .” Mặc Tu Nghiêu nói: “Việc này thì nàng không cần phải quan tâm, ta sẽ sai người đi nói cho bọn họ biết. Nàng. . . Vẫn là các con quan trọng hơn, đợi đến khi sinh hai đứa nhóc này ra rồi tính sau.”

Diệp Ly nghĩ nghĩ, cũng đành phải gật đầu, nói: “Các con thì chắc khoảng sẽ được sinh ra vào tháng sau. Đợi đến khi đầy tháng thì vừa đúng thọ thần của ông ngoại rồi.” Nhíu nhíu mày, Diệp Ly khẽ vuốt ve bụng tròn, nói: “Vậy tiệc đầy tháng của hai đứa bé này liền không làm được rồi.” Tiệc đầy tháng của Tiểu công tử và Tiểu Quận chúa Định Vương muốn làm thì cũng không phải là việc nhỏ, nếu trùng với ngày sinh của ông ngoại, thì trong hai tháng này đều không cần làm gì cả. Ngược lại, Mặc Tu Nghiêu cũng không có ý kiến gì với việc có tổ chức tiệc đầy tháng cho con hay không, mà chỉ nhướng mày, hỏi: “Mấy năm trước, đầy tháng của Mặc Tiểu Bảo lại được tổ chức lớn, như vậy, khi hai đứa bé này lớn lên sẽ không ghen tỵ chứ?”

Diệp Ly cười một tiếng, nói: “Vương gia đã bắt đầu quan tâm đến tình cảm anh em của bọn chúng rồi sao? Tiệc đầy tháng thì có gì, nếu vì cái này mà ghen tỵ, thì chính là do chúng ta làm cha mẹ không biết cách dạy dỗ rồi.”

Mặc Tu Nghiêu gật gật đầu, mỉm cười nhìn bụng của Diệp Ly. Không phải Phụ Vương thiên vị, không thương các con, mà đây là ý của mẹ các còn đấy nhé.

“Ly nhi đang ở đâu vậy?” Ngoài cửa vang lên giọng nói thanh nhã của Từ Thanh Trần.

Nha đầu canh giữ ở ngoài cửa vội vàng hành lễ, nói: “Vương gia vừa mới về, Vương phi đang dùng bữa với Vương gia ạ.”

Nghe thấy tiếng nói của bọn họ, ngay lập tức, Mặc Tu Nghiêu không còn vui nổi nữa. Hắn mới vừa về, ngay cả thở còn chưa có thở đâu, sao Từ Thanh Trần này liền tìm tới cửa rồi? Có còn để cho người ta nghỉ ngơi không?

Ngược lại, Diệp Ly lại không nhận thấy Mặc Tu Nghiêu đang buồn bực, cao giọng cười nói: “Đại ca, vào đi.”

Từ Thanh Trần bước vào phòng khách, nhìn Mặc Tu Nghiêu đang nhìn mình chằm chằm đầy khó chịu, bên môi hiện lên một nụ cười, “Vương gia về từ lúc nào vậy, sao chúng ta đều không biết?” Diệp Ly nói hơi áy náy: “Vừa mới về, liền trực tiếp đến nội viện luôn. Lúc này Đại ca còn có việc sao?”

Đương nhiên, Từ Thanh Trần không thể nói vì hắn biết rõ Mặc Tu Nghiêu vừa mới về, nên mới cố ý đến đây chọc tức đệ ấy, cười híp mắt nói: “Cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ là, hai tháng nữa là thọ thần của ông nội, cũng nên đến lúc phải dự tính đến thiệp mời. Hôm nay vừa lúc rảnh rỗi liền tới tìm muội bàn bạc một chút.” Diệp Ly hơi nhíu mày, suy tư một lát, rồi nói: “Các quyền quý và danh sĩ bên Tây Bắc, Tây Lăng, còn có Sở kinh thì đương nhiên đều phải mời. Có điều còn người của những nơi khác. . . Nam Chiếu, Bắc Nhung, Bắc Cảnh, còn có Tây Lăng, Giang Nam, có muốn mời luôn không?”

