Thịnh Thế Đích Phi

Chương 456

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Trong nháy mắt liền sắp đến ngày đại hôn của Mặc Tùy Vân, sứ giả của các quốc gia đến đây chúc mừng cũng đã tới đông đủ. Trừ Lôi Đằng Phong và Mặc Tiểu Bảo ra, thì thật sự không có người cầm quyền của một nước nào đích thân đến đây nữa. Từ sau khi mật đàm với Lôi Đằng Phong xong, thái độ của Mặc Tiểu Bảo liền phá lệ yên tĩnh xuống, ngay cả nhận được tin Lôi Đằng Phong và Mặc Tùy Vân đã âm thầm ký hiệp ước liên minh thì cũng không thấy có chút cảm xúc nào.

Chỉ có điều, cho dù Mặc Tiểu Bảo biết điều không gây chuyện, thì đại hôn của Mặc Tùy Vân cũng chắc chắn sẽ bởi vì trong một phút hắn ta luẩn quẩn trong lòng mời tên nấm mốc tinh tham dự mà nhất định sẽ biến thành một vở hài kịch.

Một ngày trước ngày đại hôn, một tin tức làm cho người ta hoảng sợ truyền vào cung: Hoàng hậu tương lai của Nam Sở, thê tử còn chưa xuất giá của Mặc Tùy Vân, vào một ngày trước ngày đại hôn, đã bỏ trốn theo người khác.

Nhận được tin tức này, Mặc Tùy Vân liền bẻ gãy một cây bút lông sói ngay tại chỗ.

“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Tùy Vân lạnh giọng hỏi.

Năng lực làm việc của thị vệ được phái ra vẫn rất tốt, chưa tới hai canh giờ đã quay lại, “Khải bẩm Hoàng thượng… Chúng thuộc hạ đã tra hỏi nha đầu của Hoàng… Tiền phủ, nghe nói… Mấy ngày trước, Tiền tiểu thư quen biết với một thiếu niên họ Hỏa tự xưng là thứ tử của một phú thương Quảng Lăng, hai người vừa gặp như… Mấy ngày qua tâm tình của Tiền tiểu thư vẫn cực kỳ tệ. Sáng hôm nay lúc nha đầu bưng nước vào phòng liền phát hiện, không thấy Tiền tiểu thư đâu.”

“Thiếu niên họ Hỏa?” Mặc Tùy Vân cau mày nói: “Bộ dáng ra sao? Người Quảng Lăng?”

Vẻ mặt thị vệ đau khổ nói: “Khải bẩm bệ hạ, chỉ sợ là tên giả. Quảng Lăng căn bản không có phú thương nào họ Hỏa.” Mặc dù bây giờ Quảng Lăng là địa bàn của Định Vương phủ, nhưng lại ở rất gần Nam Sở, nên tất nhiên bọn họ cũng rất quen thuộc. Hơn nữa, bản thân dòng họ Hỏa này đã cực kỳ hiếm thấy, nếu có một dòng họ như vậy, thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không thể không biết, “Theo lời của nha đầu của Tiền tiểu thư, thì đó là một thiếu niên tuấn mỹ mặc áo trắng, hợp ý lại chỉ mới khoảng mười ba mười bốn tuổi. Bộ dáng vô cùng tuấn mỹ khôn khéo, làm cho người ta vừa thấy đã cảm thấy là một người tốt.”

“Tên giả?” Mặc Tùy Vân cau mày, nếu thật sự là tân nương có tư tình với người khác rồi bỏ trốn thì cũng thôi. Nhưng nếu có người cố ý dụ dỗ tân nương vào lúc này thì…… Nhưng vô luận như thế nào, thì nữ nhân họ Tiền kia cũng đều đáng chết!

“Lập tức phái người đi tìm cho trẫm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Mặc Tùy Vân lạnh giọng nói.

“Dạ, Hoàng thượng.” Trong lòng thị vệ run lên, vội vàng lĩnh mệnh lui xuống. Vô luận bây giờ Tiền tiểu thư này là chết hay sống hay vì cái gì mà đào hôn, thì chỉ sợ cho dù có tìm về cũng không sống được nữa.

