Thịnh Thế Đích Phi

Chương 367

Edit: Ca Tang
Beta: Sakura

Hắc Vân Kỵ như một cơn lốc màu đen trong chớp mắt đã đổ bộ vào chiến trường. Nguyên Bùi lão tướng quân tóc bạc trắng tuy già nhưng vẫn còn dẻo dai, tự mình cưỡi chiến mã suất binh đến. Thấy Diệp Ly bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Mạt tướng bái kiến Vương phi.”

Diệp Ly vội vàng đỡ Nguyên Bùi tướng quân đang định hành lễ cười nói: “Lão tướng quân không cần đa lễ, may mà lão tướng quân đến rồi.” Nguyên Bùi đứng dậy cười nói: “Mạt tướng chỉ mang binh tới tiếp ứng mà thôi, mấy ngày nay Vương phi trấn giữ núi Linh Thứu mới là khổ cực muôn phần. Mạt tướng bội phục.”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của lão tướng quân, Diệp Ly không khỏi cười một tiếng nói: “Vẫn là đợi đánh xong trận này thì chúng ta hẵng khen ngợi lẫn nhau đi.” Nguyên Bùi không khỏi cười một tiếng, nhìn Hàn Minh Nguyệt đang triền đấu với Hách Liên Bằng cách đó không xa, mặt liền biến sắc nói: “ Tiểu tử kia chính là con trai Hách Liên Chân? Thật là to gan!.”

Trên dưới Mặc gia quân căm hận Hách Liên Chân hơn bất cứ ai khác, nếu như Hách Liên Bằng là con trai Hách Liên Chân thì tự nhiên không tránh khỏi bị tai bay vạ gió. Diệp Ly cười nói: “Đúng là con nuôi của Hách Liên Chân.”

Nguyên Bùi liên tục gật đầu nói: “Được lắm, năm đó lão phu không có cơ hội giao chiến với Hách Liên Chân, hôm nay bắt con hắn lại, xem hắn còn gì để nói.”

Trong lúc Hách Liên Bằng và Hàn Minh Nguyệt giao chiến, Hàn Minh Nguyệt mặt mày ung dung tùy ý. Hắn không cần phải tốc chiến tốc thắng cho nên cũng không gấp. Còn Hách Liên Bằng thấy nhất thời nửa khắc không thể phân thắng bại với Hàn Minh Nguyệt thì âm thầm sốt ruột. Nhưng mà võ công của Hàn Minh Nguyệt cũng không phải loại mà hắn có thể muốn đánh thì đánh muốn đi thì đi. Đợi đến lúc Hắc Vân Kỵ vọt tới trước mặt, Hách Liên Bằng liền biết đại thế đã mất, cho dù có không cam lòng thế nào đi chăng nữa thì cũng biết nếu lúc này không đi thì sẽ thật sự không đi được nữa. Trong lòng hiểu rõ, liền dùng hết toàn lực hua mấy đao liên tiếp về phía Hàn Minh Nguyệt, liều mạng như vậy khiến cho Hàn Minh Nguyệt nhất thời luống cuống tay chân. Lúc này Hách Liên Bằng mới nhân cơ hội bỏ lại Hàn Minh Nguyệt, lùi về phía sau.

“Định Vương phi, ngày sau còn lãnh giao cao chiêu của Vương phi!.” Rơi trên người một con ngựa, Hách Liên Bằng phất dây cương chạy về phía Bắc. Binh lính Bắc Nhung vốn đang giao chiến cùng Mặc gia quân vừa thấy chủ soái rời đi cũng vội vàng rút lui theo.

Nguyên Bùi thấy thế, muốn huy động binh mã đuổi theo thì lại bị Diệp Ly cản lại, “ Thủ hạ của Hách Liên Bằng còn ít nhất mười mấy vạn binh mã. Không cần đuổi theo vội, bọn Hà Túc chắc đã trở về rồi.”

Nguyên Bùi nghe lời Diệp Ly nói cũng ngừng lại. Ông còn gánh tránh nhiệm trấn thủ Hồng Nhạn quan trên vai, quả thật không thể tốn thời gian giằng co với Hách Liên Bằng.

Hách Liên Bằng mang theo tàn binh còn lại thối lui, trên đường về lại bị đám người Hà Túc vừa mới đoạt được Huệ Vân đang trở về tăng viện núi Linh Thứu chặn lại. Trước sau đều giáp địch khiến cho Hách Liên Bằng chịu không ít thiệt thòi. Cuối cùng chỉ có thể mang theo mấy vạn nhân mã còn sót lại trở về đại doanh Bắc Nhung.

Sau khi đánh lui Hách Liên Bằng, Diệp Ly để Chu Mẫn lưu lại trấn thủ lộ quân phía Tây bên này, còn mình thì mang theo Hà Túc cùng Tôn Diệu Võ trở về Mặc gia quân.

Trong đại doanh Bắc Nhung, Gia Luật Dã âm trầm nhìn chằm chằm Hách Liên Bằng đang quỳ gối trong đại trướng, tức giận bộc phát, “Gần bốn mươi vạn đại quân mà ngươi chỉ mang mấy vạn người này về cho Bản vương? Hách Liên Bằng, ngươi thật có bản lĩnh! Ngươi còn dám cãi lại quân mệnh của Bản vương? Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì hả?” Gia Luật Dã tức giận không chỉ vì lần này Hách Liên Bằng tổn thất thảm trọng, mấy ngày nay, đại doanh Bắc Nhung bên này tổn thất không ít hơn Hách Liên Bằng là bao. Chẳng qua chuyện Hách Liên Bằng kháng mệnh là một cái cớ rất tốt để Gia Luật Dã phát tiết. Cho nên chuyện đầu tiên sau khi Hách Liên Bằng trở lại đại doanh chính là bị Gia Luật Dã mắng cho máu chó đầy đầu. Bất kỳ một chủ soái lãnh binh nào cũng đều không thích một thuộc hạ tùy ý làm bậy như vậy.

Sắc mặt Hách Liên Chân đang ngồi một bên cũng rất khó coi. Hách Liên Bằng là con nuôi lão, do một tay lão dạy dỗ. Gia Luật Dã trước mặt lão mắng Hách Liên Bằng cũng chẳng khác nào cho hắn một bạt tai, nhưng mà lần này đúng là lỗi của Hách Liên Bằng cho nên Hách Liên Chân muốn nói giúp cũng không được.

