Thịnh Thế Hắc Liên Hoa

Chương 58

Editor: Dương Gia Uy Vũ



"Xe Xe." Lâm Vãn nịnh nọt gọi nó.

"Đừng có làm như thân lắm í, nghiêm túc đi! Loại người như Xảo Trá đáng đâm ngàn đao, nên bị rút gân lột da, không thể có bất kỳ ảo tưởng nào với hắn được. Ký chủ, ta nhắc nhở cô lần nữa, đừng nên bị hắn câu dẫn." Hệ thống dùng ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt cô.

"Mi đánh rắm, còn lâu ta mới bị hắn câu dẫn! Ta tới là để hoàn thành nhiệm vụ, cũng không phải đến ngủ đàn ông!" Lâm Vãn thở phì phò, ngữ khí gấp rút, giống như đang nóng lòng muốn rũ sạch cái gì đó vậy.

"Ơ hay, không phải cô đến để chơi trai hay sao? Cô đến ba thế giới rồi mà có làm gì đâu, chỉ tận tình chơi trai, còn là chơi trai trắng trợn!" Lật Xe kiên quyết không buông tha cho cô.

Lâm Vãn câm nín không nói nên lời, bởi vì sau khi cô cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy lời Lật Xe nói hình như cũng đúng.

Nghi Quân nói câu kia xong, thấy Lâm Vãn không trả lời, hơn nữa sắc mặt càng ngày càng khó coi, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Cô bé ho nhẹ một tiếng, lập tức giải thích: "Chị Vãn, không phải chị tức giận đó chứ? Lão đại không cố ý muốn lừa gạt chị đâu, chị là đội viên khiến anh ấy dốc hết tâm tư nhất. Thật ra lúc đó anh ấy cũng cực kỳ không muốn tháo bỏ lớp ngụy trang, dùng nước tẩy trang tẩy đi lớp màu vẽ kia chẳng khác nào muốn giết anh ấy cả. Lúc ấy Lão Quỷ còn đùa một câu, nói lão đại thật ra là con gái, hơn nữa còn là một cô gái có gương mặt không thể miêu tả, nếu không thì sao lại chán ghét tẩy trang như vậy. Lời này còn bị em diss lại nữa cơ, rõ ràng là ổng kỳ thị giới tính!"

Nghi Quân nói luyên thuyên, phát phát hiện mình lạc đề, lập tức kéo đề tài ban đầu lại: "Lúc đó là do lão đại chơi thật lòng hay mạo hiểm bị thua, anh ấy chọn mạo hiểm, bọn em muốn anh ấy tẩy trang thì anh ấy không có cách nào từ chối, vậy nên anh ấy mới cho bọn em nhìn thấy khuôn mặt chân thật. Lúc em nhìn thấy cũng muốn choáng váng, thật sự rất đẹp trai ha ha ha..."

Cô gái nhỏ vừa nói vừa dùng hai tay che mặt, hiển nhiên là thẹn thùng, nhớ tới thịnh thế mỹ nhan của lão đại, thiếu nữ vị thành niên như cô bé cũng phải chìm đắm.

Lâm Vãn lạnh nhạt nhìn cô bé, Nghi Quân lập tức kịp phản ứng lại, vội vàng phất tay: "Chị dâu, em kiên quyết ủng hộ chị làm chị dâu của bọn em, mấy con hồ ly tinh khác đều không được. Em không có ý nghĩ xấu gì với lão đại đâu. Hơn nữa, lão đại quan tâm chị nhất, anh ấy không cho chị thấy khuôn mặt thật chính là tình thú nho nhỏ giữa hai người mà thôi. Mà cho dù bọn em chưa từng thấy qua khuôn mặt chân thực của lão đại đi nữa thì cũng có thể đoán ra ai là anh ấy, dù sao người có thể như hình với bóng với chị dâu, đồng thời còn thương yêu chị nhất, người đó nhất định chính là lão đại của bọn em! Em là người thông minh như vậy, sao có thể không có ánh mắt được chứ!"

