Thịnh Thế Đích Phi

Chương 80

Edit: Nguyễn Thảo Beta: Sakura Sau hơn một canh giờ, mưa cũng ngừng. Mưa ở Nam Cương đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mưa vừa mới dừng lại chưa đầy một lát, ánh nắng mặt trời ấm áp đã chiếu khắp mặt. Đất đai vừa mới bị mưa gột rửa tản mát ra một mùi hương trong lành của đất, nếu như không có mùi hương truyền từ lỗ hổng vào thì càng tuyệt vời hơn. Mưa vừa ngừng, Ám Tam từ bên trong đi ra, nhìn thấy hai người ngồi, một người đứng trong sảnh, đối với việc có thêm người, không tỏ ra ngoài ý muốn. Diệp Ly chỉ lương khô đặt ở trên bàn bên cạnh nói: “Lấp đầy bụng trước đã, đoán chừng hôm nay chủ nhà sẽ không tới đưa cơm sáng cho chúng ta rồi.”

Ám Tam gật đầu, ngồi xuống bên cạnh ba người nhìn chăm chú trong không nhanh không chậm nhét đầy bụng. Bệnh thư sinh có chút hứng thú nhìn dáng vẻ nhai từ từ chậm nuốt của Ám Tam, cười nói với Diệp Ly: “Sở công tử có Trác hộ vệ – cao thủ như vậy bảo vệ bên người, khó trách dám một mình đến Nam Cương. Trác huynh mới thức dậy sao? Tối hôm qua không ngủ ah?” Ám Tam ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Công tử chỉ dẫn theo một mình ta, đương nhiên phải cẩn thận một chút.” Ánh mắt Bệnh thư sinh hơi chùng xuống, thị vệ như vậy có một người đã rất không dễ. Nghe ra ý của Trác Tĩnh, bình thường người bên cạnh Sở Quân Duy không ít, tình huống bây giờ chỉ một hộ vệ mới là đặc biệt. Như vậy. . . Thân phận của Sở Quân Duy này chỉ sợ không tầm thường. Lãnh đạm nhìn lướt qua Hàn Minh Tích bên cạnh, có thể qua lại thân thiết với đệ đệ của Các chủ Thiên Nhất các đương nhiên không phải một người bình thường.

Nhận thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Bệnh thư sinh, vẻ mặt Hàn Minh Tích vô hại cười với hắn. Không nên hỏi hắn ah, hắn cũng không biết thân phận của Quân Duy.

Bốn người thu dọn ổn thỏa liền ra khỏi tiểu lâu, ánh mặt trời bên ngoài vừa vặn trong hương hoa tràn ngập không khí càng ngày càng đậm hơn. Nhưng mà có giải dược Bệnh thư sinh đưa cho, điều này không có ảnh hưởng gì đối với bốn người. Quay lại tiểu lâu bên cạnh, quả nhiên không thấy Lương lão gia, quản gia và người hộ vệ tên Trịnh Khuê. Hàn Minh Tích nhìn có chút hả hê nhìn Bệnh thư sinh nói: “Xem ra bọn họ đã đi ít nhất được một canh giờ rồi, bây giờ ngươi sẽ tìm người như thế nào?” Chỉ cần có người dẫn đường quen thuộc địa hình, một canh giờ cho dù trời mưa cũng đủ để đến một nơi thật xa rồi. Bệnh thư sinh nở nụ cười lạnh, thản nhiên nói: “Chỉ cần bọn họ vẫn ở Nam Cương, sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Huống chi. . . Ngươi cho là tại sao bọn họ phải ở chỗ này chờ chúng ta? Chỗ bọn họ muốn đi, chắc chắn cách nơi này không quá hai mươi dặm.”

Bệnh thư sinh từ trong ngực từ từ lấy ra một cái hộp xinh xắn, mở ra, một con bươm bướm nhỏ màu xanh từ bên trong bay ra. Con bươm bướm vỗ hai cái cánh, dừng trên bình sứ nhỏ trong tay Bệnh thư sinh một lúc rồi bay đi, bay về phía sâu trong Trại. “Đi thôi.” Hài lòng thu hồi bình thuốc nhỏ trên người, Bệnh thư sinh thản nhiên nói với ba người.

Ba người đi theo sau con bươm bướm nhỏ, cả Trại quả nhiên đã trống không. Tối hôm qua sắc trời quá tối không ai chú ý, bên trong Trại này trừ hai tiểu lâu bọn họ hiện đang ở ra, các phòng khác đều rất đơn giản. Không giống như là Trại của một trăm người ở, giống như là một cứ điểm đóng quân tạm thời. Con bươm bướm bay thẳng đến trong núi sâu, rắn độc độc trùng trên đường bị tử thương rất nhiều bởi độc dược bá đạo của Bệnh thư sinh, không có người tận lực thúc giục, những xà trùng này hiểu được phải tránh né xu hướng có hại, không cả đàn cả lũ bao vây công bọn họ. Đi hơn nửa canh giờ, con bươm bướm dừng lại bên vách núi bên cạnh, lưu luyến quanh quẩn một chỗ xoay quanh Bệnh thư sinh, không chịu bay về phía trước nữa.

“Sẽ không phải là bươm bướm nhỏ của công tử dẫn sai đường chứ?” Hàn Minh Tích cười đùa nói.

