Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 113

Hai người rời khỏi sơn cốc trên mặt đều là tươi cười, không ai có thể nhìn ra, lúc ở bên trong, bọn họ vừa nảy ra một hồi võ mồm giao chiến.

Vốn nghe Truy Hồn nói, sau khi diệt 8 người kia xong, Truy Hồn và Sở Nhị sẽ trở về Cực Bắc Băng Nguyên. Ai biết Sở Nhị đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn thăng đến 48 cấp ngay lập tức, cho nên quyết định ở lại Tây Vực đánh quái. Sở Nhị còn trịnh trọng mời Hỉ Ca cùng tổ đội.

Hỉ Ca nghĩ, có cơ hội cùng tuyệt đỉnh mỹ nam đánh quái thăng cấp là chuyện thực hạnh phúc. Hơn nữa, cô rất có cảm tình với Sở Nhị. Loại cảm giác này rất kỳ diệu. Nói tóm lại là trước khi Hỉ Ca hiểu chuyện gì thì cô đã gật đầu đồng ý. Cô không chú ý tới, đứng ở sau lưng, Thất Tử đang nghiến răng nghiến lợi, còn Sở Nhị thì lóe lên ánh mắt giảo hoạt. Ở chung một chỗ với Sở Nhị, cảm giác bị hấp dẫn bởi sức quyến rũ của anh ta càng lúc càng mãnh liệt, hay chính xác hơn là Hỉ Ca càng ngày càng thấy thân thuộc với anh ta. Giống như, cô đã biết anh ta từ rất lâu lắm rồi.

Hai ngày sau, Sở Nhị lên 49 cấp nhưng vẫn không có ý tứ muốn rời đi. Rốt cuộc, Thất Tử nhịn hết nổi.

“Nhị ca, anh tính ở đây đến 50 cấp sao?” – Thất Tử cười mị mị ngồi xuống bên cạnh Sở Nhị.

Sở Nhị dùng đồng dạng mĩm cười đáp lễ: – “Nơi này thực thích hợp để luyện cấp nha.”

“Nhị ca hẳn là không biết Cực Bắc Băng Nguyên gần đây đã xảy ra đại sự gì đi?”

“À, có chuyện gì mà anh đây không biết hay sao?”

“Tỷ như, phó bang chủ của Thương Lan công hội bị người bạo mất chiến thần bộ trang cái gì đó…” – Thất Tử càng nói càng cười xán lạn.

Chiến thần bộ trang là sáo trang ám kim cấp 40 tốt nhất của kiếm khách.

Lại nói, phó bang chủ của Thương Lan, gọi là Thanh Lam, giữa đội ngũ kiếm khách có thể xếp ở vị trí thứ nhất, thứ hai. Hơn nữa, Thương Lan là đại công hội uy vũ nhất của Thịnh Thế. Người muốn giết Thanh Lam đích xác rất nhiều nhưng có thể thành công lại rất ít. Không biết gần đây Thanh Lam đắc tội với ai, bị người ta giết 2 lần, bạo mất ám kim sáo trang.

“Ngươi giỏi…” – Sở Nhị nghiến răng nói ra 2 chữ, trong mắt lóe lên một tia tức giận nhưng rất nhanh liền biết mất. Trừ bỏ đội ngũ biến thái do Thất Tử huấn luyện ra, còn ai có can đảm ra tay trên địa bàn của hắn chứ, lại dám bạo rớt chiến thần bộ trang nữa…

“Hỉ Ca! Nhị ca phải về. Chúng mình đổi địa phương đi làm nhiệm vụ thôi.” – Thất Tử vỗ vai Sở Nhị, nghiêng đầu nói nhỏ – “Sở Nhị, ngươi ngoan ngoãn ở yên tại địa bàn của ngươi đi, nếu còn trở lại đây, ta mỗi ngày sẽ cho người đi quậy phá.”

“Ngươi đừng đắc ý sớm. Chờ ta đem chuyện bên đó xử lý xong, ta sẽ trở về tìm ngươi chơi đùa a~” – Sở Nhị cũng mĩm cười đập lưng Thất Tử.

