Thịnh Thế Mưu Thần

Chương 19

Chuyển ngữ: Nuy

****

“Ngũ công chúa đến! Tây Việt Lục công chúa đến! Bắc Hán Quận chúa Vĩnh Gia đến!” Ngoài cửa vang lên âm thanh bén nhọn, Cung vương phi còn chưa nói gì, thì ba thiếu nữ phục sức (*quần áo và trang sức) khác nhau sóng vai nhau đi vào. Vốn dĩ các vị quý phụ còn đang thấp giọng trò chuyện cũng yên tĩnh lại, có chút tò mò nhìn ba thiếu nữ trước mắt.

Thần sắc Cung vương phi khẽ biến, thấy thiếu nữ hoàng y (*áo vàng) dẫn đầu đi tới, lại nở nụ cười: “Thế nhưng Ngũ muội lại tới chậm nha, hai vị này chính là Tây Việt Công chúa Hoài Dương và Bắc Hán Quận chúa Vĩnh Gia sao?”

Thiếu nữ hoàng y đi đầu chính là con gái thứ năm của Hoa Hoàng – Công chúa Minh Yên [?!], công chúa Minh Yên là nữ nhi của cố Vương quý phi, ái phi được Hoa Hoàng sủng ái nhất. Vì vậy, dù đã mười tám tuổi, Hoa Hoàng cũng không bỏ được gả nàng ra ngoài, chưa chỉ hôn. Chẳng qua nhìn thần sắc của công chúa Minh Yên và Cung vương phi, cũng biết quan hệ hai người không tốt lắm. Đi bên cạnh công chúa Minh Yên là hai thiếu nữ, dung mạo đều không tầm thường, một thiếu nữ lam y (*quần áo màu xanh lam) có dáng vẻ nhỏ yếu dịu dàng, làm người ta vừa thấy liền sinh lòng thương yêu, là công chúa Hoài Dương của Tây Việt. Thiếu nữ còn lại thì mặc tử y (*quần áo màu tím), thần sắc ngạo nghễ, mi mục (*gương mặt, mặt mũi) mang theo phong thái trương dương tuyệt diễm, được xưng là đệ nhất mỹ nhân Bắc Hán, quận chúa Vĩnh Gia.

Tây Việt và Bắc Hán đều là thế hệ cường quốc, tự nhiên là Cung vương phi không dám chậm trễ. Hiển nhiên với thân phận và địa vị của công chúa Hoài Dương và quận chúa Vĩnh Gia, cũng khách khí nhưng không lưu tâm đối với Cung vương phi. Cho dù công chúa Hoài Dương nhu nhược, khi đối mặt với Cung vương phi cũng không có vẻ khiêm nhường nào. Đột nhiên xuất hiện ba thiếu nữ có ba phong thái khác nhau và địa vị phi phàm, ngược lại lại đem khí thế ung dung sáng bừng vừa rồi của Cung vương phi đè xuống một đầu. Nhưng Cung vương phi tiến hành yến hội này cũng là vì tẩy trần cho công chúa quận chúa, tự nhiên là không thể đi đắc tội với các nàng, cũng chỉ nhịn xuống mà thôi.

Mặc dù người khác không nhìn ra, nhưng Mộc Thanh Y và Chu Minh Yên cũng đã quen biết nhau bảy, tám năm, làm sao lại không nhìn ra tâm tình của nàng ta chứ?

Công chúa Minh Yên không để ý Cung vương phi có ý kiến gì, nhàn nhạt phất tay, nói: “Lục tẩu không cần khách khí, phụ hoàng lệnh bổn cung bồi công chúa Hoài Dương và quận chúa Vĩnh Gia tới đây. Nhưng mà bổn cung cũng không có hứng thú tham gia mấy yến hội gì gì đó, nên sẽ lập tức rời đi.”

Quận chúa Vĩnh Gia kia có chút thiêu dịch (*) nhìn mọi người đang ngồi, ngạo nghễ nói: “Một đám người ngồi chung một chỗ ăn ăn uống uống có cái gì chơi tốt chứ, Ngũ công chúa, bản quận chúa đi cùng với ngươi đi.” Thái độ như vậy, cho dù là sứ giả ngoại bang cũng quá vô lễ rồi. Nhưng Bắc Hán là một trong các quốc gia trong thiên hạ có binh lực mạnh nhất, tự nhiên quận chúa Vĩnh Gia có tư cách ngạo mạn á.

(*) thiêu dịch: xoi mói, bới móc, bắt bẻ

“Đa tạ ý tốt của Cung vương phi, bổn cung mới vừa tới Hoa Quốc, thân thể có chút khó chịu….” Ngược lại công chúa Hoài Dương uyển chuyển rất nhiều, nhưng ý tứ rõ ràng là muốn rời đi.