Đợi đến khi Gia Luật Dã trút giận xong, Hách Liên Chân mới trầm giọng nói: “Thất điện hạ, hôm nay khí thế Mặc gia quân đang thịnh, chúng ta ở đây nổi giận cũng không có tác dụng gì.” Mấy ngày nay, Mặc gia quân khí thế như chẻ tre, đại quân Bắc Nhung liên tiếp bị bức lui về sau, hiện đã lùi lại hơn hai trăm dặm. Nếu không phải vậy thì lúc trước Gia Luật Dã cũng không vội vàng triệu đại quân của Hách Liên Bằng trở về. Ai ngờ Hách Liên Bằng kháng mệnh không theo, ngược lại khiến cho hơn hai mươi vạn đại quân uổng công vô ích ở núi Linh Thứu.

“Cữu cữu có ý kiến gì không?” Gia Luật Dã đè xuống tức giận trong lòng, trầm giọng hỏi.

Trong nhất thời Hách Liên Chân cũng không có biện pháp gì. Năm đó Hách Liên Chân chiến thắng Mặc gia quân hơn phân nửa là nhờ trước đó chiếm được bố phòng Mặc gia quân rồi nhân lúc họ không đề phòng giành lấy ưu thế. Nhưng Mặc gia quân hiện nay không phải là Mặc gia quân mười mấy năm trước, cũng không có đứa thiếu não nào đưa bố phòng cho bọn họ để đâm lén sau lưng Mặc gia quân nữa.

Trầm tư hồi lâu, Hách Liên Chân mới trầm giọng nói: “Mặc gia quân chiến công huy hoàng, chỉ sợ chỉ bằng chúng ta thì rất khó có thể chế trụ bọn họ. Chúng ta cần thêm đồng minh.”

“ Đồng minh?” Gia Luật Dã nhíu lông mày, nói: “Hiện giờ chúng ta có thể hợp tác với ai? Bắc Cảnh đã bị diệt, mà Tây Lăng có Mặc Cảnh Lê ở phía Nam nhìn chằm chằm, chỉ sợ trong thời gian ngắn Lôi Chấn Đình sẽ không giao thủ với Mặc gia quân.”

Hách Liên Chân trầm giọng nói: “Vậy thì Tây Lăng và Đại Sở. Lôi Chấn Đình không phải không biết, một khi Bắc Nhung chúng ta xong đời thì người tiếp theo phải đối mặt với Mặc gia quân sẽ là Tây Lăng hắn. Nếu như có thể diệt Mặc gia quân trước thì hắn nhất định sẽ đồng ý.”

Nghe vậy, Gia Luật Dã không khỏi lâm vào trầm tư. Sau một lúc mới hỏi: “Cho dù như vậy, thì Mặc Cảnh Lê kia nên làm thế nào mới phải? Một khi Lôi Chấn Đình giao chiến với Mặc Tu Nghiêu, Mặc Cảnh Lê nhất định sẽ vượt qua sông Vân Lan xuất thủ với Tây Lăng, đến lúc đó chính là thất bại trong gang tấc.”

Hách Liên Chân nói: “Ân oán giữa Mặc Cảnh Lê và Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối không ít hơn chúng ta, để thuyết phục hắn thì cùng lắm sau khi diệt xong Mặc gia quân sẽ cho hắn vài chỗ tốt là được.” Nghe Hách Liên Chân nói, Gia Luật Dã cũng có chút toan tính. Hắn đã từng gặp mặt Mặc Cảnh Lê mấy lần, cho nên cũng có vài phẩn hiểu biết. Có chí lớn nhưng ánh mắt thiển cận, năng lực cũng thường, nếu như cho hắn ta đủ chỗ tốt nói không chừng có thể khiến hắn ta theo chân bọn họ đi đối phó Mặc Tu Nghiêu. Chẳng qua là chỗ tốt cho Mặc Cảnh Lê phải lấy từ Lôi Chấn Đình, cho nên bọn họ nhất định phải thuyết phục được Trấn Nam Vương Lôi Chấn Đình trước. Nhưng mà, Lôi Chấn Đình cũng không dễ đối phó như Mặc Cảnh Lê.

“Cữu cữu có chọn được người nào đi thuyết phục Lôi Chấn Đình không?” Người Bắc Nhung bọn họ vốn không biết ăn nói cho lắm, trong lúc nhất thời Gia Luật Dã không nghĩ ra được ai để phái đi thuyết phục Lôi Chấn Đình.

Hách Liên Chân cười nói: “ Mạt tướng nguyện ý tự mình đi một chuyến.”

GIa Luật Dã khẽ cau mày, nhìn Hách Liên Chân một chút, trong mắt lóe lên sự lo lắng. Đã nhiều năm trôi qua, Gia Luật Dã dần dần cảm thấy vị cữu cữu này đã không còn giống vị Phi Kỵ Đại tướng quân uy chấn Bắc Nhung năm đó nữa. Ngược lại, dần dần có vài phần mùi vị chính khách Trung Nguyên. Mặc dù ông ta hận Mặc Tu Nghiêu thấu xương nhưng dường như đã bỏ đi ý định quang minh chính đại chiến thắng Mặc Tu Nghiêu trên chiến trường. Trong nhất thời, GIa Luật Dã cũng không biết đây là tốt hay không tốt nữa.

Suy nghĩ một chút, thủ hạ của mình quả thật không có mấy người phù hợp. Gia Luật Dã gật đầu một cái nói: “ Đã như vậy, chuyện này làm phiền cữu cữu.” Hách Liên Chân cười nói: “Xin Thất điện yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của điện hạ. Sau khi thuộc hạ rời đi, chiến sự với Mặc gia quân nếu có thể đánh thì đánh còn không thể đánh thì cứ thủ vững trước đã. Một khi quân Tây Lăng và Đại Sở di động thì áp lực nơi này sẽ giảm đi rất nhiều.”

Gia Luật Dã gật đầu nói: “Bản vương biết rồi.”

Hách Liên Chân liếc mắt nhìn Hách Liên Bằng vẫn đang quỳ trên mặt đất một cái, có chút do dự nói: “Hách Liên Bằng….” Gia Luật Dã nhìn Hách Liên Bằng không vừa mắt, cho nên vừa rồi cũng không cho hắn đứng dậy, nên giờ Hách Liên Bằng vẫn quỳ như cũ.

“Đứng lên đi.” Gia Luật Dã nhàn nhạt nói: “Trước hết về doanh trướng của mình tự suy ngẫm lại cho ta, trở lại Bản vương sẽ tìm việc cho ngươi làm.”

Hách Liên Chân cũng biết nhiều lời vô ích, chỉ đành gật đầu nói: “Đa tạ thất điện hạ khoan thứ.”

