Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 130

Nữ dược sư tên là Lam Sắc Toái Phiền (sau này gọi tắt là Lam Sắc thôi nha), là lão đại của tinh anh đoàn. Có thể nói, trong tinh anh đoàn thì ngoại trừ Phần Thiên cũng chỉ có cô ta là thực lực đỉnh cấp. Nếu bàn về thực lực, cô ta dư sức đảm đương vị trí phó bang, nhưng khi Phần Thiên đề nghị thì cô ta lại cự tuyệt.

Lam Sắc và Hỉ Ca có thể nói là quen biết sơ sơ. Ngay cả thời beta, Hỉ Ca vào Vực Sâu cùng Phần Thiên mà cũng không hề biết đến Lam Sắc. Hiện tại, hoạt động của Lam Sắc chủ yếu diễn ra ở Cực Bắc Băng Nguyên, thỉnh thoảng mới trở về một chuyến để bàn giao chút chuyện với Phần Thiên, vốn không bao giờ chạm mặt với bọn Hỉ Ca hay Cuồng Vũ.

Sau khi Lam Sắc đi vào, tìm cho mình một cái ghế ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Phần Thiên.

“Tổn thất bao nhiêu?” – Phần Thiên không dông dài, trực tiếp hỏi.

“48 hồng danh bị giết, toàn thân trang bị đều bị bạo hết. 26 người bị giết hai lần, những người khác không có tổn thất gì.” – Lam Sắc nói giống như đang đọc bản báo cáo, dường như những người chết đó không liên quan gì đến cô.

“Trong số 48 người kia, có bao nhiêu người trên 67 cấp?”

“12 người.”

“Tất cả sao?!!” – Phần Thiên vỗ bàn đứng lên, trong mắt lóe lên tia tức giận. Trong tinh anh đoàn, mới có 12 người trên 67 cấp, trang bị trên người bọn họ đều là trang bị tốt nhất của Vực Sâu. Kết quả lần này đều bị bạo hết, Phần Thiên không tức giận mới là chuyện lạ.

“Tất cả.” – Lam Sắc gật đầu một cái, mái tóc dài màu bạch kim phủ xuống trán, che kín nửa khuôn mặt.

“Tất cả người chơi trong tinh anh đoàn bị giết sẽ chiếu theo cam kết mà bồi thường. Bang hội sẽ bồi thường toàn bộ trang bị đã mất, ngươi bảo bọn họ tới kho hàng chọn trang bị đi. Nói họ đừng nghĩ chuyện gì khác, trước tiên luyện lại cấp bậc rồi hãy nói.” – Tổn thất của tinh anh đoàn quả thật quá lớn, kế hoạch kiến thành dự định từ trước không thể không đẩy nhanh tiến độ.

“Được, nếu không có chuyện gì, ta đi trước.”

“Làm phiền ngươi rồi.”

“Khách khí.” – Khi Lam Sắc đứng lên, ánh mắt quét qua Hỉ Ca đang ở một bên, trong mắt lóe lên tia đen tối mơ hồ, khóe miệng nhếch lên xoay người bỏ đi.

Sau khi Lam Sắc rời khỏi, không khí trong đại sảnh có vẻ rất nặng nề, không ai mở miệng nói lời nào. Cuối cùng, vẫn là tiếng thông tấn khí của Cuồng Vũ vang lên phá vỡ không khí trầm mặc. Cuồng Vũ mở thông tấn khí, cau mày nói với người bên kia nửa ngày, sau khi cô tắt thông tấn khí, hơi bất đắc dĩ nhìn về phía Phần Thiên.

“Là Minh Độ Thiên ra tay. Đoạn Lang Minh đã giải tán. Đoạn Lang đưa người sát nhập vào Khổ Độ.”

Trước sau chỉ có mấy giờ, vậy mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, Phần Thiên dù có ngu xuẩn cũng biết vấn đề rốt cuộc là ở đâu. Họ vốn bị Khổ Độ cài bẫy. Tên Minh Độ Thiên kia quả thật không phải là kẻ tầm thường. Hơn nữa, hắn biết đánh vào tinh anh đoàn. Nếu như tinh anh đoàn xảy ra chuyện, toàn bộ thực lực của Vực Sâu đều sẽ giảm xuống một bậc, kiến thành nhất định sẽ kéo dài. Đến lúc đó, ai là người đầu tiên kiến thành cũng chưa nói trước được.

“Minh Độ Thiên!!!!!!!! Con bà nó, ta quyết không đội trời chung với ngươi ~~~~~~”

Vì Phần Thiên nổi đóa, hội nghị không thể không dừng lại. Phần Thiên lôi Phi Khuynh Thành đến tỷ võ tràng PK, Hỉ Ca và Cuồng Vũ thì vẫn ngồi trong đại sảnh.

“Chỉ đơn giản như vậy?” – Hỉ Ca cảm thấy, chuyện không đơn giản như vậy.

