Thịnh Thế Mưu Thần

Chương 12

Chuyển ngữ: Nuy

****

Mộc Thanh Y ra khỏi Lãnh Hương Trai, Mộc Sâm lập tức bước lên đón. Vốn hắn ở trà lâu đối diện, tự nhiên là không phải không biết Cung vương phi cùng một đám người đi tới. Thấy Mộc Thanh Y vừa đi ra, vội vàng hỏi: "Tứ muội, muội có gặp Cung vương phi không?"

"Tự nhiên là gặp được." Mộc Thanh Y lạnh nhạt cười nói.

Mộc Sâm nhíu mày, nói: "Cung vương phi không có nói gì sao?"

Mộc Thanh Y cười một tiếng, nói: “Cung vương phi mời muội tham gia yến hội năm ngày sau." Mặc dù Mộc Thanh Y mới thật sự là đích nữ phủ Túc Thành Hầu, nhưng những năm này cũng không biết là cố ý hay vô tình, Mộc Thanh Y mơ hồ không có tham gia bất kỳ tụ hội nào trong kinh thành, mà chủ mẫu đương gia của mấy nhà khác tựa như cùng nhau quên phủ Túc Thành Hầu có một đích nữ là nàng.

Sắc mặt Mộc Sâm khẽ biến, trầm xuống, Mộc Vân Dung sắp thành Ninh vương phi, Ninh vương và Cung vương lại là huynh đệ ruột, quan hệ hết sức thân thiết, hơn nữa Ninh vương lại như thiên lôi sai đâu đánh đó của Cung vương. Hắn muốn tranh tước vị Túc Thành Hầu với Mộc Linh, phủ Cung Vương có thể trở thành trở ngại của hắn, nhưng lấy thực lực của hắn, lại không có tư cách đấu với phủ Cung Vương, chứ đừng nói tới bây giờ hắn chỉ là con thiếp thất của phủ Túc Thành Hầu, coi như hắn thật sự là chủ nhân phủ Túc Thành Hầu, hắn cũng không đắc tội nổi với Cung vương.

Nhìn sắc mặt của hắn, Mộc Thanh Y lơ đễnh, chậm rãi bước tới gần hắn, thấp giọng cười nói: "Đại ca cần gì phải lo lắng như thế, Cung vương phi làm sao có thể gây khó dễ cho một nữ tử nhỏ tầm thường như muội chứ? Huống chi....Trong kinh thành, hoàng tử vương gia không nhiều không ít, tổng có mười mấy đi?" Âm thanh của Mộc Thanh Y cực kỳ nhỏ, nếu không phải Mộc Sâm đứng sát bên, cũng không thể nghe rõ. Mà sau khi nghe rõ lời nàng, Mộc Sâm không khỏi cảm thấy lãnh lẽo dần bao phủ mình, đồng thời nhịp tim cũng đập nhanh hơn mấy cái. Lời của Mộc Thanh Y phảng phất như mở ra một cánh cửa khác cho hắn, cho tới nay, phủ Túc Thành Hầu vẫn luôn ủng hộ Cung vương. Nhưng mà...Nếu như ủng hộ Cung vương không mang cho hắn lợi ích gì, tại sao hắn lại nhất định phải ủng hộ Cung vương?

Biết rõ suy nghĩ này nguy hiểm cỡ nào, cho nên ý niệm này chỉ thoáng qua mà thôi, Mộc Sâm rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần, thần sắc có chút phức tạp nhìn Mộc Thanh Y. Lại chỉ thấy khuôn mặt thiếu nữ này bị khăn che bên ngoài, chỉ lộ ra một đôi mắt có con ngươi lạnh lùng dịu dàng, mang theo nụ cười nhàn nhạt đi tới bên mình, giống như vừa rồi không có nói gì, hết thảy chỉ là một ảo giác mà thôi: "Đại ca, muội còn muốn mua mấy món trang sức, mấy ngày sau phải đi tham gia yến hội của Cung vương phi rồi, cũng không thể quá giản dị đi."

Mộc Sâm gật đầu, nói: "Tốt, đại ca đi cùng muội."

Mộc Thanh Y và Mộc Sâm về đến phủ, đã bị hạ nhân đứng chờ sẵn mời tới viện của lão phu nhân. Vừa đi tới viện An Đức, Mộc Sâm cau mày, thấp giọng hỏi: "Tứ muội có biết tổ mẫu mời chúng ta đến là có chuyện gì không?"