Bệnh thư sinh lãnh đạm nhìn hắn một cái, thu bươm bướm nhỏ thu vào trong hộp, nói với Hàn Minh Tích: “Đi xuống dưới”.

“Đi xuống dưới?” Hàn Minh Tích khẽ giật mình, rất nhanh đã kịp phản ứng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: “Ngươi nói bảo ta đi xuống dưới? ! Ngươi biết đây là đâu không? Nơi này là Nam Cương ah, ai biết phía dưới có bao nhiêu rắn độc và quái vật bên trong, ngươi lại bảo ta đi xuống dưới ?

Bệnh thư sinh nói: “Khinh công của ngươi tốt nhất, bằng không thì, để Sở công tử đi xuống trước?” khuôn mặt tuấn tú của Hàn Minh Tích tái nhợt nhìn Bệnh thư sinh đang thờ ơ sờ ngón tay bên tay trái, liếc mắt nhìn Diệp Ly và Ám Tam đứng ở bên cạnh. Mặc dù quen biết không lâu, nhưng Hàn Minh Tích biết khinh công của Quân Duy thật sự không được coi là tốt. Ngộ nhỡ xuống dưới xảy ra chuyện gì, chỉ sợ ngay cả chạy trốn cũng không kịp. Tức giận hừ hừ, “Xuống dưới thì xuống dưới, ngươi chờ đó cho ta!” Chờ ngươi rời khỏi Nam Cương, bổn công tử giết chết ngươi!

Hàn Minh Tích điểm nhẹ dưới chân, cả người giống như bươm bướm màu đỏ nhanh nhẹn đi xuống dưới vách núi. Bệnh thư sinh nói khẽ khen: “Khinh công của Hàn nhị công tử quả nhiên tốt hơn Công Tử Minh Nguyệt.” Nhưng mà cũng chỉ có khinh công mà thôi, so về tâm cơ* (sự suy nghĩ trù tính) thì không thể bằng Công Tử Minh Nguyệt tâm tư luôn thay đổi, Bệnh thư sinh không thèm đặt Hàn Minh Tích vào mắt. Vì Công Tử Minh Nguyệt, cam đoan không giết chết Hàn Minh Tích, khiến Các chủ không thể giải thích là được rồi.

“Trác Tĩnh.” Diệp Ly cau mày đứng ở vách đá nhìn xuống, chỉ nhìn thấy mây trắng cuồn cuộn không thấy phong cảnh phía dưới gì cả. Vách núi này chỉ sợ so còn sâu hơn nhiều vách núi Hắc Vân. Muốn bằng khinh công trực tiếp xuống đến đáy vực, căn bản không có khả năng. Ám Tam tiến lên duỗi tay ra thăm dò vách núi, một sợi tơ màu bạc quấn lấy một vật gì đó nhanh chóng đi xuống dưới vách núi, một lúc lâu mới thấy Ám Tam từ từ thu sợi tơ quấn trên bàn tay lại, quay đầu nói với Diệp Ly: “Công tử, đến đáy vực ít nhất cũng phải 100 trượng* (1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m) hơn nữa. . . Vách đá dựng đứng, rất trơn.” Diệp Ly suy tính, 100 trượng là gần 300m, vách núi cao và dựng đứng như vậy, lại còn trơn trượt nữa, ngay cả cỏ cây cũng không nhiều, rõ ràng không thể nào là tự lớn lên. Xem ra con bươm bướm của Bệnh thư sinh hoàn toàn không dẫn sai chỗ.

Bệnh thư sinh nhìn hành động của Ám Tam, đáy mắt để lộ ra sự tò mò, đang muốn mở miệng thì từ dưới vách núi có một bóng người đi ra, chật vật rơi xuống trên mặt đất. Vừa rơi xuống đất còn chưa kịp thở, Hàn Minh Tích đã mở miệng mắng, “Bệnh thư sinh! Ngươi chờ đó cho bổn công tử, nếu bổn công tử bị ngươi hại chết ở chỗ này, ta đảm bảo Thiên Nhất các sẽ đuổi giết ngươi đến chết!” Sắc mặt Bệnh thư sinh không thay đổi, dường như không quan tâm đến lời uy hiếp của Hàn Minh Tích, lạnh giọng hỏi: “Phía dưới có cái gì?”

Hàn Minh Tích cười lạnh, “Có cái gì? Có cái rắm, cho dù có cái gì, ngươi không có khinh công, thân thể ngươi tồi tệ thế kia, có thể xuống dưới sao? Đừng hy vọng bổn công tử mang ngươi xuống dưới, trừ phi ngươi muốn cùng bổn công tử rơi xuống thịt nát xương tan cùng một chỗ !” Nhìn Bệnh thư sinh nhíu mày, Hàn Minh Tích ác ý châm biếm.

Xem ra vừa rồi ở dưới vách núi thực sự gặp phải nguy hiểm, khiến hắn trong lúc nhất thời quên sợ hãi Bệnh thư sinh, chỉ có thể dùng những lời châm chọc khiêu khích để ổn định lại sự tức giận và kinh hãi trong lòng mình.

“Hàn huynh.” Diệp Ly trầm giọng kêu lên, lúc này chọc giận Bệnh thư sinh cũng không có lợi gì.

