Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 73

Sở Tiếu Ca mỗi lần xỉn sẽ sinh bệnh nói nhiều. Cô Tửu thì đỡ hơn, xỉn rồi chỉ ngồi một bên cười ngu ngơ . Xem ra chuyện bị người ta giết cũng không đả kích đến tâm trạng của họ. Hỉ Ca nhìn họ vài giây, sau đó xoay người đi qua tiệm tạp hóa bên kia đường mua 2 viên thuốc giải rượu.

Trong trò Thịnh Thế, rượu là một loại đặc thù vật phẩm. Mỗi loại rượu uống vào sẽ sản sinh ra một loại phản ứng khác biệt. Rất nhiều ngoạn gia xem việc uống rượu giống như một trò thử nghiệm kích thích. Nghe đồn, rượu tốt nhất là hầu nhân tửu, chưng cất từ boss Sơn hầu vương 180 cấp. Nghe đồn, hầu nhân tửu ước chừng có hương vị 500 năm, lại được thêm không ít linh dược, uống một ngụm có thể gia tăng toàn bộ thuộc tính thêm 50%. Nghe đồn, tên ngoạn gia từng uống một ngụm hầu nhân tửu bị rơi vào tình trạng hưng phấn suốt 3 ngày 3 đêm, không tài nào chợp mắt, phải chạy loạn khắp nơi đánh quái, sau 3 ngày liền thăng 2 cấp. Lại nói, không phải ai cũng có thể uống rượu. Có người không chịu nổi độ mạnh của cồn, uống một ngụm liền ngủ thẳng cẳng 3 ngày 3 đêm.

Thuốc giải rượu mua ở tiệm tạp hóa chính là dùng để giải rượu, hiệu quả không tốt bằng trà giải rượu mua trong tửu lâu, nhưng tiện lợi hơn. Hỉ Ca mua 2 viên thuốc giải rượu vị hoàng liên (đắng nhất). Cô nhất định phải cho Sở Tiếu Ca một cái giáo huấn. Mới 18 tuổi đã biến thành tửu quỷ, còn ra thể thống gì nữa!!!!

Lúc Hỉ Ca trở lại, 2 người kia đã uống sạch toàn bộ số rượu đã mua, thậm chí Cô Tửu còn lôi cả rượu thuốc mà hắn đã bào chế ra uống luôn. Hỉ Ca đen mặt đi đến bên cạnh Sở Tiếu Ca, vỗ vai. Đang lúc Sở Tiếu Ca ngơ ngác ngước mặt lên nhìn, Hỉ Ca nhanh tay nhét viên thuốc vào miệng cậu. Đầu lưỡi vừa nếm đến vị hoàng liên, sắc mặt Sở Tiếu Ca liền trắng bệch. Cậu muốn nhổ viên thuốc ra, đáng tiếc, Hỉ Ca đã đưa tay bụm chặt miệng. Đợi cho viên thuốc đã hoàn toàn tan trong miệng, Sở Tiếu Ca rốt cuộc thanh tỉnh. Sau đó, cậu không nói 2 lời, lấy một bình kim sang dược trong balô ra rửa sạch mùi vị trong miệng.

Nhìn thấy biểu tình thống khổ của Sở Tiếu Ca, lại nhìn vẻ mặt tươi cười đang đến gần của Hỉ Ca, Cô Tửu ngơ ngác một hồi liền phản ứng lại. Hắn lục trong balô, lấy ra một viên thuốc màu tím, không chút do dự nuốt xuống. Đây là lợi thế của dược sư, hắn không cần viên thuốc đắng ngắt của Hỉ Ca. Hắn có thể tự mình giải rượu.

Xem 2 người đều đã thanh tỉnh, Hỉ Ca mở miệng hỏi.

“Giết hai người là ai?”

Nghe Hỉ Ca hỏi, lúc này 2 người mới chậm rãi mở bản danh sách cừu nhân ra nhìn. Sở Tiếu Ca đọc lên một cái tên lạ quắc: – “Người giết em là Xe Ba Gác.”

“Giết ta là Xe Đạp” – Cô Tửu nói.