“Khải bẩm Hoàng thượng, Định Vương cầu kiến.” Ngoài cửa, thái giám bẩm báo.

Sắc mặt Mặc Tùy Vân tối sầm, hiện tại hắn không muốn thấy nhất chính là Mặc Tiểu Bảo, phiền não nói: “Không gặp!”

“Ai nha, Tùy Vân huynh. Người ta tự mình đến đây an ủi huynh, sao huynh có thể lãnh khốc vô tình như vậy chứ?” Ngoài cửa vang lên giọng nói lười nhác lại mang theo chút hài hước của Mặc Tiểu Bảo, làm cho người ta không nhịn được mà hận đến nghiến răng nghiến lợi. Không đợi Mặc Tùy Vân nói chuyện, Mặc Tiểu Bảo đã mang theo khuôn mặt tươi cười đi vào. Thấy bộ dạng này của hắn ta, Mặc Tùy Vân không khỏi cũng nhớ tới câu nói mà bạn học Mặc Tiểu Bảo thỉnh thoảng treo ngoài miệng, “Nhìn thấy ngươi sống không tốt, ta liền thấy viên mãn”. Tên khốn này tuyệt đối là đến chế giễu hắn!

“Ngươi tới đây làm gì?” Mặc Tùy Vân tức giận nói.

Mặc Tiểu Bảo mở to mắt vô tội nói: “Nghe nói Hoàng hậu của Tùy Vân huynh… Ừm, mất tích, Bản vương đến đây không phải là cố ý chạy tới để an ủi Tùy Vân huynh sao? Lại nói, ở thành Nam Kinh Bản vương cũng có mấy người có thể dùng, có cần kêu bọn họ giúp huynh tìm xem không? Lỡ như làm trễ hôn sự ngày mai thì phải làm sao?”

“Không cần!” Mặc Tùy Vân nghiến răng nghiến lợi, tên này quả nhiên là đến chế giễu hắn! Hắn ta cho rằng hắn vội vã tìm nữ nhân kia về là vì hôn lễ ngày mai sao? Chẳng lẽ Mặc Tùy Vân hắn đã thất bại đến mức bắt buộc phải cưới một nữ nhân đã bỏ trốn với người khác sao?

“Chúng ta đằng nào cũng quen biết nhau một thời gian, ngàn vạn lần đừng khách khí.” Mặc Tiểu Bảo hảo tâm nói.

“Đa tạ ý tốt của ngươi.” Mặc Tùy Vân cắn răng.

Mặc Tiểu Bảo hào phóng gật đầu cười nói: “Tiện tay mà thôi.”

Mặc Tùy Vân cố nén xúc động muốn kéo người nào đó ra ngoài quất chết, trầm giọng nói: “Trẫm còn có chuyện quan trọng, nếu Định Vương rảnh rỗi, vậy thì mời trở về trước đi.” Mặc Tiểu Bảo nhướng mày nói: “Chuyện quan trọng? Ách… Tung tích của Hoàng hậu nương nương có tính là chuyện quan trọng hay không?”

“Nàng ta không phải là Hoàng hậu!” Mặc Tùy Vân giận dữ hét.

Mặc Tiểu Bảo bị hét đến ngẩn người, nháy mắt mấy cái hơi ấm ức nói: “Như vậy à, vậy thì không có gì chuyện quan trọng nữa rồi. Bản vương cáo từ trước.” Vừa nói vừa đi ra cửa Ngự thư phòng.

“Đứng lại!” Mặc Tùy Vân tức giận nói: “Tiện nhân kia đang ở đâu?”

Mặc Tiểu Bảo sờ cằm, cười híp mắt nói: “Cái này sao… Trước khi tiến cung, hình như ta đã bắt gặp nàng ấy đi theo một nam nhân ra khỏi cửa thành Bắc, chắc là, đi đến sông Vân Lan đó.” Qua sông Vân Lan thì sẽ không còn thuộc sự quản hạt của Mặc Tùy Vân, hơn nữa ở phương Bắc trời đất bao la, muốn giấu người cũng rất dễ dàng.

Mặc Tùy Vân tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, hơi nghi ngờ nhìn Mặc Tiểu Bảo chằm chằm, nói: “Sao ngươi lại biết nàng ta?”