Hàn Minh Tích cũng không phải người xúc động, bị Diệp Ly nhắc nhở, rất nhanh liền áp chế sự tức giận xuống, nói: “Phía sưới vách núi là một biển hoa, nhưng mà ta đoán hoa kia đều có độc. Trong bụi hoa có rất nhiều rắn độc, bên trong còn có mấy bộ xương người, không biết là vô ý té xuống hay là bị người ném xuống. Nhưng mà giữa vách đá đại cách mặt đất khoảng bảy mươi trượng có một cái động không nhỏ, dường như là một cái cửa vào. Nhưng mà…” Giống như cười mà không cười liếc nhìn Bệnh thư sinh, nói: “Vách đá bị người tận lực xử lý qua, trên cơ bản không có chỗ nào có thể mượn lực. Lời vừa rồi không phải ta nói đùa, lấy khinh công của ta căn bản không thể mang theo một người xuống dưới mà không rơi xuống đáy vực đầy rắn độc và độc vật. Mà ba người các ngươi. . . Lấy khinh công của các ngươi muốn tự mình xuống dưới căn bản là chỉ là mơ mộng hão huyền.” Nói đến khinh công của mình, Hàn Minh Tích vô cùng tự hào .

“Khó trách đoạn đường này ngay cả người canh giữ cũng không có, chắc là nghĩ chúng ta tìm không thấy đường?” Bệnh thư sinh do dự nói. Nếu như vừa rồi người xuống dưới không phải Hàn Minh Tích khinh công trác tuyệt, chỉ sợ bọn họ bất kỳ một cái nào đều là chỉ còn đường chết, “Nhất định còn có đường khác, ta không tin tất cả những người kia là cao thủ về khinh công.” Hàn Minh Tích ngạo nghễ nói: “Đó là đương nhiên, ngươi cho rằng tuyệt thế khinh công rất dễ dàng luyện thành sao? Nhưng mà. . . Cho dù có đường khác, bây giờ ngươi có thể tìm được chắc?” Bọn họ ai cũng là cao thủ về cơ quan không phải sao, huống chi mấy người bọn họ ở chỗ này đều không hiểu rõ Nam Cương. Càng quan trọng hơn là, những người Nam Cương kia cũng không phải người ngu, chẳng lẽ ngồi ở chỗ kia chờ bọn họ tìm được đường đi vào.

“Ngươi…” Bệnh thư sinh nhíu mày nhìn Hàn Minh Tích, Hàn Minh Tích vội vàng trốn sau lưng Trác Tĩnh, ngay cả đầu chẳng muốn thò ra, “Ngươi đừng tìm ta, cho dù ta đi vào cũng không được. Luận võ công, ta thực sự không thể, ta đoán chừng bên trong cho dù thật sự là cửa vào, có lẽ cũng thi triển công cũng không vào được. Ta đi một mình nhiều nhất cũng chỉ đánh rắn động cỏ mà thôi.”

“Bên trong rốt cuộc có vật gì quan trọng như vậy?” Diệp Ly nhíu mày hỏi.

“Ngươi có biện pháp?” Bệnh thư sinh nhíu mày nhìn .

Diệp Ly trả lời, nhắc lại câu hỏi của mình, “Vật công tử muốn tìm rốt cuộc là gì?”

Bệnh thư sinh hừ lạnh một tiếng, bên kia ba người, mình chỉ có một người, muốn bắt Sở Quân Duy để uy hiếp căn bản là không thực tế. Thật lâu mới trầm giọng nói: “Là một loại kỳ độc.”

Nghe vậy, sự cao hứng của mấy người giảm đi hơn một nửa, Hàn Minh Tích tò mò nói: “Bản thân công tử là con cháu của dòng họ nổi tiếng dùng độc thuật, trên đời này còn độc gì khiến công tử động tâm không tiếc dùng sinh mệnh phạm hiểm?” Bệnh thư sinh âm lãnh cười cười, trong ánh mắt lóe ra âm độc hào quang, nói: “Một loại độc. . . Khiến người ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.” Diệp Ly không có hứng với loại độc có thể khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, trên đời này còn có nhiều phương pháp khiến người ta thống khổ hơn, hoàn toàn không cần phải tự mình mạo hiểm đi tìm độc dược kỳ lạ gì đó. Về phần cái gì muốn sống không được muốn chết không xong, nếu như một người thật sự muốn, còn có nhiều rất nhiều biện pháp có thể muốn chết không được như thế? Không chết chỉ là bởi vì còn sống còn có mong đợi và lo lắng mà thôi. Nhưng mà đáy mắt thâm độc của Bệnh thư sinh lại khiến trong lòng Diệp Ly nhảy dựng, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ hơi mơ hồ.

“Bản thân công tử là bậc thầy về độc thuật, sao phải mạo hiểm đi tìm loại kỳ độc gì đó?” Diệp Ly lãnh đạm nói.