Mặc Tu Nghiêu buông bát đũa, nhướng mày nói: “Đương nhiên phải mời, năm trước kịch biến như thế, cho dù chúng ta không mời, thì chính bọn họ cũng sẽ tới.”

Từ Thanh Trần gật đầu, nói: “Huynh đã biết. Mặt khác, Vương gia định tổ chức ở Sở kinh hay vẫn ở Ly thành?”

Đây cũng là một vấn đề, nếu tổ chức ở Sở kinh thì liền có nghĩa là Mặc Tu Nghiêu sẽ chuyển Định Vương phủ về lại Sở kinh, mà nếu tổ chức ở Ly thành, thì như vậy, Sở kinh phải suy tính lại một lần nữa. Dù sao đó cũng là một tòa đô thành, nhưng lại khác với Hoàng thành Tây Lăng. Hoàng thành Tây Lăng có thể xem như nhặt được, có thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng ném đi cũng không tổn thất gì lớn. Mà Sở kinh thì lại bị địch bao vây mọi mặt, một khi mất đi thì tuyệt đối là một đả kích cực kỳ lớn với danh vọng của Định Vương phủ.

Mặc Tu Nghiêu vuốt vuốt mi tâm, nghĩ nghĩ, hỏi: “Đại ca có ý kiến gì?”

Từ Thanh Trần cười nói: “Loại chuyện quan trọng này, đương nhiên do Vương gia quyết định.”

Mặc Tu Nghiêu tức giận nhìn huynh ấy liếc trắng mắt, ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói: “Bản vương mệnh lệnh huynh nói.” Từ Thanh Trần cũng không để ý, nhún nhún vai, cười nói: “Dù sao Ly thành vẫn là quá nhỏ, nếu muốn khởi công xây dựng trên quy mô lớn thì cũng không phải có thể hoàn thành trong một sớm một chiều được. Vương gia trấn giữ Sở kinh, chính là một sự uy hiếp rất tốt với đám người Bắc Nhung, Bắc Cảnh, cùng với phía Nam.” Ngụ ý chính là, Từ Thanh Trần vẫn nghiêng về ý định Định Vương phủ chuyển về Sở kinh.

Tất nhiên Mặc Tu Nghiêu cũng biết Từ Thanh Trần nói đúng là rất có đạo lý, trầm tư một lát, rồi nói: “Sở kinh cách Tây Lăng quá xa, nếu trong tương lai, bên kia có chuyện gì, thì lại trở thành nằm ngoài tầm tay của chúng ta.” Ly thành cũng có chỗ tốt của Ly thành, nói thí dụ như, vị trí địa lý nằm tại trung tâm của cả vùng lãnh thổ. Nếu thực lực không đủ thì đương nhiên sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu bị vây đánh bốn phía, nhưng nếu thực lực lớn mạnh, thì nơi này lại vừa vặn khuếch trương ra bốn phương tám hướng.

Từ Thanh Trần nói: “Ly thành thì đương nhiên cũng không thể bỏ. Có điều, trước mắt chúng ta cũng không có cách nào mở rộng Ly thành đến quy mô đầy đủ trong thời gian ngắn. Hiện nay, thiên hạ rất loạn, hao người tốn của cũng không phải chuyện tốt.” Nói trắng ra là, Ly thành quá nhỏ. Vốn làm nếu Định Vương phủ chỉ cai quản ba mẫu đất Tây Bắc này thì đương nhiên không có gì để nói. Nhưng bây giờ, lãnh thổ dưới trướng của Định Vương phủ đã không nhỏ hơn bất kỳ một cường quốc nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không khỏi lại để cho người ta cảm thấy keo kiệt, lại càng dễ làm cho trong lòng các tướng sĩ và quan viên phía dưới cảm thấy không kiên vững. Bởi vì trước mắt, rõ ràng Định Vương không có ý định đăng cơ xưng Đế, nên ai cũng không biết trong tương lai, rốt cuộc Định Vương phủ sẽ là cái dạng gì. Từ Thanh Trần thường xuyên ở tại Ly thành để xử lý các loại chính vụ, nên đương nhiên, nghi hoặc và lời đồn đãi trong quan viên và dân chúng cũng biết rất rõ ràng. Dưới tình hình hiện nay, hoặc là Ly thành phải xây dựng thêm với quy mô lớn, hoặc là phải chuyển Định Vương phủ về lại Sở kinh.

