Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 54

Khi Hỉ Ca đến vực sâu cũng không nhìn thấy bọn Cát Tường. Ban đầu cô còn tưởng họ đến trễ, nên ở một bên vừa đánh quái vừa đợi. Qua một hồi lâu, vẫn không thấy ai đến. Lúc này, cô lại phát hiện có vài người lạ mặt đang lảng vảng xung quanh. Những người này trên đỉnh đầu đều gắn tên công hội, bất quá không phải “Long tộc” mà là một công hội tên “Liệp Sát Bang” (liệp sát = sát thủ).

Nam Uyên đại lục mới có một công hội duy nhất, không có khả năng xuất hiện công hội thứ hai nhanh như vậy. Những người này… là từ đâu tới? Hỉ Ca có chút kinh ngạc, bất quá cô không tò mò đi qua hỏi thăm người ta.

Vài người trong số kia đang mang hồng danh, phỏng chừng ở trong này giết qua không ít người rồi. Hỉ Ca tự biết, một chọi 20 là hành vi cực kỳ ngu xuẩn. Cho nên, cô hoàn toàn xem như không thấy bọn họ, tiếp tục ở bên cạnh đánh quái.

Lại qua một hồi lâu, vẫn không thấy động tĩnh gì từ bọn Cát Tường. Hỉ Ca nhịn không được mở thông tấn khí, thế nhưng không liên hệ được với cả 4 người. Đồng thời lúc này, những người lạ mặt cũng phát hiện ra sự tồn tại của Hỉ Ca. Có điều, bọn hắn dường như còn đang suy xét gì đó, chưa có ý muốn động thủ.

Cái loại ánh mắt nhìn chằm chằm này làm cho Hỉ Ca rất không thoải mái, nhưng hiện giờ cô không có tâm tư đi quản bọn hắn. Ở trong Thịnh Thế, trừ phi ngoạn gia tự động đóng thông tấn khí thì chỉ có lúc ở địa phủ mới không thể dùng mà thôi. Nói như vậy, không lẽ cả 4 người Thất Tử đều chết hay sao?

“Phó hội trưởng, nữ nhân này có phải là đồng bọn của đám kia không? Có hay không muốn thu thập cô ta?” – ở khoảng cách không xa, 20 người quây quanh một nam thuật sĩ, một người nhỏ giọng hỏi.

“Trước quan sát đã rồi tính. Lần này chúng ta đụng phiền phức rồi. Mụ nội nó, ta biết không khi nào bọn kia lại có lòng tốt đem nhiệm vụ đơn giản quăng cho ta. Vốn nghĩ cái tên Thất Tử chỉ là sát thủ độc hành, ai mà biết sau lưng hắn lại có chỗ dựa lớn chứ.” – Vị nam thuật sĩ ngồi trên mặt đất, vẻ mặt phẫn hận, giơ nắm đấm quơ trong không khí.

“Làm sao có thể. Không phải trước khi đi chúng ta đã cẩn thận điều tra rồi sao?” – Kiếm khách bên cạnh hỏi.

“Huyết Xương nói hắn đã bị người ta giết 7 lần rồi. Mà mỗi lần Thất Tử đều không xuất hiện với cùng một đội ngũ. Hiện giờ hắn trốn trong Nam Uyên Thành không dám đi ra ngoài.”

“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ cái tên Thất Tử kia là người của Khổ Độ?”

“Không đúng. Người của Minh Độ Thiên làm sao có thể xuất hiện trên bảng ám sát. Mấy cái quy định biến thái của Khổ Độ không phải ngươi chưa từng nghe qua. Mặc kệ như thế nào, chúng ta vừa đến liền đắc tội với một thế lực không biết tên. Hy vọng không gây chuyện quá lớn.” – lông mày nhíu chặt, vị thuật sĩ tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại thập phần lo lắng. Hắn biết, phiền toái lần này không thể giải quyết một cách dễ dàng được.

Huyết Xương là thích khách, có thể ẩn thân, vì muốn trốn những người kia, hắn đã muốn hoàn toàn ẩn thân luôn, vậy mà không biết làm sao vẫn bị phát hiện, sau đó ở ngay cửa vực sâu bị người giết chết. Mà không chỉ giết chết bình thường, hắn bị người ta dùng khổn thi trói lại, đem treo ở đầm lầy cho cá sấu cắn đến khi khổn thi hết hiệu lực. Rõ ràng những người kia có thể động thủ đối phó với bọn họ nhưng lại không tiến vào vực sâu, rốt cuộc là có ý tứ gì? Thuật sĩ suy nghĩ nát óc nhưng cũng không thể lý giải được.