Hai người bày ra hình ảnh “huynh đệ tốt”. Truy Hồn đứng ở một bên mà kinh hãi. Họ a… chính là kẻ thù trời sinh. Lần này không hiểu tại sao lúc gặp mặt lại không xảy ra quyết chiến sinh tử, nhưng nhìn hình ảnh trước mắt càng dọa người hơn.

“Đợi ngươi trở về thì đã chậm.”

Khắp người Sở Nhị tỏa ra sát khí: – “Ngươi dám động vào bảo bối, ta liền diệt ngươi.”

“Ngươi có thể diệt ta sao?” – Thất Tử huýt sáo, vẻ mặt đắc ý. Bọn họ cùng hướng về một cái đích. Nhưng lần này Thất Tử đã đi trước một bước. Đợi Sở Nhị trở về thì đã chậm. Hơn nữa, bên kia toàn là thủ hạ của hắn, ngăn trở Sở Nhị là chuyện quá dễ dàng.

Rốt cuộc, Sở Nhị không tình nguyện rời đi. Thất Tử cùng Hỉ Ca đi làm nhiệm vụ.

Trong hai ngày vừa qua, Hỉ Ca thành công lên tới 47 cấp. Mặc dù không khí trong đội ngũ hơi quỷ dị một chút, nhưng không thể không nói, Sở Nhị lẫn Thất Tử đều có lực công kích cao kinh người, cho nên Hỉ Ca đánh cả đàn cả đống quái cũng không thấy mệt. Có điều, thiên tính của Hỉ Ca là… lười biếng. Nhìn thấy cấp bậc của mình đã đủ cao, tầm tầm với đám cao tầng ngoạn gia, ý muốn soát quái thăng cấp liền biến mất. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn thích làm nhiệm vụ hơn. Với lại, “Thất lạc quyền trượng” rốt cuộc đã xuất hiện chuỗi nhiệm vụ mới. Yêu cầu rất đơn giản. Một số là mua đặc thù vật phẩm gì đó. Một số là đánh quái lụm tài liệu đặc thù gì đó. Mặc dù đặc thù vật phẩm không khó tìm, chỉ là lúc cần thiết muốn có thì hơi tốn thời gian một chút. Hỉ Ca và Thất Tử cơ bản soát đủ một vòng toàn bộ khu vực quái cấp 50 của Tây Vực Sa Hải.

“Em không đi nữa ~~” – đến vòng nhiệm vụ 34, Hỉ Ca rốt cuộc chịu không nổi. Bọn họ mỗi ngày chạy loanh quanh làm một cái nhiệm vụ, còn chưa thấy ưu đãi gì, chuyện này cũng chưa tính đi, chính là vì sao mỗi vòng nhiệm vụ lại cách nhau 10 vạn 8 ngàn dặm aaaaaaa!!!!!!

Giống như hiện tại, thế nào lại yêu cầu họ chạy từ cực (phía) nam lên cực (phía) bắc của Tây Vực, mắt thấy sắp bước vào lãnh địa Cực Bắc Băng Nguyên, Thất Tử thật hận vì sao lúc sinh ra hắn không có 4 cái chân. Nhìn Hỉ Ca, không chút hình tượng, nằm vật ra dưới đất, Thất Tử đi tới, dùng ngón tay chọc chọc lên má cô. Không phản ứng. Bóp bóp mũi. Vẫn không phản ứng.

“Hỉ Ca, lập tức đứng lên.”

Tình huống này không biết xảy ra bao nhiêu lần rồi. Dọc đường đi, tọa kỵ của hai người vì lao lực quá độ mà sùi bọt mép. Cho nên bọn họ chỉ có thể dùng chân để đi. Kỳ thật, phần lớn thời gian vẫn là Thất Tử cuốc bộ, Hỉ Ca làm cho hắn phải lôi kéo cô. Hỉ Ca vắt hết óc, dùng đủ mỗi thủ thuật để được nghỉ xả hơi. Nhưng Thất Tử vẫn trơ ra. Hỉ Ca thật muốn lệ rơi.

“Đã chết. Không cần thương tiếc.” – Hỉ Ca vẫn nằm dài trên mặt đất, không chịu đứng lên.