Hách Liên Bằng đứng dậy, “Đa tạ Thất điện hạ.” Gia Luật Dã hừ lạnh một tiếng, lười để ý đến hắn.

Rời khỏi đại trướng, trở về trong doanh trướng của Hách Liên Chân, Hách Liên Bằng quỳ xuống một lần nữa, “Xin phụ thân trách phạt.” Sắc mặt Hách Liên Chân nguội lạnh hồi lâu, cuối cùng mới hỏi: “Ta đã nói với ngươi, chỉ cần cố thủ núi Linh Thứu là được rồi? Ai cho ngươi đi liều mình với Định Vương phi hả?”

Hách Liên Bằng cúi đầu trầm mặc không nói.

Hách Liên Chân nhìn hắn lạnh lùng nói: “ Thất điện hạ hạ lệnh cho ngươi trở lại, lấy trí thông minh của ngươi, sao có thể không biết đó là ý của ta? Ngươi lại còn dám kháng mệnh bất tuân? Hách Liên ta vẫn luôn kỳ vọng vào ngươi nhưng từ khi xuất chinh đến nay, ngươi thực sự làm cho ta quá thất vọng.”

Hách Liên Bằng không phản bác được, không chỉ Hách Liên Chân thất vọng về hắn mà ngay cả Hách Liên Bằng cũng thất vọng về bản thân mình. Hắn không sao ngờ được, mình thế mà lại thua trong tay Định Vương phi, còn thua đến chật vật như vậy.

Mặc dù Hách Liên Bằng xuất thân Bắc Nhung, hơn nữa lại là cô nhi do Hách Liên Chân thu dưỡng, nhưng sư phụ hắn bái lại là người được Trung Nguyên xưng tụng đệ nhất cao thủ Mộ Dung Hùng. Hắn vẫn luôn khổ luyện võ nghệ cùng văn hóa Trung Nguyên, cho nên hắn tự cảm thấy mình không giống những tộc nhân khác bị người Trung Nguyên gọi là man di. Ý nghĩ đó, cho dù là đi theo nghĩa phụ lên chiến trường phục vụ Thất hoàng tử cũng chưa từng thay đổi. Mơ hồ, hắn thậm chí có chút xem thường vị Thất vương tử cao cao tại thượng kia. Nhưng trải qua trận thua này hắn mới hiểu được, người Bắc Nhung không hề lỗ mãng hay ngu xuẩn như mình nghĩ,thậm chí bọn họ so với mình càng không kém. Ít nhất, trên chiến trường, trừ đại doanh trung quân đối mặt với Định Vương ra thì trong các lộ binh mã khác, trận thua của mình là khó coi nhất. Cho đến giờ phút này, Hách Liên Bằng mới thực sự tỉnh tác lại, đem mình đặt ở vị trí tướng lĩnh mà suy nghĩ vấn đề. Đáng tiếc, sự tỉnh ngộ của hắn phải đổi bằng tính mạng của mười mấy vạn binh lính Bắc Nhung.

Nhìn vẻ xám xịt trên gương mặt Hách Liên Bằng, Hách Liên Chân mới thở dài nói: “Đứng lên đi. Chuyện lần này không thể hoàn toàn trách con, con cũng không phải người đầu tiên thua trong tay Định Vương phi. Đây là lần đầu tiên con ra chiến trường khó tránh khỏi có chút sơ hở.” Chỉ cần là nam nhân, không ai không có tâm lý duy ngã độc tôn. Đặc biệt là ở thời đại này, cho dù Diệp Ly danh chấn thiên hạ, cho dù có bao nhiêu người nói Định Vương phi lợi hại thế nào. Thậm chí ngay cả địch nhân của nàng cũng biết nàng không đơn giản, nhưng thời điểm hành sự vẫn như cũ dễ dàng khinh địch. Cũng không phải bọn họ sơ suất hay kiêu ngạo, mà ở thời đại này, từ lúc sinh ra nam nhân đã có một khuyết điểm hằn tận trong xương. Bọn họ có thói quen cho rằng nữ nhân yếu đuối phải dựa vào nam nhân mới có thể sinh tồn, cho dù có lợi hại, thì sự lợi hại đó cũng có giới hạn.

Hách Liên Bằng đứng dậy, có chút xấu hổ nói: “Phụ thân thứ tội, sau này hài nhi sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa.”

Hách Liên Chân gật đầu nói: “Phụ thân nuôi dạy con lớn lên, dạy con hành quân đánh giặc, giúp con bái một cao thủ võ lâm Trung Nguyên làm thầy, chính là để một ngày con có thể thay phụ thân đánh bại Mặc Tu Nghiêu, đồng thời vì bản thân con mà gây dựng chiến công bất thế, con không thể để cho phụ thân thất vọng.”

Hách Liên Bằng gật đầu một cái, chó chút lo lắng nhìn Hách Liên Chân nói: “ Phụ thân thực sự tính tự mình đi Tây Lăng khuyên Lôi Chấn Đình và Mặc Cảnh Lê kết minh với Bắc Nhung sao?” Hách Liên Chân gật đầu, thở dài nói: “Chỉ bằng sức của một mình Bắc Nhung ta mà muốn đánh bại Mặc gia quân thì rất khó có hi vọng. Quan trọng hơn là, một khi chúng ta thua trận thì không chỉ đơn giản là rút lui khỏi Trung Nguyên, chỉ sợ sau khi trở lại Bắc Nhung, sẽ chẳng còn đất cho Hách Liên gia và Thất Vương tử cắm dùi nữa. Cho nên, trận này, chỉ có thể thắng, không thể thua. Bất luận thế nào cũng phải thuyết phục được Lôi Chấn Đình động binh với Định vương phủ.”

“Chỉ sợ Lôi Chấn Đình không dễ thuyết phục như vậy….” Hách Liên Bằng nói. Muốn đồng thời thuyết phục Lôi Chấn Đình và Mặc Cảnh Lê, nhất định phải nhường một phần lợi ích của Lôi Chấn Đình cho Mặc Cảnh Lê. Lôi Chấn Đình sao có thể khinh địch như vậy, đồng ý dùng đồ đã cầm trong tay đổi lấy một kết quả không nắm chắc trong tương lai gì đó?