“A… Cái này sao…” Mặc Tiểu Bảo do dự nhìn Mặc Tùy Vân, hơi ngượng ngùng nói: “Cái này sao, Bản vương trùng hợp quen biết với… Tình lang của Hoàng hậu nương nương.”

“Mặc Ngự Thần! Ngươi đi chết đi cho trẫm!” Rốt cuộc Mặc Tùy Vân không có cách nào nhịn được nữa, trực tiếp rút bảo kiếm treo trang trí trên tường ở bên cạnh chém thẳng vào Mặc Tiểu Bảo. Mặc Tiểu Bảo hưng phấn nháy mắt một cái, thản nhiên nghiêng người tránh một kiếm rõ ràng không có chút kỹ thuật nào này. Nhưng Mặc Tùy Vân lại không chịu bỏ qua lần này, cầm kiếm đuổi theo Mặc Tiểu Bảo chém lung tung một trận. Mặc Tiểu Bảo cũng không đánh trả, mà chỉ cười híp mắt chuyển động nhún người tránh khỏi công kích của Mặc Tùy Vân. Hai người chém nhau thẳng một đường từ trong Ngự thư phòng tới trong ngự hoa viên. Vốn thị vệ nghe thấy chạy đến còn đang muốn hộ giá, nhưng khi thấy người hành hung là Hoàng thượng nhà mình, mà người bị chém kia thì lại thản nhiên vô cùng như đang đi dạo trong vườn, hơn nữa, nhìn người chém còn mệt hơn cả người bị chém nữa. Dưới sự đối lập như thế, đám thị vệ cũng không có mặt mũi ra tay tương trợ.

“Tùy Vân huynh, có lời gì thì từ từ nói.” Mặc Tiểu Bảo cười híp mắt nói.

“Ta nói với ngươi cái rắm ấy!” Dưới cơn tức giận, ngay cả tự xưng “Trẫm” chuyên dùng của Hoàng đế, Mặc Tùy Vân cũng quên luôn, trực tiếp tuôn lời mắng ra khỏi miệng. Hắn nhất định phải chém chết tên tai họa Mặc Ngự Thần này để trừ hại cho thiên hạ.

“Tùy Vân huynh, giận chó đánh mèo là không có ý nghĩa. Cũng không phải là ta đi câu dẫn người đó……”

Mọi người kinh hãi không thôi, đồng loạt hiện ra vẻ mặt “Thì ra là vậy”, đợi đến khi phản ứng kịp thì liền hận lỗ tai của mình không thể lập tức biến thành điếc.

“Ngươi dám nói không phải là ngươi sai sử không?” Mặc Tùy Vân cười lạnh nói.

Mặc Tiểu Bảo hơi khó xử suy nghĩ một chút, rồi nói: “Ta thật sự không có sai sử……” Hắn chỉ là lúc đầu đề nghị một chút, ở giữa uy hiếp một chút, rồi cuối cùng hãm hại một chút mà thôi.

“Trẫm không tin, ngươi đi chết đi!” Mặc Tùy Vân cười lạnh nói. Mặc Tiểu Bảo bất đắc dĩ lăng không một cái, phi thân đến trên nóc nhà đối diện ngồi xuống, thở dài nói: “Đầu năm nay, người tốt thật sự không dễ làm mà.”

Mặc Tùy Vân cho hắn ta một nụ cười cực lạnh, quay đầu lại nhìn lướt qua đám thị vệ đang xem kịch, lạnh lùng nói: “Đều chết hết rồi sao? Bắn hắn ta xuống cho trẫm!”

Tất nhiên đám thị vệ không dám kháng chỉ, vội vàng giương cung lắp tên, trong chớp mắt những mũi tên bắn thẳng về phía người nào đó đang ngồi trên nóc nhà phơi nắng như mưa. Thấy mưa tên đang bắn thẳng về phía mình, Mặc Tiểu Bảo nhảy lên cao vẽ ra một cái bóng màu đen, trong nháy mắt chạy trốn thật xa. Xa xa còn truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Mặc Tiểu Bảo, “Mặc Tùy Vân, ngươi là tên quỷ hẹp hòi! Đáng đời ngươi không có ai muốn muốn muốn……” Tiếng vang lượn lờ trên không trung một lúc lâu. Theo nội lực cũng không tệ lắm của thị vệ mà dự tính, thì dân chúng cả thành Nam Kinh có nghe được tiếng thét kinh thiên động địa này của Định Vương hay không thì bọn họ không biết, nhưng người trong cả hoàng cung thì khẳng định đều nghe thấy được rõ ràng.