Có thể là cô gái nhỏ chú ý đến Lâm Vãn không vui, cho nên vẫn luôn cười hì hì nói cô bé được hời.

Lâm Vãn cười với cô bé, dù có vỗ mông ngựa cô như thế nào cũng đều vô dụng thôi, vẫn chẳng che giấu được chuyện tên khốn Đường Nghị kia chỉ che giấu hình dáng của anh với mình cô, những người khác đều thấy được.

"Cố lên, Lão Quỷ, các anh phải thay em giết thật nhiều Zombie cho đã nghiền."

Nghi Quân rất nhanh đã dời sự chú ý sang chiến trường, còn thỉnh thoảng cổ vũ cho mấy người bọn họ.

Lâm Vãn nghe cô bé cổ vũ, cũng dời lực chú ý lên người mấy đội viên.

Trong quần áo của Lão Quỷ có không ít thứ đang ngọ nguậy, thậm chí còn có vô số bóng đen nhảy ra khỏi ống tay áo hắn, Lâm Vãn nhìn kỹ lại, không khỏi sợ run cả người.

Những bóng đen kia không phải thứ gì khác mà chính là rắn hắn nuôi, toàn bộ nhanh chóng cắn Zombie, còn có con cuốn lấy Zombie.

Trong nhận thức của Lâm Vãn, độc rắn vô dụng với Zombie, dù sao những con Zombie này đều đã biến thành thi thể, không có dây thần kinh của con người, độc rắn căn bản không có cách nào ảnh hưởng đến bọn chúng.

Nhưng sau khi răng nanh của mấy con rắn kia cắm vào da những con Zombie, lại lập tức có tác dụng rất nhanh, rất nhiều Zombie đều ngã xuống.

"Rắn kìa, có rắn, nhiều rắn quá." Không ít người sợ rắn theo bản năng, nháo nhào né tránh, nhưng rõ ràng những con rắn đều có linh tính, không có một con rắn nào ngộ thương đến nhân loại, toàn bộ đều tránh khỏi bọn họ.

Cơ thể Lão Quỷ giống như ổ rắn vậy, thả bầy rắn ra mãi không hết, mà những con Zombie lại không có cách nào tới gần hắn, mấy con rắn kia cực kỳ biết bảo vệ chủ nhân.

Lâm Vãn nuốt một ngụm nước bọt, cô cảm thấy trong dạ dày đang cuộn trào, hội chứng sợ lỗ lại sắp tái phát, mà cô lại thật sự sợ loại sinh vật thân mềm lạnh lẽo này.

Cô chuyển ánh mắt, liền thấy Ngải Thụy, theo Lâm Vãn biết, anh ta chính là dị năng giả hệ sức mạnh.

Trong rất nhiều dị năng giả lợi hại giai đoạn sau này, thật ra dị năng giả hệ sức mạnh cũng không quá hiếm có, cũng không lợi hại như vậy.

Kết quả Ngải Thụy hoàn toàn lật đổ cách nghĩ của cô, bởi vì anh ta không chỉ lấy một địch trăm, mà ngay lúc bên cạnh anh ta có quá nhiều Zombie vây quanh, Ngải Thụy chợt ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, bỗng nhiên thân thể bắt đầu thay đổi kịch liệt, toàn thân trực tiếp biến thành một người khổng lồ cao năm mét, một cước đạp xuống hình thành một cái hố sâu, giẫm bẹp vô số Zombie.

Lâm Vãn chỉ có thể há to mồm sợ hãi than, còn về phần cặp song sinh hệ thực vật lại càng là sự tồn tại nghịch thiên, vô số dây leo phóng ra, giống như xúc tu, mỗi nhánh gần như trực tiếp xuyên qua Zombie như xiên thịt dê nướng.

Đương nhiên lúc cặp song sinh và Ngải Thụy phối hợp, lại càng ăn ý kinh người.

