Thịnh Thế Đích Phi

Chương 40

Thượng thư phủ

Sáng sớm đã có người đến người đi ồn ào huyên náo. Diệp Ly mang theo Diệp San và Diệp Lâm ngồi ở bên Diệp lão phu nhân trong nội đường Vinh Nhạc đường cùng nói chuyện. Ở trong viện nhỏ của Diệp Oánh trời còn chưa sáng cũng đã bận rộn rồi, Vương thị ngại Diệp Lâm và Diệp San vướng chân vướng tay, càng sợ Diệp Ly sẽ thừa cơ động tay động chân gì, cũng không cho các nàng đến, ngược lại tiếp hai chất nữ từ chính nhà mẹ đẻ của mình đến bồi lấy Diệp Oánh. Diệp Ly vui cười nhẹ nhõm, sáng sớm vội tới thỉnh an Lão phu nhân rồi ở tại chỗ này cùng trò chuyện với Lão phu nhân, dù sao hôm nay nàng đều khó có khả năng đứng cả ngày ở Thanh Dật Hiên rồi, như vậy chỉ sẽ bị người nói xấu.

Diệp lão phu nhân mặt mũi tràn đầy vui mừng, đối với mọi người cũng hòa ái dễ gần rất nhiều. Diệp Lâm và Diệp San sẽ không bỏ qua cơ hội này, tại trước mặt Lão phu nhân pha trò nịnh nọt mà nói. Diệp Ly ở một bên bình tĩnh uống trà, một bên yên lặng mà tính toán vài ngày nữa có muốn đi tham gia náo nhiệt xem một tuồng kịch hay không.

Đợi đến lúc tới gần chính buổi trưa, thời gian dần trôi qua lông mày hoa râm của Diệp lão phu nhân nhíu lại, phân phó tùy tùng nói: “Các ngươi ra đi xem, người đón dâu đã tới chưa?”

Tới sau nửa ngày, người bị phái ra tới vội vàng trở về, một bên lau đổ mồ hôi một bên bẩm báo, “Lão phu nhân. . . đội ngũ đón dâu còn chưa tới đây này.”

Sắc mặt Diệp lão phu nhân đang mang theo nụ cười lập tức chìm xuống, đã quá trưa rồi, buổi chiều mới đến đón dâu là điềm xấu đấy.

” Chẳng lẽ Lê Vương lại muốn vứt bỏ Tứ tỷ?” Diệp San nhỏ tuổi nhất đột nhiên nói.

“San nhi!” mẹ đẻ của Diệp San bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

“Làm càn! Hôm nay là ngày vui của Tứ muội, nói hươu nói vượn cái gì? Còn không đi xuống!” Diệp Ly lạnh lùng nói, thừa dịp Diệp lão phu nhân còn chưa tức giận liếc Diệp San. Diệp San giật giật bờ môi còn muốn nói điều gì, một bên Diệp Lâm tay mắt lanh lẹ giữ chặt nàng cùng mẹ đẻ nàng dắt Diệp San đi ra ngoài.

“San nhi tuổi còn nhỏ không lựa lời nói, là Ly nhi dạy dỗ không tốt. Kính xin Tổ mẫu bớt giận.” Diệp Ly nhìn Diệp lão phu nhân nói khẽ.

“Tam tiểu thư nói rất đúng, Lục tiểu thư còn nhỏ khó tránh khỏi một ít tâm tư của nữ nhi gia, ở chỗ này đều là người trong nhà chúng ta, kính xin Lão phu nhân xem vào hôm nay là ngày vui của Tứ tiểu thư, bớt giận mới tốt.” Bởi vì có bầu, Triệu di nương được phá lệ ban thưởng chỗ ngồi, lúc này cũng nhanh chóng đứng dậy cầu tình với Diệp lão phu nhân. Diệp lão phu nhân lúc này làm gì có tâm tư thật sự đi so đo với Diệp San, phất phất tay nói: “Đi mời lão gia tới một chuyến. Còn có, lại phái người đi xem.” Biết rõ tâm tình Lão phu nhân không được tốt, người hầu hạ cũng không dám nói thêm cái gì, vội vàng mà lên tiếng đi.