Thiếu phụ có dung mạo trong sáng xinh đẹp ngồi đối diện với Phúc vương phi thì che miệng cười ha hả, mắt phượng đánh vào Cung vương phi đang ngồi ở chủ tọa, cười nói: “Công chúa và quận chúa đường xa đến đây, làm việc gì cũng đều ở trên xe ngựa, tự nhiên phải nghỉ ngơi vài ngày mới phải. Ngược lại là Lục đệ muội suy nghĩ không chu toàn rồi.” Thiếu phụ này chính là vương phi của Tứ hoàng tử – Trị vương Mộ Dung Hiệp, lần này chuyện tiến hành yến tiệc tiếp đoán công chúa quận chúa các quốc gia bị phủ Cung Vương đoạt, tự nhiên trong lòng các vương gia vương phi khác không có chút cao hứng nào. Vào lúc này thấy công chúa Hoài Dương và quận chúa Vĩnh Gia không có cảm kích gì, tất nhiên những vị vương phi này đều vụng trộm cười hả hê, chẳng qua là Trị vương phi mau miệng nói ra mà thôi.

Chu Minh Yên âm thầm cắn chặt răng, nụ cười trên mặt vẫn như cũ không đổi, nói: “Ngược lại bổn phi suy nghĩ không chu toàn, kính xin Lục công chúa và quận chúa Vĩnh Gia thứ tội.”

Quận chúa Vĩnh Gia khẽ hừ một tiếng, phất tay nói: “Miễn, bản quận chúa đi trước.” Dứt lời, cũng không nể mặt mũi mọi người ngồi ở đây, trực tiếp xoay người rời đi. Quận chúa Vĩnh Gia đi, tự nhiên công chúa Minh Yên và công chúa Hoài Dương cũng không lưu lại, gật đầu với Chu Minh Yên một cái, cũng đi theo.

Mặc dù các nước tới đây chúc tụng cũng không chỉ có hai nước Bắc Hán và Tây Việt, nhưng hai nước này là quan trọng nhất. Thiên hạ hôm nay vốn là ba phần thiên hạ của Bắc Hán, Tây Việt và Đông Hoa, binh lực Bắc Hán mạnh nhất, Tây Việt thì giàu có nhất, mà Đông Hoa (ý nói Hoa Quốc) là lấy văn hóa làm sở trường, công chúa hai nước đều đi, những người khác cũng thấy không còn ý nghĩa nữa, mắt thấy yến hội này hẳn là không làm nổi tiếp. Khuôn mặt tinh xảo của Chu Minh Yên cũng không nhịn được âm trầm xuống.

“Mọi người tùy ý đi, bổn phi trước xin lỗi không tiếp được.” Chu Minh Yên đứng dậy, nhìn mọi người, lạnh nhạt nói, sau đó trực tiếp lui về hậu điện. Đi theo bên người nàng là Mộc Vân Dung vì tình huống đột nhiên xuất hiện mà sợ hết hồn, sửng sốt một chút liền vội vã theo sau.

Nhất thời trong đại sảnh một mảnh xôn xao, sắc mặt mọi người ở đây có chút khó coi. Các nàng đều là quý phụ rất có địa vị và mặt mũi trong kinh thành, Cung vương phi mời các nàng tới tham gia yến hội lại đem người bỏ ở chỗ này, một mình rời đi, ai cũng không cao hứng nổi.

Mộc Thanh Y có chút kinh ngạc, vốn dĩ Chu Minh Yên cũng không phải là người thiếu kiên nhẫn đi. Dưới tình huống này, nàng ta thân là Cung vương phi lại không nghĩ dọn dẹp tàn cuộc, chỉ vì nhất thời tức giận mà phất tay rời đi, thật sự có chút không nói được. Phúc vương phi ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt Mộc Thanh Y như vậy, cười nhạt: “Tứ tiểu thư cảm thấy rất kỳ quái sao?”

Mộc Thanh Y cười yếu ớt, nói: “Vương phi gọi ta là Thanh Y là được. Cung vương phi….Vốn là giống như….”

Phúc vương phi gật đầu một cái, cười nói: “Trước kia ước chừng ngươi và nàng rất quen thuộc đi, bất quá mọi người đều sẽ thay đổi. Kể từ khi làm Cung vương phi, đoán chừng nàng cũng là lần đầu tiên không nể mặt mũi đi.”