Bởi vì thân thể Ngải Thụy quá khổng lồ, hoàn toàn có thể vô ý làm nhân loại bị thương, lúc này những nhánh dây leo của cặp song sinh đã đem đến nhân tố mang tính quyết định, chúng quấn lấy vô số Zombie sau đó ném đến cái hố mà Ngải Thụy đã giẫm ra trước đó, Zombie không leo lên được ngay, chỉ cần Ngải Thụy lại giẫm thêm một lần nữa, hầu hết những Zombie kia lập tức trở nên mỏng như giấy.

"Hay lắm, hay lắm!" Cô gái nhỏ Nghi Quân kích động đến nỗi mặt mày đỏ bừng, trực tiếp đứng lên lưng Poodle, không ngừng vỗ tay.

Lâm Vãn trông thấy dáng vẻ kích động của cô bé có vẻ rất muốn xông qua hỗ trợ, nhưng cô bé phải để ý đến Lâm Vãn, cho nên cũng chỉ có thể ở lại hậu phương.

Lý Trác phía đối diện vẫn luôn quan sát toàn diện chiến cuộc, nhìn thấy Zombie xung quanh liên tục bại lui, sắc mặt của hắn rất khó coi.

Hắn ra dấu tay với Zombie cấp cao bên cạnh, mấy Zombie cấp cao lập tức ngửa đầu gầm rú vài tiếng.

Lâm Vãn đang nghĩ tiếng rống của mấy Zombie cấp cao này cũng khó nghe hệt như trong ảo cảnh, kết quả ý nghĩ này còn chưa kết thúc, bên tai chợt nghe mấy tiếng "Vù vù ——", thậm chí khóe mắt còn có thể nhìn thấy mấy bóng đen, hình như là có cái gì đó đang vọt thẳng về phía cô.

Ngay lúc này, Nghi Quân đang lớn tiếng khen ngợi đồng đội sầm mặt lại, cô gái nhỏ chẳng thèm quay đầu lại, chợt nhấc tay, xung quanh cô bé và Lâm Vãn liền nổi lên một bức tường gió.

"Ầm ầm ầm ——" chỉ nghe thấy vài tiếng va đập nặng nề, ngay sau đó những bóng đen định tới gần đều bị khiến cho lui về phía sau.

Lúc này Lâm Vãn mới phát hiện mấy bóng đen kia đều là mấy Zombie cấp cao áo mũ chỉnh tề, ngoại trừ một đôi mắt không có tròng trắng ra thì trên cơ bản bọn hắn không khác gì người thường, chỉ là móng tay đặc biệt dài, hoàn toàn chính là dị loại, vừa rồi tốc độ của bọn hắn nhanh như vậy là nhắm vào Lâm Vãn, muốn trực tiếp giết chết cô.

Đây cũng mệnh lệnh mà Lý Trác vừa đưa ra, Lâm Vãn là đầu quả tim của Đường Nghị, là bé yêu của anh.

Nếu như đám Zombie có thể trực tiếp đánh lén thành công từ phía sau, đó chính là đả kích cực lớn với Đường Nghị, e rằng sẽ trực tiếp làm Đường Nghị sụp đổ, không quan tâm trận chiến này sẽ như thế nào nữa, sẽ chỉ ôm lấy bé yêu của anh mà khóc rống lên.

Có điều Nghi Quân ở lại bảo vệ Lâm Vãn cũng coi như không phải ăn không ngồi rồi, cô gái nhỏ trông có vẻ gầy yếu, nhưng năng lực lại mạnh mẽ như thế.

Phản ứng cực nhanh tạo ra tường gió, vậy mà có thể ngăn cản được mấy Zombie cấp cao liên hợp công kích, lại còn không hề bối rối chút nào.

Thấy dáng vẻ muốn trốn do tập kích thất bại của đám Zombie cấp cao, Nghi Quân thuận tay đánh ra mấy lưỡi đao gió, những lưỡi đao nhỏ bé kia trực tiếp chém rơi đầu đám Zombie cấp cao.

Tốc độ của cô bé cực nhanh, động tác này gần như chỉ hoàn thành trong chớp mắt.

Lâm Vãn chỉ trông thấy mấy Zombie cấp cao đang co giò chạy bỗng nhiên đầu thân đôi ngả, sau đó óc trắng máu đỏ tuôn ra, tiếp đó lại không một tiếng động.

