Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 34

Sau khi trở lại Nam Uyên Thành, Thất Tử muốn đi thích khách liên minh để giao nhiệm vụ, thuận tiện học kỹ năng mới. Hỉ Ca cùng Thất Tử chia tay ở trước cửa thích khách liên minh. Trước khi rời đi, Thất Tử gửi qua cho Hỉ Ca 300 kim, xem như phân chia tiền thưởng từ nhiệm vụ. Hỉ Ca không khách khí, căn cứ vào giá cả cung ứng lao động của cô mà tính, 300 kim thật không quá đáng. Có điều Hỉ Ca đã bất tri bất giác xem Thất Tử là người một nhà nên mới khẳng khái nhận tiền của hắn. Biến hóa đó chính Hỉ Ca cũng không nhận ra, bất quá Thất Tử nhìn nhìn cô rồi ánh cười xuất hiện trong đáy mắt. Hắn nhận ra. Đối với hắn mà nói, đây là điểm khởi đầu không tồi.

Ra khỏi thích khách liên minh, Hỉ Ca hướng hội bán đấu giá mà đi. Thôn Nguyên Bảo quả nhiên nhớ lời cô đã dặn, mấy ngày liền đều ra sức lùng tìm các loại thảo dược cô cần. Hỉ Ca vừa trở lại không lâu liền nhận được tin tức của anh ta. Hỉ Ca còn tưởng anh ta là đại lão bản hẳn phải bề bộn nhiều việc, không nghĩ tới anh ta thoạt nhìn rất nhàn tản.

Một gốc cây Quỷ Tâm Thảo. một gốc cây Lục Dã Đằng. Nghe Thôn Nguyên Bảo nói này nói nọ đều là mấy thứ đánh ra từ bản đồ cấp 30, thảo nào Hỉ Ca chưa từng nhìn thấy chúng. Cô còn chưa lên tới cấp 30. Hơn nữa bản đồ 30 cấp là đoàn đội hạ bản, cô không có đoàn đội cố định để đi đánh thử.

Hiện tại người chơi 30 cấp cũng đã xuất hiện một ít, đại đa số là cao thủ nổi danh, phần lớn đều có đoàn đội cố định. Thôn Nguyên Bảo có thể mua mấy thứ này từ tay bọn họ, nhất định giao tình không tệ. Thôn Nguyên Bảo không có cùng Hỉ Ca đàm phán giá cả, chỉ mở miệng đòi 10 kim mà thôi. Hỉ Ca không dài dòng, đưa 10 kim liền chuẩn bị bỏ của chạy lấy người. Ai biết chưa kịp đi đã bị Thôn Nguyên Bảo giữ lại, anh ta bảo có chuyện muốn thương lượng với cô.

Thôn Nguyên Bảo là một siêu cấp thương nhân. Trong thời kỳ Beta đã rất có danh khí (tiếng tăm). Nghe nói anh ta có tổ chức riêng, kiếm tiền này nọ là đều từ tổ chức đó mà ra. Đáng tiếc trước kia Hỉ Ca không ở cùng một đại lục nên không để ý tìm hiểu tin tức. Thôn Nguyên Bảo thấy Hỉ Ca là người thẳng thắn nên không lãng phí võ mồm, trực tiếp vào đề.

“Trên tay ngươi có phải hay không đang có rất nhiều 30 cấp thuật sĩ cùng chiến sĩ vũ khí?” – Câu đầu tiên của Thôn Nguyên Bảo khiến Hỉ Ca có chút sững sỡ. Chuyện này hình như chỉ có vài người biết, giống như chỉ có bọn Cát Tường biết? Làm sao Thôn Nguyên Bảo cũng biết? Là Cát Tường nói sao? Hai người bọn họ chẳng lẽ quan hệ rất thân thiết?

Nhìn ánh mắt hoang mang của Hỉ Ca, Thôn Nguyên Bảo xảo lộng đôi ngọc đá trong tay, cười hắc hắc: – “Hắc hắc, ta là cùng Cát Tường nói chuyện mới biết ngươi có không ít trang bị trong tay, vừa hay chúng ta sắp mở một hội bán đấu giá, cần một ít đồ có giá trị.”

Nếu đã nhắc đến tên Cát Tường, vậy là Thôn Nguyên Bảo sẽ không lừa cô, Hỉ Ca ngẫm nghĩ liền hiểu được ý tứ của Thôn Nguyên Bảo: – “Ngươi muốn nhờ ta đúc một cây hồn thương?”

Thôn Nguyên Bảo xoa xoa bàn tay cười híp mắt, Hỉ Ca mém chút bật cười khi nhìn thấy bộ dạng gian thương của anh ta.

“Vốn dĩ ta nghe nói ngươi có vài món thích khách vũ khí, đáng tiếc đều đã đưa cho Thất Tử. Cát Tường nói ngươi có thể chế tạo tử phẩm vũ khí… có thể hay không… hắc hắc…”

“Đương nhiên có thể, bất quá…” – Hỉ Ca có chút do dự. Nếu là đem ra bán đấu giá, Minh Độ Thiên chắc chắn sẽ mua được. Cô không muốn Minh Độ Thiên cầm vũ khí có khắc tên của cô trên tay. Nhưng nghĩ lại, người nào lại không muốn tiền cơ chứ, cô cũng cần tiền a. Minh Độ Thiên vốn là kẻ lắm tiền, vậy thì cho bọn hắn nhỏ thêm tí máu đi, cô sẽ thấy thanh thản hơn a.

