Thịnh Thế Đích Phi

Chương 397

Edit: Ca Tang
Beta: Sakura

“Người nào?”

Trong rừng cây, một nam nhân mặc áo đen bước chậm ra. Ánh trăng mờ ảo khiến cho người khác thấy rõ khuôn mặt kiên nghị cứng ngắc, nam tử trung niên đã có một ít nếp trên khuôn mặt thâm thúy, như đao khắc rõ ràng góc cạnh. Mái tóc đã có một ít xám trắng, thần sắc hững hờ nhìn mọi người dưới ánh trăng.

“Mộc Kình Thương?” Lăng Thiết Hàn trầm giọng nói.

“Lăng Các chủ, nhiều năm không gặp.” Mộc Kình Thương nhàn nhạt gật đầu nói. Người tới chính là người mà năm xưa đột ngột biến mất cao thủ đệ nhất Đại Sở Mộc Kình Thương.Mộc Kình Thương nhìn nhìn Diệp Ly, nói: “Dẫn Vương phi đi trước.”

Diệp Ly nâng Trác Tĩnh và Lâm Hàn dậy, gật đầu nói: “Làm phiền Mộc tiên sinh.”

Lăng Thiết Hàn trầm mặc nhìn Diệp Ly mang người rời đi, cũng không có đuổi theo. Hắn biết rõ, không giải quyết Mộc Kình Thương trước, đêm nay hắn đừng hòng động đến một cọng tóc gáy của Diệp Ly. Tuy hắn có tự tin thắng Mộc Kình Thương, nhưng là bốn đại cao thủ trong thiên hạ ngày xưa cũng không phải tùy tiện có thể giải quyết đấy. Hơn nữa hắn có thể cảm giác được, Mộc Kình Thương không giống như mười năm trước. Mười năm trước, ngẫu nhiên có cơ hội giao thủ cùng Mộc Kình Thương, khi đó hắn rõ ràng cảm giác được Mộc Kình Thương lui bước. Cho nên từ đó về sau hắn không có để Mộc Kình Thương vào mắt. Nhưng lúc này gặp mặt, hắn mới phát hiện Mộc Kình Thương không có bết bát như trong dự đoán, thậm chí còn có tiến bộ một chút.

Hơn nữa, Lăng Thiết Hàn cũng không rõ một chuyện. Nhíu nhíu mày, Lăng Thiết Hàn nói: “Bản tọa ngược lại không biết, Mộc Kình Thương lại quy thuận Định Vương phủ.” Ngoại nhân có lẽ không biết, nhưng là đứng đầu Diêm Vương Các há lại không biết thân phận thật của Mộc Kình Thương. Mộc Dương và Mộc Kính Minh vừa mới rơi vào tay Định Vương phủ, Mộc Kình Thương lại tới cứu Định Vương Phi, thật sự là có chút vượt quá dự liệu của Lăng Thiết Hàn.

“Ta không phải người của Định Vương phủ.” Mộc Kình Thương lãnh đạm nói.

Lăng Thiết Hàn khiêu mi, “Mộc huynh có ý là?”

Mộc Kình Thương nói: “Chỉ là giao dịch với Định Vương phủ thôi. Ta đáp ứng Định Vương phủ bảo hộ Vương phi ba ngày. Ba ngày sau, muốn đánh muốn giết tự nhiên làm gì cũng được.” Lăng Thiết Hàn bất đắc dĩ thở dài nói: “Tuy Bản tọa không muốn động thủ với huynh, nhưng hiện tại không thể không động thủ.” Ba ngày sau, Diệp Ly đã sớm trở lại đại doanh Mặc gia quân rồi. Đến lúc đó có hơn mười vạn Mặc gia quân cùng hơn một ngàn Kỳ Lân bảo hộ, đừng nói là giết Diệp Ly, chỉ sợ rằng muốn tới gần Diệp Ly cũng là một việc khó.

“Mời.” Mộc Kình Thương gật đầu nói.