Nghi Quân làm ra một màn trấn áp, Zombie bên kia không có hành động gì nữa, Lý Trác nhíu mày, hắn hoàn toàn không nghĩ tới những thủ hạ của Đường Nghị lại có dị năng lợi hại như thế.

Rõ ràng trước đó hắn đã nghe ngóng, biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng. Cho nên những người mà Đường Nghị đã từng tiếp xúc trước đó, hắn đều nhất nhất điều tra rõ ràng.

Đội thợ săn Chú Hề này là đội viên cố định của Đường Nghị, cho nên hắn nghe ngóng càng thêm cẩn thận.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Trên tư liệu cho thấy, dị năng của Ngải Thụy và Lão Quỷ kia rất bình thường, về phần dị năng của cô gái nhỏ và cặp song sinh ngược lại là lợi hại, chỉ có điều tuổi còn nhỏ, đẳng cấp không cao, cho nên đội thợ săn này không tạo nên được uy hiếp gì cả, chỉ cần kiềm chế lại Đường Nghị là được rồi.

Nhưng bây giờ hiện thực bày ra trước mắt lại hoàn toàn trái ngược với những gì hắn nghe được, những đội viên này không những không phải gánh nặng, ngược lại ai nấy trong bọn họ cũng đều rất lợi hại.

Thật ra không chỉ một mình Lý Trác kinh ngạc, Lâm Vãn cũng bị khiếp sợ, tin tức trước đó cô biết cũng không khác Lý Trác là mấy, hoàn toàn không biết tại sao những người này lại bỗng nhiên trở nên lợi hại như vậy, căn bản là không có cách nào tiếp nhận.

"Nghi Quân, sao bỗng nhiên mọi người lại lợi hại như vậy?" Lâm Vãn trực tiếp hỏi ra.

Nghi Quân vốn đang kìm nén đến hoảng, hiện giờ mấy Zombie cấp cao đưa tới cửa, để cô bé ra tay một lần cho đỡ nghiện, trong lòng đang đắc ý cực kỳ. Nghe thấy câu hỏi của Lâm Vãn, rất kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ của mình lên.

"Chị dâu, chúng em vốn dĩ đã rất lợi hại rồi, mỗi người lấy một địch trăm cũng không thành vấn đề. Em dư sức bảo vệ chị, em đã lập quân lệnh trạng với lão đại rồi, nếu chị bị chút tổn thương nào, em sẽ tự sát tạ tội."

Một cô gái nhỏ kiêu ngạo, lời nói ra khó tránh khỏi hơi khuếch đại. Cô bé cười hì hì bổ sung một câu: "Đều là lão đại dạy dỗ tốt."

Nếu cô bé không nói thêm câu này còn đỡ, thêm câu này xong, lông mày Lâm Vãn lập tức nhíu lại.

"Mọi người đều lợi hại như thế, vậy lần trước chị và ngài Chú Hề bị bao vây chặn đánh, tiểu đội chỉ hơn trăm người kia căn bản không phải là đối thủ của mọi người đúng không? Lúc ấy tại sao tất cả mọi người đều chưa phản kháng đã chạy, chỉ để lại chị và anh ấy?" Lâm Vãn tiếp tục truy vấn.

Nghi Quân mở to mắt nhìn cô, trong lúc nhất thời không có cách nào giải thích.

Đến lúc này cô gái nhỏ mới ý thức được, mình vừa mới nhất thời lanh mồm lanh miệng, hình như đã nói lời gì không nên nói mất rồi, mặc dù những điều này đều là sự thật.

Nhưng bí mật giữa bọn họ và lão đại đã bị chị dâu tương lai biết, còn là bí mật bất lợi cho lão đại, khó xử rồi đây.

Giống như bọn họ đang che giấu chuyện lão đại ngoại tình, sau đó bị chị dâu thông tuệ truy hỏi ra, tình hình này thật sự khá khó nhằn.