“Không cần lo lắng, chỉ sợ Lôi Chấn Đình cũng đang sốt ruột muốn đối phó Định Vương phủ đi.” Hách Liên Chân cười nói: “ Tuổi Lôi Chấn Đình không còn nhỏ, nhưng con hắn là Lôi Đằng Phong lại không có tài hùng lược như phụ thân hắn. Một khi Lôi Chấn Đình có gì bất trắc, người Định Vương phủ đối phó đầu tiên chính là Tây Lăng. Thay vì vậy, Lôi Chấn Đình nhất định sẽ chọn tiên hạ thủ vi cường. Nhưng Đại Sở và Mặc Cảnh Lê lại là nỗi lo sau lưng hắn, chỉ cần chúng ta thay hắn giải quyết nỗi lo này, tự nhiên hắn sẽ đồng ý khởi binh.”

Hách Liên Bằng trầm mặc một hồi, mới chắp tay nói: “Phụ thân mưu tính sâu xa, hài nhi không bì kịp.”

Hách Liên Chân vỗ vỗ bả vai con trai, cười nói: “ Phụ thân cần thu thập hành trang chuẩn bị lên đường, con đi đi.”

“ Hài nhi cáo lui.”

Trong đại doanh Mặc gia quân, Định Vương gia thật vất vả mới đợi ái thê trở về nhưng lại không thể như ý nguyện hưởng thụ kiều thê trong ngực diễm phúc vô biên. Chỉ có thể tội nghiệp nhìn ái thê lạnh nhạt trước mặt,gương mặt ủy khuất.

“A Ly, nàng làm sao vậy? Ai chọc nàng không vui sao?” Định Vương gia cẩn thận nhìn Vương phi, dịu dàng hỏi. May mắn là trong trướng chỉ có hai người bọn họ, nếu không trên dưới Mặc gia quân nhìn thấy diện mạo chân chính của Định Vương điện hạ không khỏi bị hù dọa rớt cằm. Mặc dù hỏi vậy nhưng Mặc Tu Nghiêu thông minh cỡ nào, sao có thể không biết dáng vẻ A Ly như vậy rốt cuộc là vì sao? Vừa nhìn A Ly, vừa nhanh chóng tính toán trong lòng xem kẻ nào dám phá hư chuyện của hắn.

Diệp Ly giương mắt nhàn nhạt nhìn hắn một cái,thong dong nói: “Vương gia quá lo lắng rồi, nào có người dám chọc ta không vui?”

“A Ly….” Rốt cuộc không nhịn được, Mặc Tu Nghiêu nhào qua ôm Diệp Ly thật chặt, cằm chà chà trên đầu vai nàng, “ A Ly, ta sai rồi….” Diệp Ly nghiêm mặt nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi: “ Vương gia sai chỗ nào?”

“Ta không nên một mình chạy đến đại doanh Bắc Nhung.” Mặc Tu Nghiêu giương mắt liếc thần sắc trên mặt Diệp Ly một cái, vội vàng nói.

Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này sắc mặt Diệp Ly càng thêm khó coi, cười lạnh một tiếng nói: “Định Vương điện hạ võ công thiên hạ vô song, dĩ nhiên không có chỗ nào không thể đi. Đây sao có thể nói là lỗi lầm được, Vương gia cần gì phải cho người gạt ta. Nếu như ta sớm biết, thiếp thân cũng sẽ ủng hộ vương gia mà.” Ngay cả thiếp thân cũng nói, xem ra thật sự nổi giận rồi. Mặc Tu Nghiêu thầm kêu khổ trong lòng, Định Vương gia trời không sợ đất không sợ, nhưng hết lần này tới lần khác sợ ái thể tức giận. Phượng Chi Dao giễu cợt hắn là bị vợ quản nghiêm, lời này quả thực không sai, đáng tiếc hắn lại vui vẻ chịu đựng.

“A Ly, ta tức giận mà…. Nếu nàng thật sự bị Hách Liên Bằng bắt đi thì làm sao bây giờ? Lúc ấy ta liền muốn giết Hách Liên Bằng, giết Hách Liên Chân cùng Gia Luật Dã, như vậy không còn ai dám đả thương A Ly nữa.”Không để ý tới Diệp Ly giãy giụa, Mặc Tu Nghiêu ôm nàng thật chặt vào trong lòng, âm thanh có chút buồn buồn nói. Giọng nói phảng phất mang theo một tia ủy khuất cùng khủng hoảng, Diệp Ly chỉ cảm thấy tim mình đau đớn từng trận, nào có thể phát ra nửa điểm tức giận nữa?

Nhẹ nhàng cầm một lọn tóc dài màu bạc trước ngực mình, Diệp Ly thầm thở dài trong lòng.Nâng khuôn mặt đang dựa trên người mình lên, nhìn thẳng vào mắt, Diệp Ly nhẹ giọng nói: “Bên cạnh ta còn rất nhiều, rất nhiều người bảo vệ, sao Hách Liên Bằng có thể bắt được ta?”

“ Nhưng mà sau khi ta nghe được liền cảm thấy rất sợ hãi, ta không khống chế được cảm giác đó…Ta chỉ muốn A Ly vĩnh viễn ở bên cạnh ta, một chút cũng không được rời đi.” Giọng nói khàn khàn của Mặc Tu Nghiêu cho thấy hắn rất nghiêm túc. Diệp Ly chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, giống như có thứ gì đó sắp chảy ra. Chỉ đành cúi đầu dựa lên vai hắn, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ chàng không nghĩ qua, ngộ nhỡ chàng xảy ra chuyện gì thì ta biết phải làm sao? Tiểu Bảo, còn có Lân nhi và Tâm nhi phải làm sao?”

Nếu chàng xảy ra chuyện thì ta biết phải làm sao? Mặc Tu Nghiêu chỉ cảm thấy đây là câu nói cảm động nhất thế gian. So với thích với yêu càng khiến hắn cảm thấy vạn phần vui mừng. A Ly luôn luôn độc lập, kiên cường, lời như vậy, cũng là lời mềm yếu nhất của nàng mà Mặc Tu Nghiêu từng nghe thấy.

“Ta không có việc gì. Coi như là vì A Ly thì ta sẽ nhất định không có việc gì.” Mặc Tu Nghiêu tâm tình vui vẻ đảm bảo. Nếu thuận lợi thì chuyện hắn một mình một ngựa xông vào đại doanh Bắc Nhung có thể cứ thể mà lừa dối qua. Sau đó hắn có thể cùng A Ly….

“ Nếu ta nói ta không có việc gì, để cho chàng không phải lo lắng thì chàng có tin không?” Diệp Ly ngẩng đầu nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, vừa đúng lúc đem nụ cười đắc ý của người nào đó thu vào đáy mắt, tuấn nhan của Mặc Tu Nghiêu nhất thời suy sụp, “ A Ly, ta sai rồi….Sau này sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa. Nàng đừng giận ta được không?”