Rất nhanh, trên con đường hai bóng người kịch liệt ra tay. Dưới ánh trăng, hai bóng người chồng lên nhau, kiếm khí bắn ra bốn phía kình phong bức người. Cao thủ chân chính khí thế tương tranh cũng khác với bọn người Diệp Ly vừa rồi.

Ở chổ tối, hai người Lãnh Lưu Nguyệt thấy bọn người Diệp Ly giục ngựa đi xa. Lãnh Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày nói: “Chúng ta nên giúp đại ca ngăn bọn họ lại hay không?” Tuy bọn hắn đều không tán thành việc động vào Định Vương phi, nhưng đại ca đã kiên trì làm, bọn hắn làm đệ muội tự nhiên chỉ có thể kiệt lực ủng hộ rồi.

Bệnh thư sinh lắc đầu nói: “Không, thả nàng đi. Định Vương phủ không có tốt chơi như vậy, hơn nữa…Vừa rồi đại ca cũng nương tay rồi.” Lấy công phu Lăng Thiết Hàn mà nói, nếu quả thật muốn giết Diệp Ly, trực tiếp núp trong bóng tối ra tay, coi như là Mặc Tu Nghiêu muốn có đề phong cũng chỉ sợ không ngăn được. Thế nhưng bọn hắn là sát thủ, làm gì còn muốn đứng bên ven đường chờ người đến mà nói nhảm cả buổi.

Lãnh Lưu Nguyệt nhíu mày nghĩ, gật đầu nói: “Đúng vậy, dù sao đại ca hứa hẹn chính là trên đường chặn giết Diệp Ly. Nếu Diệp Ly chính mình thoát về tới Mặc gia quân, có thể không liên quan đến chúng ta.” Hơn nữa đối phương còn có một trong tứ đại cao thủ trong thiên hạ trợ giúp, cho dù đại ca thất thủ người khác cũng không nói gì.

Thân là sát thủ, vô luận trời sinh tính lãnh đạm như Lãnh Lưu Nguyệt hay hung ác nham hiểm bướng bỉnh như Bệnh thư sinh đều là những người lí trí tỉnh táo. Dùng thế lực Diêm Vương Các, chống lại thế lực kéo dài lãnh thổ từ Tây Lăng cùng hơn phân nửa địa phận Đại Sở như Định Vương phủ, thật sự là chuyện không tốt. Vô luận Mặc Tu Nghiêu có phải bị thương nặng hay không, chỉ cần Mặc Tu Nghiêu chưa chết, Mặc gia quân và Định Vương phủ tồn tại vẫn làm cho người ta vô cùng kiêng kị. Phải biết, năm đó Mặc Tu Nghiêu hai chân tàn tật, thân trúng kịch độc, lại như cũ bảo trụ Định Vương phủ lúc lung lay sắp đổ. Lại càng không cần phải nói hiện nay thế lực Định Vương phủ như mặt trời lúc ban trưa.

Nếu như lúc này đây Lôi Chấn Đình không phái người đi tìm đại ca, bọn hắn thậm chí tới bây giờ cũng không biết đại ca từ nhỏ không cha không mẹ lại là Hoàng tử Tây Lăng. Nhưng là, qua nhiều năm như vậy hoàng thất Tây Lăng không có quan hệ gì tới bọn họ, đại ca cũng chưa từng có đạt qua chỗ tốt gì của hoàng thất Tây Lăng, thậm chí bọn hắn còn bị Lôi Chấn Đình tùy ý chèn ép. Dựa vào cái gì muốn đại ca vì hoàng thất Tây Lăng chống lại Định Vương phủ?

Lăng Thiết Hàn và Mộc Kình Thương tiếp tục trận chiến này đến hừng đông ngày thứ hai. Sáng sớm tia nắng ban mai chiếu vào con đường bên cạnh, Lăng Thiết Hàn cằm thiết kiếm trong tay đứng tại ven đường híp mắt nhìn Mộc Kình Thương cách đó không xa. Máu tươi lẳng lặng theo ống tay áo hắn bên trong trợt xuống, rơi xuống bụi đất bên chân, “Cao thủ đệ nhất Đại Sở, quả nhiên danh bất hư truyền.” Lăng Thiết Hàn thản nhiên nói.