Không khí trong nội đường Vinh Nhạc đường có chút ngưng trọng, Diệp Ly vẫn yên tĩnh ngồi ngay ngắn uống trà như trước. Triệu di nương bên cạnh ngồi thỉnh thoảng không để lại dấu vết lén nhìn Diệp Ly một cái, lại phát hiện vị tiểu thư này trên mặt hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc gì. Phảng phất giống như cái gì cũng không có phát sinh, trong lúc nhất thời, Triệu di nương cũng nắm không được chuyện ngày hôm nay đến cùng có quan hệ cùng với Tam tiểu thư hay không. Hình như phát giác được ánh mắt của Triệu di nương, Diệp Ly ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái. Ánh mắt hoàn toàn nhìn không ra bất luận cái ý tứ hàm xúc gì ngược lại để cho đáy lòng Triệu di nương chán nản, hơi gật đầu với Diệp Ly một cái, sau đó nghiêng đầu đi dựa vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Mắt thấy buổi trưa đã qua, người truyền tin một mực canh giữ ở ngoài cửa lớn cũng chưa có trở về, xem ra hôm nay Lê Vương đón dâu muộn. Diệp Thượng thư mang theo Vương thị vội vàng tiến đến, Diệp lão phu nhân nhìn chằm chằm vào nhi tử, con dâu lạnh lùng nói: “Đến cùng có chuyện gì xảy ra? Các con tìm hiểu rõ ràng chưa?” Sắc mặt Diệp Thượng thư cũng là mây đen rậm rạp, trầm giọng nói: “Mẫu thân bớt giận, người phái đi tìm hiểu đã trở về rồi. Lê vương phủ bên kia. . . Đã lên đường rồi.”

“Đã lên đường?” Diệp lão phu nhân giận quá thành cười, nói liên tục mấy cái chữ tốt chỉ vào Diệp Thượng thư nói: “Có con gái nhà ai xuất giá, ngay cả giờ lành ngày tốt đón dâu nhà chồng cũng có thể quên hay sao? Qua vài ngày nữa, Diệp gia chúng ta sẽ là chuyện cười của cả kinh thành rồi! Lê vương phủ đến cùng là có ý gì? Con dâu còn chưa vào cửa liền đánh vào mặt chúng ta?”

Diệp Thượng thư cau mày nói: “Thật sự rất có chuyện gì chậm trễ?”

Diệp lão phu nhân hừ lạnh một tiếng nói: “Có chuyện gì còn quan trọng hơn việc đón dâu?”

Diệp Thượng thư lập tức nghẹn lời, Diệp lão phu nhân cũng chỉ có thể thở dài một tiếng nhất thời không cách nào. Hôm nay Lê vương phủ đón dâu muộn đã là chuyện cười, nhưng vô luận các nàng dù tức giận thế nào vẫn muốn đưa Diệp Oánh ra cửa. Bằng không thì, thanh danh của Diệp Oánh sẽ mất hết. Tức giận trừng Vương thị liếc nói: “Còn đứng ngây đó làm gì? Nhìn xem Oánh nhi bên kia chuẩn bị xong chưa, người đón dâu đến rồi lập tức đưa Oánh nhi đi ra ngoài.” Vương thị lúc này cũng chẳng quan tâm ủy khuất tức giận rồi, vội vàng nói: “Sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, liền đợi đến đến bái biệt Lão phu nhân có thể đi ra ngoài rồi.” Diệp lão phu nhân hừ một tiếng không nói chuyện.

Đợi đến lúc hạ nhân rốt cục đến bẩm báo đội ngũ đón dâu đến thì đã là cuối giờ Mùi. Diệp Oánh được nha đầu hồi môn bên người cùng với ma ma vịn đến Vinh Nhạc đường đến bái biệt Diệp lão phu nhân, tuy trên mặt hóa trang tinh xảo, Diệp Ly ngồi gần vẫn nhìn thấy sắc mặt dưới son phấn kia có chút tái nhợt, hốc mắt cũng có chút ít sưng đỏ, hiển nhiên trước khi ra Diệp Oánh cũng đã khóc một hồi rồi. Nhưng cũng không ngại, tân nương tử đi ra ngoài không phải còn muốn khóc gả sao? Diệp lão phu nhân tự mình nâng Diệp Oánh dậy, lại nói một ít lời nói động viên khuyên bảo…, Diệp Oánh lại hướng Diệp Thượng thư và Vương thị bái biệt sau mới phủ khăn cô dâu lên được người dìu hướng đại sảnh Diệp phủ mà đi, Diệp Ly cũng đứng dậy đi theo sau lưng Diệp Thượng thư và Vương thị mà đi rồi.