“Thanh kiếm đó nếu là Minh Độ Thiên muốn mua, thấp nhất cũng phải bán 6 ngàn kim. Người khác mua thì ta không quản.”

Hỉ Ca tự thấy mình đưa giá rất trên trời, 6 ngàn kim là cao hơn giá thị trường những 1 ngàn kim. Còn có bán được hay không, vậy phải xem kỹ xảo của Thôn Nguyên Bảo. Hỉ Ca tin tưởng, Thôn Nguyên Bảo sẽ không để vào mắt điểm nhỏ nhặt này.

“Không thành vấn đề. Lát nữa ta cho người đưa quặng thạch qua. Có thể đúc 2 thanh kiếm không?” – Thôn Nguyên Bảo rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Hỉ Ca. Hiện tại, mở hội bán đấu giá thì còn nghe có vẻ hoành tráng chứ về sau nó chỉ là sự kiện nhỏ nhặt. Chủ yếu anh ta muốn tạo tiếng vang trong thời kỳ đầu, nếu lúc này có được 2 kiện tử phẩm vũ khí, đủ làm oanh động một trận.

“Được. Những trang bị khác ta đưa ngươi trước. Ta đi giao nhiệm vụ. Tối trở về lại tìm ngươi lấy quặng mỏ.” – Hỉ Ca đáp ứng cũng thập phần sảng khoái. Một phần là vì mặt mũi của Cát Tường, một phần là vì lợi ích của chính cô. Trên người cô hiện giờ có một đống 30 cấp lam phẩm vũ khí, nếu thực sự bán được, khoản thu về cũng không nhỏ.

Rời khỏi phòng bán đấu giá, Hỉ Ca đi thẳng đến trấn Thiên Điều. Cuối cùng đã có thể giao nhiệm vụ thu thập dược thảo của Các lão. Hỉ Ca thừa nhận cô là người cứng đầu, cứ thấy nhiệm vụ làm mãi mà chưa hoàn thành thì trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.

Thiên Điều trấn cách Nam Uyên Thành không xa, đại khái cưỡi ngựa thì mất khoảng một giờ. Cũng may lúc này trời còn chưa tối, Hỉ Ca muốn thừa dịp còn thấy ánh nắng thì giao hoàn nhiệm vụ luôn.

Chạy đến Thiên Điều trấn đã là hoàng hôn. Nơi này là một thành cổ tiêu điều. Hỉ Ca là từ phía mặt trời (đang lặn) cưỡi ngựa mà đến, nhìn thế nào cũng có vài phần hình tượng “lãng tử tây phong”. Bản thân cô thì không để ý hình tượng hình mã gì, bất quá trên tường thành Thiên Điều trấn có một thuật sĩ lôi hệ, ánh mắt của y dõi theo cô từ lúc cô mới xuất hiện (ở vùng chân trời) đến lúc cô tiến vào thành.

Từ trong dược lý đi ra, mặt Hỉ Ca toàn bộ đều là màu đen. Con bà nó! Cô lãng phí nhiều thời gian đi thu thập dược thảo như vậy, cái tên chưởng quầy kia vậy mà thưởng cho cô một cây nhân sâm 500 năm!

Không phải nhân sâm không tốt. Trong Thịnh Thế, có một loại dược thảo mà người chơi có thể trực tiếp ăn, thuộc tính thêm vào là vĩnh viễn. Nghe nói loại dược thảo này cực kỳ quý hiếm. Hơn nữa một người chỉ có thể nhận một lần duy nhất, xác suất để nhận loại nhiệm vụ này là 1/5000. Hỉ Ca cho tới bây giờ cũng không nghĩ mình lại có vận khí tốt như vậy, không nghĩ mình lại có được cây nhân sâm 500 tuổi đáng chết này.

Vì cái gì cô lại rơi lệ ư? Bởi vì cây nhân sâm này gia tăng tinh thần lực a. Cô cái gì cũng thiếu, duy nhất không thiếu chính là tinh thần lực đó. Ông trời~~ Đáng chết hơn nữa, loại dược thảo này là mặc định, không ăn không được. Tinh thần lực của cô hiện tại đã tiến quân thần tốc đến một cấp bậc cực kỳ biến thái. Ăn một cây nhân sâm, +5 thuộc tính cơ bản.

+5 thuộc tính cơ bản chính là thế này, Vốn dĩ tinh thần lực của Hỉ Ca đã mãn điểm (10), hiện tại biến thành 15. Trước kia mỗi lần thăng một cấp, cô sẽ được +5 điểm tinh thần lực, hiện tại biến thành +7. Cứ như vậy cộng cộng* vào, pháp lực công kích của cô hiện giờ thực khoa trương nha.