Mặc Tùy Vân nhìn chằm chằm mái hiên của cung điện nơi Mặc Tiểu Bảo đã biến mất, thần sắc trên mặt lúc xanh lúc tím, đám bọn thị vệ nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm. Hồi lâu sau, mới nghe thấy Mặc Tùy Vân nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói: “Mặc Ngự Thần, trẫm nhất định phải giết chết ngươi!”

Sau khi chọc Mặc Tùy Vân tức đến gần chết, Mặc Tiểu Bảo liền cảm thấy cả người đều sảng khoái hơn gấp trăm lần. Quả nhiên… Mỗi ngày không làm chút chuyện thú vị thì nhân sinh sẽ không có niềm vui thú ah. Mặc Tiểu Bảo thản nhiên dạo bước trong hoàng cung. Mặc dù nơi này là hoàng cung Nam Sở chứ không phải hậu hoa viên của Định Vương phủ, nhưng mấy ngày qua hầu hết thị vệ trong cung đều biết dù vị Định Vương này còn trẻ nhưng lại có thể tức chết người không đền mạng, nên cũng không còn ai dám đi ra ngoài ngăn cản hắn ta. Huống chi, lấy thân thủ còn nhỏ tuổi liền chịu đựng được đủ mọi kiểu huấn luyện đầy gian khó trong Kỳ Lân, lại bị Mặc Tu Nghiêu hành hạ mười mấy năm của Mặc Tiểu Bảo, thì thật đúng là không có ai có thể ngăn cản hắn ta được.

“Định Vương điện hạ.”

Mặc Tiểu Bảo đang đứng cúi người bên cạnh một bồn hoa trong ngự hoa viên, ngắm nhìn một bụi mẫu đơn đang nở rộ trong ngự hoa viên đến ngẩn người. Vào thời tiết này ở Giang Nam mà mẫu đơn còn có thể nở đẹp đến như vậy, không thể không nói là rất bất ngờ. Hơn nữa dù sao thì Ly thành cũng là ở Tây Bắc, hoa cỏ có thể nhìn vẫn ít hơn Giang Nam nhiều. Bạn học Mặc Tiểu Bảo chỉ cảm thấy bụi hoa Ngụy Tử duyên dáng lộng lẫy trước mắt này thật sự là quá phù hợp với sự thưởng thức và phong cách của mình. Đang do dự xem có nên làm tên trộm hoa một lần mang nó ra khỏi ngự hoa viên, rồi chuyển về vườn hoa trong Định Vương phủ nhà mình ở Ly thành hay không, thì vừa quay đầu lại nhìn thấy công chúa Lâm An đang đi tới từ một hướng khác của vườn hoa, Mặc Tiểu Bảo liền không còn chút hứng thú nào nữa, quay đầu lại tiếp tục ngắm nhìn bụi mẫu đơn trước mắt mà thầm chảy nước miếng.

“Định Vương điện hạ đang nhìn gì vậy?” Công chúa Lâm An chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình đang giật không ngừng, một đại mỹ nhân như hoa như ngọc như nàng đứng ở đây mà ở trong mắt Mặc Ngự Thần lại còn không xinh đẹp bằng một đóa hoa sao?

Mặc Ngự Thần nói một cách thản nhiên: “Ngắm hoa ah. Chậc chậc… Vẫn là đất ở Giang Nam tốt, nhìn đóa hoa đang nở này xem, thật không hổ là Vương giả trong các loài hoa ah. Duyên dáng lộng lẫy như thế, thật là quá hấp dẫn.”

