Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 16

Nói đến quá trình bản thân bị giết như thế nào, Sở Tiếu Ca vẫn là một bụng oán khí. Chuyện kể rằng, sau khi hắn cầm chủy thủ Hỉ Ca tặng liền chuẩn bị ra khỏi thành để làm tín nghĩa nhiệm vụ. Đây là một loại nhiệm vụ thường nhật (mỗi ngày) của các thành trấn, mỗi người chơi chỉ có thể nhận một lần một ngày. Mà một lần nhiệm vụ này có tổng cộng 99 bước. Sau khi hoàn thành 99 bước, hệ thống sẽ thưởng cho 50 điểm giá trị tôn kính. Hiện tại, giá trị tôn kính của thành trấn chẳng có lợi ích gì, nhưng mà đợi đến thời kỳ hậu chiến, người chơi nào có đủ điểm giá trị tôn kính thì mới có thể vào cửa hàng mua vũ khí và trang bị đặc thù.

Tín nghĩa nhiệm vụ có một yêu cầu rất biến thái, đó là không thể đứt gánh giữa đường, nghĩa là nếu đang làm nhiệm vụ mà bị tử vong, như vậy phải làm lại từ đầu. Dĩ nhiên nếu người chơi không thể hoàn thành nó trong một ngày thì có thể tiếp tục làm vào ngày hôm sau. Xem như hệ thống cũng có chút nhân từ.

Sở Tiếu Ca chính là làm nhiệm vụ này suốt ba ngày rồi. Hắn đã hoàn thành được 89 bước. Vốn hắn định thừa dịp buổi tối rảnh rỗi thì đem nhiệm vụ làm cho xong luôn. Không nghĩa tới hắn vừa bước chân ra khỏi Nam Uyên Thành liền bị người ta giết chết.

Sở Tiếu Ca cũng có thể tính là một tên thích khách có bản lĩnh. Khi vừa ra đến cửa tây thành hắn liền có cảm giác bất an. Chắc nhờ luyện võ từ nhỏ, cho dù đây là đang ở trong trò chơi, nhưng thần kinh cảnh giác của hắn vẫn nhạy bén hơn người bình thường.

Hắn dừng lại ngó nghiêng tìm kiếm nhiều lần vẫn không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu khả nghi nào. Lại nói, tuy thích khách có thuật ẩn thân, nhưng đến nay vẫn chưa có người nào thăng đến cấp 30 để mà học kỹ năng này. Vì vậy, Sở Tiếu Ca liền cho rằng bản thân đang giả ma hù quỷ vậy thôi. Huống hồ, thực lực của hắn cũng không kém cõi, nếu có người nghĩ muốn ám toán hắn, vậy phải xem người đó có bản lĩnh ấy hay không.

Không nghĩ tới, hắn vừa chạy đến rừng rậm Thủy Nông, mới nhìn thấy NPC giao nhiệm vụ thôi thì trên cổ hắn đột nhiên nhiều ra một cây chủy thủ. Người nọ cắt xẹt qua cổ họng hắn một đường, không có giết chết hắn. Đây tuyệt đối không phải vì người ta không giết được hắn, mà bởi vì người ta còn muốn tra tấn hắn.

Sau khi bị chủy thủ cắt cổ lần thứ 2, huyết lượng của Sở Tiếu Ca liền giảm hết một nửa. Hắn vốn tưởng mình còn có cơ hội phản kích, ai biết hắn vừa định động thủ thì nhìn thấy cơ thể bỗng nhiên đổi sang màu xanh lá. Hắn trúng độc.

Loại độc dược này cũng không có tác dụng gì ghê gớm, chỉ là làm chậm lại động tác của người bị trúng độc. Kiểu như bình thường Sở Tiếu Ca có thể trong 1 giây rút ra chủy thủ phòng thân, bây giờ phải mất đến 5 giây. Mà trong 5 giây đó, trên người hắn xuất hiện không biết bao nhiêu là lỗ thủng.

Người nọ dường như cố ý tra tấn hắn. Mỗi nhát đâm đều không thương tổn đến chỗ yếu hại. Ước chừng phải mất hơn 1 phút sau Sở Tiếu Ca mới hồi địa phủ. Khi hắn chết, trên người hắn có hơn 10 lỗ thủng.

Thống hận nhất cũng không phải chuyện này, mà là đợi sau khi hắn sống lại, mở ra danh sách cừu nhân, chuẩn bị tìm người nọ báo thù mới phát hiện không nhìn thấy tên ai cả. Người nọ là dùng một ngân tệ mua áo choàng của hệ thống để ẩn tính danh, khiến cho hắn căn bản không biết cừu nhân của mình tròn méo ra làm sao luôn.

Nghe tiểu đệ dùng giọng nói đầy bi phẫn kể lại quá trình bị giết, người đầu tiên Hỉ Ca nghĩ đến chính là Thất Tử. Nhưng nàng lập tức đánh tan ý niệm này. Thất Tử và tiểu đệ vốn không quen biết. Hắn sẽ không vô duyên vô cớ tìm tiểu đệ gây phiền toái. Bất quá, trong số những người Hỉ Ca nhận thức, người có thể dùng thủ đoạn vô sỉ kiểu đó, cũng chỉ có mỗi Thất Tử mà thôi.