Hỉ Ca cùng Thất Tử nói chuyện phiếm mới biết được, nguyên lai Thất Tử cũng có một cái liên hoàn nhiệm vụ, phần thưởng cũng là một thanh vũ khí. Bất quá, Thất Tử đã làm xong 89 vòng, đợi lên 50 cấp là có thể tiếp tục. Hỉ Ca thật không hiểu vì sao hắn có thể chịu đựng nổi loại nhiệm vụ biến thái này. Nếu để cô biết được tên biến thái nào thiết kế liên hoàn nhiệm vụ, cô nhất định cho Tiểu Cửu quăng lựu đạn vào nhà tên đó.

“Được rồi.” – Thất Tử thở dài. Hỉ Ca lập tức thấy hoa mắt một trận, sau đó thân mình chợt nhẹ bổng.

“Úy, anh làm gì…” – Hỉ Ca chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ được người vác trên vai, trong lúc nhất thời không biết nên phản ửng làm sao.

“Thịt đang tăng giá. Anh không tính lãng phí. Cân nhắc có nên đem em đi bán không (sờ cằm). Hỉ Ca, em nặng khoảng 100 kg đi?” – Thất Tử cười mị mị hỏi.

“Em mới không nặng đến 100kg!!!!! Chỉ có 55kg thôi!!!!” – Hỉ Ca hét chói tai phản bác, này sự tình rất quan trọng nha – “Này, hay là chúng mình lại làm một ván?”

Mặc dù nằm trên lưng Thất Tử cảm giác rất dễ chịu, nhưng chổng đầu kiểu này dễ dẫn đến sung huyết não à.

“Đồng dạng sai lầm, anh tuyệt đối sẽ không tái phạm.” – Thất Tử không có ý buông Hỉ Ca xuống.

Hai tiếng trước, Hỉ Ca lừa hắn chơi đoán đoán (là trò gì thế trời?!?). Hắn liếc mắt liền đếm được có 20 cục gạch nhỏ. Chính là không biết vì sao Hỉ Ca nắm tay lại, sau đó mở ra liền biến thành 40 cục gạch?! Bọn họ chơi đoán đoán 9 lần, Thất Tử thua đủ 9 lần. Này không thể trách Hỉ Ca, chỉ tại Thất Tử cứ đòi chơi lại, còn cô thì không hề ý thức rằng chuyện lừa gạt tân thủ là sai trái.

“Anh đã thua 9 lần, lại đến chơi thêm một lần đi.” – Hỉ Ca dụ dỗ.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ. Em không biết lừa gạt tân thủ là đáng đánh ư!!!” – Thất Tử nghiến răng. Hắn không rõ, vì sao hắn cứ thua hoài chứ?!?!?

Hỉ Ca vô tội nói: – “Đương nhiên không biết a.”

Hơn nữa, không lừa hắn thì đi lừa ai bây giờ!!! Khó có dịp khi dễ (chọc ghẹo) Thất Tử, Hỉ Ca vui đến quên trời đất. Cô cũng không nghĩ tới, ép uổng một nam nhân trong thời gian dài, rốt cuộc, ai là người bị hại còn chưa biết nha~~

Vòng nhiệm vụ lần này yêu cầu họ đi vào di tích bản đồ. Khu vực này quái cấp bậc nào cũng có. Không cẩn thận có thể đụng tới 80 cấp khủng bố quái vật. Cho nên vừa đến nơi, Thất Tử đã thành thành thật thật đặt Hỉ Ca xuống.

“Muốn đi vào bây giờ sao?” – Thất Tử ngẩng đầu xem sắc trời.

Ở sa mạc, mặt trời lặn sớm hơn. Còn nữa, nhiệt độ vào ban đêm cũng giảm xuống rất nhanh. Mặc dù đang ở trong trò chơi, phản ứng hiện thực là không có, nhưng rét lạnh sẽ khiến điểm thể lực giảm xuống nhanh hơn. Ngoài ra, buổi tối ở Tây Vực đáng sợ hơn ở Nam Uyên. Ví dụ như một số quái vật sinh trưởng ở sa mạc, đến buổi tối sẽ đề cao lực công kích, từ quái bình thường biến thành tinh anh quái. Người chơi nào không may gặp phải liền đi đời nhà ma.