Đứng trước hắn cách đó không xa, sắc mặt Mộc Kình Thương tái nhợt nửa quỳ trên mặt đất. Vai phải dường như bị đâm, phần bụng cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ cả một mảnh. Lúc này đây hai người cũng không giống với lúc Lăng Thiết Hàn và Mặc Tu Nghiêu luận bàn, đây mới thực sự là tương bác sinh tử. Mấy năm này, Mộc Kình Thương mai danh ẩn tích không hỏi thế sự, một lòng nghiên cứu võ học. Ném đi những cái đã gông xiềng hắn, Mộc Kình Thương cũng dần khôi phục, thậm chí hiện tại võ công càng tiến bộ. Tuy thua Lăng Thiết Hàn một bậc, nhưng khi hắn cố sức chống đỡ, Lăng Thiết Hàn lại bị ngăn suốt một đêm.

Mộc Kình Thương tiện tay lau vết máu bên môi, nhàn nhạt cười khổ nói: “Lăng Các chủ quá khen. Tại hạ bái phục.”

Lăng Thiết Hàn lắc đầu, không nói gì. Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh Thư Sinh đứng trước mặt, chứng kiến bên người Lăng Thiết Hàn đỏ sậm vết máu, thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Mộc Kình Thương trọng thương quỳ rạp xuống đất, “Đại ca…”

Đưa tay ngăn lại Bệnh thư sinh muốn giết Mộc Kình Thương, nói: “Thắng bại đã phân, không cần sinh thêm sự cố.” Bệnh thư sinh gật gật đầu, hỏi: “Đại ca…Còn truy sao?”

Lăng Thiết Hàn mỉm cười nhìn thoáng qua lo lắng trên mặt đệ muội, nâng kiếm trên tay nói: “Bản tọa bị nội thương. Trở về đi.”

Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh thư sinh trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, đại ca quả nhiên không có ý định giết Định Vương phi.

“Vâng, đại ca, chúng ta trở về đi.” Lãnh Lưu Nguyệt đỡ lấy Lăng Thiết Hàn nói. Lăng Thiết Hàn khoát tay nói: “Không cần, Mộc huynh, có cần tại hạ phái người tiễn huynh.”

“Đa tạ Lăng Các chủ, Mộc tiên sinh đã có Định Vương phủ chiếu cố.” Chẳng biết lúc nào, Mặc Hoa xuất hiện tại quan đạo, nhìn ba người trước mắt thần sắc lạnh như băng. Thấy Mặc Hoa, Lăng Thiết Hàn nhíu nhíu mày, phái phần đông sát thủ Diêm Vương Các đi ngăn Kỳ Lân và ám vệ Mặc gia quân chỉ sợ đã xong. Lăng Thiết Hàn cũng không nhận ra Mặc Hoa, nhưng lại có thể nhìn ra võ công của Mặc Hoa phía trên bọn người Trác Tĩnh Lâm Hàn. Người như vậy vô luận là tại đường triều hay tại giang hồ đều không có chút danh khí, có thể thấy được là Định Vương phủ ngọa hổ tàng long .

Diêm Vương Các…thời gian dài hắn cũng có hơi chán ghét rồi. Nhẹ gật đầu, Lăng Thiết Hàn nói: “Cáo từ, Định Vương muốn báo thù…Bản tọa tùy thời xin đợi.” Lãnh Lưu Nguyệt muốn nói cái gì đó, lại bị Lăng Thiết Hàn nhìn lướt qua chỉ phải bất đắc dĩ ngậm miệng lại, đi theo sau Lăng Thiết Hàn.

Ven đường chỉ còn lại hai người Mặc Hoa cũng Mộc Kình Thương, Mặc Hoa trầm giọng nói: “Đa ta Mộc tiên sinh xuất thủ tương trợ, tiên sinh thương thế như thế nào?”

