Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 110

Đi tìm Thất Tử bồi dưỡng “cảm tình” hay là đi tiệm rèn nhỉ? Đúng là vấn đề nhức óc mà. Cuối cùng, tiền vs nam nhân, kim tệ thắng, Hỉ Ca tiếp tục đi đến tiệm rèn. Thật ra thì Thất Tử đã làm Hỉ Ca thất vọng. Lúc Hỉ Ca vừa quẹo qua một góc ngã tư, nhìn thấy tiệm rèn trước mặt, cũng là lúc cô nhìn thấy tên nam nhân kia đang đứng ở cửa tiệm, trên tay cầm một thanh chủy thủ màu đen, cười mị mị nhìn cô. Tốt lắm! Có gan! Hắn thế nhưng dám chạy tới trước mặt cô chịu chết. Hỉ Ca hiện tại rất muốn vì Thất Tử mà vỗ tay tán thưởng.

Nói đến Thất Tử.

Hắn sau khi hạ trò chơi liền lăn lộn suy nghĩ hết một ngày trời, không biết đã giết chết bao nhiêu tế bào não, rốt cuộc vẫn không biết phải giải thích như thế nào với Hỉ Ca. Kỳ thật chân tướng sự việc cũng không có mấy người biết rõ. Hắn chẳng qua che giấu thân phận một chút mà thôi. Vấn đề cân não là… Hỉ Ca có thể tha thứ cho hắn hay không? Vốn Thất Tử nghĩ đợi một đoạn thời gian, cho Hỉ Ca bình tĩnh lại rồi mới đi tìm cô giải thích. Bất quá hắn nhớ tới chuyện lần trước, Hỉ Ca sinh khí liền… co giò chạy mất tích. Loại chuyện này, hắn không muốn gặp lại lần thứ hai. Mặc dù hiện tại hắn vẫn không ưa cái tên Cô Tửu đáng ghét kia. Nhưng cùng một sai lầm, Thất Tử thề sẽ không bao giờ tái phạm. Hắn phải cắn răng chịu đựng chuyện Cô Tửu kè kè đi bên cạnh Hỉ Ca.

“Hỉ Ca a~ Đừng giận mà. Đều là lỗi của anh!!!” – Thất Tử thấy Hỉ Ca đứng ở bên kia đường, không có ý muốn đi qua, đành phải lò dò chạy tới, vẻ mặt siểm nịnh, bộ mặt tươi cười đó thật khiến người khác vừa muốn giận lại vừa muốn cười.

Hỉ Ca liếc mắt một cái, thực không biết phải nói cái gì. Kỳ thật Thất Tử chưa làm chuyện gì quá đáng. Chính là, vì sao hắn không bao giờ chịu cùng người ta bàn bạc trước a? Thật mệt cho cô còn nghĩ đến hắn, chuẩn bị rèn một cái mặt nạ. Lại nghĩ đến cảnh tượng hắn đeo mặt nạ, Hỉ Ca nhịn không được bật cười.

“Đi thôi!”

Lúc cô muốn tìm hắn tính sổ, hắn co giò chạy. Đến lúc tức khí đã muốn tiêu tan hơn phân nửa, hắn lò dò xuất hiện trước mặt. Coi như nể tình hắn chủ động bày tỏ thành ý, lần này liền quên đi.

“Đi đâu?” – Thất Tử nhìn thấy ý cười trong mắt Hỉ Ca, lòng mừng thầm, lần này hẳn là đã vượt qua?! Thất Tử nhẹ nhàng thở ra.

“Đánh thiết. Vừa hay có học đồ (đồ đệ) cao giá giúp đỡ một tay.” – Hỉ Ca xấu xa đưa mắt cao thấp đánh giá Thất Tử một phen. Tướng tá rắn chắc, được, giúp cô đập đe gõ thiết 2 ngày hắn sẽ không mệt chết đi?! Hỉ Ca đây là lợi dụng tâm lý áy náy của Thất Tử, đem hắn tận dụng triệt để.

Sau một ngày một đêm lao động chân tay, Thất Tử vừa nhìn thấy thành phẩm xuất xưởng, theo bản năng liền muốn quay đầu bỏ chạy. Hỉ Ca ngược lại tâm tình vui sướng. Cô thu thập rất nhiều vật phẩm này nọ. Đám vũ khí này đối với cô không có lực hấp dẫn gì, nhưng chúng đều là kim tệ a, tiền a~

Hỉ Ca không mua nhiều tài liệu chế tạo ám khí, chỉ làm ra 3 tổ (tá?!). Mỗi ngoạn gia chỉ có thể đeo lên một làn ám khí. Hỉ Ca đưa cho Thất Tử một cái, để giành cho Sở Tiếu Ca một cái, cái còn lại nhờ Thất Tử đưa cho Mặc Phi. Thất Tử là loại người không thích nhàn rỗi. Bắt hắn ở một nơi, mỗi ngày ngồi ngóc mỏ làm một chuyện nhàm chán, chẳng khác nào lấy sinh mạng của hắn. Nhìn thấy bộ dạng như chết rồi của hắn, Hỉ Ca đành buông tay, không rèn vũ khí nữa.