Mặc Tu Nghiêu trầm tư một lát, rồi ngẩng đầu nói: “Thọ thần của Thanh Vân tiên sinh vẫn tổ chức ở Ly thành. Sau này, Bản vương và A Ly sẽ tạm thời đóng quân ở Sở kinh, ách. . . Công tử Thanh Trần, huynh cũng cùng đi, tất cả sự vụ của Ly thành thì vẫn mời Hồng Vũ tiên sinh quản lý tất cả như cũ. Được không?” Từ Thanh Trần hơi bất đắc dĩ, cười nói: “Vương gia đã quyết định, thì tất nhiên thuộc hạ chỉ có thể tuân chỉ rồi. Vương gia định là. . . Ly thành và Sở kinh cùng đồng thời hoạt động sao?”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu, nói: “Hiện nay, địa hình chiếm giữ của chúng ta kéo dài từ Đông sang Tây, khoảng cách phía Đông và phía Tây quá xa xôi. Nếu phía Tây có chuyện gì, đợi đến khi tin tức được truyền đến Sở kinh thì hoa cúc vàng đều nát cả rồi. Hơn nữa, sau khi giải quyết Nhậm Kỳ Ninh, thì tác dụng của Sở kinh sẽ giảm xuống rất nhiều. Đến lúc đó, Tây Lăng và Bắc Nhung mới là trọng điểm.” Mà nơi cách Tây Lăng và Bắc Nhung gần nhất, hiển nhiên chính là Ly thành.

Từ Thanh Trần nhướng mày, cười nói: “Vương gia quả nhiên chí hướng bất phàm. Có điều. . . Tại hạ vẫn luôn thắc mắc một vấn đề, chắc có lẽ, trong lòng của rất nhiều người cũng đã thắc mắc từ lâu.”

Đuôi lông mày của Mặc Tu Nghiêu khẽ nhếch, mỉm cười nhìn Từ Thanh Trần.

“Vương gia, chưa từng nghĩ tới đăng cơ xưng Đế sao?” Từ Thanh Trần hỏi, “Nếu lúc trước, Định Vương phủ ở trên một tấc vuông đất Tây Bắc, Vương gia khinh thường thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng hiện tại, lãnh thổ thuộc về Định Vương phủ đã kéo dài mấy ngàn dặm, vì sao Vương gia…” Quả thật, vấn đề này khiến cho rất nhiều người thắc mắc. Không chỉ có các thuộc hạ của Định Vương phủ, mà ngay cả người ngoài cũng không nhìn thấu tâm tư của Mặc Tu Nghiêu. Nếu là những người khác, có thể có một vùng lãnh thổ rộng lớn như thế, thì đã xưng Vương xưng bá từ lâu rồi. Có ai như Mặc Tu Nghiêu, một chút tự giác trong chuyện này cũng không có.

Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly, khuôn mặt tươi cười hòa ái dễ gần, nhìn Từ Thanh Trần cười nói: “Không… không có hứng thú.”

“Không có hứng thú?” Từ Thanh Trần nhíu mày, trong lòng không nhịn được liếc trắng mắt. May mà, trời sinh, tính tình của công tử Thanh Trần bình tĩnh thong dong, có độ chấp nhận cao. Chứ nếu là người khác, thí dụ như đám người Phượng Chi Dao, thì chỉ sợ sẽ nhào tới, túm lấy cổ áo của Mặc Tu Nghiêu rồi vừa dùng sức lung lay thật mạnh, vừa gào thét: “Ngươi đùa giỡn chúng ta sao?” Mà Từ Thanh Trần cũng chỉ kinh ngạc một lát, sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh, được rồi, dù sao cũng không phải hắn làm Hoàng đế. Không có hứng thú thì không có hứng thú. Kỳ thật, cái gọi là đăng cơ xưng Đế cũng chỉ là nghi thức và danh hiệu mà thôi, dưới trướng Định Vương phủ, ai dám nói quyền uy của Mặc Tu Nghiêu không lớn bằng Hoàng đế? Đi cái danh chính ngôn thuận của hắn ta!