Mộc Kình Thương đứng dậy, thân thể có chút lung lay sắp đổ. Tuy cùng Lăng Thiết Hàn đánh mấy canh giờ, nhưng thương thế hắn nhiều hơn Lăng Thiết Hàn. Lăng Thiết Hàn nói mình bị nội thương, nhưng Mộc Kình Thương lại biết rõ, hắn ta chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.

“Cũng may, hi vọng Định Vương phủ có thể tuân thủ hứa hẹn.” Mộc Kình Thương nhìn chằm chằm Mặc Hoa nói.

Mặc Hoa gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng đánh vài động tác Hai người áo đen mang theo một lão nhân đi tới, lão nhân kia một đầu tóc trắng như tuyết, trên mặt nhìn qua phảng phất đã sớm qua cái tuổi thất tuần. Nhưng người ta biết hắn thậm chí kém hai tuổi mới tới 60, thậm chí nửa tháng trước còn trong như một trung niên nam tử hơn 40 tuổi.

“Các người đã làm gì hắn.” Mộc Kình Thương ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói.

Mặc Hoa lạnh nhạt nói: “Cái gì cũng không làm, lúc trở lại đã như vậy.” Từ khi chứng kiến thi thể Mộc Dương, Mộc Dương Hầu trong vòng một đêm phảng phất già đi hai ba mươi tuổi. Hơn nữa thần trí cũng có chút không rõ ràng lắm, cả người đần độn u mê vô luận ngoại nhân đối với hắn như thế nào đều không có phản ứng. Ngẫu nhiên tỉnh táo vô luận gặp ai cũng gọi là Dương nhi. Vốn Mặc Tu Nghiêu cũng không cnf hứng thú với lão rồi, nếu không phải như thế, Mộc Kình Thương chỉ sợ cũng không thấy được lão rồi.

Mộc Kình Thương có chút lay động thân thể đi về phía trước, đỡ lấy Mộc Dương Hầu, thấp giọng kêu lên: “Phụ…phụ thân?”

Tựa hồ nghe được hai chữ phụ thân, mắt Mộc Dương Hầu ngốc trệ mờ mịt thoáng đảo vòng, bình tĩnh nhìn qua Mộc Kình Thương, sau nửa ngày mới mở miệng nói: “Dương…Dương nhi?” trong mắt Mộc Kình Thương hiện lên một tia ảm đạm, theo hai ám vệ đỡ Mộc Dương Hầu nói: “Phụ thân, chúng ta về nhà.”

Mộc Dương Hầu không ý kiến tùy Mộc Kình Thương vịn chính mình đi. Sau lưng, Mặc Hoa trầm giọng nói: “Với tư cách ngươi cứu được Vương phi trao đổi, Mộc Dương hầu giao do ngươi xử trí. Nhưng …Nếu như hắn tiếp tục làm việc không nên làm…,Mộc tiên sinh tốt nhất nhớ rõ lời Vương gia nói.”

Mộc Kình Thương dưới chân dừng một phát, trầm giọng nói: “Ta biết rõ, về sau các ngươi sẽ không gặp lại ông ấy cũng sẽ không gặp lại ta rồi.” Nhìn bóng người Mộc Kình Thương và Mộc Dương Hầu đi xa, ám vệ bên người Mặc Hoa thấp giọng hỏi: “Thống lĩnh, cứ như vật để bọn hắn đi sao?”

Mặc Hoa gật đầu, trầm giọng nói: “Mộc Kình Thương cứu được Vương phi.” Chuyện liên quan đến Vương phi, Vương gia luôn giữ lời đấy. Huống chi, nhiều năm như vậy Vương gia không giết Mộc Kình Thương, hiện tại dĩ nhiên cũng không có hứng thú đi giết hắn, “Trở về đi, trong quân còn có chuyện.” Rất nhanh, ba người áo đen biến mất tại quan đạo.