“Quên đi, ngày mai thượng tuyến lại đi vào.” – thật vất vả mới lết tới nơi này, nếu không cẩn thận gặp sinh vật khủng bố, bị giết trở về thành, mà thành trấn gần nhất cũng cách nơi này một ngày lộ trình, Hỉ Ca hoàn toàn không có hứng thú cuốc bộ đến như vậy.

Hai người lôi lều trại ra, đồng thời hạ tuyến, thoát khỏi trò chơi.

Hỉ Ca ngồi dậy, nhìn lên đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, đã muốn 8 giờ tối. Bình thường, lúc này dưới phòng khách phải rất náo nhiệt mới đúng. Thời gian gần đây, mỗi ngày A Thất đều chạy qua nhà cô, Hỉ Ca đã muốn quen với sự có mặt của hắn. Chính là phòng khách hôm nay lại hoàn toàn yên tĩnh. Hỉ Ca lúc này mới nhớ tới, tựa như cả ngày hôm nay cô không thấy Sở Tiếu Ca, kể cả trong trò chơi lẫn ngoài hiện thực.

Hỉ Ca đột nhiên nghĩ tới ông lão kia, nghĩ tới lời uy hiếp của ông ta. Cô cởi mũ giáp, mang dép lê, chạy vội qua phòng Sở Tiếu Ca. Sở Tiếu Ca không ở. Mọi thứ đều ngăn nắp chỉnh tề.

“Tiểu Cửu!!!!!!!!!!!”

“Hỉ Hỉ? Làm sao vậy?” – Tiểu Cửu khoác trên mình một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, từ trong phòng tắm bước ra, trên tay cầm một chiếc khăn, đang lau mái tóc ướt sũng.

“Em trai của ta đâu? Hắn đã về chưa?”

“Không phải mỗi sáng hắn đều đi học sao?” – Tiểu Cửu nhíu mày, phản ứng của Hỉ Ca quá mức kịch liệt.

“Hôm nay hắn chỉ có một tiết học. Nếu còn bận việc, hắn sẽ gọi điện thoại báo với ta…” – nói một nửa, Hỉ Ca tất tả chạy về phòng, đem di động mở ra, không có cuộc gọi lỡ nào.

Hỉ Ca bấm nút gọi cả 2 dãy số của Sở Tiếu Ca. Không ngờ cả 2 máy đều tắt. Cô gọi cho papa, bên kia cũng không biết Sở Tiếu Ca đi đâu. Bây giờ, Hỉ Ca cơ bản đã có thể xác định chuyện gì xảy ra.

“Hỉ Hỉ, sự tình rất nghiêm trọng sao?” – Tiểu Cửu thấy Hỉ Ca tắt điện thoại xong, sắc mặt liền dị thường khó coi.

Hỉ Ca gật đầu: – “Mấy hôm trước có người ở trong trò chơi uy hiếp ta, lúc ấy ta cũng không nghĩ là thật.” – Hỉ Ca cắn môi, đôi mắt chợt trở nên băng lãnh – “Sở Tiếu Ca sẽ không đồng thời tắt cả 2 máy điện thoại, chỉ sợ đã có người hạ thủ với hắn.”

“Không thể nào. Thất ca ở đây, ai dám động thủ chứ?” – vừa nói xong, Tiểu Cửu đột nhiên ý thức được mình nói hớ, liền che miệng, đáng tiếc đã không kịp.

“Tiểu Cửu, nói cho ta biết. Chuyện này có phải hay không liên quan đến A Thất?” – Hỉ Ca không phải không biết, A Thất là có ý với cô. So với những người nam nhân khác, Hỉ Ca đối với A Thất đúng là nhạy cảm hơn rất nhiều. Có thể bởi vì hắn giống Thất Tử. Cô đôi khi không phân biệt rõ người trước mắt mình là A Thất, vẫn là Thất Tử.