Phỏng chừng cô là người duy nhất trong trò chơi này ôm oán hận vì tinh thần lực quá cao. Haiz~ phải nói là ăn nhiều bồ đào cũng có thể bị nghẹn chết a.

Hỉ Ca cầm cây nhân sâm vừa đi trên đường vừa ăn. Cũng may nó có vị thơm thơm, ăn không đến nỗi nào. Cái này phải tốn nửa giờ để tiêu hóa, nếu ăn không đúng cách có thể làm cho tinh thần lực giảm xuống (thay vì tăng lên). Mặc dù ôm oán hận, Hỉ Ca không nghĩ phá hư một thứ đồ tốt. Cho nên cô chỉ có thể cuốc bộ từ từ đi ra khỏi Thiên Điều trấn. Đáng tiếc nơi này là một vùng đất cằn cỗi, chỉ có đất đá, không có lấy một cọng cỏ. Tản bộ gì mà chỉ toàn ngửi phải bụi đất, Hỉ Ca trong lòng sinh cảm thán.

“Vị bằng hữu ở phía trước, có thể chờ một chút hay không?” – Đi được nửa ngày, Hỉ Ca đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng người gọi. Theo lý thuyết thì trên con đường này nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có một mình cô, người ở phía sau hẳn là đang gọi cô đi?!

Hỉ Ca quay đầu liền thấy một người mặc pháp bào màu đen, trên ống tay áo có thêu một đường chỉ vàng. Người này là thuật sĩ. Đến lúc nhìn thấy diện mạo của người này, Hỉ Ca liền nghi hoặc. Cô nhớ người này. Trong thời kỳ beta, hắn chính là người dám một mình đấu với 8 người của siêu cấp bang phái bài danh thứ 3 là Đại Vương Nắm Đấm, cuối cùng lại toàn thắng! Tuyệt đối là thuật sĩ bạo lực. Có thể nói là đệ nhất Lôi thuật sĩ của thời kỳ beta. Đáng tiếc, hiện tại, vị lôi thuật sĩ này cũng không thể có được lực công kích khủng bố như Hỉ Ca.

“Có việc gì không?” – Hỉ Ca không phải truy tinh (người hâm mộ những người nổi tiếng hay còn gọi là fangirl) nhưng không có nghĩa cô không thích nhìn ngắm minh tinh nha. Nghe đồn anh chàng này rất hoa tâm (đào hoa), bất quá chẳng quan hệ gì với cô.

Lôi Thương không tính là đẹp trai, nhưng ánh mắt quả thật rất câu nhân (hấp dẫn người khác). Đại khái là “câu hồn nhãn” (cặp mắt có sức quyến rũ, kiểu như hồ ly tinh) trong truyền thuyết đi. Lúc trước nghe người ta nói, nếu nhìn chăm chú vào mắt của hắn suốt 5 phút, nhất định sẽ yêu hắn. Nhớ tới lời đồn khi xưa, Hỉ Ca thế là cứ mở to mắt nhìn hắn chằm chằm. Kết quả, khiến cho Lôi Thương đỏ mặt đến mang tai. Hỉ Ca nghiêng đầu nheo mắt nghĩ nghĩ, tin tức bát quái quả nhiên không đáng tin. Cái gì mà câu nhân, phải gọi là dọa người mới đúng.

Cũng may Lôi Thương không để ý ánh mắt quái dị của Hỉ Ca, chỉ có hơi chút xấu hổ lên tiếng: – “Ta muốn đánh một con boss. Một người đại khái không thể đánh nổi. Cho nên muốn nhờ ngươi hổ trợ. À… ừ… nhiệm vụ hoàn thành sẽ cho ngươi 500 kim. Nếu ngươi đồng ý, ta đưa trước 250 kim. Được chứ?”

“Là boss nào?”

Hỉ Ca biết Lôi Thương là đại gia. Hắn là người của Kinh Lôi Hội (công hội Sấm Sét). Toàn bộ công hội này, từ trên xuống dưới, tất cả thành viên đều có tên tự bắt đầu bằng chữ “Lôi”. Lão đại của bọn họ, Lôi Thần, là một đại nhân vật, nghe nói là ca ca ruột của Lôi Thương. Hỉ Ca từng gặp qua Lôi Thần, là một em tử tinh anh tiêu chuẩn. Nhà của họ tuyệt đối không thiếu tiền. Có điều tên này làm một nhiệm vụ liền vung ra 500 kim, cũng thật là phá gia chi tử.

“Cách Thiên Điều trấn chừng 200 dặm có một vùng biển sâu, bên trong có boss Ô Tặc Vương 35 cấp. Ta cần đôi mắt của Ô Tặc Vương.”

“Ngươi… từ đại lục nào đến?”

Lôi Thương gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng cười cười: – “Tây Vực Sa Hải.”

Xem ra cô lại đụng cao thủ đi xuyên lục địa để làm chuyển chức nhiệm vụ. May mắn hắn không phải đến đây để giết người, so với nhiệm vụ của Thất Tử thì có vẻ bình thường hơn. Bất quá, bắt một thuật sĩ 30 cấp đi đánh boss 35 cấp, hệ thống cũng đủ ác liệt.
Bình Luận (0)
Comment