Trong hành lang Diệp phủ

Mặc Cảnh Lê đang mặc hỉ phục màu đỏ tứ trảo Kim Long, vốn là dung nhan tuấn mỹ cộng thêm vài phần khí thế ung dung lạnh thấu xương ung dung. Nhưng Diệp Ly lại tinh tường từ trong cái thần sắc lạnh lùng kia nhìn ra vài phần cứng ngắc khác lúc bình thường. Nhìn nhìn lại cái sắc mặt có chút mất tự nhiên kia cùng đáy mắt che không được bóng mờ. Diệp Ly bị ép buồn bực đã ngồi từ sáng sớm tâm tình như kỳ tích chuyển tốt hơn nhiều. Nàng dám dùng tên tuổi trạng nguyên của Đại biểu ca nàng đánh cuộc, trên mặt của Mặc Cảnh Lê tuyệt đối trang điểm rồi.

Dường như Mặc Cảnh Lê liếc mắt một cái đã thấy được Diệp Ly mặc quần áo màu tím nhạt đi theo bên người Diệp Thượng thư, đáy mắt xẹt qua một tia ánh lửa, ánh mắt nhiệt liệt ngay cả tân nương của mình đều xem nhẹ đi qua.

Diệp Thượng thư có chút không vui ho nhẹ một tiếng, Mặc Cảnh Lê lúc này mới không cam lòng dời ánh mắt hướng Diệp Thượng thư chào, “Bổn vương đến chậm, kính xin nhạc phụ đại nhân thứ tội.”

Nếu hắn không đề đến việc này thì cũng thôi đi, một khi nhắc tới thì Diệp Thượng thư càng tức giận đầy mình, trong lời nói cũng có chút ít phai nhạt nói: “Không dám, chỉ ngóng trông Vương gia về sau đối xử với Oánh nhi thật tốt là được.”

Mặc Cảnh Lê tự biết đuối lý, vội vàng xác nhận, cam đoan sẽ đối xử với Diệp Oánh thật tốt. Ngẩng đầu lại vừa vặn nhìn thấy trên mặt Diệp Ly giống như cười mà không phải cười, nhớ tới những gì buổi tối hôm qua mình trải qua, Mặc Cảnh Lê liền hận không thể bổ nhào qua xé Diệp Ly. Từ nhỏ đến lớn, đều là hắn giày vò người khác, ngoại trừ lúc trước một cái Mặc Tu Nghiêu, đây là lần đầu tiên hắn bị người chỉnh thảm như vậy. Trời còn chưa sáng hắn từ trong mê ngủ tỉnh lại phát hiện mình đang bị cột ở bên trong hồ nước, nhưng vô luận hắn gọi như thế nào thẳng đến sau hừng đông thị vệ hắn mang đến đợi tại rừng cây phụ cận mới tìm được hắn. Tuy đã gần tháng năm, nhưng cái hồ nước kia lại quanh năm lạnh lẽo, đợi đến lúc được người kéo lên sớm đã bị đông lạnh đến nỗi không nhúc nhích được rồi. Thật vất vả đến biệt viện ngoài thành uống canh gừng và thuốc cho bớt lạnh, trì hoãn mãi lại vội vàng mà chạy về nội thành đến chống đỡ cả người không khỏe tới đón dâu lại như cũ vẫn chậm qua giờ lành. Cùng so với mình, lúc này Diệp Ly đang phong độ thong dong mỉm cười nhìn mình quả thực lại để cho người nghiến răng nghiến lợi.

Bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ánh mắt Mặc Cảnh Lê âm trầm tàn nhẫn.

Diệp Ly nhàn nhạt bĩu môi, nàng đối với chỉ số thông minh của Mặc Cảnh Lê đã không ôm hi vọng gì rồi. Còn dứt khoát trả lại cho hắn một ánh mắt: xin đợi đại giá!

Diệp Ly lại không biết lúc này, ánh mắt của nàng và Mặc Cảnh Lê giao phong trong tích tắc thì ở trong mắt của người có dụng tâm kín đáo trở nên không giống với lúc trước. Vương thị đứng tại bên người Diệp Oánh nhìn thấy động tác của hai người, rủ mắt xuống, trong đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia hung ác.
Bình Luận (0)
Comment