Bệnh thư sinh nở nụ cười ngắn ngủi, trong tiếng cười đầy thù hận và ác ý, sau đó lại ho mạnh, “Đúng vậy, ta đã có không ít thứ tốt, nhưng mà còn chưa đủ. . . Trên đời này độc dược khiến người ta thống khổ nhất đang ở Nam Cương. Ha ha…”

Diệp Ly mở to hai mắt nhìn hắn, giọng nói mang theo chút tò mò nói: “Nghe nói thế gian độc dược khiến người ta thống khổ nhất chính Đoạn Trường Hủ Cốt đan, người trúng độc sẽ vô cùng đau khổ, xương cốt vỡ vụn kêu rên bảy bảy bốn mươi chín ngày mà chết. Chẳng lẽ còn có độc vật đáng sợ hơn nó?” Bệnh thư sinh mang ý cười đắc ý nói: “Đúng vậy, Đoạn Trường Hủ Cốt đan thực sự rất độc, nhưng nó cần vào bằng đường miệng, hơn nữa có vị thuốc cực nặng. Cho dù dùng mùi khác che dấu, cũng không lừa được người tinh thông y thuật hoặc là người có khứu giác nhanh nhạy. Nhưng mà độc này không giống, dùng nó chế thành độc thực sự là không màu không mùi, chỉ cần một giọt sẽ khiến người sa vào địa ngục, cả đời không được siêu sinh!”

“U La Minh Hoa?” Hàn Minh Tích tò mò hỏi.

Bệnh thư sinh khinh thường hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngươi cho rằng Nam Cương chỉ có U La Minh hoa sao? So với U La Minh Hoa bị giấu ở thánh địa Nam Cương gì đó, đây mới thực sự là vật báu quý nhất trên đời — Bích Lạc hoa.”

“Bích Lạc hoa?” Hàn Minh Tích vẻ mặt mờ mịt, “Tên thực sự rất phong nhã, nhưng mà chưa từng nghe qua.” Bệnh thư sinh khinh thường hừ nhẹ một tiếng, Diệp Ly nhíu mày, thản nhiên nói: “Thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền.” Bệnh thư sinh cười nói: “Đúng vậy, loại độc này tên thật sự là cùng trời cuối đất.”

“Nghe giống như không có gì ah.” Hàn Minh Tích nói. So với cái tên Đoạn Trường Hủ Cốt gì đó, cái tên này quả thực đầy chất thơ.

Bệnh thư sinh cười nói: “Xác thực không có gì, một khi chất độc này dính vào cơ thể người, lập tức tan vào mạch máu trong mọi kinh mạch khắp người. Trừ phi ngươi rút hết máu trên người không còn tí gì, nếu vĩnh viễn không giải được độc này. Bởi vì cho dù có biện pháp thay máu, nhưng mà chỉ cần trong máu còn có một tí chất độc này, nó sẽ dùng tốc độ nhanh nhất lan tràn sinh trưởng trong máu mới.” Hàn Minh Tích khó hiểu, “Tại sao phải gọi là cùng trời cuối đất?”

“Ha ha. . . Một người ở trên trời, một người ở dưới đất. Người trúng loại độc này, bề ngoài hoàn hảo không tổn thương gì, nhưng mà phủ tạng* (lục phủ ngũ tạng) bên trong sẽ từ từ thối rữa hết. Bên trong độc thuật tích lũy càng nhiều, bề ngoài sẽ càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng mà. . . Hắn không thể tiếp xúc với bất cứ người và động vật nào cả.”

“Sẽ lây bệnh?” Diệp Ly rủ mắt xuống trầm giọng nói.

“Không, sao lại lây bệnh chứ?” Bệnh thư sinh cười nói: “Không khống chế được độc lan tràn là sẽ có phiền toái lớn. Sở dĩ không thể chạm vào bất luận người và động vật nào là vì bất luận vật còn sống nào cũng đều khiến người đó cảm thấy đau khổ tột cùng, hơn nữa tốc độ thối rữa của nội phủ ngũ tạng rất nhanh. Người đó chỉ có thể một mình một người trốn ở nơi ngăn cách với bên ngoài, để cho bản thân mình có mùi hư thối. Ah. . . Trước tiên, tứ chi của người đó sẽ cứng nhắc tê liệt, có lẽ trước khi chưa thối rữa, bản thân người đó sẽ chết đói trước.”

Ba người ở đây nghe xong đều rùng mình, đặc biệt là phối hợp với giọng nói trầm thấp của Bệnh thư sinh, dù cho bây giờ ánh mặt trời chiếu cũng khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy lạnh thấu xương.

“Điều đó không có khả năng. Nếu như chỉ là một loại độc dược, không thể khiến ngươi coi trọng như vậy.” Diệp Ly lãnh đạm chỉ ra. Cho dù là độc dược quý giá cũng chỉ là độc dược, ngoại trừ tại Bệnh thư sinh người như vậy trong tay bên ngoài chỉ sợ còn kém Giải Độc Đan có thể giải trăm loại độc trong phút chốc. Bệnh thư sinh trầm giọng nói: ” Đúng vậy, truyền thuyết nói nếu phối hợp Bích Lạc Hoa với một loại dược khác, có thể tái tạo lại thịt từ xương trắng của hoạt tử nhân* (người chết còn sống. Hiện tại cái gọi là Giải Độc đan – có thể giải bách độc thật ra chỉ có thể giải một vài loại chất độc thông thường mà thôi. Nhưng mà dùng Bích Lạc hoa chế ra Giải Độc đan, chỉ cần người còn hơi thở cuối cùng, bất kể loại độc gì hay là tổn thương gì cũng có thể khỏi hẳn. Hơn nữa có thể kéo dài tuổi thọ. Ngươi nói. . . Bảo bối như vậy có người cướp đoạt hay không? Nếu như họ Lương chế nó thành đan dược, cho dù là một vạn vàng cũng không có ai chê đắt.”