Phi Khuynh Thành nhận được tin nhắn của Hỉ Ca liền lập tức ra lệnh cho thủ hạ chạy tới Tây Vực Sa Hải. Việc đổ bộ này rất nhanh sẽ có người chú ý. Hỉ Ca cũng không sợ Mỹ Nhân Bang biết tới tin tức gì. Phi Khuynh Thành là loại người không sợ trời, không sợ đất. Huống hồ, sắp tới 2 phe sẽ là địch nhân, để ý nhiều làm gì chứ.

Địa điểm gặp mặt của 2 người liền an bài ở khách điếm Cát Tường. Có lẽ vì hệ thống tửu lâu của Tây Vực Sa Hải đã sớm bị người khác thâu tóm, cho nên Cát Tường mới quyết định mở khách điếm?! Mặc dù là khách điếm nhưng bên trong có cung cấp thức ăn này nọ. Sinh ý rất không tồi. Đứng ở trước cửa tiếp đón khách nhân đều là ngoạn gia nha, còn là mỹ nữ nữa. Quả nhiên, có tiền muốn làm gì cũng được. Về chuyện đặt tên cho khách điếm, Hỉ Ca chỉ có thể khinh bỉ ở trong lòng. Bọn đàn ông đúng là không có thiên phú gì cả.

Thất Tử đã rời đi trước khi Hỉ Ca đến điểm hẹn. Hắn vốn muốn dẫn Hỉ Ca đi một chỗ, đáng tiếc vừa đúng lúc Phi Khuynh Thành nhắn tin qua, cho nên bọn họ liền tách ra.

Hỉ Ca vừa đi tới Cát Tường khách điếm, một nữ tiếp tân xinh đẹp đã thướt tha đi lên chào hỏi, còn chưa đợi Hỉ Ca mở miệng nói chuyện, bên trong đi ra một người. Là một vị trung niên ngoạn gia, đại khái khoảng 60 tuổi. Người này mang đến cho Hỉ Ca một cảm giác thực quỷ dị, rất không tốt. Hỉ Ca nhìn lão đầu, nhịn không được nhíu mày.

“Hỉ Ca?” – lão đầu không biết Hỉ Ca nhưng dường như ông ta đang đi tìm cô.

Hỉ Ca gật đầu. Ngoạn trò chơi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô gặp người lớn tuổi.

Ánh mắt lão đầu chợt lóe: – “Nghe danh đã lâu!”

“Chúng ta biết nhau sao?” – Hỉ Ca trước giờ rất tin tưởng vào trực giác bản thân. Người trước mắt này, tuyệt đối không phải bằng hữu. Nhưng ông ta từ Cát Tường khách điếm đi ra, không lẽ là trùng hợp?

“Cô không biết ta, nhưng ta biết cô.” – một lời thâm ý, làm cho Hỉ Ca nhíu chặt mi tâm.

“Ông tìm tôi có chuyện gì?”

“Sở tiểu thư, có loại người không nên tiếp xúc. Ta khuyên cô, vẫn nên làm một người bình thường thì tốt hơn.”

Lời ông ta nói, không thể nghi ngờ, làm cho Hỉ Ca kinh sợ một chút. Sở tiểu thư? Xưng hô này… thật sự là làm cho người ta không thể tưởng được. Thân phận của cô thế nhưng bị người ta nhìn thấu. Xem ra, cô đã đắc tội với một thế lực lớn rồi a~ Hỉ Ca suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nghĩ ra được điều gì.

“Tôi vẫn là một cô gái bình thường đó thôi.”

“Sở tiểu thư là người thông minh. Ta nghĩ cô cũng không hy vọng sau này về đến nhà lại nhìn thấy thứ gì không mấy hay ho, khiến cô hối hận đi… Ví dụ như… thi thể của em trai cô?” – ông ta nói xong liền nhìn chằm chằm Hỉ Ca, không muốn bỏ qua biểu tình trên mặt Hỉ Ca.

Hỉ Ca nghe ông ta nói xong, không hề phẫn nộ, không hề sợ hãi. Thứ mà ông ta nhìn thấy là một nụ cười. Một nụ cười quỷ dị.

“Kia không phải càng tốt sao. Di chúc của Sở Tiếu Ca đã viết xong. Nếu nó chết, toàn bộ tài sản của nó đều rơi vào tay tôi. Ông cảm thấy, tôi nên lựa chọn thế nào mới tốt đây?” – Hỉ Ca liếc mắt – “Ông vì sao không trực tiếp đến nhà của tôi để cảnh cáo? Hay là nói, ông căn bản không có can đảm để đến?”
Bình Luận (0)
Comment