Mặc Tu Nghiêu nhìn Từ Thanh Trần, nói hơi ghét bỏ: “Nếu công tử Thanh Trần đã không còn việc gì nữa, thì hãy về trước đi. Bản vương hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.” Vợ chồng nhà người ta xa cách lâu ngày mới đoàn tụ, huynh ấy ở đây chặn ngang một cước lại không định đi, tính là chuyện gì?

Từ Thanh Trần lại như không thấy ánh mắt đuổi khách của đệ ấy, mỉm cười nói với Diệp Ly: “Nếu đã như vậy, thì Ly nhi, muội cứ nghỉ ngơi thật tốt đi. Đám nhóc Tiểu Bảo kia cứ để huynh trông cho.”

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Ly liền chán nản. Nàng lại ném ba đứa bé trong vườn hoa mà đi mất, chẳng lẽ đang mang thai nên đầu óc cũng đãng trí luôn rồi sao? “Đại ca, đám nhóc Tiểu Bảo ở chỗ của huynh sao? Làm phiền huynh rồi…”

“Không sao, chỉ là, lúc nãy, Tiểu Bảo rất thương tâm nói với huynh rằng, Phụ Vương của nó ngay cả nhìn cũng không chịu liếc nhìn nó một cái, thì đã đi mất rồi mà thôi.” Từ Thanh Trần tươi cười như gió xuân thổi vào mặt.

Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, nói một cách thản nhiên: “Vậy thì làm phiền công tử Thanh Trần trông chừng bọn chúng một chút, dù sao, Mặc Tiểu Bảo thích cậu cả nhất, không phải sao?” Nói ra từ thích nhất, Mặc Tu Nghiêu cũng không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi, cảm giác thật rõ ràng chính mình đã nuôi một con bạch nhãn lang nhỏ ăn cây táo, rào cây sung. Thấy Mặc Tu Nghiêu thật sự sắp nổi bão, Từ Thanh Trần cũng không trêu chọc đệ ấy nữa, mỉm cười cáo từ.

Trong khách sảnh, Diệp Ly đánh giá Mặc Tu Nghiêu một cách đầy hiếu kỳ, muốn nói lại thôi. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn nàng, “Sao A Ly lại nhìn ta như vậy? Là phát hiện không gặp đã lâu, càng thấy vi phu tuấn mỹ bất phàm sao?”

Diệp Ly im lặng nhìn trời, “Chàng thật sự không có ý định đăng cơ làm Đế sao?”

Mặc Tu Nghiêu “Hừ” khẽ một tiếng, nói một cách mơ hồ không quan tâm: “Đăng cơ làm Đế có gì tốt? Cả ngày phải lo lắng có ai muốn đoạt ngôi vị Hoàng đế của mình không; thỉnh thoảng muốn chơi đùa còn bị đám Ngự Sử buộc tội mê muội mất cả ý chí; muốn giết người còn phải nghe mấy lão đầu tử lải nhải dong dài lắm điều kia nói một đống lớn đạo lý. Quan trọng nhất là. . . Bản vương không có hứng thú đi tiếp nhận mấy đứa con gái không gả được trong nhà của những lão gia hỏa kia. Chẳng lẽ A Ly thích vi phu xây một cái tam cung lục viện sao? Ừ. . . Kỳ thật cũng không phải không thể được, sau khi lên ngôi, vi phu liền hạ lệnh, sau này, Hoàng đế chỉ có thể có một mình Hoàng hậu, không thể nạp phi. Sau đó. . . Giết hết toàn bộ mấy lão gia hỏa thích can gián kia, vi phu làm Bạo quân, A Ly cảm thấy thế nào?”

Diệp Ly chỉ cảm thấy một trận vô lực, phất phất tay nói: “Chuyện đăng cơ để sau này lại nói đi.”

Bình Luận (0)
Comment