Diệp Ly giấu tia sáng trong mắt, lạnh nhạt gật đầu nói: “Thì ra là thế. Thực sự là bảo bối, công tử tìm nó để chữa bệnh sao?”

Bệnh thư sinh cười lạnh nói: “Chữa bệnh, chế độc – cả hai không .”

“Như vậy. . . Đến lúc đó cho tại hạ một viên đan dược có lẽ xem như là thù lao hợp lý.” Diệp Ly hỏi.

Bệnh thư sinh thờ ơ nhìn chằm chằm nàng, “Thù lao?”

“Chẳng lẽ từ trước đến nay công tử tìm người giúp đỡ đều không trả tiền hay sao? Công tử nói vừa có thể chữa bệnh lại vừa có thể chế độc, như vậy ta có thể giả thiết Bích Lạc hoa cũng không quá ít. Tại hạ không am hiểu dược lý, có Bích Lạc hoa cũng vô dụng. Cho nên, chỉ cần một viên thuốc có thể giải độc, kéo dài tuổi thọ, có lẽ không coi như là quá phận.” Bệnh thư sinh ánh mắt dao động, thật lâu mới trầm giọng nói: “Ta đáp ứng ngươi.”

“Rất tốt.”

“Ta có thể tự mình đi.” Bệnh thư sinh phản bác nói, để người mang hắn xuống dưới khiến hắn cảm thấy bản thân mình giống như là kẻ yếu đuối, điều này khiến hắn không thể nào tiếp nhận.

Trác Tĩnh liếc mắt nhìn hắn nói: “Không sợ ngã chết, công tử có thể tự mình thử xem.”

“Ngươi!” Sắc mặt Bệnh thư sinh chùng xuống, đã thấy Diệp Ly khua tay với hắn, cầm dây thừng đi đến chỗ Hàn Minh Tích chỉ, thuần thục quấn móc sắt vào một chỗ cố định, sau đó ném dây thừng xuống dưới. Diệp Ly nắm chắc dây thừng từ tử trợt xuống vách núi, Hàn Minh Tích thò đầu ra nhìn, có thể thấy nàng nắm chặt dây thừng trên vách đá dựng đứng từ từ đi xuống phía dưới, động tác nhìn như chậm chạp nhưng lại thuần thục kỳ lạ mà nhanh chóng. Chỉ một lát sau đã biến mất trong mây mù.

Qua một lúc lâu, dây thừng tinh xảo nhẹ nhàng lắc lư xuống dưới. Sau đó càng đung đưa dữ dội hơn, móc sắt cố định trên tảng đá từ từ tách rời, “Ai…” Hàn Minh Tích lo lắng muốn đi nắm dây thừng, Ám Tam trầm giọng nói: “Không có việc gì, công tử đã đến nơi.” Quả nhiên, sau khi móc sắt nới lỏng ra, phần dưới dây thừng dường như bị người kéo xuống, một nửa nhanh chóng trượt xuống sườn núi. Ám Tam bên cạnh bắt đầu theo phương pháp vừa rồi của Diệp Ly, chuẩn bị. Bệnh thư sinh cũng không tranh chấp nữa, đợi đến lúc Ám Tam đi xuống dưới, trực tiếp thi triển khinh công rơi xuống Ám Tam bên cạnh nắm chặt hắn, hai người bắt đầu di chuyển đi xuống. Lần này rõ ràng chậm hơn rất nhiều so với Diệp Ly.

Hàn Minh Tích một mình một người ở lại bên vách núi, tò mò nhìn móc sắt và dây nhỏ buộc chặt bên tảng đá, thì thào nói nhỏ: “Quân Duy thật sự là tiểu tử kỳ lạ…”

Lúc Diệp Ly trượt đến hơn sáu mươi trượng, quả nhiên thấy bên cạnh cách đó không xa có một huyệt động cao hơn một người. Trong lòng không khỏi vui mừng lúc trước cảm thấy dây thừng dài nhỏ bền chắc này có rất nhiều chỗ tốt, chiều dài của dây thừng dài hơn rất nhiều. Nếu không thì chỉ sợ không tới được đây. Nhẹ nhàng dùng lực đi về phía bên phải, Diệp Ly chuẩn xác rơi vào trong huyệt động, người thận trọng đứng vững. Hàn Minh Tích nhìn không sai, đây thật sự là một huyệt động rất sâu – sâu không thấy đáy, như là một thông đạo mở ra trên vách núi, phía trước tối đen như mực dẫn đến một nơi chưa biết. Nhìn dấu chân lưu lại trên mặt đất rõ ràng cho thấy những người này rất tự tin, ngay cả phái người canh phòng ở cửa động cũng không có. Diệp Ly cẩn thận cất kỹ dây thừng, đi về phía trước vài bước chăm chú chờ đợi. Qua một lúc lâu, Ám Tam mang theo Bệnh thư sinh xuất hiện ở cửa động, hai người vừa mới đứng vững, Ám Tam ngay cả dây thừng cũng không cất kỹ, Hàn Minh Tích nhanh nhẹn rơi xuống đi nhanh vào cửa động.