Nếu như không phải còn có chút lý trí, thì quả thật công chúa Lâm An muốn bắt lấy cổ áo của người nào đó đang cúi người ngắm hoa đến ngưỡng mộ rồi dùng sức vừa lắc vừa rống giận: Ngươi thật sự không có vấn đề gì chứ? Si mê một bụi hoa, lại gạt một đại mỹ nhân như nàng qua một bên như thế. Rốt cuộc loại quái thai nhìn vật chết giống như đang nhìn mỹ nhân, nhìn mỹ nhân lại như đang nhìn vật chết này làm sao mà sinh ra a a a?

“Định Vương thích, Lâm An liền xin hoàng huynh tặng cho Định Vương.” Công chúa Lâm An nghiến răng nghiến lợi, hận không thể hủy thi diệt tích bui hoa Ngụy Tử đang đung đưa đón gió kia.

“Có thể không?” Mặc Tiểu Bảo hơi chần chờ, nói: “Mặc Tùy Vân dễ nổi giận như vậy, chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”

Công chúa Lâm An cũng lập tức nhớ đến tiếng thét kinh thiên lúc nãy, khóe môi duyên dáng không khỏi co rút. Lấy tâm tình của hoàng huynh bây giờ… Huynh ấy tuyệt đối chỉ muốn hủy thi diệt tích người nào đó thôi. Tặng hắn ta Ngụy Tử quý giá như thế ư? Sợ rằng một cành cây một ngọn cỏ trong ngự hoa viên này cũng không muốn tặng cho Định Vương gia đâu.

Mặc Tiểu Bảo lơ đễnh cắn đầu ngón tay, nói: “Nhưng mà không sao… Ta có thể mang nó về trước. Chờ Mặc Tùy Vân hết giận rồi nói cho hắn ta biết……”

Khóe miệng công chúa Lâm An không ngừng co rút, ho khẽ một tiếng, thản nhiên nói: “Vương gia, Lâm An có chuyện muốn bàn với Vương gia. Có thể xin Vương gia cho ta một chút thời gian không?” Hai chữ “Một chút” giống như được nặn từ trong kẽ răng ra.

Mặc Tiểu Bảo mở to hai mắt, rốt cuộc vẫn đành phải gật đầu, đứng dậy lưu luyến ngắm nhìn bụi hoa một cái, nói: “Được rồi, công chúa có gì muốn nói?”

Hai người đi vào trong đình ở gần bên cạnh ngồi xuống, ngay cả như vậy thì công chúa Lâm An vẫn cảm thấy ánh mắt của người nào đó vẫn chú ý đến vườn hoa nhiều hơn nàng. Từng lời nói, cử động, thậm chí là ngay cả thần sắc của Mặc Tiểu Vương gia đều đang nói cho công chúa Lâm An một sự thật —— Gia không có hứng thú với ngươi! Càng làm cho người ta cảm thấy tức giận chính là, đó cũng không phải là hắn ta cố ý biểu hiện ra, mà là ý tứ như vậy lại được toát ra một cách tự nhiên. Ít nhất lấy nhãn lực của công chúa Lâm An thì tuyệt độ không nhìn ra sự giả bộ ở trong đó.

Công chúa Lâm An âm thầm cắn răng, mặc dù vô luận là tướng mạo, quyền thế, hay năng lực thì Định Vương đều đứng số một số hai trên đời này, nhưng nếu có thể lựa chọn thì nàng tuyệt không muốn gả cho nam nhân như vậy. Nếu nói Tiền Định Vương là đại biểu cho một người chồng tốt, thì như vậy cái người trước mắt quả thật chính là đại biểu cho từ “Khốn kiếp”, nữ nhân gả cho hắn ta tuyệt đối là gặp xui xẻo tám đời.

Nhưng công chúa Lâm An cũng biết chắc rằng, nếu mình không gả cho hắn ta, thì cũng chỉ có thể gả cho một vài đệ tử hoàn khố của thế gia mà hoàng huynh muốn mượn sức trong thành Nam Kinh mà thôi. Kể từ sau khi Đại Sở dời về phía Nam, thì những con cháu quan lại kia lại càng ngày càng trở nên ăn chơi trác tán, nếu nói mấy năm trước thỉnh thoảng còn có thể lựa ra mấy nam tử biết phấn đấu, thì trong mấy năm gần đây, cứ hễ là người có bản lĩnh có năng lực chân chính thì đều chạy đến Ly thành hết. Mà công chúa Lâm An cũng không muốn cứ gả cho một đệ tử hoàn khố tầm thường, sống trong một tòa nhà lớn lặng lẽ buồn chán trải qua cả đời như vậy.