Trên quan đạo, ở trong một trạm dịch tầm thường ven đường. Lôi Đằng Phong thanh thản ngồi uống trà, tuy lúc trước bị Mặc Tu Nghiêu chơi một vố khiến hắn chạy về Ngọc Danh quan, nhưng Tây Lăng và Trấn Nam Vương lại không có chỗ hỏng ngược lại không nghĩ tới Mặc Cảnh Lê bỗng nhiên nổi tiếng, khiến cho quân đội Tây Lăng trên chiến trường có chút bị động lại thoải mái không ít. Cho nên mấy hôm nay tâm trạng Lôi Đằng Phong rất tốt.

Thấy ba người bước chậm cách đó không xa, nụ cười trên mặt Lôi Đằng Phong càng lớn. Thậm chí tự mình đứng dậy đi ra ngoài đón: “Đằng Phong bái kiến Hoàng thúc.”

Lăng Thiết Hàn hững hờ nhìn nam tử trước mắt, “Giang hồ thảo mãng, không dám nhận Thế tử đại lễ.”

Lôi Đằng Phong cười nói: “Làm sao lại như vậy? Hoàng thúc là Hoàng tổ phụ thân tử, cũng là huyết thống với hoàng thất Tây Lăng, Đằng Phong hành lễ điều nên làm đấy.” Lăng Thiết Hàn nhíu mày đánh giá hắn một phát, đột nhiên lộ ra một tia lãnh đạm vui vẻ, “Lôi Đằng Phong, phụ vương của ngươi không nói cho ngươi biết cách xa Bản tọa một chút sao?”

Trong lòng Lôi Đằng Phong cả kinh, phụ vương xác thực đã từng cảnh cáo hắn. Nhưng hắn thật sự là có chút nóng vội tiếp nhận sự tình, cho nên mới tự mình đến đây. Thậm chí có chút không đúng mực, trong lòng trăm niệm bộc phát, nhưng trên mặt Lôi Đằng Phong vẫn bình tĩnh, cung kính nói: “Chất nhi vô lễ, kính xin Lăng Các chủ thứ tội.”

Lăng Thiết Hàn hừ nhẹ một tiếng đi thẳng về phía trước, Lôi Đằng Phong nhìn lướt qua ống tay Lăng Thiết Hàn nhuốm máu khẽ nhíu mày, vội vàng đuổi theo đi tới: “Lăng Các chủ, không biết Định Vương Phi…”

“Định Vương Phi trốn thoát.” Lăng Thiết Hàn bĩnh tĩnh mà nói.

“Cái gì?!” Lôi Đằng Phong không khỏi thất thanh nói. Hắn thật không ngờ, vậy mà Diêm Vương Các và Các chủ đều không giết được Diệp Ly. Phụ Vương đã từng nói qua, Lăng Thiết Hàn hiện tại võ công rất có thể phía trên ông. Làm sao có thể không giết được một cái võ công không tính là hạng nhất như Diệp Ly?

Lăng Thiết Hànn quay đầu lại, nhìn lướt qua nam tử sau lưng. Lôi Đằng Phong chỉ cảm thấy da đầu tê rần, nhưng vẫn cố chống đỡ áp lực Lăng Thiết Hàn nói: “Lăng Các chủ, ngươi rõ ràng đã đáp ứng phụ vương…”

“Ta nói ta hết sức.” Lăng Thiết Hàn chặn ngang lời hắn, nói: “Ta đã tận lực.”

“Thế nhưng mà, võ công Diệp Ly cùng người bên nàng …” Lôi Đằng Phong không tin mà nói. Bệnh thư sinh hung ác nham hiểm lườm Lôi Đằng Phong nói: “Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, đại ca bị thương sao? Nếu ngươi cho rằng ai có thể cùng Mộc Kình Thương giao thủ còn có thể đuổi theo giết Diệp Ly…,các ngươi còn tìm đại ca làm gì?”