Hỉ Ca suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra manh mối gì. Trò chơi bắt đầu chưa lâu, những người có thực lực mạnh mẽ cũng chưa xông lên bảng xếp hạng, nàng căn bản không thể dựa vào tình hình trước mắt để phân tích xem ai là người đã hạ thủ. Có đủ bản lĩnh đem Sở Tiếu Ca giết chết một cách sảng khoái như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ vô danh tiểu tốt. Hiện tại, Hỉ Ca chỉ có thể an ủi tiểu đệ đang nước mắt ngắn nước mắt dài rằng sớm hay muộn, sẽ có một ngày họ tìm được kẻ thù.

Kỳ thật cũng là Hỉ Ca tự mình đa tâm. Khi nàng bưng lên một mâm xủi cảo nóng hổi, Sở Tiếu Ca cười chi nha một tiếng, quăng ngay chuyện trả thù gì đó ra sau đầu, lao vào xử đẹp món xủi cảo, ăn ngấu ăn nghiến đến thiếu chút nữa xơi luôn cái dĩa.

Hỉ Ca nhìn cái dĩa còn hơn phân nửa xủi cảo của mình, lại nhìn Sở Tiếu Ca đang chăm chăm ngó qua đây, bất đắc dĩ đẩy cái dĩa của mình đến trước mặt hắn.

“Tự nhiên”

Sở Tiếu Ca chưa bao giờ khách khí với lão tỷ, hắn vui vẻ ôm cái dĩa tiếp tục càn quét. Thẳng đến khi trên bàn không còn chừa lại chút gì, hắn mới vừa lòng chùi miệng.

“Tỷ, ngươi như thế nào không ăn?” Ăn no xong, Sở Tiếu Ca mới nhớ đến người ngồi bên cạnh.

“Không đói” Hỉ Ca buông đũa, đứng lên đem chén dĩa mang xuống nhà bếp. Đại khái đây chính là câu thành ngữ “Một người ăn no, cả nhà không đói” đi. Hỉ Ca chỉ không rõ, dáng người tiểu đệ rất tốt, cơ bụng sáu múi rõ ràng, vậy thì đống thức ăn kia tiêu hóa đi đường nào rồi?

Tạm thời không thể tiến vào trò chơi, Sở Tiếu Ca liền ngồi ở ghế sô pha ngoài phòng khách, tay không ngừng bấm điều khiển tivi. Còn Hỉ Ca thì đang rửa chén trong bếp.

Sở cha Sở mụ không ngụ chỗ này. Bình thường chỉ có hai chị em ở chung với nhau. Hỉ Ca cơ bản không thể trông cậy vào tiểu đệ, cho nên mọi chuyện trong nhà đều do nàng đích thân làm. Cũng may tên nhóc này xem như còn có lương tâm, biết sợ lão tỷ mệt chết nên bình thường bọn họ đều gọi món ăn bên ngoài, cực chẳng đã mới bắt Hỉ Ca xuống bếp.

Chuông cửa bất chợt reo.

Âm thanh (chuông cửa) tuy nói là dễ nghe nhưng tiếng vang rất lớn khiến Hỉ Ca cũng phải nhảy dựng lên. Cái chuông cửa này hình như đã mấy năm rồi không có ai sử dụng đến nha. Tiểu đệ trưng ra bản mặt thối hoắc, đứng lên đi mở cửa. Hỉ Ca âm thầm cầu nguyện cho cái người xui xẻo đứng bên ngoài kia.

Quả nhiên, cửa vừa mở, còn chưa thấy rõ ai đang đứng bên ngoài, Sở Tiếu Ca liền vung ngay một quyền. Hỉ Ca ở trong bếp đợi nửa ngày cũng không có nghe tiếng xương quai hàm bị đánh vỡ, nàng tò mò nghiêng đầu ngó ra. Thật kinh ngạc phát hiện tiểu đệ thế nhưng bị người ta chế trụ, mà người ngoài cửa cũng chỉ dùng có một bàn tay.

Hiểu ra mình không thể đánh lại đối thủ, Sở Tiếu Ca biết điều không động thủ nữa. Người nọ rốt cuộc nới lỏng bàn tay, sau đó thật tự nhiên bước chân vào nhà.

Đó là một nam tử trẻ, khoảng đâu 27-28 tuổi, làn da rám nắng, đôi mắt đen thẳm sâu không thấy đáy, đôi mày kiếm nhíu lại, vẻ mặt cương nghị nghiêm túc.

“Anh họ” Hỉ Ca liếc qua một cái liền nhận ra người đến là ai. Nàng lập tức chạy ra nghênh đón, thuận tiện đem tiểu đệ còn đang sinh khí đẩy sang một bên.

Mấy hôm trước, Sở mụ có gọi điện nói rằng Quan gia (gia tộc họ Quan) sắp về đây làm lễ tế tổ. Quan gia và Sở gia cũng xem như có quan hệ bà con xa. Cho nên Sở cha liền bảo vị anh họ trước mắt này đến ở vài ngày với chị em Hỉ Ca.