Mộc Thanh Y nhẹ giọng cười nói: "Chắc là....Bởi vì chuyện của Cung vương phi đi. Đại ca không cần lo lắng."

Mắt Mộc Sâm lóe lên một tia kinh dị, Mộc Thanh Y cười nói: "Cung vương phi mời ta dự yến hội, cũng không thể không đưa thiệp mời nha."

"Nhanh như vậy?" Mộc Sâm cau mày, Mộc Thanh Y cụp mắt, cười nhạt: "Xưa nay Cung vương phi luôn làm việc sạch sẽ lưu loát."

Vào đại sảnh, Mộc lão phu nhân, Mộc Trường Minh, Tôn thị, còn có Mộc Vân Dung vốn đang bị cấm túc, tất cả đều có ở đây. Đối với Mộc Vân Dung, Mộc Thanh Y cũng không để bụng, lấy ảnh hưởng của Tôn thị đối với Mộc Trường Minh, việc trừng phạt Mộc Vân Dung, có thể làm thật ba phần đã coi như không tệ rồi. Như có điều suy nghĩ nhìn Tôn thị ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Mộc Trường Minh, lấy dung mạo quyến rũ và năng lực của Tôn thị, có thể mê hoặc Mộc Trường Minh lâu như vậy, chẳng lẽ Mộc Trường Minh thật sự để ý Tôn thị sao?

Mộc Thanh Y từ từ đưa mắt qua chỗ khác, đứng sau lưng Mộc Lão phu nhân là một mỹ phụ (*người phụ nữ xinh đẹp - Nuy) hơn ba mươi tuổi, đang cẩn thận đấm bóp bả vai của Mộc lão phu nhân. Khuôn mặt bà thanh tú, quần áo màu trắng tôn lên vẻ thuần khiết đoan trang, rất có phong thái bích ngọc. Chỉ là bởi vì đã hơi lớn tuổi, lại càng thêm mấy phần phụ nữ hiền hoà thanh nhã và dịu dàng. Bà là mẹ ruột Lý thị của Mộc Sâm, đều là di nương, Tôn thị có thể quang minh chính đại ngồi bên cạnh Mộc Trường Minh, còn Lý thị chỉ có thể đứng sau lưng Mộc lão phu nhân, cẩn thận hầu hạ bà ta. Lý thị ít nhất là tiểu thiếp được kiệu nhỏ quang minh chính đại mang vào cửa, mà Tôn thị chẳng qua là từ nha hoàn thông phòng thăng lên, cũng khó trách Mộc Sâm không cam lòng.

"Tổ mẫu, phụ thân." Đè ý nghĩ trong lòng xuống, Mộc Thanh Y bước lên, nhẹ giọng nói.

"Gặp qua tổ mẫu, phụ thân...Mẫu thân." Mộc Sâm thấp giọng nói, một tiếng mẫu thân này là gọi Tôn thị. Mặc dù Tôn thị không được triều đình phong cáo mệnh, nhưng Mộc Trường Minh vì muốn bù đắp ủy khuất bà phải chịu, nên cho bà đãi ngộ giống như chính thất, trừ Mộc Thanh Y, tất cả con thiếp thất khác, kể cả thứ nữ, cũng phải gọi bà là mẫu thân.

Thấy Mộc Thanh Y giống như bàng quan, xem nương mình như không tồn tại, Mộc Vân Dung đã muốn nổi giận. Nhưng khi thấy ánh mắt như cười như không của Mộc Thanh Y, nhất thời nghẹn lại. Mộc Vân Dung cũng không ngốc, trong khoảng thời gian này đã liên tục giao phong với Mộc Thanh Y, nhưng tất cả đều thua, nên cũng sẽ không ở trong tình huống này mà khiêu khích nàng nữa.

Mộc lão phu nhân mỉm cười nhìn Mộc Thanh Y: "Hôm nay Y nhi ra cửa, thế nhưng đã đụng phải quý nhân phải không?"

Mộc Thanh Y nhàn nhạt mỉm cười: "Bẩm tổ mẫu, Thanh Y gặp Cung vương phi ở Lãnh Hương Trai."

Mộc lão phu nhân cầm thiệp mời trên bàn lên, cười nói: "Nói vậy thật sự là thật? Cung vương phi mời cháu tham gia yến hội năm ngày sau. Y nhi cần phải về viện chuẩn bị thật tốt đấy, đừng có làm mất mặt phủ Túc Thành Hầu."