Thấy bộ dáng hắn như thế, Diệp Ly cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Tính tình này của Mặc Tu Nghiêu không biết từ đâu mà ra. Thời điểm ở trước mặt người khác, rõ ràng vẫn là bộ dáng uy nghi ngang ngược bá chủ một phương nhưng mà lúc không có người thì ấu trĩ đến mức ngay cả Mặc Tiểu Bảo cũng không bằng. Nhưng mà ngay cả như vậy Diệp Ly cũng biết, bộ dáng ăn vạ làm nũng chỉ hiện lộ khi không có người này cũng không phải tính tình thật của hắn. Bản tính của Mặc Tu Nghiêu ngay từ biến cố kinh thiên động địa mười mấy năm trước không thể tránh khỏi lây nhiễm thêm vài phần âm ngoan thô bạo. Bất luận tương lai thế nào, thế nhân cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy thiên chi kiêu tử phi dương tùy ý, tâm tính chính trực trong truyền thuyết năm đó.

Giống như lần này, lấy trí tuệ của Mặc Tu Nghiêu sao có thể không nghĩ ra biện pháp tốt hơn. Nhưng hắn lại không chút do dự chọn phương pháp trực tiếp nhất, không chỉ để chấn nhiếp địch nhân mà còn là tìm một nơi phát tiết lệ khí trong lòng mình. Diệp Ly hiểu Mặc Tu Nghiêu, có nên lâu lâu nàng nguyện ý dung túng hắn, nhưng mà đồng thời không nhịn được lo lắng có một ngày hắn sẽ hại người hại mình.

“ A Ly, nàng ghét ta sao?” Thấy Diệp Ly hồi lâu không nói lời nào, Mặc Tu Nghiêu đột nhiên mở miệng hỏi. Gương mặt tuấn tú xẹt qua một tia khổ sở cùng với ủy khuất, nhưng mà Diệp Ly biết rõ lần này không phải như mới vừa rồi ở trước mặt mình cố ý giả bộ làm mình hết giận.

Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Diệp Ly có mấy phần tối tăm, càng nhiều hơn trong đó là thấp thỏm bất an, “ A Ly không thể ghét ta, thiên hạ này ai cũng có thể ghét ta nhưng A Ly thì không thể. A Ly đừng hòng rời khỏi ta!.” Diệp Ly hiểu rõ Mặc Tu Nghiêu, mười năm làm bạn Mặc Tu Nghiêu đương nhiên cũng hiểu rõ A Ly. Mặc dù thường ngày Diệp Ly làm việc không chút nương tay, nói đoạn là đoạn, tâm tính kiên định còn hơn cả nam tử mấy phần. Nhưng về bản chất Diệp Ly không phải người thị huyết, nếu như không có những năm này, Mặc Tu Nghiêu tin tưởng Diệp Ly có thể trở thành một chủ mẫu vương phủ một hiền thê lương mẫu tốt. Nàng không sợ giết người nhưng trong lòng chỉ có bình thản không có chút lệ khí cùng với sát ý. Cho nên, trong tiềm thức, Mặc Tu Nghiêu không hy vọng Diệp Ly biết được ý tưởng thực sự của mình. Cho dù hắn biết những chuyện này căn bản không gạt được Diệp Ly, cho nên trong ngày thường vô thức hiển lộ một mặt cực kỳ ngây thơ trước mặt Diệp Ly, hy vọng dùng khuôn mặt này che giấu một mặt không muốn bại lộ trước mặt người khác kia. Trên thực tế, cho dù hôm nay Mặc Tu Nghiêu ngồi trước công chúng oa oa khóc lớn, thế nhân cũng sẽ không cho rằng Định vương thật sự ngây thơ như hài đồng mà chỉ cho rằng hắn có mục đích nào đó không muốn ai biết mà thôi.

Mặc Tu Nghiêu rất ít khi thể hiện mặt hung ác của mình trước Diệp Ly cho nên cho dù là Diệp Ly cũng không thoát khỏi sự lạnh lẽo trong giọng nói của hắn. Nhưng trong lòng Diệp Ly hiểu, Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối không thương tổn đến mình. Mỉm cười khẽ vuốt ve tuấn nhan vẫn còn lưu lại một tia tăm tối chưa tán đi cửa hắn, cười nói: “ Nói ngốc gì đó, lúc trước công việc bề bộn như vậy mà ta cũng ở bên chàng, hiện tại mắt thấy sắp được hưởng phúc, ta lại rời chàng đi không phải quá ngốc sao?”

Thấy Diệp Ly cười không ngừng, trong mắt cũng không có chút không vui cùng chán ghét nào, thần sắc trên mặt Mặc Tu Nghiêu cũng thêm vài phần ấm áp. Đưa tay nắm tay Diệp Ly thật chặt, thấp giọng lẩm bẩm, “ A Ly, chỉ cần A Ly vĩnh viễn ở bên ta thì bất luận A Ly muốn gì ta cũng sẽ cho nàng.”

Diệp Ly tức giận bấm hắn một cái, “Tốt nhất chàng đừng có mà hồ nháo khiến ta lo lắng là được rồi. Chàng còn làm như vậy không phải muốn Tiểu Bảo bị ném ra đường làm ăn mày đấy chứ, nếu chàng xảy ra chuyện thì chàng biết ta sẽ làm gì không?”

Mặc Tu Nghiêu ngước mắt nhìn nàng, Diệp Ly cười tủm tỉm nói: “Nếu chàng có chuyện, ta liền mang theo tất cả tài sản của Định vương phủ rồi tái giá. Đến lúc đó Tiểu Bảo không cần làm ăn mày nữa rồi, ừ…Chàng hiểu rồi chứ?”

Mặc Tu Nghiêu biến sắc, vội vàng nâng Diệp Ly lên, hơi cúi người liền đem nàng áp đảo trên tháp, “Không cho! Cho dù ta chết, nàng cũng không được gả cho người khác, nếu không ta sẽ giết hết tất cả!.”

Diệp Ly nhướng mày, “ Chàng chết rồi thì còn giết ai được nữa?”

Mặc Tu Nghiêu sửng sốt hồi lâu, thần sắc trong mắt biến ảo không ngừng. Nhìn chằm chằm Diệp Ly hồi lâu mới bình tĩnh lại, tựa vào bên cổ nàng buồn rầu nói: “Ta sẽ không chết. Có chết cũng là bọn họ chết, ta và A Ly sẽ sống bên nhau đến bạc đầu.”