Hỉ Ca âm thầm thở dài. Cha mẹ nàng thật đúng là người giang hồ, quá sảng khoái đi. Trong nhà có con gái mới lớn, vậy mà cũng dám đem nam nhân về. Tuy bọn họ rất tin tưởng Hỉ Ca, kia cũng không thể cứ như vậy mà yên tâm giao nàng cho sói nha.

“Hỉ Ca, đã lâu không gặp!” Nhìn thấy Hỉ Ca, Quan Tả gật đầu cười. Hắn cùng Hỉ Ca từng gặp mặt một lần

Nói thật, Hỉ Ca hoàn toàn không nhớ mình còn có một vị anh họ (bà con) xa, phải nhờ Sở mụ nhắc mới nhớ. Vậy mà vị anh họ này còn nhớ rõ nàng a.

“Tiểu đệ, chào anh họ đi” Nhìn thấy vẻ mặt của Sở Tiếu Ca nhăn nhó khó chịu, Hỉ Ca không chút câu nệ, lập tức giơ tay gõ đầu hắn một cái. Sở Tiếu Ca run run một chút, sau liền ngoan ngoãn đi qua gọi một tiếng anh họ.

Vậy là nguyên bản chỉ có 2 chị em sống nương tựa lẫn nhau, nay trong nhà nhiều ra thêm một đại nam nhân. Lúc đầu, Sở Tiếu Ca luôn trưng ra bộ mặt miễn cưỡng không tình nguyện. Nam nhân mà, ai cũng có điểm cao ngạo. Hắn luyện võ hơn 10 năm, thế nhưng người ta chỉ dùng một tay liền chế trụ được hắn. Việc này đả kích lòng tự tôn đến cỡ nào a.

Bất quá Quan Tả vừa dọn vào, đến buổi tối thì Sở Tiếu Ca liền đem mấy vấn đề tự tôn mặt mũi gì đó quăng hết ra sau não. Bởi vì không nghĩ tới Quan Tả là một đầu bếp cực giỏi. Bình thường 2 chị em toàn gọi món ăn ở nhà hàng cao cấp, mặc dù rất ngon nhưng ăn hoài thì cũng ngán. Còn mấy món ăn do Quan Tả nấu, nhìn thì không cầu kỳ nhưng lại có khẩu vị cơm gia đình nha. Trong bữa cơm, hai chị em tranh nhau ăn đến nỗi thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi.

Tối, Hỉ Ca vừa tắm xong liền có điện thoại của Sở mụ.

“Mẹ, đã trễ thế này còn tìm con có chuyện gì nha!” Hỉ Ca cầm điện thoại đi lại bàn trang điểm, thoa một chút kem dưỡng da lên tay.

“Đã gặp Quan Tả chưa? Cảm thấy anh ta thế nào?” Tiếng nói của Sở mụ kích động vang lên.

“Rất tốt, công phu không tồi lại còn biết nấu cơm.” Hỉ Ca đối với Quan Tả xem như chỉ mới nhận biết được chừng đó chuyện.

“Ta không phải hỏi ngươi mấy vấn đề này. Ngươi chẳng lẽ không có chút cảm giác nào khác sao?” Nghe con gái trả lời lơ đãng không chút để ý, Sở mụ thiếu chút nữa đã đập bàn.

“Lão bà, nhẹ chút, tay của ta sắp bị bà bóp gãy rồi đây” Tiếng ai oán của Sở cha truyền vào trong tai nghe. Hỉ Ca cười trộm. Lúc nàng không ở bên cạnh, nếu Sở mụ có chuyện không vui, vậy thì người hứng đòn chính là Sở cha a.

“Mẹ à, con vẫn còn trẻ. Mẹ không cần vội vã tống con ra khỏi nhà nha” Hỉ Ca thở dài, cuối cùng cũng hiểu ý tứ của Sở mụ. Cái gì mà đến ở nhờ vài ngày, đều là lấy cớ mà thôi. Căn bản là muốn tạo cơ hội cho nàng và Quan Tả phát triển tình cảm. Muốn hai họ Quang-Gia trở thành người một nhà, đã thân càng thêm thân. Nhưng có cần nhảy vọt luôn đến bước “sống chung” không a.

“Tiểu tử Quan Tả kia tính tình rất tốt, ngoại hình không sai, gia cảnh rất ổn, còn biết kiếm tiền, ngươi làm sao lại không vừa mắt?”

“Nếu mẹ cảm thấy anh ta không tồi, vì sao không tự lấy làm chồng luôn?!” Hỉ Ca nhỏ giọng than thở một câu.

“Bởi vì lão bà đã có ta” Sở cha chộp lấy điện thoại, quát xong một câu liền “hừ” một tiếng cúp máy.

Hỉ Ca cười toe toét, quăng điện thoại qua một bên, còn thuận tiện tắt luôn nguồn điện để ngừa vạn nhất Sở mụ lại gọi về.
Bình Luận (0)
Comment