Hiện tại nhiệm vụ đại lục đã xuất hiện. Đa số mọi người vì phần thưởng hấp dẫn của hệ thống mà rục rịch, mặc dù thông đạo còn chưa khai thông, nhưng có thể tìm các khe hở, theo đó đi xuyên qua đại lục khác làm nhiệm vụ. Vì họ không đi theo con đường hợp pháp, thế nên thời gian cư trú chỉ được 3 ngày. Trong 3 ngày này, họ sẽ mang danh hiệu “dân nhập cư lậu”, mỗi lần giết người, điểm tội ác là gấp đôi. Nhưng đồng dạng, lúc giết người, xác suất bạo dẫn cũng sẽ cao gấp đôi.

20 người này chính là dân nhập cư lậu.

Liệp Sát Bang là bang hội nổi danh của đại lục Băng Nguyên ở cực bắc. Không những họ nổi tiếng vì là bang hội thành lập đầu tiên trong tứ đại lục mà còn vì toàn bộ thành viên bang hội đều là những người có hứng thú với bảng ám sát.

Lần này bọn hắn theo khe hở chui qua đây, một là vì phải làm nhiệm vụ ở vực sâu, hai là có hứng thú với người đứng đầu bảng ám sát của Nam Uyên đại lục. Chính là không nghĩ tới khi bọn hắn đang làm nhiệm vụ lại gặp bọn Thất Tử cũng tới vực sâu làm nhiệm vụ. Tình hình sau đó… không cần nói chi tiết làm gì.

Bọn Thất Tử cho dù có lợi hại nhưng 4 người cũng không thể đấu lại 20 người. Sau khi 4 người bị giết, mỗi người bạo rớt một kiện tử phẩm trang bị. Có thể nói là tổn thất thảm trọng.

Ngược lại, bên phe Liệp Sát Bang cũng bị đả kích không nhỏ. Nhiệm vụ ở vực sâu này là do thích khách Huyết Xương nhận, là loại nhiệm vụ đoàn đội, không có Huyết Xương, bọn hắn căn bản không thể đi xuống vực sâu tầng 2. Mà Huyết Xương trong lúc đánh nhau thì bị giết, tay chân nhanh đến ngu ngốc, chưa đợi người cứu đã chạy đi sống lại ở Nam Uyên Thành. Không nghĩ tới, có đi không có về. Cho nên vấn đề hiện giờ càng thêm phức tạp.

Vấn đề thứ nhất, những người đang mang hồng danh không có biện pháp vào thành, còn những người không bị hồng danh cũng không dám tiến vào thành, bởi vì sợ sẽ gặp tình trạng giống như Huyết Xương, có thể vào không thể ra. Vấn đề thứ hai, bọn hắn là dân nhập cư lậu, không có bản đồ của Nam Uyên đại lục, căn bản không biết địa điểm đánh quái nào để rửa hồng danh.

Hệ thống quy định, ngoạn gia bị hồng danh cần một giờ đánh quái mới tẩy được một điểm tội ác. Nhưng nếu biết địa danh chuyên dùng để tẩy sát khí thì có thể chỉ cần nửa giờ. Bọn hắn mỗi người đều có hơn 10 điểm tội ác, nếu trong thời gian cư trú ở Nam Uyên đại lục mà không tẩy hết sát khí, rất có thể sẽ trở thành tội phạm bị truy nã.

Bảng truy nã là do ngục giam phát hành, giết một người trên bảng truy nã sẽ được ban thưởng rất hậu hĩnh, ngoạn gia nào cũng sẽ động tâm, đến lúc đó, bọn hắn muốn khóc cũng không kịp.

“Hồng Phấn Yên Chi, ngươi mang huynh đệ không bị hồng danh vào Nam Uyên Thành. Ta mang những người bị hồng danh đi tẩy sát khí.” – Thuật sĩ lo lắng nửa ngày mới hạ quyết tâm. Hắn mới không tin bọn người kia lại thần thông quảng đại đến nỗi có thể đem toàn bộ bọn hắn giết sạch được.

“Đã biết phó hội trưởng. Anh chính mình cẩn thận, chúng ta trở về lại gặp.” – Hồng Phấn Yên Chi dẫn đám người đi trước. Đám còn lại đều là hồng danh, sau khi lượn một vòng ở vực sâu, cuối cùng nhìn thấy chỉ còn mỗi Hỉ Ca đang ở đây.

Kỳ thật Vốn dĩ có vài người đến vực sâu đánh quái. Chính là nhìn thấy một đám hồng danh đi tới đi lui, ai cũng rét run. Trời biết, bọn hồng danh này có phát cuồng lên rồi đem họ giết chết hay không. Thế là còn chưa đợi người ta động thủ, toàn bộ ngoạn gia đều co giò chạy thẳng. Không thể không thừa nhận, mang theo hồng danh đi nghênh ngang bên ngoài hiệu quả rất không tồi.

Hỉ Ca vốn cũng tính thu tay trở về, đến giờ còn không liên hệ được với Cát Tường, chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì. Cô muốn quay về Cát Tường tửu lâu hỏi thăm một chút. Chính là cô còn chưa kịp đi liền thấy một đám hồng danh hướng về bên này.

“Có việc gì không?” – Hỉ Ca đánh chết một thủ vệ vực sâu, nhặt lên mấy ngân tệ, sau đó đứng dậy từ tốn hỏi.