Nhìn bộ dáng buồn bực của người nào đó, Diệp Ly không nhịn được thấp giọng bật cười. Giơ tay lên khẽ vuốt ve mái đầu bạch kim của hắn cười nói: “Hiện tại không phải Vương gia đã bạc đầu rồi sao?” Mặc Tu Nghiêu ngầng đầu lên, nhìn kiều nhan thanh lệ của nàng nói: “Ta phải chờ tóc A Ly cũng bạc mới coi là bạc đầu giai lão sao? A Ly, nàng không tức giận đấy chứ?”

Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói: “Chàng phải giữ lời đấy, nếu còn như vậy nữa thì ta không chỉ tức giận thôi đâu. Chàng có biết là thời điểm ta nghe Hách Liên Bằng nói chàng tự mình xông vào đại doanh Bắc Nhung trong lòng ta có bao nhiêu sợ hãi không?” Lời này không phải Diệp Ly hù dọa Mặc Tu Nghiêu, lúc trước nghe Hách Liên Bằng nói, quả thật nàng bị dọa không nhẹ. Mặc dù biết Mặc Tu Nghiêu không sao nhưng hôm nay Mặc Tu Nghiêu vì nàng bị Hách Liên Bằng chặn đường mà xông vào đại doanh Bắc Nhung, ngày mai có thể sẽ làm chuyện nguy hiểm hơn. Trừ phi Diệp Ly không làm gì cả, chỉ chờ bên Mặc Tu Nghiêu một tấc không rời. Nhưng bọn họ đều biết, chuyện này căn bản không thể nào, ít nhất hiện tại không thể.

“Sau này sẽ không, sau này ta tuyệt đối không để cho A Ly phải lo lắng nữa. Chờ ta giết hết đám người khiến người ta chán ghét kia, chúng ta sẽ đi du sơn ngoạn thủy, không bao giờ…quản những chuyện này nữa. Đến lúc đó A Ly muốn đi đâu ta sẽ theo phụng bồi A Ly đến đó.” Mặc Tu Nghiêu vội vàng bảo đảm, vừa yên lặng tính toán trong lòng. Hóa ra là Hách Liên Bằng để lộ, được lắm, được lắm…. Định Vương gia vô cùng mang thù lặng lẽ ghi nhớ trong lòng một khoản Hách Liên Bằng.

Mặc dù những năm này không nhanh không chậm, nhưng nếu Mặc Tu Nghiêu muốn giết hết tất cả những người kia thì tín niệm phải cực kỳ kiên định. Diệp Ly cũng không quản hắn khỉ gió gì, so với những người không liên quan kia thì chỉ cần người đàn ông trước mắt này bình an vô sự mới là điều quan trọng nhất, “Được, ta chờ chàng.”

Mặc Tu Nghiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, A Ly rất ít khi tức giận, nhưng một khi tức giận lại vô cùng khó dỗ. Những thứ nữ nhân thích như châu báu lễ vật, lời ngon tiếng ngọt đối với nàng mà nói đều vô dụng, nhưng mà thấy Diệp Ly lo lắng cho mình như vậy, trong lòng Mặc Tu Nghiêu vạn phần vui mừng, thân mật dùng mũi chà chà chiếc cổ mảnh khảnh của Diệp Ly, trên mặt lại hạ xuống vài nụ hôn, “ A Ly, có nàng bên cạnh thật tốt… Không cần rời khỏi ta….”

Nếu như trong cuộc đời này không gặp được nàng, Mặc Tu Nghiêu gần như có thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ như thế nào. Cuối cùng sẽ có một ngày, hắn không cách nào áp chế cừu hận cùng lệ khí trong lòng, hắn sẽ không chút do dự lấy tốc độ nhanh nhất phá hủy Đại Sở, phá hủy toàn bộ thiên hạ, thậm chí vì thế mà phá hủy Mặc gia quân và Định Vương phủ cũng không tiếc. May là có Diệp Ly, hắn muốn cùng A Ly vĩnh viễn ở chung, nhìn A Ly ở bên cạnh mình hạnh phúc vui vẻ. Sau lại có Mặc Tiểu Bảo, mặc dù tiểu hỗn đản nghịch ngợm gây sự đặc biệt đối nghịch với hắn, khiến cho người ta uất hận tại sao nó lại được sinh ra trong đời. Nhưng mà hắn vẫn muốn nhìn nó bình an lớn lên, sau đó đi gieo họa cho người khác, mà không phải giống như mình, đầy bụng thống khổ ẩn núp trong bóng tối yên lặng lấy cừu hận nuôi dưỡng âm độc cùng sát lệ trong lòng. Bởi vì có những thứ này, cho nên hắn mới từng bước từng bước kéo dài cước bộ, tính toán cân đối, từ từ mở rộng thế lực Định vương phủ, khiến cho bản thân có thể đứng thẳng không ngã trong loạn thế, sau đó đi tiêu diệt những người khiến hắn thống hận kia mà không phải là ngay từ đầu đã trực tiếp lựa chọn đồng quy vu tận.

Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng lẩm bẩm, trong đó ẩn chứa nỗi niềm si mê thắm thiết tận xương, khiến cho Diệp Ly không khỏi rung động. Kiếp trước kiếp này, lưỡng sinh lưỡng thế, chưa từng có người nào yêu mình như Mặc Tu Nghiêu vậy. Không vì gia thế của nàng, không vì năng lực của nàng mà chỉ đơn thuần là vì nàng là Diệp Ly. Mà mình, sao có thể thương tiếc đau lòng một người đến vậy? Cho dù biết nam tử trước mắt cho tới bây giờ đều không phải người vô hại như hắn biểu hiện trước mặt nàng, thậm chí biết rõ trong lòng hắn ẩn chứa vô số oán độc cùng sát ý. Nếu là trước đây, chỉ sợ đã sớm coi hắn là tội phạm có khuynh hướng phản xã hội mà đề phòng, mà bây giờ, nàng chỉ lo hắn sẽ vì thế mà tổn hại chính mình.

“Đồ ngốc, trừ chàng ra ta còn có thể đi đâu?” Đỡ lấy tuấn nhan đang dán vào mình, Diệp Ly ngẩng đầu từ từ hôn lên đôi môi mỏng hơi lạnh kia, “ Tu Nghiêu, ta yêu chàng. Chàng có hiểu không? Trong lòng ta, chàng mới là người quan trọng nhất. Bất luận chàng có thế nào thì chàng vẫn là người ta yêu duy nhất.”