Chu Minh Yên thân là đích nữ duy nhất của Bình Nam Quận vương, hoàng thượng ngự phong vì Quận chúa, gả cho hoàng tử xuất sắc nhất là Cung vương Mộ Dung Dục, dĩ nhiên là đường làm quan rộng mở, nào có chịu qua ủy khuất như thế này. Nhất thời giận dữ mới không nể mặt mũi chị em dâu chúng ta và các quý phụ kinh thành, phẩy tay đi cũng không phải chuyện kỳ quái gì.

Thật ra thì Mộc Thanh Y cũng không có tò mò lắm với thái độ của Chu Minh Yên, nàng chỉ là càng tò mò hơn về thái độ của công chúa Hoài Dương và quận chúa Vĩnh Gia. Nếu nói hai vị này không hiểu quy củ mới thất lễ, nàng nhất quyết sẽ không tin. Mặc dù nhìn qua thì quan hệ giữa công chúa Minh Yên và Chu Minh Yên không được tốt lắm, nhưng muốn ảnh hưởng tới hai vị công chúa quận chúa cũng không thể như vậy. Vì vậy, thái độ hai vị đó như vậy, cố ý làm cho Chu Minh Yên, hoặc nói rõ hơn là phủ Cung Vương, khó coi mà thôi, như thế chỉ có thể là được người chỉ điểm. Mà có thể chỉ điểm được bọn họ, dĩ nhiên chỉ có thể là sứ thần đến chúc thọ lần này.

Con ngươi màu đen có chút u lãnh xẹt qua, Mộc Thanh Y lắc đầu một cái.

Chọn đúng dịp làm như vậy, hẳn là Tây Việt Tứ hoàng tử Dung Diễm, và Bắc Hán Liệt vương Ca Thư Hàn. Nhưng mà…Bọn họ làm như thế là vì cái gì? Hai người có cừu oán với Mộ Dung Dục? Mộc Thanh Y lắc đầu, Mộ Dung Dục là người cẩn thận, khắp nơi đều bày ra bộ dáng kỳ nhân làm người khiêm tốn. Tuyệt đối sẽ không dễ dàng kết thù với người khác, huống chi, Mộ Dung Dục cũng chưa bao giờ gặp qua hai người này mới đúng.

Mộc Thanh Y có chút nhức đầu lắc đầu một cái, bất đắc dĩ thở dài, không có một bụng đầy mưu kế, lại thiếu thụt đường tin tức nghiêm trọng, cái gì cũng không biết, coi như nàng có tài trí nghịch thiên, cũng là ếch ngồi đáy giếng, cái gì cũng nghĩ không thông.

Thấy nàng than thở, Phúc vương phi không khỏi mỉm cười một tiếng, nói: “Thế nào?”

Mộc Thanh Y lắc đầu, có chút xấu hổ, cười yếu ớt: “Không có gì, chẳng qua là….không biết nên làm gì.”

Phúc vương phi vỗ mu bàn tay của nàng, đứng đầu nói với mọi người: “Nghe nói vườn hoa của Lục đệ muội rất không tệ, chúng ta cũng đừng ngồi chỗ này nữa, không bằng ra ngoài đi dạo một chút đi.”

“Đại tẩu nói đúng.” Trị vương phi trước một bước lên tiếng đồng ý. Chu Minh Yên đi, các nàng cũng không thể ngồi ngốc ở đây đi?

Có hai vị vương phi dẫn đầu đồng ý, tự nhiên những người khác cũng không có ý kiến. Đoàn người liền đứng dậy đi về phía vườn hoa, mới vừa ra khỏi đại sảnh, chỉ thấy Mộ Dung Dục mang theo mấy người, dáng vẻ vội vả mà đến.

“Cung vương điện hạ đến! Bình vương điện hạ đến! Bắc Hán Liệt vương đến! Tây Việt Đoan vương đến!”

__________________

[?!] Trong bản raw, khi đến chỗ “Công chúa Minh Yên”, nó chỉ hiện ra < * công chúa >, nên Nuy lên tìm trên mấy trang Trung, có trang có ghi rõ ra, nhưng không thể copy để cv, vì thế, Nuy đành tìm mẫu tự giống trong trang kia, cv ra hai chữ “Minh Yên” này, nhưng không biết có đúng hay không (vì tiếng Trung có nhiều chữ gần giống nhau). Vì vậy, Nuy sẽ tạm để là “Công chúa Minh Yên”, đến khi nào dò được từ, hay mấy chương sau hiện rõ, Nuy sẽ chỉnh lại, mong các bạn thông cảm, vì vốn Nuy không biết tiếng Trung á:[[ (chữ “Yên” trong “Công chúa Minh Yên” này khác với chữ “Yên” trong “Chu Minh Yên”, các bạn đừng nhầm nha, nó chỉ trùng chữ trong tiếng Việt của mình thôi)
Bình Luận (0)
Comment