“Bọn họ thực sự đi vào từ nơi này.” Diệp Ly chỉ dấu chân trên mặt đất và đỉnh đầu nói: “Cẩn thận một chút, phía trên có lẽ có cơ quan. Lúc ta vừa xuống, nhìn kỹ, xem ra trên vách đá dựng đứng có chỗ nào đó có thể khống chế cơ quan, cho nên bọn họ không có khinh công cũng có thể trèo xuống. Chỉ tiếc chúng ta không rảnh từ từ tìm.”Lúc mới vừa xuống sắc mặt Bệnh thư sinh không tốt lắm, bị Ám Tam mang theo mặc dù không tiêu hao sức lực gì, nhưng mà cũng không chịu nổi, “Đi thôi. Trước bất kể cơ quan sự tình.”

Diệp Ly nhíu mày hỏi: “Ngươi có thể nhịn ho được không?”

Hơi cứng ngắc khẽ gật đầu, Bệnh thư sinh từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc, đổ tất cả vào trong miệng, sắc mặt càng thêm khó coi, “Yên tâm, sẽ không ho nữa.”

Diệp Ly gật đầu, Ám Tam làm đầu tàu gương mẫu đi phía trước, Bệnh thư sinh theo sau, Diệp Ly và Hàn Minh Tích đi cuối cùng.

Sau khi đi vào bên trong một đoạn, trong địa đạo trở nên u ám tối tăm hơn. Nhưng mà xem ra cũng khô ráo, đợi đến lúc ánh sáng hoàn toàn biến mất, Bệnh thư sinh lấy ra hộp quẹt châm lên. Diệp Ly nhíu mày, trong địa đạo không khí ít, châm lửa thực sự không phải ý kiến hay, nhưng mà hiện tại không có biện pháp nào khác. Hàn Minh Tích đi ở phía sau, nhìn dáng vẻ Ám Tam và Diệp Ly một trái một phải dựa lưng vào hai bên mà đi, nhướn lông mày thấp giọng cười nói: “Quân Duy, có phải các người quá khẩn trương hay không ?” Diệp Ly trợn tròn mắt mặt không còn chút máu, “So với Hàn công tử khinh công trác tuyệt, ta có thể không khẩn trương sao?”

Bệnh thư sinh quay đầu lại liếc nhìn ba người, giơ hộp quẹt tiếp tục đi về phía trước. Địa đạo xây dựng trong núi này hiển nhiên không phải vì cố ý bố trí nghi trận mà tồn tại, cho nên trên đường đi bọn họ không gặp lối rẽ gì, kể cả mê cung. Hơn nữa địa thế vẫn đi xuống phía dưới, đợi đến lúc Diệp Ly đánh giá xong, bọn họ đã sắp đến chân núi, cuối cùng đã nghe thấy động tĩnh phía trước. Bệnh thư sinh duỗi tay dập tắt hộp quẹt, đứng ở chỗ rẽ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy cách đó không xa có hai người đàn ông mặc quần áo Nam Cương, sau lưng hai người là một cánh cửa, tiếng ồn ào chính là từ truyền ra từ bên trong.

Hai người bảo vệ kia hiển nhiên không cho rằng sẽ có người đi ra từ phương hướng này, đang tụ tập ở cùng một chỗ thấp giọng cười nói cái gì. Nhưng mà lối đi phía trước thẳng tắp dài khoảng một trăm mét, hơn nữa hơi chật hẹp. Bọn họ ai cũng không có khả năng ở khoảng cách này im lặng không một tiếng động đi đến chỗ hai người giữ cửa kia. Một khi có động tĩnh gì, hai người kia chắc chắn sẽ báo động cho người ở bên trong.

Bệnh thư sinh trầm mặc từ trong ngực móc ra một cái hộp tinh xảo, hướng về phía trước. Chỉ nghe “sưu sưu” hai tiếng, hai người Nam Cương lập tức cứng đơ bất động. Bốn người vội vàng kín đáo đi tới, Bệnh thư sinh dẫn đầu, người tránh vào cửa bên trong. Lúc Diệp Ly đi qua cửa dừng một chút, nghiêng người nhìn thấy bên môi hai người kia vẫn giữ nguyên tư thế thẳng đứng đang chảy ra một chút máu đen, hiển nhiên đã không còn sống nữa. Ánh mắt u ám, Diệp Ly đi theo, nấp, đi vào cửa chính.

Bên trong cổng tò vò (*) hoàn toàn khác hẳn với thông đạo tối tăm bên ngoài, trong đó oi bức mà sáng sủa. Cách đó không xa người đến người đi, canh phòng cũng bắt đầu trở nên nghiêm ngạt hơn rất nhiều. Nhưng mà bốn người đều là trên trình độ cao thủ, muốn trốn tránh mấy người canh phòng này đương nhiên không khó khăn.