“Bây giờ ta đi ra ngoài trước. Lát sau 2 người cũng đi ra.”

Từng biết “thủ đoạn trả thù” của Hỉ Ca, Cô Tửu ngoan ngoãn gật đầu.

Hỉ Ca hướng cửa phía tây mà đi. Dạo nửa vòng bên ngoài, không thấy ai đi theo phía sau, cô lúc này mới chạy về, ở gần cổng thành, núp vào một chỗ khuất, sau đó phát tin tức cho Cô Tửu.

Lúc Cô Tửu và Sở Tiếu Ca vừa xuất hiện ở cổng thành, Hỉ Ca phát hiện cách cô 20 mét, dưới gốc cây hòe đang đứng 5 tên. Bọn chúng chụm đầu thương lượng cái gì đó, rồi cầm vũ khí tản ra khắp nơi. Bởi vì trời tối nên Hỉ Ca chỉ có thể nhìn rõ vị trí ẩn núp của 2 tên mà thôi. Một tên vũ giả ôm cổ cầm đang núp trên cây. Một tên thích khách đứng núp sau gốc cây rất gần nơi Sở Tiếu Ca sẽ đi qua, nếu Sở Tiếu Ca không mẫn cảm phát giác ra, khẳng định sẽ bị đánh lén. Lúc nãy, cô cũng đi ngang qua bọn chúng nhưng dường như chúng không có hứng thú với cô. Xem ra, chúng chính là hướng về 1 trong 2 người Cô Tửu.

“Ở phía trước, cách em 20 mét, trốn sau gốc cây là một thích khách. Chính mình cẩn thận.” – nhận được tin tức của Hỉ Ca, Sở Tiếu Ca vẫn giả bộ như không có chuyện gì, tiếp tục đi tới.

Hỉ Ca nhẹ nhàng di chuyển đến gần vũ giả trốn trên cây, khi tên kia nằm trong vòng công kích, cô mới đứng lại.

Vài giây sau, lúc Sở Tiếu Ca lọt vào phạm vi công kích của thích khách. Một bóng đen từ sau thân cây vọt ra, chủy thủ trên tay đâm vào lưng Sở Tiếu Ca. Người đang cười nói nãy giờ đột nhiên xoay người tránh. Nhìn nụ cười trên mặt Sở Tiếu Ca, tên thích khách cả kinh trong lòng, hắn hiểu rõ mình đã bị phát hiện. Dù sao hắn thường xuyên đi ra ngoài giết người, tâm lý không phải tốt bình thường. Nhưng còn chưa đợi cho hắn phản ứng lại, Cô Tửu đã tung một đoàn bột phấn. Mê muội phấn, 30% thành công khiến địch nhân mê muội trong 5 giây. Có lẽ 5 giây đối với thuật sĩ mà nói, không si nhê gì, nhưng với một thích khách tinh thông ám sát, 5 giây đủ để lấy mạng một địch nhân.

Khi thích khách công kích Sở Tiếu Ca, Hỉ Ca thừa dịp tên vũ giả trên cây còn chưa ra tay đã ném qua một cái băng trùy. Tên kia chưa kịp nhìn thấy ai ra tay với hắn, Hỉ Ca đã liên tiếp quăng thêm 2 cái băng trùy, hắn liền giây sát. Hai người bị xử lý. Ba tên còn lại tựa hồ biến mất tiêu. Sở Tiếu Ca và Cô Tửu đi dạo một vòng trong rừng, không có người nào công kích nữa. Đợi thêm khoảng 10 phút, vẫn không thấy ai xuất hiện, lúc này bọn Hỉ Ca mới thu dọn chiến lợi phẩm, sau đó về thành.

Bọn Hỉ Ca vừa đi, 3 người vẫn ẩn núp xung quanh lúc này mới hiện thân. Trong 3 người này, có 2 người là thích khách. Vừa nãy, Sở Tiếu Ca có đi ngang qua chỗ họ núp vài lần nhưng không phát hiện ra tung tin của họ.

“Ba Gác, tại sao không động thủ?” – một tên thuật sĩ từ phía sau tảng đá đứng lên hỏi.