"Mấy người hay thật đấy, cứ làm bộ làm tịch. Trước đó gặp phải tên vô lại trắng trợn cướp đoạt dân nữ kia, em còn giả vờ yếu đuối trước mặt tôi. Đây đều là do lão đại của mấy người an bài, bắt tay đùa giỡn tôi phải không?" Lâm Vãn trừng mắt cô bé, sắc mặt rất khó coi, khóe miệng cong lên cười lạnh.

Nghi Quân gần như run lẩy bẩy, cô bé lập tức lay cánh tay Lâm Vãn, gấp giọng nói: "Chị đừng hỏi em nữa, em không biết gì hết. Chị dâu, em đâu có đối xử tệ với chị đâu, chị đừng như vậy với em mà. Nếu để lão đại của bọn em biết, em và chị chỉ ở cùng nhau có một giờ mà đã làm phai nhạt tình cảm của hai người, vậy em có tự sát tạ tội cũng không đền nổi đâu. TAT "

Lâm Vãn khẽ hừ một tiếng, cuối cùng vẫn xoa đầu cô bé: "Ngoan, chuyện này không liên quan tới em, sẽ không liên luỵ đến em đâu."

"Ừm, em tin tưởng chị đó. Chị dâu, chị nhất định đừng nói là do em nói nha. Em sẽ ngoan mà, sau này lão đại của bọn em mà lại làm chuyện xấu gì nữa, em đều sẽ mật báo cho chị có được không?" Dưới sự dụ dỗ của Lâm Vãn, cô bé Nghi Quân đã chủ động đầu hàng quân địch.

Lâm Vãn gật gật đầu, vui vẻ vỗ vai cô bé.

Cô gái nhỏ ngây thơ đơn thuần chính là dễ dỗ dành như vậy đó, Lâm Vãn vẫn luôn ở cùng Xảo Trá, cô toàn bị người kia lừa gạt, còn bị lừa đến thảm, hiện tại đổi vai, cô đơn giản có một loại cảm giác làm thượng đế.

Trong lòng Lâm Vãn đang suy nghĩ làm sao tính sổ với Đường Nghị, chợt thấy Đường Nghị đang du tẩu trong bầy Zombie xoay người một cái, trực tiếp bay lên không đến đây.

Có điều anh lại phóng ra mấy nhánh dây leo cực kỳ chắc chắn, trực tiếp trói lên người Poodle, sau đó bay tới.

Anh nhìn kỹ Lâm Vãn một chút, thấp giọng hỏi thăm một câu: "Có bị thương ở đâu không?"

Lâm Vãn lắc đầu, nhìn dáng vẻ bác sĩ Đường gấp gáp như vậy, chắc là vừa mới bất ngờ đánh lén Lý Trác, làm hắn kinh ngạc toát mồ hôi lạnh, cho nên mới kịp thời thoát thân khỏi cuộc chiến.

"Nè bác sĩ Đường, dựa theo tấm lòng thầy thuốc của các anh mà nói, nếu anh đã có năng lực lớn như vậy, cũng đừng che giấu làm  gì. Mau xử lý đám Zombie này đi, đừng có giả vờ yếu đuối nữa." Lâm Vãn nhớ tới lời Nghi Quân vừa mới nói, không khỏi cười lạnh một tiếng, mấy câu nói ra đều âm dương quái khí.

Bác sĩ Đường nhíu mày, không phải vừa rồi trong ảo cảnh bé yêu còn anh anh em em với anh sao, sao lúc này lại trở mặt rồi.

Anh trực tiếp quay đầu nhìn về phía Nghi Quân, cô bé bị dọa đến giật mình, giống như con mèo nhỏ xù lông, liên tục xua tay: "Chuyện này không liên quan đến em, chính anh lừa gạt chị dâu mà, anh không thể trách người khác. Lão đại, có câu gọi tự làm tự chịu đó!"

Ngữ khí của cô bé vừa vội vừa nhanh, chờ sau khi nói xong mới ý thức được mình đã nói sai.

Chợt nghe Đường Nghị cười khẽ một tiếng, nụ cười trên mặt cũng càng thêm dịu dàng, nói khẽ: "Tự làm tự chịu sao, tôi lừa gạt bé yêu khi nào?"