*Cổng Tò Vò được hình thành từ nham thạch núi lửa, là kết quả của hàng triệu năm núi lửa hoạt động, quanh Cổng Tò Vò là những bãi đá nham thạch đen bóng, hình thù kỳ lạ nhấp nhô trên làn nước trong veo

Ngồi xổm ở đằng sau tảng đá lớn có thể ẩn nấp, Hàn Minh Tích hơi tò mò, liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài có tiếng người ồn ào, còn có tiếng rèn sắt, “Bọn họ đang làm gì vậy?” Bệnh thư sinh lạnh nhạt nói: “Bọn họ đang chế tạo binh khí.” Chỉ chỗ đằng xa, chỗ đó đã xếp không ít binh khí đã thành hình. Ám Tam nhìn Diệp Ly, dùng ta ra hiệu, Diệp Ly hiểu rõ khẽ gật đầu. Những người chế tạo binh khí kia không phải người trong giang hồ, người thích võ thích binh khí bình thường, mà là binh khí thường dùng trên chiến trường. Nhiều người như vậy sẽ sản xuất ra rất nhiều binh khí, hiển nhiên là vì chế tạo binh khí cho quân đội nào đó.

“Chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta đi.” Bệnh thư sinh không có hứng thú với mấy người đang chế tạo binh khí gì đó, hiện tại điều hắn có hứng thú nhất chính là Bích Lạc Hoa.

“Ngươi biết rõ họ Lương ở nơi nào sao?” Hàn Minh Tích hỏi.

Bệnh thư sinh cười lạnh nói: “Hắn chạy không thoát.” Hàn Minh Tích gật đầu nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi đã hạ độc trên người hắn. Bươm bướm nhỏ của ngươi đâu?” Bệnh thư sinh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đứng dậy đi về hướng bên kia. Hàn Minh Tích nhún vai, cười với Diệp Ly, vội vàng đi theo. Ám Tam thấp giọng nói: “Công tử, những binh khí này chế tạo cho quân đội nào đó của Đại Sở.” Diệp Ly nhướn lông mày, “Làm sao ngươi biết?” Ám Tam chỉ chỉ một loạt đao xếp cách đó không xa, nói: “Người Nam Cương quen dùng đoản đao, đao của người Tây Lăng thân đao hơi dày. Còn có Bắc Nhung, kỵ binh của Bắc Nhung mạnh nhất, bọn họ thích binh khí dài hơn, hoặc là đại đao. Kiểu đao này là loại binh sĩ Đại Sở chúng ta hay dùng.”

Diệp Ly gật đầu, lên đường đuổi theo Hàn Minh Tích và Bệnh thư sinh.

Bệnh thư sinh đoán không sai, chỗ này thật sự là nơi không nhỏ dưới mặt đất chế tạo binh khí. Cả hai cái động rộng lớn đều là người đang bận chế tạo binh khí, trong đó phần lớn chế tạo sư là người Trung Nguyên, cũng có bộ phận là người Nam Cương. Hai người đi theo Bệnh thư sinh tránh thoát những người này, địa thế vẫn đi xuống, đi ra khỏi hang động đá vôi chế tạo binh khí liền đi vào một hang động khác. So với những sơn động thô sơ lúc trước, hang động trước mắt này giống một cung điện dưới mặt đất đã được trang trí qua. Trên mặt đất đều rải đá cẩm thạch chạm trổ tinh xảo và tấm thảm thoải mãi đẹp mắt, “Rốt cuộc mấy người kia đã chết hay chưa? !” Bốn người vừa mới tới gần, một giọng nói hơi sắc bén nhọn từ bên trong truyền đến. Diệp Ly nhíu mày, là giọng nói của Lương lão gia – tên phú thương kia. Lúc này giọng nói của hắn không đắc chí, khoe khoang và khinh miệt giống trước kia, ngược lại để lộ ra chút lo lắng và sát ý.

“Ngươi yên tâm, chắc chắn bọn họ chạy không thoát.” Giọng nói của Lặc Khương – tộc trưởng bộ tộc Lạc Y vang lên.

“Sao ngươi không phái người trực tiếp giết chết bọn chúng!” Lương lão gia bất mãn nói, “Bệnh thư sinh kia rất đáng sợ, nếu không đã sớm giết hắn, ngăn trừ tai họa về sau. Đoạn đường này nếu không phải hắn đi theo ta, ta đã sớm đến Nam Cương rồi. Nhưng mà bất kể như thế nào cũng không thoát khỏi hắn! Còn có tên họ Hàn kia, rõ ràng cũng biết tên ma ốm kia. Nhất định không thể để bọn họ sống. Cho dù phải trả một cái giá lớn!”

“Cho dù phải trả một cái giá lớn?” Lặc Khương cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Là ai trả tiền? Mấy người kia không đơn giản, ngươi cho rằng ta không biết? Ngay cả bầy rắn cũng không làm gì được bọn họ. Đàn ông trong bộ tộc Lạc Y của ta vô cùng quý giá, đi lên liều mạng với bọn họ đã phải hi sinh mất bao nhiêu người? Ngươi cho rằng người của bộ tộc Lạc Y ta nhiều như đám người Đại Sở các ngươi, giết không hết sao?”

“Ngươi đừng quên…” Lương lão gia tức giận la lên. Lặc Khương lớn tiếng nói: “Ngươi yên tâm, ta không quên ta nên làm cái gì. Nhưng mà việc vượt quá phạm vi ước định giữa chúng ta, ngươi tốt nhất đừng nên ra lệnh cho ta.” Người ở bên trong dường như tắc nghẽn, một lúc sau mới nghe thấy Lương lão gia mở miệng nói tiếp: “Nhưng mà. . . Ngộ nhỡ mấy người kia chạy thoát, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua chúng ta sao? Ba người khác ta không biết, nhưng thanh danh của tên ma ốm kia ta nghĩ có lẽ ngươi đã nghe qua rồi. Hắn là Tam Các chủ của Tây Lăng Diêm Vương các.”