“Công chúa Lâm An có gì muốn nói?” Chờ một lúc lâu cũng không thấy công chúa Lâm An mở miệng, Mặc Tiểu Bảo liền nhướng mày hỏi.

Công chúa Lâm An cắn răng, trầm giọng hỏi: “Lâm An muốn biết, ta có chỗ nào không tốt, mà Vương gia lại không muốn cưới Lâm An?”

“Không tốt?” Mặc Tiểu Bảo nhướng mày, đánh giá công chúa Lâm An mấy lần, rồi mới vừa cười híp mắt nói: “Cái này sao… Có lẽ chính là vì tuổi của công chúa Lâm An quá lớn đi.”

Công chúa Lâm An cắn răng, “Ta mới mười lăm tuổi!”

Mặc Tiểu Bảo gật đầu nói: “Đúng vậy ah, nhưng Bản vương đã nói đợi đến hai mươi lăm tuổi mới đại hôn. Đến lúc đó ngươi đã hai mươi lăm tuổi rồi, còn không già sao?”

Chẳng lẽ lúc ta hai mươi lăm tuổi thì ngươi mới có mười lăm sáu tuổi sao? Công chúa Lâm An gần như muốn quát. Nhưng nàng cũng hiểu, kỳ thật, điều này cũng không có gì có thể nói, trên phương diện này, nam nhân và nữ nhân chính là không công bằng như thế. Nam nhân ba mươi là chững chạc, mà nữ nhân ba mươi thì lại là đã già bị gạt bỏ. Công chúa Lâm An không khỏi bắt đầu hâm mộ Định Vương phi. Định Vương phi đã gặp được người thích hợp nhất vào thời gian tốt nhất.

Gạt đi những ý nghĩ lung tung trong lòng, công chúa Lâm An nói: “Vương gia cũng biết hoàng huynh của ta có ý định liên nhân với Định Vương phủ. Lâm An có thể hứa, chỉ cần Vương gia đồng ý… Sau này Lâm An tuyệt đối sẽ không xen vào bất cứ chuyện gì của Vương gia. Vô luận… Tương lai Vương gia còn muốn cưới cô gái nào nữa, Lâm An… Cũng tuyệt đối không nói gì.”

Mặc Tiểu Bảo chống cằm, nghiêm túc đánh giá công chúa Lâm An, rồi làm như hơi thất vọng lắc đầu nói: “Nếu như vậy, thì tại sao Bản vương lại phải cưới công chúa Lâm An chứ? Có gì khác với việc uổng công nuôi một tên phế nhân? Huống chi, lỡ như Bản vương có cô nương mình thích, vậy chẳng phải đã làm cho nàng ấy bị thiệt thòi rồi sao?”

Cho nên ngươi chắc chắc sẽ không thích ta, đúng không? Trong lòng công chúa Lâm An oán hận nói. Mặc dù nàng cũng không có tình cảm gì với vị Định Vương ác liệt lại giống như một đứa bé còn chưa lớn lên này, nhưng một cô gái bị người khác xem thường một cách đương nhiên như thế thì cũng vẫn là một chuyện đả thương lòng tự ái vô cùng. Mặc Tiểu Bảo cười hì hì nhìn công chúa Lâm An nói: “Ta biết tại sao công chúa muốn gả cho ta, thật ra thì công chúa còn có lựa chọn khác tốt hơn ah.”

Công chúa Lâm An sửng sốt, “Lựa chọn tốt hơn sao?” Nàng còn có thể có lựa chọn nào tốt hơn chứ?

“Hoàng hậu Đại Sở, thế nào?”

“Mặc Ngự Thần, ngươi lăn ra đây cho ta!”

Công chúa Lâm An đang muốn nói chuyện, thì tiếng thét của Mặc Tùy Vân đã truyền vào trong ngự hoa viên, chỉ thấy Mặc Tùy Vân mặc long bào cầm một thanh kiếm đằng đằng sát khí lao đến.
Bình Luận (0)
Comment