“Hình như có chuyện. Lão đại không cho động thủ. Chúng ta đi quỷ thôn gặp lão đại.”

“Ừ.”

Ba người không nói nhiều, chạy nhanh ra khỏi thành.

Bên ngoài quỷ thôn, có một người đang ngồi bên sông câu cá. Cần câu hơi rung động, người nọ kéo lên, nhìn con cá bé xíu đang mắc trên móc câu, không nói hai lời, thả nó về lại dưới sông.

“Lão đại.” – 5 người xuất hiện ngay sau lưng của người nọ, tất cả đều nghiêm chỉnh, không ai dám nói lớn tiếng.

“Ta bảo các ngươi đi giết Cô Tửu. Làm thế nào lại giết luôn Tiếu Khuynh Thành?”

“Cô Tửu và Tiếu Khuynh Thành luôn đi chung, đến giờ vẫn không tách ra.” – Xe Ba Gác mở miệng giải thích. Bốn tên còn lại không ai dám nói gì, chỉ biết gãi đầu.

“Vậy còn Hỉ Ca?”

“Cô ấy là về sau mới được gọi đến. Sau khi Linh Độ bị cô ấy giết, chúng tôi liền rút lui.” – Ba Gác biết lão đại muốn nghe cái gì, báo cáo rõ ràng đúng trọng tâm. Lúc nãy, nếu không phải Hỉ Ca đánh lén, hai bên mà đánh chính diện, còn chưa biết ai ngược ai à. Nhưng hắn không có lá gan trêu vào Hỉ Ca.

“Các ngươi chỉ cần lấy được đồ vật thôi. Canh lúc Hỉ Ca không có mặt mà ra tay.”

Giết một người thôi, vẫn nghĩ không phải chuyện gì khó khăn. Ai dè, Cô Tửu lại dính líu tới Hỉ Ca, vẫn đi theo bên người Hỉ Ca, điều này thật phiền toái. Mấy tên thủ hạ đã từng gặp qua Hỉ Ca. Diện mạo họ rất bình thường nhưng khó bảo đảm Hỉ Ca khi nhìn đến lại không nhớ ra cái gì. Thất Tử không muốn Hỉ Ca vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận với hắn.

Hỉ Ca thu xếp cho Cô Tửu và Sở Tiếu Ca chỗ nghỉ ngơi xong, liền đem bưu ký của Tư Văn lấy ra xem. Sau đó cô chạy đến tiệm thợ rèn thuê một gian phòng, chuẩn bị thăng cấp kỹ năng. Từ chỗ Thôn Nguyên Bảo, Hỉ Ca có được rất nhiều họa đồ. Hỉ Ca hiện giờ sở hữu hơn 10 chủng vũ khí họa đồ. Họa đồ của vũ khí 40 cấp có 4 cái. Vũ giả vũ khí cấp tử phẩm có 2 cái. Thích khách chủy thủ họa đồ có một cái. Còn một cái chính là ám kim dược sừ họa đồ.

Hỉ Ca bỏ ra 300 kim mua 10 bình tử phẩm kim dịch. Sẵn tiện hỏi thăm giá cả của ám kim kim dịch, không ngờ một bình đến 300 kim. Thợ rèn càng luyện càng khó đạt được độ thuần thục. Lại thêm chuyện tiền nong, phỏng chừng luyện đến cấp đại sư lại càng gian nan. Hỉ Ca xem như may mắn, bọn Cát Tường rất giàu. Cát Tường chỉ muốn nhìn thấy vũ khí, còn tốn bao nhiêu tiền mới tạo ra được vũ khí đó, Cát Tường chẳng thèm để ý. Ở 40 cấp tìm được ám kim vũ khí đã là chuyện hiếm thấy. Ở 40 cấp, các ngoạn gia mới bắt đầu làm quen với tử phẩm trang bị mà thôi. Ám kim trang bị chỉ có thể đánh ra từ thống lĩnh boss 40 cấp, hoặc là người chơi luyện kỹ năng cuộc sống đến cấp đại sư mới có thể làm ra họa đồ. Không thể không nói, Cát Tường đầu tư vố này là rất biết tính toán.
Bình Luận (0)
Comment