“Mộc Kình Thương…” Trong lòng Lôi Đằng Phong trầm xuống, bọn hắn tính toán không có tính đến Mộc Kình Thương. Ngày xưa cao thủ đệ nhất Đại Sở, yên lặng gần mười năm, lại xuất hiện lần nữa lại làm hư chuyện phủ Trấn Nam Vương! “Nhưng là…” Nhìn bộ dáng ba người khoan thai bước chậm, dù Lôi Đằng Phong có cảm giác trong lòng có chút không thoải mái. Bộ dáng này của Lăng Thiết Hàn, ai tin tưởng hắn không nương tay?

Có lẽ thần sắc Lôi Đằng Phong biểu hiện quá mức rõ ràng, Lăng Thiết Hàn nhíu mày, nhìn xem Lôi Đằng Phong nói: “Lôi Đằng Phong…Ngươi phải chăng đã cho rằng ta bị thương, không dám giết ngươi?”

Sắc mặt Lôi Đằng Phong biến hóa, rủ mắt nói: “Tiểu chất không dám, đã như vậy, tiếu chất xin cáo từ.”

Lăng Thiết Hàn từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Trở về nói với Lôi Chấn Đình, ta thiếu nợ ân tình của hắn nay đã trả xong. Về sau…Nên giải quyết ân oán giữa hắn và Bản tọa rồi.”

Lôi Đằng Phong im lặng, nói: “Tiếu chất nhất định chuyển lời đến phụ vương, cáo từ.”

Tuy không biết năm đó phụ vương và Lăng Thiết Hàn có ân oán gì, nhưng Lôi Đằng Phong biết những năm gần đây Lăng Thiết Hàn sở dĩ không chính thức đi tìm Trấn Nam Vương phủ gây phiền toái, cũng bởi vì năm đó Lăng Thiết Hàn nợ Phụ vương hắn một ân tình. Bằng không, chỉ cần Lăng Thiết Hàn lựa chọn ủng hộ Tây Lăng Hoàng, hơn nữa thế lực Diêm Vương Các có thể làm Trấn Nam Vương đau đầu.

Mà người như Lăng Thiết Hàn, trong mắt rõ ràng không có cái gọi là ân oán lưỡng tiêu chuyện đấy.Thiếu nợ đã trả xong, nên đòi lại nợ rồi. Giờ khắc này, Lôi Đằng Phong không khỏi có chút hoài nghi, thỉnh Lăng Thiết Hàn đi đối phó Diệp Ly, phụ vương hắn đã làm sai rồi hay không?

Từ biệt Lăng Thiết Hàn, Lôi Đằng Phong thúc ngựa chạy về đại quân Tây Lăng. Lôi Chấn Đình thấy thần sắc thất bại của hắn, không khỏi thở dài, không đợi Lôi Đằng Phong mở miệng liền hỏi: “Lăng Thiết Hàn đã thất bại?”

Lôi Đằng Phong gật đầu nhẹ: “Phụ vương…”

“Lăng Thiết Hàn cố ý buông tha Diệp Ly.” Sắc mặt Lôi Chấn Đình có chút lung túng hỏi. Tuy thời điểm hắn đi tìm Lăng Thiết Hàn có cân nhắc qua khả năng này, nhưng Lăng Thiết Hàn một lời cửu đỉnh, hơn nữa cũng không có người thích hợp hơn hắn ta, chỉ phải lựa chọn tin tưởng Lăng Thiết Hàn. Lôi Đằng Phong có chút không xác định nói: “Lăng Thiết Hàn cũng bị thương, là cao thủ đệ nhất Đại Sở Mộc Kình Thương đã mất tích nhiều năm chặn Lăng Thiết Hàn. Hai người kịch chiến một đêm, đợi đến lúc phân ra thắng bại trời cũng đã sáng, bọn người Diệp Ly đã sớm đi đến địa khu Định Vương phủ khống chế.” Lăng Thiết Hàn đến cùng có nương tay hay không hắn cũng không biết, nhưng ít nhất, đối với việc giết Diệp Ly xác thực Lăng Thiết Hàn chẳng phải tích cực lắm.