Cô cũng nhận ra, từ lúc biết A Thất đến giờ, chuyện tình xảy ra xung quanh cô càng ngày càng phiền phức. Giống như, có người mướn sát thủ để giết cô, mà không chỉ có một tên sát thủ. Hỉ Ca không rõ, cô đã đắc tội với kẻ điên nào?! Suy nghĩ cẩn thận, với thân phận thần bí của A Thất, chỉ sợ, cô chính là người vô tội bị liên lụy vào.

“Chuyện này… ngươi tự mình đi hỏi Thất ca đi. Có lẽ anh ấy đang ở nhà.” – Tiểu Cửu trầm mặc một lúc lâu, cũng không dám tự tiện cho Hỉ Ca một cái đáp án chính xác.

Hỉ Ca gật đầu, cầm di động, đi ra khỏi nhà.

“Hỉ Ca?” – A Thất mở cửa, kinh ngạc nhìn sắc mặt khó coi của người đứng bên ngoài – “Làm sao vậy?”

“Em trai của ta mất tích. Ngươi có gì muốn nói với ta không?”

A Thất sửng sốt một chút, khóe miệng nổi lên một tia cười khổ: – “Chờ ta trở lại.”

Nửa đêm, Hỉ Ca ngồi trong phòng khách vàng chóe, rất không phù hợp với tính cách của người nào đó, kiên nhẫn chờ. Sau khi Hỉ Ca nói câu kia, A Thất liền vào phòng thay đồ, sau đó ly khai. Hỉ Ca không hiểu, vì sao cô lại nghe lời hắn, ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi. Lời nói của hắn, tựa hồ, mang đến cảm giác vững tin, ít nhất, nó khiến Hỉ Ca không suy sụp ngay. Từ đầu tới giờ, Hỉ Ca không nhận được điện thoại uy hiếp nào. Chỉ sợ mưu đồ của đối phương không đơn giản chỉ là bắt cóc tống tiền. Có lẽ chuyện này đã vọt tới loại trình độ cao hơn nhận thức của cô rồi, cô cần phải làm cái gì đó mới được.

Hỉ Ca cầm lấy điện thoại, bấm số. Chốc lát sau, tiếng nhạc du dương đổi thành âm thanh tao nhã của một nam nhân.

“Sở tiểu thư, có chuyện gì cần giúp đỡ sao?”

“Người phía sau là ai?”

Đối phương trầm mặc một lát, chậm rãi trả lời: – “Thật xin lỗi, quyền hạn của tiểu thư không đủ.”

“Cái gọi là quyền hạn cao nhất lại không đủ để điều tra đối phương sao? Tốt lắm.” – Hỉ Ca cười lạnh, tắt máy. Xem ra, đối thủ của cô đích thật có thực lực, ngay cả nơi cung cấp tin tức của cô cũng bị phong tỏa. Chẳng qua, như vậy liền xong sao?

Hai phút sau, điện thoại trong tay cô rung lên, nhìn dãy số kia, Hỉ Ca nhếch khóe miệng. Dẫu sao vẫn có người có đầu óc. Mở máy, đầu dây bên kia vang lên âm thanh mềm mại của một nữ nhân.

“Sở tiểu thư, thật xin lỗi, lúc nãy…”

“Không cần giải thích. Ta chỉ muốn biết, người kia là ai.”

“Sở tiểu thư, chuyện này cần thời gian để điều tra, chúng ta…” – giọng nói uyển chuyển.

“Đệ Tứ, ngươi là đệ Tứ đúng không?”

“Hử?! … à, đúng vậy.”

“Trở về nói cho Đệ Nhất, trong vòng 15 phút, ta phải có được tin tức. Nếu không, ta sẽ đem toàn bộ 13 người trong công ty các ngươi treo lên bảng thượng. Ta tin tưởng, nhiều kẻ có hứng thú với tính mệnh của các ngươi lắm đó.”

“Cô…” – bên kia gầm lên một tiếng, nhưng rất nhanh liền im bặt.

Nửa phút sau, âm thanh ảo não của một nam nhân truyền tới: – “Sở Hỉ Ca, ngươi lại muốn làm gì?!”