Mặc Tu Nghiêu ngơ ngẩn, lời nói như thiên âm từ trên trời rơi xuống khiến hắn không khỏi mừng như điên. Hắn chế trụ ót Diệp Ly, đổi khách thành chủ, hôn sâu hơn, “ A Ly, ta yêu nàng…. Mặc Tu Nghiêu đời đời kiếp kiếp chỉ thích một mình nàng thôi….”

Trong đại trướng, một đôi vợ chồng đã thành hôn mười năm, một đôi tình nhân ôm nhau thật chặt, dây dưa triền mien….

“Khởi bẩm Vương gia, Vương phi. Phượng Chi Dao cầu kiến!.” Bên ngoài đại trướng, giọng nói Phượng Chi Diêu không cao không thấp truyền đến, vừa đúng lúc cắt ngang đôi tình nhân quyến luyến. Mặc Tu Nghiêu nhất thời sắc mặt tối sầm, hận không thể một chưởng đánh Phượng Chi Dao bay xa vạn dặm.

Thấy hắn như vậy, Diệp Ly không khỏi cười một tiếng, đẩy Mặc Tu Nghiêu đứng dậy vào bên trong sửa sang lại quần áo. Lúc này Mặc Tu Nghiêu mới đen mặt để Phượng Chi Dao vào. Vừa bước vào đại trướng Phượng Chi Dao đã cảm thấy một cỗ âm lãnh oán hận đập vào mặt. Ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu đang nhìn mình chằm chằm, cảm thấy không thể nào hiểu nổi. Chẳng lẽ Vương gia bị Vương phi trách mắng, cho nên tâm trạng không tốt sao? Nhưng mà…Bị thê tử mắng rồi giận chó đánh mèo lên người thuộc hạ, đây đâu phải chuyện quân tử nên làm?

Nhưng hiển nhiên Phượng Tam công tử đã đánh giá cao nhân phẩm Định Vương gia. Đừng nói là giận chó đánh mèo, cho dù là trực tiếp lấy hắn trút giận thì Định Vương điện hạ cũng sẽ không chút áy náy trong lòng, huống hồ vào lúc này còn bị người khác cắt đứt chuyện tốt. Mặc Tu Nghiêu âm trầm nhìn chằm chằm Phượng Chi Diêu, “Phượng Tam, chuyện gì?” Tốt nhất là có chuyện, nếu Phượng Chi Diêu dám nói là tới tìm hắn uống rượu nói chuyện phiếm thì cứ chuẩn bị trở về thu dọn đồ đạc, cả đời đi biên thùy Tây Vực làm tổ đi là vừa.

Phượng Chi Dao nhíu mày, hắn thật sự có chuyện quan trọng cần nói, “Mời vừa nhận được tin tức, Hách Liên Chân rời đại doanh Bắc Nhung lặng lẽ xuôi nam.”

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, “Xuôi nam? Hách Liên Chân xuôi nam làm gì?” Đời này Hách Liên Chân chưa từng đi qua Giang Nam, hắn không phải là lạc đường đó chứ? Phượng Chi Dao tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái, Vương phi mới trở lại đầu óc người nào đó liền bắt đầu không dùng được nữa rồi sao? “Chúng ta đang giao chiến, người Bắc Nhung lại liên tiếp bại lui. Hách Liên Chân không ở trong quân doanh đợi mà chạy về phương nam, Vương gia cảm thấy hắn đang đi du lịch sao?”

Lúc này Mặc Tu Nghiêu mới đem tâm tư kéo trờ lại từ trong vui thích vừa rồi và cừu hận Phượng Chi Dao, nhàn nhạt nói: “ Hắn muốn liên hợp với Lôi Chấn Đình đối phó Định vương phủ.”

“Chúc mừng Vương gia, hóa ra đầu óc của ngài vẫn còn ở đây.” Phượng Chi Dao tức giận giễu cợt.

Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn, đột nhiên lộ ra một nụ cười âm u, “Phượng Tam, Bản vương phát hiện gần đây ngươi cực kỳ bất mãn.” Bản thân Phượng Chi Dao không khỏi run lên, lúc này mới nhớ ra người trước mặt cho tới bây giờ chưa từng là một chủ nhân khoan hồng độ lượng không mang thù. Quả thật hắn rất bất mãn Mặc Tu Nghiêu nhưng không cần thiết nói cho hắn biết sau này còn nhiều bất mãn hơn a. Quan trọng nhất là, Mặc Tu Nghiêu sửa người, hắn thật chịu không nổi. Từ nhỏ đến lớn gặp xui xẻo khiến tính tình vặn vẹo chính là tấm gương Mặc Cảnh Lê.

“Sao có thể, tấm lòng Vương gia rộng lớn như thiên địa, uy chấn tứ phương, thuộc hạ khâm phục người không thôi.” Phượng Chi Dao cười làm lành nói.

“Dối trá.” Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ.

Phượng Chi Dao im lặng nhìn trời, lão gia ngươi cao hứng là tốt rồi. Thỉnh thoảng dối trá có là cái gì. . . . Dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào

“Các ngươi đang nói cái gì? ” Diệp Ly đi từ bên trong ra, có chút ngạc nhiên nhìn vẻ mặt khác nhau của hai người. Phượng Chi Dao nhìn Vương phi mới từ trong ra ngoài, lại nhìn sắc mặt Mặc Tu Nghiêu âm trầm không vui một chút, sờ sờ lỗ mũi đột nhiên hiểu ra.

“Khởi bẩm Vương phi, Hách Liên Chân bí mật xuôi nam. Thuộc hạ đang xin ý kiến Vương gia có nên phái người chặn lại hay không. ” Phượng Chi Diêu nghiêm mặt nói.

Nghe vậy Diệp Ly nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu lười biếng nói: “Cản hắn làm gì? Cản được Hách Liên Chân thì vẫn còn người khác. Cho dù không có, chúng ta sớm muộn gì cũng động thủ với Lôi Chấn Đình. ” Phượng Chi Dao có chút khó xử nhìn một chút Mặc Tu Nghiêu nói: “Cho dù chúng ta sớm hay muộn cũng động thủ với Lôi Chấn Đình, nhưng mà hiện tại đồng thời chống lại hai nhà, liệu có chút… ” Một trước một sau chia ra mà đánh nhất định dễ dàng hơn đồng thời chống lại hai cường quốc một chút.

Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn hắn, lắc lắc ngón tay cười nói: “Không phải là hai nhà, là ba nhà. Ngươi cho rằng Mặc Cảnh Lê sẽ ngồi không sao?”