“Xin chào, ta gọi là Ẩn Sát.” – Thuật sĩ cầm đầu tươi cười ấm áp hướng Hỉ Ca chào hỏi.

“Ừ, ta biết.” – Hỉ Ca chỉ chỉ lên đầu của hắn. Bị hồng danh thì không thể che dấu tính danh. Một cái tên đỏ lét lập lòe bay tới bay lui, cô cũng không phải bị cận thị.

Lời nói của Hỉ Ca làm cho Ẩn Sát có chút xấu hổ. Ở Cực Bắc Băng Nguyên, chưa có nữ nhân nào nói chuyện với hắn bằng khẩu khí như vậy. Cơ bản là hắn đi đến đâu cũng được nữ ngoạn gia sùng bái vây quanh. Đáng tiếc, nơi này không phải Băng Nguyên. Huống hồ, cho dù hắn có nổi tiếng thế nào, Hỉ Ca cũng sẽ không sùng bái hắn.

“Xin hỏi, ngươi một lát có bận chuyện gì hay không?”

Câu hỏi của Ẩn Sát làm cơ mặt Hỉ Ca giật giật. Hỏi ngu ngốc thế? Không có chuyện làm thì lên tuyến làm cái quái gì.

“Ngươi cần gì cứ nói thẳng.” – Hỉ Ca uyển chuyển hỏi, cô không phải kì thị gì hắn.

“À… ta muốn nhờ ngươi giúp chúng ta tìm địa phương tẩy sát khí. Ngươi xem chúng ta…” – Ẩn Sát quay đầu nhìn huynh đệ của mình, sau đó hướng Hỉ Ca lộ ra một nụ cười khổ.

Hỉ Ca lộ ra vẻ mặt ngốc lăng, giống như không biết hắn vừa nói cái gì.

“Cái kia… chỉ cần ngươi giúp chúng ta, ta có thể tặng ngươi một kiện tử phẩm trang bị thích khách.” – Ẩn Sát lấy ra một kiện tử phẩm trang bị đưa cho Hỉ Ca, sau đó ngượng ngùng cười – “Trên tay ta không có trang bị thuật sĩ, thật xin lỗi, bất quá ngươi có thể dùng cái này để đổi lấy trang bị khác.”

“Cũng được. Mà ta muốn hỏi, các ngươi là ở đại lục nào đến?” – Hỉ Ca cầm hộ thủ, trong mắt hiện lên một tia quỷ dị. Thông đạo còn chưa khai mở, nhưng gặp được vài dân nhập cư lậu cũng không phải là sự việc kỳ quái.

“Cực bắc Băng Nguyên. Chúng ta là người của bang hội Liệp Sát Bang.” – Ẩn Sát nhanh miệng trả lời. Thuận tiện bổ sung thêm câu sau, hắn muốn xem phản ứng của Hỉ Ca. Kết quả, Hỉ Ca chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

Liệt Sát Giả, cô chưa từng nghe qua. Bang hội này xem như là tinh tú mới mọc. Là do hội phó của bang hội đứng hàng thứ 3 trong thời kỳ beta tách ra thành lập. Trên diễn đàn, Liệp Sát Bang rất nổi tiếng, số lượng thành viên rất đông. Nghe nói hấp dẫn nhất chính là, thành viên Liệp Sát Bang ai ai cũng thuộc hàng tuấn nam mỹ nữ. Ở Cực Bắc Băng Nguyên, Liệp Sát Bang có không ít người “hâm mộ”, thậm chí còn có vài bang hội “fangirl” hay “fanboy” luôn. Tuy nhiên, với người lười dạo chơi diễn đàn như Hỉ Ca mà nói, mấy vấn đề này chỉ là mây bay, cô cơ bản không thèm chú ý đến.

“Tẩy sát khí vẫn nên đi quỷ thôn mới tốt. Giết quái thuộc hắc ám hệ là nhanh nhất. Đi thôi.” – Hỉ Ca nghĩ nghĩ, không mở thông tấn khí mà gửi một tin nhắn cho Thất Tử.

Không lâu sau, Hỉ Ca nhận được thông tấn khí của Thất Tử. Bấm nhận liền nghe được tiếng nói sang sảng của hắn: “Hỉ Ca a~ ngươi ở vực sâu sao?”

“À… ta muốn đi Tây Sơn quỷ thôn một chuyến, trở về lại tìm ngươi.”

“Ngươi đi tẩy sát khí?” – Thất Tử là hồng danh cuồng (khoái giết người để bị hồng danh đến phát cuồng), đương nhiên biết quỷ thôn là địa phương dùng để làm gì.

“Không. Ở vực sâu gặp vài vị bằng hữu.”

“Nga~~” – Thất Tử cười quỷ dị.

Sau đó Hỉ Ca tắt thông tấn khí, quay đầu nhìn Ẩn Sát cười cười: – “Đi thôi.”
Bình Luận (0)
Comment