“Mộc Kình Thương?” Lôi Chấn Đình cau mày nói: “Vớ vẩn, Diệp Ly vừa mới hủy phủ Mộc Dương Hầu, sao Mộc Kình Thương lại cứu nàng?”

Lôi Đằng Phong nói: “Nhi tử phái người thăm dò rồi.Đột nhiên xuất hiện ngăn Lăng Thiết Hàn hoàn toàn chính xác là Mộc Kình Thương. Hai người đại chiến một hồi về sau, Mộc Kình Thương bị thương rất nặng, còn mang theo một lão nhân từ trong tay Định Vương phủ. Theo thuộc hạ bẩm báo, rất có thể là lão Mộc Dương Hầu, Mộc Kính Minh. Vốn…Lăng Thiết Hàn thiếu chút nữa giết được Diệp Ly.” Nói đến chỗ này, Lôi Đằng Phong cũng có một điểm tiếc hận. Tuy hắn rất hâm mộ năng lực và tài trí Diệp Ly, nhưng bọn hắn là địch nhân. Đã mất đi cơ hội diệt trừ địch nhân, khiến cho Lôi Đằng Phong âm thầm bóp cổ tay.

Lôi Chấn Đình lắc lắc đầu nói: “Mà thôi, ý trời như thế. Chỉ cần Mặc Tu Nghiêu chết, Diệp Ly còn sống thì còn sống a. Hiện tại chúng ta nên chú ý thế cục trên chiến trường.” Lôi Đằng Phong gật đầu, thu hồi một chút uể oải trong lòng trầm giọng nói: “Phụ vương nói rất đúng, hôm nay Mặc Tu Nghiêu trọng thương, tuy không biết sinh tử, nhưng xem biểu hiện Mặc gia quân mấy ngày qua, chỉ sợ xác thực Mặc Tu Nghiêu tổn thương không nhẹ. Bằng không thì, Phượng Chi Dao sẽ không sốt ruột muốn Định Vương phi chạy về.” Mấy ngày nay, trái với Mặc gia quân xuất quỷ nhập thần trên chiến trường, lại để cho người ta mệt mỏi ứng phó. Rất rõ ràng đã đổi người lãnh binh rồi. Mặc Tu Nghiêu trọng thương nên đổi người chủ trì sự vụ trong quân, đối với Tây Lăng mà nói tuyệt đối là tin tức tốt.

“Hơn mười vạn viện binh Mặc Cảnh Lê đã đến phương bắc, chỉ sợ muốn chuẩn bị phản công. Chỉ cần chúng ta mau chóng cầm xuống Mặc gia quân bên này, đến lúc đó, Lữ Cận Hiền chỉ sợ không có cách nào bứt ra trở về tiếp viện.” Lôi Đằng Phong nói.

Nhắc tới Mặc Cảnh Lê, Lôi Chấn Đình nhàn nhạt cau mày nói: “Tùy ý hắn đi giày vò, hắn cũng chỉ có chút tác dụng này thôi. Nhưng…Đằng Phong, Mặc Cảnh Lê người này lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, lúc này đây sự tình này hắn tất nhiên sẽ ghi hận trong lòng. Trên chiến trường coi chừng hắn một chút, lúc cần thiết…nghĩ biện pháp trừ hắn ta!”

“Phụ vương?” Lôi Đằng Phong khẽ giật mình, nhìn qua Lôi Chấn Đình mơ hồ có chút bấn an. Ngày bình thường phụ vương dạy bảo hắn không ít chuyện, nhưng đối phó vua của một nước lại sẽ không nói với hắn đấy. Lôi Chấn Đình cười nhạt một tiếng nói: “Ngươi đã không còn nhỏ rồi, đã sớm một mình nên đảm đương một phương rồi. Đợi đến lúc chiến sự ở đây chấm dứt. phủ Trấn Nam Vươg cũng giao cho ngươi rồi.”