Nghe lời này của Mặc Tu Nghiêu, Phượng Chi Dao không nhịn được biến sắc. Một mình Mặc gia quân đối phó với Bắc Nhung có lẽ còn dễ, nhưng lại thêm một Lôi Chấn Đình thì có chút đỡ trái hở phải, nếu như lại cả Mặc Cảnh Lê….Cho dù Mặc Cảnh Lê có ngu xuẩn đi nữa thì cũng nắm trong tay trên trăm vạn đại quân, ba nhà cộng lại phải lên đến mấy trăm vạn đầu heo, đủ để giết chết Mặc gia quân bọn họ.

“Vương gia…”

Mặc Tu Nghiêu khoát khoát tay cười nói: “Không cần lo lắng, nhiều năm nay chẳng phải Bản vương vẫn chơi đùa với bọn chúng đó sao?”

Ta chỉ sợ ngươi đem cả chúng ta đùa đến chết. Phượng Chi Dao thầm oán trong lòng, một mặt liếc nhìn Diệp Ly. Diệp Ly cúi đầu trầm tư, trong đầu không ngừng tính toán thế cục trước mắt, “Nếu tốc chiến tốc thắng thì chúng ta có thể giải quyết Bắc Nhung trước một bước không?”

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu cười nói: “Nếu Hách Liên Chân rời đi thì sau này chắc chắn rằng Gia Luật Dã sẽ thủ chết không ra. Muốn tốc chiến tốc thắng là không thể nào.” Gia Luật Dã không phải loại mãng phu bị kích động liền lao ra liều mạng, nếu như hắn muốn núp trong mai rùa không ra thì nhất thời nửa khắc chúng ta cũng không có cách nào.” Chỉ sợ Gia Luật Dã không chỉ cầu viện Trấn Nam Vương và Mặc Cảnh Lê mà còn phái người xin triều đình Bắc Nhung tiếp ứng.”

Mặt Phượng Chi Dao có chút tối, “Ngươi dứt khoát nói cho ta biết chúng ta sẽ phải đối mặt với bao nhiêu binh lực đi. Để ta còn xem có hậu sự còn gì chưa giao phó.”

Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly cười vang nói: “ Không cần lo lắng như vậy, viện binh từ Bắc Nhung có tới được hay không còn khó nói.”

Diệp Ly nhíu mi, nói: “Gia Luật Hoằng?”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói, “Không sai, cho dù Gia Luật Hoằng muốn tọa sơn quan hổ đấu thì cũng sẽ lo lắng liệu Gia Luật Dã có ném toàn bộ binh lực Bắc Nhung vào cái động không đáy Trung Nguyên hay không.” Kề từ hai năm sau khi Bắc Nhung động binh với Đại Sở, Gia Luật Dã đã điều không dưới 150 vạn quân từ Bắc Nhung, mà bây giờ binh lực trong tay Gia Luật Dã chưa tới bảy mươi vạn. Gần bảy tám chục vạn binh mã đã mất ở Trung Nguyên nhưng trên thực tế chỗ tốt mà triều đình Bắc Nhung lấy được không nhiều.

Lúc này Phượng Chi Dao mới yên lòng một chút, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, nhưng mà…Vương gia không có ý định ngăn cản Hách Liên Chân, vậy chúng ta có nên bố trí một chút không?” Đừng nói là hiện tại dưới trướng Mặc gia quân không đến trăm vạn nhân mã đã phải đối phó liên quân ba nước, nếu như vậy thì Phượng Chi Dao cảm thấy mình thật không khác nào đi tìm chết rồi.

Mặc Tu Nghiêu trầm ngâm một chút, hỏi, “A Ly, bây giờ chúng ta có thể tăng thêm bao nhiêu binh mã?”

Diệp Ly tính toán một chút, nói: “Nhanh nhất cũng phải hai tháng, có thể điều động gần một trăm vạn binh mã. Sau đó có thể đưa vào chiến trường năm sáu chục vạn. Nếu nhiều hơn nữa….chỉ sợ sẽ tổn hại đến căn cơ Định vương phủ.”

Binh mã Mặc gia quân không nhiều lắn, bởi vì Định Vương phủ đem phần lớn tài nguyên dùng vào việc cai quản dân chúng. Như vậy, có lợi cũng có hại, hại ở chỗ binh lực không đủ, Mặc gia quân quý ở chất lượng chứ không phải số lượng, điểm lợi chính là tài nguyên dưới tay Định Vương phủ rất phong phú, có khả năng chiến đấu trong một thời gian dài, cho dù chinh chiến mấy năm thì cũng không cần lo về quân nhu lương thảo, thậm chí không sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng dưới trướng Định Vương phủ.

Nhưng mà, lá bài cho dù tốt mà không có cơ hội đánh ra thì cũng chỉ là một lá bài hỏng. Cho nên, nếu quả thật đến thời điểm sinh tử, cho dù tổn hại đến căn cơ dân chúng dưới phạm vi quản lý của Định vương phủ thì cũng chỉ có thể dùng cách điều động dân chúng nhập ngũ.

Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút, nói: “Không cần, trước điều động khoảng tám mươi vạn nhân mã ra trước, số còn lại sẽ tùy thời chuẩn bị. Đến vụ xuân sang năm bổ sung thêm cũng được.”

“Như vậy ổn không?” Phượng Chi Dao có chút bận tâm, cảm thấy Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ quá mức lạc quan. Vừa muốn không tổn thương đến dân chúng lại muốn thắng trận lớn, nào có chuyện tốt như vậy?

Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Không được cũng phải được. Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ cần hai ba tháng là đánh xong trận này hả?”

Phượng Chi Diêu sờ sờ lỗ mũi, yên lặng không nói gì. Rất nhiều chiến sự, vừa đánh liền đánh đến tận ba năm năm năm là bình thường, Mặc gia quân phải đồng thời đối phó ba nước, nếu như không lưu lại lá bài tẩy thì chỉ sợ cho dù có bất bại trên chiến trường thì dân chúng phía sau cũng lầm than. Bất đắc dĩ thở dài nói: “Ta hiểu rồi.”

“Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Giang Nam cấp báo!.” Ngoài cửa, thanh âm Trác Tĩnh vang lên có chút dồn dập. Trong lòng Diệp Ly bỗng dâng lên một cảm giác xấu, nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, vội vàng nói: “Đi vào rồi nói.”

Trác Tĩnh vội vã đi vào, trong tay nắm một phong thư nói: “Lâm Hàn dùng bồ câu đưa tin nói công tử Thanh Trần hiện không rõ tung tích.”

Bình Luận (0)
Comment