Mộc Thanh Y nhu thuận gật đầu, nói: "Thanh Y đã biết, cám ơn tổ mẫu dạy bảo."

Hiển nhiên là tâm tình của Mộc lão phu nhân không tệ, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh, nói: "Huynh muội các cháu ngồi xuống nói chuyện đi." Hai người cảm ơn Mộc lão phu nhân, ngồi đối diện với Mộc Trường Minh, Mộc Thanh Y suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Tổ mẫu, tỷ muội bọn cháu sẽ cùng tham gia yến hội của Cung vương phi sao?"

Mộc lão phu nhân cười nói: "Đúng vậy, cháu và Dung nhi, còn có Vũ Phỉ, Thủy Liên cũng nhận được thiệp mời của vương phi, đến lúc đó tỷ muội các cháu có thể kết bạn đi cùng." 

Mộc Thanh Y có chút mờ mịt nói: "Nhưng mà không biết tại sao Cung vương phi lại tổ chức yến hội nhỉ?"

Mộc lão phu nhân than nhẹ, nói: "Trong ngày thường cháu cũng ít khi ra cửa, khó trách không biết. Chưa tới một tháng là tới ngày sinh năm mươi của hoàng thượng, năm nay các nước sẽ cử sứ giả tới chúc mừng. Mấy ngày nay, có không ít sứ giả đã đến kinh thành, Cung vương phi mở yến hội là muốn thay Hoa Quốc chiêu đãi mấy vị công chúa."

Con ngươi Mộc Thanh Y khẽ nhúc nhích, mím môi cười nói: "Thì ra là như vậy, cám ơn tổ mẫu đã chỉ điểm."

Kể từ ba năm trước Cố gia bị diệt, sau đó thái tử bị phế trở thành Bình vương, trong mười mấy hoàng tử của Hoa Hoàng, mơ hồ lấy Mộ Dung Dục đứng đầu, chuyện chiêu đãi công chúa như vậy, tự nhiên cũng nên để Cung vương phi làm.

Mộc lão phu nhân cười nói: "Không nói cái này nữa, mặc dù chuyện yến hội quan trọng, nhưng các cháu cũng không cần khẩn trương. Ngược lại nghe nói thân thể của Ninh vương đã khá hơn nhiều, ngày mai...Y nhi, cháu hãy cùng Vũ Phỉ, Thủy Liên bồi Vân Dung đến phủ Ninh Vương thăm Ninh vương một chút đi."

"Này..." Mộc Thanh Y chần chừ nói: "Như vậy chỉ sợ không tốt lắm."

"Tổ mẫu, Vân Dung đi một mình là tốt lắm rồi, không cần người khác đi cùng." Mộc Vân Dung cảnh giác nhìn Mộc Thanh Y, dịu dàng nói với Mộc lão phu nhân, cái ghế Ninh vương phi này của nàng vốn là giành từ tay Mộc Thanh Y, còn chưa chính thức thành thân với Ninh vương, làm sao nàng có thể để Mộc Thanh Y tiếp cận Ninh vương?

"Hồ nháo! Cháu một cô nương gia chưa lấy chồng, làm sao có thể một mình tới thăm Ninh vương?" Mộc lão phu nhân trầm giọng giáo huấn.

Mộc Vân Dung không nhịn được rụt cổ lại, thấp giọng nói: "Vậy để cho Nhị ca đi theo cháu cũng được mà."

Mộc lão phu nhân nói: "Tất nhiên Nhị ca cháu sẽ đi theo cháu, Sâm nhi cũng đi cùng, lúc này mới có thể hiện sự kính trọng của nhà ta với Ninh vương."

Thấy bộ dạng chắc chắn không đổi của Mộc lão phu nhân, Mộc Vân Dung chỉ có thể không cam lòng im lặng, cũng không quên trừng mắt Mộc Thanh Y. Mộc Thanh Y cười nhạt, ánh mắt và đầu óc của Mộc Vân Dung thật sự có chút vấn đề nha. Mộc lão phu nhân an bài như vậy, quả thật có chút dụng ý khác. Bất quá....Chỉ sợ không phải dùng trên người nàng, nàng bất quá chỉ làm nền mà thôi. Cũng tốt, nàng cũng muốn nhìn một chút Mộ Dung An như thế nào!
Bình Luận (0)
Comment