"Không có không có, là em lừa." Nghi Quân đổi giọng rất nhanh.

"Thật không tệ, cánh cứng cáp rồi nhỉ." Đường Nghị híp mắt nhìn cô bé, thuận tay sờ mặt Lâm Vãn thấp giọng nói: "Đừng để ý đến con bé, con nít con nôi biết cái gì, tôi đi giết Zombie cho em, sẽ trở về nhanh thôi."

Anh cam đoan với cô, vừa dứt lời, cả người đã bay ra ngoài.

Kết quả Nghi Quân ở hậu phương lại lập tức khóc chít chít nói: "Chị Vãn, có phải em tự hố mình rồi không."

Lâm Vãn gật đầu, giội nước lạnh cho cô bé: "Em không chỉ tự hố mình, em còn nói anh ấy tự làm tự chịu nữa cơ, lợi hại thật đấy!"

Nghi Quân không biết nên xin ai giúp đỡ, nằm khóc. TAT

Đường Nghị cũng không tiếp tục trở lại vòng chiến mà là bay lên đài cao, đối mặt với Lý Trác phía xa xa.

Lý Trác vẫn luôn chú ý động thái của anh, nhìn thấy vừa rồi giữa tình hình chiến đấu kịch liệt như thế, mà anh vẫn có thể thoải mái rời đi, giống như đã chọc phải tổ ong vò vẽ của Zombie, trong nội tâm nhất thời phát hỏa.

Hắn đã thấy kết cục thất bại, thậm chí trong lòng còn sinh ra ý nghĩ muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng lại không bỏ được.

Chỉ cần lần này thắng lợi, thế giới này sẽ không có ai có thể uy hiếp hắn nữa, hắn sẽ xưng bá toàn thế giới, thắng lợi ngay trước mắt, hắn đã chuẩn bị lâu như vậy, thật sự không có cách nào tuỳ tiện buông tay.

Đường Nghị híp mắt, bỗng nhiên huýt sáo một cái, tiếng huýt sáo kia cực kỳ bén nhọn, truyền vào trong lỗ tai rất khó tiếp thu.

Có điều chuyện này đối với nhân loại thì còn khá tốt, nhưng ảnh hưởng đối với những Zombie lại càng rõ ràng hơn.

Động tác của đám Zombie cấp thấp hơi dừng lại một chút, ngay sau đó lại khôi phục bình thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Ngược lại là những Zombie cấp cao kia đều trở nên cứng ngắc, thẳng đến cuối cùng lại không thể khống chế được nữa.

"Đường Nghị, Đường Nghị, mày dám... Mày..." Gân xanh trải rộng trên mặt Lý Trác càng thêm rõ ràng, cả người đều cực kỳ đau đớn, hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng chẳng nói được câu nào hoàn chỉnh.

Zombie cấp cao xung quanh hắn càng nát bét hơn, ngay cả một chữ cũng không thốt ra được.

"Nhanh lên, giết bọn chúng đi, những Zombie này chẳng còn sức uy hiếp gì đâu." Có không ít dị năng giả chú ý tới động tĩnh bên này, lập tức vui vẻ thông báo cho nhau, mọi người càng giết càng hăng, đều muốn vọt tới trước mặt đám Zombie cấp cao.

Ngay lúc bọn họ đem hết tất cả vốn liếng ra, sắp xông tới nơi, chợt nhìn thấy một Zombie cấp cao mặt mày dữ tợn nâng tay lên, móng tay dài nhọn trực tiếp xuyên qua đầu mình, moi tinh hạch bên trong ra.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, ai cũng biết đám Zombie không sợ bị thương, cũng sẽ không đổ máu, càng không biết mệt mỏi, muốn giết chết bọn chúng chỉ có dùng một kích trí mạng mới được.

Nơi yếu ớt nhất của đám Zombie chính là đầu, chặt đầu của chúng xuống, những Zombie này sẽ thật sự chết hẳn.

Trong đầu của bọn chúng đều có một viên tinh hạch, đó là thứ vô cùng quan trọng, tựa như trái tim của nhân loại vậy, ném đi vật này thì căn bản không có khả năng sống.