“Vương Dương, ta mới là người phải hỏi, ngươi thật ra muốn làm gì? Qua cầu rút ván sao? Không đúng, phải nói là ta đã không còn giá trị lợi dụng nào.”

Ngay cả Sở lão cha cũng không biết, Hỉ Ca từng tham dự vào công việc gián điệp này nọ. Nhờ thế mà cô biết được rất nhiều chuyện không nên biết. Nhưng từ sau sự kiện kia (thất tình), Hỉ Ca không còn hứng thú muốn điều tra bất luận kẻ nào, không muốn tìm hiểu bất kỳ tổ chức nào. Mọi người đều biết, 7 năm trước, một tổ chức tên Đồng bỗng nhiên quật khởi trong ngành gián điệp. Đứng đầu tổ chức này là một nam nhân. Chỉ cần chịu chi tiền, Đồng sẽ bán cho ngươi bất kỳ tin tức nào ngươi muốn biết. Điều mà mọi người không biết là, lão bản của Đồng thật ra có đến 2 người. Mà một người chính là Hỉ Ca.

“Sở Hỉ Ca, ngươi đừng quá đáng.”

Hỉ Ca nhịn không được cười lạnh: – “Hừ, được lắm. Đàm phán hủy.”

Con người rồi sẽ thay đổi. Từng là chiến hữu sóng vai tác chiến, rất nhiều năm sau, có thể đã không nhận ra người đó là ai nữa rồi. Hỉ Ca chợt nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Vương Dương. Đó là một ngày rét cóng, hắn mặc một bộ đồ tồi tàn đang đứng bới đồ trong thùng rác. Năm đó, hắn 16 tuổi, cô 16 tuổi. Khi đó, ánh mắt hắn quả thực rất trong suốt. Chấp nhất của hắn chính là tin tưởng mình sẽ trở thành người đứng đầu. Kết quả đúng như hắn mong đợi. Nhưng… hắn cũng đã thay đổi.

“Đợi đã… nữ nhân kia gọi là Hoa Đán. Là người của Hoa gia. Bên cạnh ngươi có một người gọi là A Thất. Ta không thể điều tra thân phận của hắn, nhưng nữ nhân này chính là vì hắn mới xuống tay với ngươi.”

“Chỉ có nhiêu đó?”

“Còn có, sát thủ đến tìm ngươi đều thất thủ quay về, chuyện này có liên quan đến A Thất. Hoa Đán liền chuyển chủ ý sang Sở Tiếu Ca hoặc là cha mẹ ngươi. Bất quá, có lẽ cô không dụ được cha mẹ ngươi nên sẽ xuống tay với Sở Tiếu Ca.”

“Ngươi cũng biết mấy cái thông tin “đoán” này “đoán” nọ chẳng có ích gì chứ?” – mấy cái lông gà lông tỏi này mà Vương Dương không điều tra ra, hắn đã không thể ngồi ở vị trí kia suốt 7 năm. Nói đi cũng phải nói lại, không ai có nghĩa vụ trợ giúp người khác, cho dù người đó có là chiến hữu từng vào sinh ra tử với ngươi.

“Hỉ Ca, ta cũng có nổi khổ riêng.” – thanh âm bên kia thở dài.

Hỉ Ca không có hứng thú tìm hiểu tâm tình của hắn: – “Tư liệu về Hoa Đán, cho ta.”

“Ngươi không phải đối thủ của cô ta.”

“Phải hay không, còn không đến phiên ngươi nói. Ta nói mới tính.”

“Hỉ Ca…”

“Ngươi yên tâm, sau chuyện này, ta sẽ không bao giờ quấy rầy ngươi nữa. Chỉ là, ta đã không phân biệt được lời nói khách sáo mà thôi.” – Cô đúng khờ dại, sao lại tin lời Vương Dương đã nói: “Quyền hạn cao nhất của Đồng vĩnh viễn là của ngươi.”

“Hỉ Ca!!!!!!!!!”

Hai phút sau, Hỉ Ca nhận được tin nhắn. Đọc xong, mặt không chút biểu tình, cô chọn xóa bỏ.

Nữ nhân đấu đá nhau, ai sẽ thua, ai sẽ thắng?!
Bình Luận (0)
Comment