“Phụ vương?!” Lôi Đằng Phong cả kinh, lo lắng nhìn qua Lôi Chấn Đình. Lôi Chấn Đình lơ đễnh cười, khua tay nói: “Mà thôi, trước không cần lo cho những chuyện này. Ngọc Danh quan nhất định phải chú ý phòng thủ, dù sao trong mắt chúng ta Mặc gia quân mới là địch nhân. Thực sự đến thời khắc nguy cơ, Lữ Cận Hiền chưa hẳn sẽ không buông tha cho Mặc Cảnh Lê bên kia, mang binh trở về viện trợ.” Cho dù bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng địch ý Mặc gia quân đối với Sở Quân kỳ thật không sâu như đại quân Tây Lăng. Mà ngay cả trên chiến trường, Mặc gia quân và Sở quân giao phong đều không kịch liệt như đại quân Tây Lăng. Không phải đại quân Lữ Cận Hiền không đủ dũng mãnh cường hãn, mà nhân mã song phương kỳ thật bên trong còn nhận thức bọn hắn đã từng là người một nhà đấy. Cho nên, nếu thật sự thời điểm Định Vương phủ nguy cơ, Lữ Cận Hiền vô cùng có khả năng buông tha Ngọc Danh quan ngoại trừ sở hữu tất cả địa phương, ngược lại công kích đại quân Tây Lăng đấy.

Lôi Đằng Phong gật đầu nói: “Nhi tử đã hiểu.”

Lôi Chấn Đình thỏa mãn gật đầu nói: “Mà thôi, con đi mau lên.”

Lôi Đằng Phong nghĩ, mở miệng hỏi: “Phụ vương, người phải chăng sớm đã biết rõ Lăng Thiết Hàn không giết được Diệp Ly?” Thời điểm hắn trở về bẩm báo, mặc dù phụ vương có chút không vui, nhưng cũng không muốn tức giận. Lôi Chấn Đình lắc đầu nói: “Có thể giết dĩ nhiên là tốt nhất, giết không được cũng không có quan hệ gì.”

Lôi Đằng Phong khó hiểu nhìn xem Lôi Chấn Đình, mày kiếm trói chặt. Những năm này, chính là vì Lăng Thiết Hàn thiếu phụ vương một ân tình mới không động thủ với phủ Trấn Nam Vương, hiện tại ân tình này đã trả, chẳng phải phủ Trấn Nam Vương lại có thêm một địch nhân?

Lôi Chấn Đình thở dài, “Cho dù không có chuyện lần này, ta cũng chỉ nghĩ biện pháp để cho hắn trả cái ân tình kia.”

“Hài nhi tối dạ.” Lôi Đằng Phong thật sự có chút không rõ tâm tư phụ vương.

“Đứa nhỏ ngốc, Lăng Thiết Hàn thiếu nợ ta, không phải con.” Lăng Thiết Hàn thất vọng, đau khổ bên trong, lại không thấy thuyết pháp ân oán lưỡng tiêu, cũng không có thuyết pháp ân tình lan tràn đời sau. Nhưng những người thực xin lỗi Lăng Thiết Hàn, lại đại đa số vẫn còn sống dưới trướng phủ Trấn Nam Vương, hoặc trước khi lão chết thì sẽ giết Lăng Thiết Hàn, hoặc là lúc sắp chết giết sạch bọn người đó, nói cách khác tương lai Lăng Thiết Hàn sẽ không tìm Lôi Đằng Phong gây phiền toái. Nhưng cả hai lựa chọn đều không thể thành sự thật.

Lôi Đằng Phong nghi hoặc lui ra ngoài, đi tới cửa bỗng có chút dừng chân như đã hiểu ý phụ vương. Lôi Đằng Phong cau mày cắn răng nhưng không quay lại. Hắn quả nhiên còn chưa đủ cường đại, cho nên mới để phụ vương hắn lo lắng…

Bình Luận (0)
Comment