“Sao ngươi lại trêu chọc người của Diêm Vương Các!” Hiển nhiên Lặc Khương rất tức giận, nghiêm nghị quát.

“Sao ta biết được? ! Ta vừa xuất phát, chưa được mấy ngày, hắn đã tìm tới tận cửa, ngay cả ta cũng không dám ngăn hắn, người kia thế thế nhưng mà nổi tiếng có thù tất báo. Ta có thể làm sao?”

“Cho nên ngươi dẫn hắn đến Nam Cương!” Một lúc lâu sau khi Lặc Khương nghiến răng nghiến lợi, mới hừ một tiếng nói: “Ta đã biết, ta sẽ mau chóng phái người xử lý bọn họ. Ngươi yên tâm, đường xuống núi sớm đã bị phong tỏa rồi, hiện tại trên ngọn núi kia khắp nơi đều là độc trùng rắn độc, cho dù Bệnh thư sinh hắn giỏi dùng độc, ta không tin hắn có thể hạ độc giết chết tất cả rắn độc, độc trùng trên núi!”

“Tóm lại cẩn thận một chút, nhất định phải thấy thi thể của hắn. Nếu ngay từ đầu ngươi ra tay giết chết bọn chúng, hiện tại ở đâu ra nhiều phiền toái như vậy.”

Lặc Khương cười lạnh nói: “Hắn một bước cũng đi theo, không rời ngươi, ngươi cảm thấy chúng ta có thể giết hắn trước hay là hắn giết ngươi trước. Ta đi dặn dò người làm việc, ngươi trước ở lại đó. Đừng quên đồ đạc của ngươi, nếu như chủ tử lấy không được đồ hắn cần thì ngươi biết hậu quả đấy!” Hô hấp Lương lão gia bỗng dưng tắc nghẽn, rất nhanh nói: “Ta biết rõ, một nửa tín vật ta đã mang đến. Ngươi đưa một nửa khác cho ta đi.”

Lặc Khương hừ lạnh một tiếng nói: “Cái này vốn là đồ của Nam Cương chúng ta .”

Về vấn đề lợi ích, Lương lão gia cũng không yếu thế chút nào , “Đồ trong tay ta, chỉ có ta mới biết được lấy nó như thế nào.”

“Đó là tiên đế của Nam Chiếu ủy thác cho Lương gia bảo quản, cũng không phải tặng cho ngươi.” Lặc Khương trầm giọng nói.

“Ha ha, thì tính sao? Ngươi cũng biết đó là đồ của vương thất Nam Chiếu cũng không là của các ngươi?” Lương lão gia cười nói, “Ta không đưa nó cho vương thất Nam Chiếu đã là rất tốt rồi, không phải sao?”

“Chẳng lẽ không phải chúng ta ra giá tương đối cao sao? Trả lại cho Nam Chiếu Vương ngoại trừ vài câu cảm ơn, cái gì ngươi cũng không có được.” Lặc Khương cười lạnh nói.

Lương lão gia nói: “Các ngươi muốn báu vật, ta muốn tiền. Mọi người theo như nhu cầu không phải sao? Cho nên, tốt nhất ngươi nhanh chóng đưa một nửa tín vật khác giao cho ta, đừng bịp bợm, ngọn núi này đã bị các ngươi đào hết, không có ta chắc chắn các ngươi không tìm thấy bảo vật. Còn có, đừng nghĩ đến việc giết ta diệt khẩu, đừng quên đằng sau ta thế nhưng mà…”

Giọng điệu của Lương lão gia đầy đắc chí hiển nhiên khiến Lặc Khương rất không thoải mái, nhưng lại không thể làm gì. Đành phải lạnh lùng nói: “Ta đã biết, lập tức đi lấy. Ngươi tốt nhất đừng bịp bợm, chủ tử đã nói muộn nhất trong nửa tháng nhất định phải thấy đồ. Bằng không thì. . . Cho dù sau lưng ngươi là vua, lão tử thì cũng vô dụng!”

Nụ cười đắc ý của Lương lão gia nghẽn lại, một lúc sau mới nói: “Ta đã biết, ngươi yên tâm. Quan hệ giữa vương gia và chủ tử của ngươi ta biết rõ, ta không phải người không biết đúng mực. Chỉ cần đưa tín vật cho ta, đến thủ phủ Nam Chiếu ta cam đoan mang thứ đó đưa đến trước mắt ngươi.”

“Tốt nhất là như vậy!” Lặc Khương nói, tiếng bước chân từ từ đi xa, cuối cùng trong phòng một mảnh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển hỗn loạn của Lương lão gia.

Làm sao bây giờ? Bốn người đứng nơi hẻo lánh, Hàn Minh Tích dùng ánh mắt ra hiệu cho Bệnh thư sinh. Bệnh thư sinh rủ mắt xuống, trên mặt vốn u ám xẹt qua ý cười nham hiểm. Hàn Minh Tích run rẩy cả người, có chút đáng thương nhìn Lương lão gia mặt nôn nóng đi tới đi lui. Không biết lão đầu này sẽ bị tra tấn thành bộ dáng gì nữa?
Bình Luận (0)
Comment