Trong trận chiến này, vô luận là nhân loại hay Zombie thì cũng coi như đã được mở mang kiến thức.

Những Zombie cấp cao đều rất lợi hại, có thể hiệu lệnh cho hàng ngàn hàng vạn Zombie cấp thấp, chỉ dựa vào chiến thuật biển người cũng có thể giết chết bọn họ, thế nhưng bây giờ những Zombie cấp cao không ai bì nổi này vậy mà bắt đầu móc tinh hạch của mình ra, tự sát.

Cảnh tượng tự sát này vừa diễn ra, tựa như bệnh truyền nhiễm vậy, mỗi một con đều phát ra tiếng "Phốc phốc phốc ——", những móng vuốt sắc nhọn có thể xé nhân loại thành mảnh kia đều nhao nhao đâm vào đầu của mình, moi tinh hạch ra.

"Đường ——" Cuối cùng ngay cả Lý Trác cũng không ngăn cản nổi, hắn và cánh tay giằng co một thời gian dài, đến cùng vẫn không có cách nào khuất phục lại bản năng.

Zombie yêu cầu thức ăn là bản năng,  Zombie cấp thấp phục tùng mệnh lệnh của Zombie cấp cao cũng là bản năng.

Ngay vừa rồi, tổ tông Zombie Đường Nghị đã hạ mệnh lệnh tự sát đối với những Zombie khác, thậm chí vì đề phòng nhân loại nghi ngờ anh, anh còn để cho đám Zombie tiếp tục công kích, chỉ làm cho đám Zombie cấp cao tự kết liễu.

Không ít dị năng giả đang vọt tới phía trước, mắt thấy sắp có thể chạm đến Zombie cấp cao, thế là cứ như vậy trơ mắt nhìn những Zombie này tự cắm vào đầu, sau đó lần lượt nhắm mắt chết thẳng cẳng.

Những con Zombie bình thường không có Zombie cấp cao chỉ huy, rất nhanh đã phân tán ra, không còn tính tổ chức như vậy nữa.

Dù sao thức ăn ở đây đều phân tán, bọn chúng đều không có trí tuệ, chỉ có thể khuất phục bản năng.

Kết quả cuối cùng đương nhiên là nhân loại toàn thắng, lần chiến đấu này Đường Nghị làm chỉ huy chính, càng nhận được sự ủng hộ to lớn.

Nhìn anh được mọi người vây quanh tung lên trời, nét mặt Lâm Vãn ẩn chứa nụ cười.

"Ha ha, nè ký chủ chơi trai trắng trợn, sau này cô còn dám gọi ta thùng cơm, còn dám nói ta là gay trong gay, ta nhất định sẽ trở mặt. Lâm chơi trai trắng trợn, thế giới sau mà cô có thể chơi trai coi như ta thua! Ta hứa luôn!" Hệ thống kịp thời cho giội một chậu nước lạnh cho cô.

"Mi lại sao nữa vậy, hôm nay lại diss ta tới tấp, ông chú* tới à?"

* Kinh nguyệt của con gái là bà dì, hệ thống là con trai nên thành ông chú.

"Đánh rắm, cô cmn có biết giá trị xảo trá là bao nhiêu không?"

Lâm Vãn suy nghĩ một chút, yếu ớt hỏi thăm: "Năm mươi điểm? Không hề tăng tẹo nào sao? Xảo Trá vốn rất khó xoát mà, mi cũng biết rồi còn gì, loại đàn ông như bác sĩ Đường toàn thân đều là mưu mô, rất khó làm đó."

"Chúc mừng cô ha, giảm mười điểm, giá trị xảo trá bốn mươi điểm, cô còn cách điểm max hơi bị xa đó!"

Lâm Vãn: "..."

Tác giả có lời muốn nói: hình như chương này không thể xong rồi, chương kế tiếp nhất định xong. TAT

Ta cũng cùng cô gái nhỏ Nghi Quân, nằm khóc.
Bình Luận (0)
Comment