Tinh anh đoàn cùng với người chơi cấp cao của Vực Sâu tính sơ sơ cũng hơn 2000 người, Khổ Độ dù có dũng mãnh đến đâu, cũng không thể giết hết 2000 người được. Rõ ràng Khổ Độ không đưa nhiều người tới như vậy, nếu không Hỉ Ca đã nhận được tin tức từ Cát Tường rồi. Mà theo Hỉ Ca biết, lần này các bang phái lớn nhỏ trên Đông Châu đại lục cũng chỉ có hơn 2500 người mà thôi. Tuy nói nhân số của bang phái đều hơn vạn người, nhưng người chơi trên 50 cấp hiện giờ còn quá ít. Dù cho Minh Độ Thiên đưa đến 500 người, đánh úp Vực Sâu, cũng không thể diệt hết gần như toàn bộ tinh anh đoàn chứ. Chuyện này, có gì đó mờ ám…

“Ta điều tra được, đúng là chỉ đơn giản như vậy. Nhưng mà……” – Cuồng Vũ ngừng lại, liếc nhìn Hỉ Ca rồi tiếp tục nói – “Ta đoán, trong tinh anh đoàn có gian tế.”

Nếu như không có gian tế, làm sao hơn 2000 người, mà người chết đều là ngoạn gia tuyệt đỉnh trong tinh anh đoàn chứ.

“Phần Thiên không phải đã đảm bảo những người đó đều do cô ta một tay tuyển chọn ra sao?” – Hỉ Ca rất tin tưởng lời của Phần Thiên. Cô ta lúc làm việc tuyệt đối sẽ không qua loa.

“Người chết vì tiếng, chim chết vì miếng ăn, không có gì là tuyệt đối cả. Ta chỉ sợ, tới khi kiến thành, sẽ xuất hiện chuyện phiền phức hơn thôi.” – Cuồng Vũ duỗi người, nghiêng đầu nhìn Hỉ Ca. Phát hiện Hỉ Ca một tay chống cằm, đang tập trung suy nghĩ gì đó.

“Vấn đề trong bang, ngươi cũng biết rồi. Nếu chúng ta đưa ra đề nghị, ngươi nghĩ Phần Thiên sẽ tin tưởng chắc?!” – Hồi lâu, Hỉ Ca mới hờ hững mở miệng.

Cô hiểu rõ tính tình của Phần Thiên. Chỉ cần Phần Thiên đã nhắm trúng ai (tin tưởng ai), tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu người đó. Nếu lúc này Hỉ Ca nói rằng trong tinh anh đoàn có gian tế, Phần Thiên tuyệt đối sẽ không tin. Thậm chí, hai người có thể còn cãi nhau. Hơn nữa, Hỉ Ca và Cuồng Vũ mới chỉ đang suy đoán, còn chưa có chứng cứ gì hết. Phần Thiên là người như vậy, chỉ khi nào bị tổn thương hoặc có chứng cứ xác thực mới chịu tin. Hỉ Ca lại không biết rằng, so với Lam Sắc, Phần Thiên hội sẽ chọn tin tưởng cô hơn.

“……Ngươi đúng là rất hiểu rõ Phần Thiên à. Ngươi cảm thấy có thể là cô gái Lam Sắc đó không? Dù sao cô ta cũng là người hiểu rõ tinh anh đoàn nhất.” – Cuồng Vũ nhàm chán nằm bò ra bàn, suy đoán.

“Hừ, ngươi nghi ngờ người Phần Thiên đã đích thân tuyển chọn sao?” – Hỉ Ca bĩu môi. Tính tình của Lam Sắc kia, chắc sẽ không làm chuyện thế này. Dĩ nhiên, ai có thể nói chính xác được đây.

Hàn huyên với Cuồng Vũ hơn nửa canh giờ, sau khi Cuồng Vũ đi, Hỉ Ca phát tin tức cho Sở Tiếu Ca. Kết quả Sở Tiếu Ca nói hồng danh của nó đã tẩy hết rồi. Cũng không biết làm sao nó tẩy xong nhanh như vậy, tới giờ mới được hơn một ngày a. Tên nhóc này đúng là người thuộc phái hành động. Sở Tiếu Ca muốn Hỉ Ca an ủi một chút, cho nên hẹn cô tới Cát Tường tửu lâu ở Xích Hỏa thành ăn cơm. Hỉ Ca vừa tới Cát Tường tửu lâu, tiểu nhị liền dẫn cô đi thẳng tới bao gian trên lầu hai. Xem ra, vô luận là ở nơi nào, cô đều có đặc quyền nha.

Đi lên lầu hai, Hỉ Ca phát hiện tất cả các bao gian đều không mở cửa, hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy? Hỉ Ca vừa nghĩ vừa tiến về phía trước, nhìn thấy bao gian chữ Thiên, sau khi đẩy cửa ra, cô đứng sững sờ tại chỗ. Trong phòng không phải là Sở Tiếu Ca, người xuất hiện trước mắt…… là Thất Tử. Hỉ Ca nghĩ rằng mình bị hoa mắt, theo bản năng đưa tay dụi dụi. Nhưng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ kia vẫn không thay đổi.

“Hỉ Ca, anh đã trở lại.” – Thất Tử đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Hỉ Ca. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, trong mắt hắn sáng lên một cảm xúc không nói rõ được, sau đó dang hai tay ra, mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực. – “Anh về rồi.”
Bình Luận (0)
Comment